candle
"đố ai bằng em buông dăm ba câu yêu thương bao anh xin chết
ngắm em mà xem đôi chân thon khoe ra đâu ai chịu được nhiệt
ngấm hơn cả men em gieo cơn say nên lâu nay không ai tiếc
hàng đống quà tặng em cho từng đêm đặc biệt"
>>trích một đoạn từ bài hát 'nến và hoa'
bầu trời xám xịt mây mù, tiếng sấm chớp bắt đầu vang vọng khắp không gian rộng đa chiều nhiệm màu
cơn mưa chợt kéo đến
chuyển sắc trời sang gam màu đen tối thuần bí, chúng ôm trọn cả thành phố buổi đêm chìm trong sự trầm uất, suy tư. tuyến mạch giao thông lưu hành trên các con đường lớn nhỏ dần thưa thớt, nhường cho những hạt mưa trĩu nặng sắp tuôn rơi. cố tình lưu lại vệt nứt tâm trạng rời rạc cắm sâu thẩm tim người
vạt lá đậm in màu xanh đặc trưng kép mình, bám víu cành cây dài chắc khỏe cũng không ngăn nỗi sức vồ vập của những đợt gió lùa. suy tưởng rằng ông trời như đang ngầm dự báo về một sự kiện không mấy tốt đẹp sẽ xảy đến
chiếc rèm cửa được gắn lờ lửng với thanh sắt lạnh toát, mắc nối phía trên khung cửa kính sớm đã bị nước mưa che đậy khiến chủ nhân bên trong khó mà đưa tầm mắt ngắm nhìn ra khung cảnh ngoài kia. tấm vải mảnh nhạt màu khẽ bay nhẹ theo gió để mặc cho khí trời làm chúng ướt sủng, tùy ý quyết định chiều lay động
nước mưa ẩm thấp đi toàn bộ bề mặt đường, nương theo giữa không trung là những phân tử hơi nước bốc hơi, mang sức ấm đến cho từng hộ gia đình sống chen chúc tựa vai nhau. niềm vui của họ vào buổi khuya muộn tâng cao hơn hẳn vì mưa đã giúp phần nào xoa dịu nhiệt độ góc phố xá và cũng tô vẽ tâm trạng mỗi người ngã về cung bậc cảm xúc khác nhau
một ngã rẽ riêng biệt chắn ngang tâm trí từng người ngụ cư chốn này
có người buồn bã tùy tiện cao trào nhả đi xúc cảm trôi dạt theo giọt mưa nhẹ bâng trút xuống
có người lâng cảm giác thỏa mãn bởi tiếng nước từ mây trời rơi lách tách lên mái hiên nhà cũ kĩ
có người lại chọn cách tự bọc nỗi trầm lắng mình, rảnh rang dõi theo quá trình các vết mưa tìm cho nhau một lối thoát riêng
tất thảy mạch cảm xúc ngờ vực trên họ đều âm thầm giấu lịm trong cỗi lòng mà chẳng có ý định sẽ nói cho một ai khác nghe
mỗi cơn mưa là mỗi lần suy nghiệm được châm ngòi, lặng lẽ hắt sáng hình bóng cá nhân về một tín đồ nào đó mà người ấy đuổi theo
đơn độc.
.
jeongin trốn chạy giữa tiết trời mưa như trút cạn nước, nó tầm tã đến cuồng bão, đến khắc nghiệt
khắc trong từ khắc khe gay gắt, vượt xa ngưỡng mức chịu đựng của con người. một thế giới bạo tàn, một đế chế xã hội xấu xa bất chấp đày đọa lấy số phận bé nhỏ đang cố gắng gồng mình đương đầu chống lại thế lực bức hiếp kia. dường như nó đã tước đi tuổi thanh xuân tươi đẹp, trong sáng của một đời người
lẽ ra em nên được sống với một cuộc sống vẹn tròn và ý nghĩa nhưng vận mệnh em chẳng định cho
em
bị họ hàng mình đem bán vào một nơi không lành mạnh, bắt phải làm thứ công việc dơ bẩn dẻ rách đến nỗi em đôi khi còn thấy kinh tởm chính thân thể mình
làm đĩ
liệu có một ai dám chịu nói ra rằng mình đang làm thứ việc này không ?
nó lệch lạc, bẩn thỉu và đầy nhục nhã
em từ lâu đã từng nung nóng cái ý định rời bỏ, chạy trốn nơi này để đến phương trời xa nơi mà em có một tương lai sáng lạng hơn. nhưng vì còn quá non nớt nên em chẳng thể đổi thay vận mệnh bám rủi của mình
nhịn nhục những tên đàn ông ghê tởm động chạm lên từng tất thịt vẹn nguyên của mình. tận mắt chứng kiến làn da và mọi thứ dính chặt trên cơ thể bản thân từng phút một bị khai phá, vùi dập tàn nhẫn
giờ đây em không còn được định nghĩa là trong sạch
nghiệt trong từ nghiệt ngã, không nơi nương tựa, nó chỉ điểm chính xác chân thật về vòng đời lắm gian truân vô nghĩa của em. chẳng thể dùng một từ ngữ mĩ miều nào hình dung rõ ràng. sở dĩ đời em vốn không hề tốt đẹp như bao người ở từ thuở ban đầu mới lọt thỏm
vô vị.
ba mẹ ruồng bỏ em để em phải khổ sở ở nhờ nhà dì dượng như một con đợ không hơn không kém. hằng ngày bị bóc lột sức lao động, không được ăn uống đủ bữa dẫn đến da mặt trở nên xanh xao và mắc ốm vặt thường xuyên
em trách ba mẹ sao lại lỡ đặt em trong hoàn cảnh khổ đau như vậy
nhưng rồi khi em trưởng thành thêm đôi chút, biết được nguyên do đằng sau tất cả
em thương ba mẹ em nhiều lắm
hai người đã hi sinh thân mình cứu trợ em khỏi đống đổ nát khi cơn chấn bất ngờ ập đến. em là đứa trẻ may mắn duy nhất sống sót sau vụ động đất làm nhấn chìm biết bao sinh mệnh của đồng loại
vừa cảm động vừa ân hận
cảm động bởi hành động hi sinh bất chấp của bậc làm cha mẹ, ân hận vì trên người em giờ đây là sợi dây ràng buộc phải thành người sống tiếp thay phần cho người đời trước -đã nhường lại mạng sống quý hiếm cho em
thật tủi nhục
cuộc đời bẩn thỉu này em hẳn đáng mang nặng chỉ trích
thật lòng mà nói
em sống vì điều gì bản thân còn chẳng rõ.
.
từng luồn gió mạnh bạo cắt xé tâm can mỏng manh của em, nơi cơ thể đau nhức cùng cực ráng bước đi chập chững dưới ánh đèn đường mập mờ
mưa làm ướt đi bờ vai chứa sức nặng, hơi thở em rung rẫy, thiếu thốn hớp mấy ngụm nhỏ vào buồng phổi yếu ớt. lạnh quá nhưng em chỉ mặc trên người một lớp áo thun mỏng do sự dàn xếp của cô chủ. cô ấy bảo bận thứ đồ này mới thể câu dẫn được bọn đàn ông, em thì không có danh phận nào để từ chối lời chỉ định ấy
rời đi với bộ cánh mỏng
dưới trời mưa cấu xé bóng hình nhỏ đơn độc tìm kiếm chốn gọi là nhà
nhưng bằng cách nào ?
em không biết nữa, em chỉ chạy về phía trước mà chẳng màng tới lối về
vì đơn thuần em chả có nơi để trở về
đôi chân mỏi nhừ, ngã gục xuống mặt đường vô định
trước mắt em là màn trắng lặng của pha đèn xe, mở mắt ra em sẽ đón nhận lấy một cuộc sống hoàn toàn mới
ngọn nến hao gày mờ nhạt trong căn phòng kín ngập đầy mùi thơm dịu nhẹ, phảng phất đặc quánh mảng dày dặng chung quanh cơ thể yếu mềm của em
__
🤏 tui đang vt cái gì mà khó hiểu vậy trời
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro