Throwback
Tháng 6 năm 2015 - 1 giờ sáng
Seulgi đẩy cánh cửa vào khu vực nghỉ ngơi và được chào đón bởi bóng tối dày đặc trước mắt cô. Tất cả các đèn đã tắt và căn phòng hoàn toàn yên tĩnh để dành cho những tiếng ngáy nhẹ nhàng phát ra từ những người bạn của cô.
Cô bước vào bên trong với một tiếng thở dài, vô tư thả chiếc áo khoác trắng xuống ghế và bước lên thứ gì đó trong khi cô đang trở về giường - có lẽ là áo sơ mi hoặc đồ lót của ai đó - nhưng cô cũng không chú ý gì nhiều khi cô chỉ đá nó sang một bên một cách mệt mỏi.
"Joy, thức dậy. Đến lượt cậu trực phòng Cấp cứu". Seulgi đẩy cô gái đang ngủ ở giường trên một cách uể oải và ngồi phịch xuống giường, cảm thấy cơ bắp căng lên sau một ngày dài lao động.
Cô gái phía trên giường của cô chỉ càu nhàu một chút, lầm bầm điều gì đó trong giấc ngủ và không chịu thức dậy.
Seulgi thở ra. "Có ba bệnh nhân gặp tai nạn khi tớ rời đi. Nếu cậu không nhanh chóng đến đó ngay bây giờ thì họ sẽ chảy máu cho đến chết, đó sẽ không phải là lỗi của tớ bởi vì ca trực của cậu đã bắt đầu cách đây một phút".
"Cái gì?" Joy, người đã không chịu mở mắt ra một phút trước, lập tức giật mình khi nhắc đến những bệnh nhân đang nguy kịch và ngồi bật dậy trên giường.
"Cậu điên rồi à? Cậu nên đợi tớ đến đó trước khi cậu rời đi chứ! Làm thế nào cậu có thể rời đi khi có người sẽ chết chứ?".
Seulgi mở to mắt, hờ hững trước sự giận dữ của đồng nghiệp. "Nếu tớ ở lại đó và đợi cậu đến, vậy cậu nghĩ cậu sẽ thức dậy lúc mấy giờ?".
Joy ủ rũ, mặt cô đỏ ửng trong sự pha trộn giữa giận dữ và bối rối. Seulgi chỉ khéo léo nhắm mắt lại một lần nữa. "Có lẽ cậu nên học cách đặt đồng hồ báo thức cho chính mình trước khi giảng cho tớ về trách nhiệm".
"Cậu, thực sự..."
"Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Mọi người đang cố để ngủ đấy". Một cô gái trẻ tên Yeri đang ngủ trên chiếc giường đối diện họ đứng dậy.
"Không có gì. Chỉ cần Kang không thô lỗ như mọi khi". Joy trả lời một cách hăng hái, một lần nữa lại trừng mắt nhìn Seulgi, người đang ngủ trong khi quay lưng lại với cô. "Tôi sẽ không bao giờ có thể hiểu được tại sao một người vô tâm như cô ấy lại ở đây để làm bác sĩ. Tôi hy vọng nghiệp chướng sẽ đánh cô ấy bằng một bài học lạnh lùng vào một ngày nào đó".
Cô ấy lẩm bẩm thêm một số lời tục tĩu trên đường đi, trong khi đóng sầm cửa lại.
"Seulgi unnie, chị có ổn không?" Yeri hỏi và chờ đợi câu trả lời, nhưng cô gái tóc nâu đã không trả lời lại cô ấy bất cứ điều gì. Một lúc sau, cô ấy thở dài và trở lại trên giường, khi cho rằng Seulgi đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng trái với những gì cô ấy nghĩ, Seulgi vẫn tỉnh táo.
Cơ thể cô cuộn tròn dưới tấm chăn và đôi mắt vẫn mở to.
Nghiệp chướng?
Nghiệp chướng có quyền gì mà đối với cô như vậy?
Seulgi khẽ chế giễu những suy nghĩ.
Cả 22 năm cuộc đời cô đã phải sống với những ngày cảm thấy giống như một sự trừng phạt hơn là một phước lành.
Nghiệp chướng?
Đôi mắt cô đi sâu vào bóng tối khi cô gạt chúng đi.
Nếu có những thứ như nghiệp chướng, nó chắc phải nợ cô cả cuộc đời mà cô đã bỏ lỡ khi cô nhìn vào gương mười năm trước và nhận ra rằng cô khác với bạn bè của mình. Đó không phải là một sự trừng phạt.
-
Tháng 9 năm 2001
Kang Seulgi là một đứa trẻ bình thường.
Cô ấy có một đặc điểm khá nổi bật và khuôn mặt khá đẹp so với những người xung quanh nhưng ngoài ra, Seulgi luôn tự coi mình là người bình thường và đôi khi sẽ thiếu xót.
Cô sống trong một ngôi nhà nhỏ với người cha độc thân làm công nhân xây dựng. Mẹ cô đã rời bỏ họ khi cô chỉ mới bảy tuổi. Seulgi cũng không chắc lý do là gì. Tất cả những gì cô biết là vô số đêm cha mẹ cãi vã nhau trước khi cuối cùng mẹ cô khóc vì một người khác.
Vì một người phụ nữ khác.
Lúc đầu, Seulgi nghĩ rằng đó phải là lỗi của cha cô giống như những gì cô đã xem trong những chương trình truyền hình ngu ngốc đó khi cô bị bỏ lại một mình ở nhà trong những ngày cô đơn. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của cô, mẹ cô đã tuyên bố rằng mình sẽ trốn khỏi nhà với người khác. Một người mà họ đã tranh cãi rất nhiều trước đó.
Phát hiện này như một chiếc búa tạ đánh vào đầu cô. Không phải là cha cô đã lừa dối cùng với một người phụ nữ khác mà đó là mẹ cô. Mẹ cô.
Seulgi, bị phản bội và hoang mang trong suy nghĩ chỉ vừa bảy tuổi của mình, quyết định ở lại với cha trong ngôi nhà nhỏ cũ kỹ của họ.
Ban đầu, cô không thể hiểu được điều đó, tại sao mẹ cô lại chọn sống với người phụ nữ khác thay vì với cha cô. Cha cô khinh thường nói về nó và Seulgi không bao giờ hỏi ông ấy về điều đó.
Mãi cho đến khi cô tròn mười một tuổi, khi cô học cấp hai và các bạn cùng lớp bắt đầu la ó về hai cô gái - hoặc là quái đản, họ đã gọi như vậy - bị bắt gặp đang hôn nhau trong nhà vệ sinh nữ, đã khiến Seulgi hiểu được tất cả những điều đó là gì.
Họ gọi hai cô gái đó là đồng tính nữ. Và hai cô gái này đã bị mọi người xa lánh. Nhạo báng và chế giễu mỗi ngày. Một số người nói về họ như một sự mất phương hướng, một sự bất thường hay chỉ là một căn bệnh đáng ghét.
Bây giờ, Seulgi đã biết tại sao cha cô không bao giờ nói về mẹ cô. Bởi vì đó là một hành động không thể chấp nhận được về mặt xã hội và cha cô đã cảm thấy xấu hổ về điều đó.
-
Tháng 3 năm 2007
Seulgi mười ba tuổi và cô sẽ sớm tốt nghiệp trung học cơ sở.
Cô ấy sẽ không nói rằng mình sẽ không cảm thấy buồn khi phải rời khỏi nơi này, vì trái với hầu hết các cô gái ở độ tuổi của cô, Seulgi không có nhiều bạn bè ở trường.
Cô cảm thấy mình không thể hòa hợp với bất kì nhóm nào, vì mọi người dường như nói và nói quá nhiều về những thứ mà cô ấy không cảm thấy thú vị chút nào.
Mỹ phẩm, những chiếc túi xách đẹp, những bộ váy dễ thương.
Bạn bè của cô đã luôn nghĩ rằng Seulgi không bao giờ tham gia cùng họ vì đơn giản là gia đình cô quá nghèo để có thể mua được những thứ lạ mắt này, nhưng sự thật là cô chỉ không quan tâm.
Cô cảm thấy thoải mái hơn khi chạy quanh trong đôi giày thể thao cũ và quần jean đã sờn, thích đi xe đạp để đi mua sắm với bạn bè và thích học guitar với cha để đi chơi trong một quán cà phê thời thượng.
Cha cô thường cho cô một cái nhìn kì lạ về lý do tại sao cô lại không hành động theo cách mà những người bạn cùng tuổi của cô đã làm. Nhưng ông ấy đã giữ yên lặng về nó và Seulgi đã đánh giá cao vì điều đó.
Tuy nhiên khi cô tròn mười lăm tuổi, sự khác biệt của cô với những cô gái xung quanh càng trở nên rõ ràng hơn như một lớp sơn đen sẫm màu lấm lem trên những bức tường trắng.
Tôi thích cậu, cậu sẽ hẹn hò với tôi chứ?
Một chàng trai lo lắng bồn chồn đứng trước mặt cô với một cành hoa hồng đỏ trên tay.
Seulgi đã trưởng thành hơn trong vài năm qua. Các đường nét của cô ngày càng sắc sảo nhưng vẫn tinh tế ở tất cả các vị trí thích hợp như thể chúng được chạm khắc bởi một người nghệ sĩ tài giỏi.
Có nhiều hơn một chàng trai đã say mê tỏ tình với cô ở trường trung học, nhưng cho đến nay Seulgi đã từ chối tất cả bọn họ. Cô không cảm thấy chúng hấp dẫn.
"Tôi xin lỗi John. Tôi phải giúp cha tôi vào cuối tuần này" Seulgi từ chối một cách lịch sự. Đôi vai của chàng trai buông xuống và cô cảm thấy tội lỗi đang gặm nhắm trái tim mình.
"Thôi nào, Kang! Tại sao cậu lại khó khăn đến vậy?" Một người bạn của John đã hỏi lớn trong hành lang, khiến mọi người phải đổ dồn vào họ.
"John thiếu thứ gì chứ? Cậu ấy ưa nhìn và giàu có. Tôi có thể hiểu cậu từ chối mọi người khác, nhưng nghiêm túc? Cả John cũng vậy?" Chàng trai đang bực bội bập bẹ lớn tiếng và Seulgi cảm thấy lo lắng đang dần lớn lên trong bụng khi hàng tá ánh mắt đang dán chặt vào cô.
"Hay cậu không thích con trai?" Chàng trai cười khúc khích và Seulgi cảm thấy lạnh buốt khắp xương. "Tôi c-có chứ!", cô đã nói lắp, câu trả lời có lẽ hơi quá nhanh so với cô ấy nên có. Chàng trai nhướn mày nghi ngờ nhìn cô.
"Đ-Được rồi, chúng ta sẽ gặp nhau vào thứ Bảy này". Seulgi giật lấy bông hồng từ John, người ngay lập tức cười rạng rỡ. "Gặp lại sau, John".
Cô lao ra khỏi hành lang và cảm thấy đầu mình đang hét lên.
-
Họ hẹn hò.
Trong khoảng sáu tháng, Seulgi và John hẹn hò.
Cha cô vui vẻ chào đón John mỗi khi chàng trai đến đón cô đi hẹn hò. Seulgi tin rằng cha cô chưa bao giờ trông hạnh phúc như vậy kể từ ngày mẹ cô rời xa ông nhiều năm trước.
Nhưng bây giờ ông ấy mỉm cười liên tục vì hạnh phúc - hoặc nhẹ nhõm - Seulgi không chắc, nhưng cũng đủ để cô im lặng mỗi khi John ghim cô vào tủ khóa ở hành lang trống rỗng và áp đôi môi vụng về của anh ta lên môi cô.
Nó có vị thật kì lạ, Seulgi sẽ không nói dối.
Nó cảm giác quá thô, quá lạc lõng trên làn da mịn màng của cô, quá không tự nhiên trên đôi môi mềm mại của cô. Cô muốn thứ gì đó thật mềm mại.
"Xin lỗi" Cô lẩm bẩm khi đẩy anh ta ra, "Tôi...tôi phải đến lớp"
Cô nhặt lấy túi xách đã rơi xuống sàn khi John đẩy cô lên tủ, và chạy khỏi chàng trai đang nhìn cô với ánh mắt đau khổ.
-
"Xin chào tất cả mọi người. Tôi tên là Wendy và tôi là một học viên đã chuyển đến từ Canada. Các cậu có thể gọi tôi bằng tên tiếng Hàn của tôi, Seungwan". Cô gái nhỏ nhắn cúi đầu lịch sự trước lớp, những chiếc khóa màu vàng của cô ấy nằm gọn trên vai. Cô gái mỉm cười khi nhìn lên một lần nữa.
Son Seungwan là tên của cô ấy, và Seulgi nghĩ rằng cô ấy có một nụ cười đẹp nhất mà cô đã từng thấy cho đến nay. Một cái gì đó về nụ cười của cô ấy khiến nó tỏa ra rất nhiều lòng tốt và sự ấm áp.
"Xin chào. Tôi là Seungwan. Tôi hy vọng cậu sẽ không cảm thấy phiền khi tôi ngồi ở đây". Seulgi giật mình khi cô quay lại và thấy chiếc ba lô rơi xuống cái bàn trống bên cạnh cô.
"Ừ chắc chắn rồi. Dù sao cũng không có ai ngồi ở đấy" Cô ấy thẳng lưng lên và ngồi đúng tư thế, "Nhân tiện, tôi là Seulgi"
"Seulgi". Seungwan lặp lại tên cô như thể cô ấy muốn đọc đến khi nó lẹo lưỡi sẽ như thế nào. Cô ấy nở một nụ cười và đưa tay ra. "Cậu có nên bắt tay ai đó khi cậu tự giới thiệu về mình không? Tôi nghĩ rằng người Hàn Quốc vẫn rất nghiêm khắc với cách cư xử"
Seungwan cười toe toét và Seulgi cười phá lên khi cô nắm lấy bàn tay ấm áp của cô ấy. "Vâng, chúng tôi có. Xin lỗi, tôi chỉ là một người vụng về".
"Seulgi vụng về" Seungwan mỉm cười khi cô ấy nhìn thẳng vào mắt Seulgi. "Tôi nghĩ chúng ta sẽ hợp nhau thôi".
Seulgi mỉm cười đáp lại, đôi mắt cô trượt xuống đôi bàn tay vẫn còn quấn chặt của họ. Nó cảm thấy thật thoải mái, như thể đó là điều tự nhiên nhất để làm trên Trái Đất.
Seulgi thích Seungwan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro