Throwback (2)
Vào tháng thứ sáu khi Seungwan ở lại trường của họ, Seulgi đã trở nên gần gũi với cô ấy hơn bất kì ai.
"Đây không phải là cách để cậu chơi nó. Ý tớ là, vâng đúng rồi, nhưng cậu nên giữ hợp âm G nhỏ như thế này chứ không phải chỉ dựa vào những sợi dây và đánh ngón giữa của cậu rối lên như vậy. Chúng không phải là một số dây cao su đàn hồi!"
Seungwan sửa lại những ngón tay bướng bỉnh của Seulgi trên cây đàn guitar của mình và có người chỉ ngồi lặng lẽ cười khúc khích vì chính mình.
Tất nhiên cô ấy biết cách giữ hợp âm G nhỏ. Cha cô cũng đã dạy cô. Cô chỉ thích trêu chọc Seungwan và tự cho mình một cái cớ để cô gái tóc vàng chạm vào mình. Lén lút? Có lẽ là vậy.
Họ chơi trên sân thượng trống rỗng lâu hơn một chút. Mặt trời bắt đầu chiếu những tia sáng màu cam khắp đường chân trời, nhưng dường như họ không bận tâm rằng thời gian về nhà đã trôi qua từ lâu.
Họ hát cùng nhau, mỗi người đều có một cây đàn guitar trong tay. Seungwan có màu vàng sáng và Seulgi là màu trắng. Cô gái tóc vàng đã nói với cô hãy chọn một màu sắc tươi sáng hơn, một cái gì đó sống động hơn hét lên tuổi trẻ như tuổi của họ, nhưng Seulgi đã từ chối và nói rằng nó đã thể hiện chúng một cách hoàn hảo. Seungwan là một mặt trời sáng và táo bạo, khi cô chỉ là những đám mây yên tĩnh theo sau.
"Nghe thật thơ mộng" Seungwan trêu chọc.
"Tớ thích được gọi là nghệ thuật hơn" Seulgi đã đùa và nhận được một cú huých vào vai. "Ouch. Tại sao? Cậu có thể phủ nhận rằng tớ dễ thương nhưng cậu không thể phủ nhận rằng tớ giỏi mọi thứ về nghệ thuật"
"Chà, được rồi, đúng là như vậy" Seungwan bỏ cuộc, sải bước với cây đàn guitar của mình. "Cậu có thể hát rất độc đáo, cậu có thể chơi guitar, cậu cũng có thể vẽ và phát họa tốt. Thật không công bằng"
"Nhưng cậu hát hay hơn tớ" Seulgi thừa nhận với một nụ cười. "Tớ có thể nghe cậu hát cả ngày. Tớ sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi với nó"
"Ba hoa. Cậu đã học được những lời sến súa đó từ bạn trai của mình à?" Seungwan trêu chọc, và cảm thấy hối hận sau một giây khi nụ cười của Seulgi chợt tắt. Cô ấy chưa hề biết vấn đề giữa Seulgi và John là gì nhưng Seulgi không bao giờ thích nói về anh ta. Cô cũng dành nhiều thời gian với Seungwan hơn là với người được gọi là bạn trai của mình.
"Cậu muốn làm gì trong tương lai, Seulgi?" Sau khi chúng ta đã tốt nghiệp?" Seungwan đã tốt bụng thay đổi chủ đề và Seulgi đã rất biết ơn vì điều đó.
"Tớ không biết. Tớ chỉ giỏi về nghệ thuật, nhưng nó sẽ không hoàn toàn nuôi sống được chúng ta, phải không?" Seulgi hỏi trong khi Seungwan gật đầu buồn bã. "Cha tớ đã tiết kiệm tiền rất nhiều. Ông ấy muốn tớ đi học y. Mặc dù ông ấy sẽ khó khăn vì điều đó, ông ấy nói rằng ông ấy mong muốn tớ sẽ trở thành một người tốt hơn ông ấy trong tương lai"
"Oh, điều đó tạo nên hai chúng ta" Seungwan nói, bằng một giọng phấn khích. "Cậu có biết mẹ tớ đã mất đi thị lực vào nhiều năm trước không? Tớ đã nghĩ rằng nếu tớ học đủ chăm chỉ ở trường y, tớ có thể giúp bà ấy lấy lại thị lực vào một ngày nào đó không? Điều này nghe có vẻ ngu ngốc nhưng tớ thật sự tin rằng tớ có thể làm được"
Seulgi cười toe toét, "Không có gì ngu ngốc cả vì đó là một hy vọng"
Rốt cuộc, cô đã không đủ ngu ngốc để hy vọng rằng người bạn thân nhất của mình sẽ yêu cô vào một ngày nào đó, giống như cách cô đã yêu cô ấy?
"Vậy cậu nên đi cùng tớ" Seungwan nhấc ngón tay hồng hào của cô ấy và quấn nó quanh tay Seulgi, "Trường Y, chúng ta sẽ cùng đến đó. Hãy trở thành một trong số những bác sĩ"
Mặt trời đang lặn dần và những tia sáng màu cam chiếu lên màu hổ phách trong đôi mắt màu nâu của Seungwan. Seulgi cảm thấy tim mạnh đang đập mạnh hơn khi nhìn thấy điều đó. Cô muốn kéo Seungwan vào lòng, ôm thật chặt cô ấy trong vòng tay, nhưng cô đã kiềm chế lại ý nghĩ đó.
Seungwan chỉ xem cô chẳng khác gì ngoài một người bạn, và khiến cô gái đáng thương sợ hãi là điều cuối cùng cô muốn làm. Vì vậy, cô đã giữ nó lại, giữ nó trong đau đớn như cô vẫn luôn làm.
"Trời ạ, mọi thứ đều là màu cam" Seungwan nheo mắt và đưa tay lên trên lông mày khi cô ấy nhìn vào đường chân trời. Rồi khóe miệng cô ấy chậm rãi giương lên. "Này Seul, nhìn kìa. Mặt trời màu vàng và những đám mây trắng nhạt tạo nên một sự pha trộn tuyệt đẹp của màu cam khi chúng ở cùng với nhau. Cũng giống như chúng ta"
Seulgi cười với cô ấy, "Và cậu gọi chúng là một sự thơ mộng"
-
"Cậu đang lừa dối tôi"
Lời nói của John nhẹ nhàng nhưng nó ầm ầm bên tai Seulgi như một cơn bão. Cô vẫn im lặng, miệng há hốc không nói nên lời.
"Cậu đã thích một người khác"
"C-Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi thậm chí còn không nói chuyện với những chàng trai khác". Seulgi cảm thấy bên trong cô đang bối rối vì sợ hãi. Cổ họng cô co thắt lại.
"Không phải là những chàng trai khác" John lặp lại chậm rãi trước khi phá lên cười, thật kì lạ khi nghe anh ta cười như vậy, nó đầy sự chế giễu nhưng đồng thời nó cũng thật buồn, khác xa so với bản chất sôi nổi, bình thường của anh ta.
"Thành thật mà nói, Seul? Cậu có nghĩ tôi ngu ngốc không?" Đôi mắt anh ấy rực lên sự giận dữ và đau đớn. "Cậu có nghĩ rằng tôi chỉ là một anh chàng ngốc nghếch muốn đưa tay lên váy của cậu và không biết gì về việc cậu nhìn bạn thân của cậu theo cách mà cậu nên nhìn tôi không?" Anh ấy nghiến răng.
"Không phải bất cứ chàng trai nào khác, đúng vậy, vì cậu là một người đồng tính chết tiệt!" Anh ta nhổ ra. Nỗi kinh hoàng đằng sau câu nói đó đã khiến Seulgi lùi vài bước về phía sau. Đôi chân cô loạng choạng và não cô co lại.
"Tôi không biết cậu đang nói về điều gì, John. Cậu đang nhận định sai vấn đề"
"Thật vậy sao? Cậu vẫn muốn che dấu điều đó cho đến cùng, phải không? Sau đó, hãy xem miệng của cậu có thể sống theo những lời dối trá mà nó đã nói ra hay không?" John tiến về phía trước và đẩy Seulgi vào bức tường phía sau cô ấy. Anh ta đã cố gắng để nhấn môi mình lên môi cô nhưng nhờ sự phản xạ nhanh nhẹn, Seulgi đã vung bàn tay lên và tát vào mặt anh ta.
"Dừng lại!" Cô hét lên, đẩy anh ta ra xa, thật xa. Hơi thở cô gấp gáp và tay cô run rẩy.
John lau máu trên đôi môi nứt nẻ và cười cay đắng trước khi dán mắt vào cô. Đôi đồng tử của anh ta giãn ra vì đau đớn, giận dữ và thù hận. "Cậu sẽ không thoát được việc này đâu, Seulgi. Tôi sẽ khiến cậu phải trả giá vì điều này, đồng tính chết tiệt"
-
Seulgi nghĩ cô đã quen với sự cô độc, không có bạn bè và ở một mình trong hầu hết thời gian ở trường. Cô nghĩ mình sẽ không quan tâm một chút nào và đúng vậy, cô đã làm như vậy. Ngay cả khi ghế của cô bị đập vỡ và bị ném ra ngoài lớp, ngay cả khi bàn của cô bị vấy bẩn bởi thức ăn thối rửa, hoặc ngay cả khi ba lô của cô bị nhét đầy chuột chết khi cô rời đi, cô vẫn không bận tâm đến chúng.
Không, cô không bận tâm một chút nào. Bởi vì không ai trong số những người này đã thân thiết với cô ngay từ đầu. Cô không thể buồn khi mất đi thứ mà cô chưa bao giờ có.
Nhưng khi cô nhìn vào mắt Seungwan và thấy được sự sợ hãi vẽ lên đôi đồng tử vẫn luôn bình tĩnh và hạnh phúc, cô cảm thấy chân mình như một chiếc lá đang bị gió thổi bay.
"Tớ thề với Chúa, nếu tớ tìm thấy những kẻ khốn nạn đã làm điều này với cậu thì..."
"Seulgi, nó vẫn ổn" Seungwan đã ngăn tay cô lau mái tóc vàng của mình bằng một chiếc khăn, "Đây chỉ là một trò đùa ngu ngốc. Đừng vội vã làm gì cả"
"Bị hất nước bẩn lên người thì không ổn chút nào cả" Seulgi nắm chặt chiếc khăn cho đến khi nắm tay của cô chuyển sang màu trắng. "Tớ sẽ không sao nếu họ làm tất cả những điều ngu ngốc này với tớ, nhưng làm điều này với cậu thì thật quá đáng. Tớ sẽ nói với hiệu trưởng..."
"Seulgi, không!" Seungwan đưa ra một bàn tay để ngăn cô lại, giọng cô ấy yếu ớt khi cất tiếng nói một lần nữa. "Cậu không thể làm điều đó. Nếu cậu làm điều đó, các giáo viên và hiệu trưởng cũng sẽ nhận ra"
Seulgi cứng đờ cả người. Toàn bộ cơ thể của cô gần như tê liệt tại chỗ, Seungwan nghe thấy giọng cô vỡ ra run rẩy khi hỏi, "Nhận ra cái gì?"
Mắt họ chạm nhau, và mặc dù Seungwan không nói gì, Seulgi biết rằng cô gái đã hiểu tất cả. Nó sẽ không khó. Seulgi đã không khiến nó trở nên phức tạp và Seungwan không bao giờ là một kẻ ngốc.
Trong một khoảng khắc không khí trở nên dày đặc xung quanh họ, cho đến khi Seulgi không thể chịu đựng được sự im lặng ngột ngạt này nữa và rón rén hỏi, "Cậu có nghĩ tớ kinh tởm không?"
Đôi mắt của Seungwan trừng trừng với những giọt nước mắt mỏng manh và cô ấy cố gắng chớp mắt để lau chúng đi nhanh nhất có thể. "Không, Seulgi. Cậu sẽ không bao giờ ghê tởm đối với tớ. Sẽ không bao giờ như thế đâu. Cậu là bạn của tớ, bạn thân nhất của tớ, nhưng tớ...."
"Nhưng cậu sẽ không bao giờ thích tớ như cách tớ thích cậu" Seulgi đã giúp đỡ cô ấy và hoàn thành câu nói cho giọng nói run rẩy của cô ấy. Cô có thể thấy bất cứ điều gì ngoại trừ việc thấy Seungwan đấu tranh vì cô ấy. Cô ghét nhìn thấy cảnh tượng đó hơn là những đứa trẻ ngu ngốc đã đẩy cô xuống địa ngục mỗi ngày.
"Cậu thích những chàng trai" Seulgi tuyên bố như thể đó là một sự thật sẽ không làm trái tim cô tan vỡ trong khi nó hoàn toàn ngược lại. "Không sao đâu, Seungwan. Cậu không cần cảm thấy tồi tệ vì điều đó"
Cậu sẽ không còn cảm thấy tồi tệ vì tôi sau này.
Seulgi bước tới và kéo thân hình nhỏ hơn cô vào vòng tay mình, ôm cô ấy thật chặt như thể đây là lần cuối cùng cô được làm vậy. Seungwan cảm thấy một cảm giác mất mát kì lạ bên trong cô mặc dù Seulgi đang ôm cô gần hơn bao giờ hết.
Bằng một cách nào đó, nó cảm thấy như đây là một lời từ biệt.
"Sau này, cậu sẽ không cần phải lo lắng cho tớ nữa. Mọi thứ sẽ trở lại bình thường với cậu, được chứ?"
Nhiều năm sau khi Seulgi biến mất khỏi cuộc sống của cô ấy. Seungwan vẫn sẽ tự mắng mình vì đã không tin vào chính cảm giác của mình ngày hôm đó. Hoặc có thể, vì tin rằng mình sẽ không có đủ can đảm để ngăn chặn điều đó nếu nó thực sự xảy ra.
-
"Seul, bữa tối đã sẵn sàng". Cha cô đẩy cửa phòng ngủ ra và nhìn thấy cô đang cuộn tròn trên giường với tai nghe đang cắm vào tai. Ánh mắt cô trống rỗng và đầy mờ mịt.
"Seul, bữa tối đã sẵn sàng". Ông ấy lặp lại, quỳ xuống cạnh giường và tháo tai nghe ra. Cô chỉ lẳng lặng trả lời, "Con không đói"
Cha cô đứng dậy và thở dài bực tức. "John đã nói với cha những gì đã xảy ra ở trường của con trước khi chúng ta rời thành phố"
Đôi mắt của Seulgi trở nên lúng túng khi nghe đến tên ngốc đã hủy hoại cuộc đời cô. Cô đã nói với anh ta vào ngày cuối cùng ở trường rằng chỉ có cô thích Seungwan mà thôi và Seungwan đã rất kinh hoàng khi phát hiện ra điều đó giống như những người khác.
Nhưng chỉ có Chúa mới biết những con người đó đã nói những gì với mọi người mặc dù Seulgi đã rời khỏi trường. Cô chỉ hy vọng những người đó sẽ ngừng bắt nạt Seungwan sau khi cô rời đi.
Hãy để người đồng tính nữ nhỏ bé ốm yếu như cô ở lại chứ không phải là Seungwan.
"Có phải là sự thật không?" Cha cô ấy hỏi, và Seulgi đã mong muốn ông ấy sẽ không nói nhiều hơn bất cứ điều gì, "Có đúng là con thích cô gái đó không? Seungwan?"
Seulgi nhìn ông với vẻ mặt khó hiểu, nỗi đau ẩn sâu trong đôi mắt màu đồng của cô. "Cha sẽ ghét nó rất nhiều nếu như con cũng lựa chọn giống như mẹ phải không?"
Cha cô thở phào nặng nề, đôi vai buông lơi như thể tất cả những năm tháng lao động khổ sai trên sân cuối cùng đã phải trả giá cho ông. "Cha không muốn con giống bà ấy. Tất cả những năm này, cha đã làm việc hết sức mình, mang bao tải trên lưng bất kể thời tiết có như thế nào, chỉ để cha có thể nuôi dạy con đúng cách, đưa con vào một ngôi trường đẹp và xem con lớn lên như một người trưởng thành. Cha không muốn con trở thành như mẹ của con, hoặc trở thành như cha. Cả hai chúng ta chẳng có gì cả ngoài một mớ hỗn độn". Ông ấy nhìn chằm chằm vào Seulgi.
"Làm ơn, đừng làm cha thất vọng, Seulgi. Con là lý do duy nhất để cha có thể tiếp tục".
-
Tháng 11 năm 2015 - Hiện tại.
"Các em đã hoàn thành việc sắp xếp hành lý chưa?" Taeyeon, một cô gái tóc vàng ngắn, từng là một trong những bác sĩ phẫu thuật cho Khoa Cấp cứu, đã xuất hiện tại phòng ngủ của các thực tập viên và làm mọi người ngạc nhiên.
"Taeyeon sunbaenim!" Yeri vui mừng và chạy đến để cho cô ấy một cái ôm. "Chúng em sẽ nhớ chị rất nhiều trong bộ phận tiếp theo của chúng em!"
"Chị cũng sẽ nhớ tất cả các em, những đứa nhóc ồn ào" Taeyeon vuốt tóc cô ấy và nhìn mọi người với hành lý của mình. Joy, Kai, Sehun, Suho và Seulgi.
"Bộ phận tiếp theo của các em là gì?" Taeyeon hỏi. Joy quay đầu lại với một tiếng rên rỉ. "Đây là điều điên rồ trong tất cả các bộ phận, và theo nghĩa đen là điên rồ nhất. Lần này chúng em đang đến khoa tâm thần"
Taeyeon trầm ngâm. "Tại sao? Nó có vẻ không tệ. Cá nhân chị nghĩ rằng nó khá thú vị đó chứ. Đó là lựa chọn thứ hai của chị để trở thành một bác sĩ tâm thần sau bác sĩ phẫu thuật"
"Thật tốt, chị đã trở thành một bác sĩ phẩu thuật chứ không phải là một bác sĩ tâm thần, unnie. Em nghe nói nơi đó khá đáng sợ. Không phải hầu hết các bệnh nhân đều đáng sợ sao?" Joy rùng mình.
"Em có cần mang theo vệ sĩ không?" Yeri hỏi một cách ngây thơ và thu hút mọi ánh nhìn vào cô ấy, "Em nghĩ là có thể tự vệ hoặc đại loại vậy".
Taeyeon cười. "Các em sẽ không cần những thứ đó. Chỉ một phần nhỏ bệnh nhân tâm thần có hại và thường được đặt trong phòng được khóa. Phần còn lại thì khá ổn"
Các thực tập sinh trẻ tuổi - bao gồm cả Seulgi, người vẫn đang bận rộn với hành lý của mình và dường như không chút bận tâm nào về những gì đang được thảo luận - tất cả đều đồng thanh "Oh.." một tiếng và Taeyeon nở nụ cười. "Các em sẽ yêu quý bác sĩ trưởng ở đó, có lẽ sẽ nhiều hơn cả các em yêu quý chị"
"Oh, cô ấy có đẹp không ạ?" Kai hỏi và Taeyeon gật đầu. "Rất đẹp. Hãy hy vọng rằng các em có thể sống theo tiêu chuẩn của cô ấy. Cô ấy khá là nghiêm khắc".
"Sunbaenim!" Yeri bĩu môi và trao cho Taeyeon một cái ôm khác, "Hãy chắc chắn chị sẽ ghé qua khi chị có thời gian, được chứ?"
Taeyeon gật đầu. Một giây sau, đôi mắt cô bay đến người duy nhất đang phớt lờ mọi thứ trong phòng. "Seulgi-ah" Cô ấy gọi.
Seulgi ngước mắt lên nhìn cô với một sự lịch sự tối thiểu ngoài nghĩa vụ, "Vâng, tiền bối?"
"Em cũng phải cẩn thận nhé? Chị hy vọng em sẽ tìm được thứ gì đó khiến em quan tâm ở đó vì dường như em không cảm thấy hứng thú với phẫu thuật" Taeyeon cười. "Chúc may mắn"
Seulgi nghi ngờ sẽ không có điều gì khiến cô thấy phấn khích, nhưng dù sao cô cũng gật đầu. Khoa tâm thần có lẽ sẽ giống như bất kì khoa nào khác mà cô đã trải qua. Nghiên cứu y khoa dường như không phù hợp với cô cho dù cô đã cố gắng thích nó đến mức nào.
Nhưng một lần nữa, lần cuối cùng mà cô làm điều mình thích là khi nào?
-
"Xin chào, xin thứ lỗi! Chúng tôi là những thực tập sinh mới" Joy hét lên qua cánh cổng bị khóa khi họ đến khu tâm thần, một tòa nhà hai tầng nằm ở phía sau bệnh viện chính với một khu vườn riêng và một bãi cỏ nhỏ. Nó yên bình và tĩnh lặng, một sự tương phản rõ rệt với tòa nhà chính bận rộn.
Tòa nhà đặc biệt có màu xám và được khóa kín để bảo vệ an ninh.
Một người phụ nữ trung niên mặc đồng phục y tá xuất hiện không lâu sau đó và mở khóa cổng để dẫn họ vào trong.
Đôi mắt của Seulgi nhìn quanh với sự không quan tâm. Tòa nhà được chia thành cánh trái và cánh phải. Cánh trái dành cho bệnh nhân nữ và cánh phải dành cho bệnh nhân nam. Ở trung tâm giữa hai cánh, đó là một khu vườn xanh khá rộng rãi với cây, hoa và băng ghế gỗ.
Seulgi nghĩ nó không tệ lắm. Có lẽ cô có thể hòa hợp ở đây vào một ngày nào đó nếu cuộc sống không quá chết tiệt với cô.
"Đây là văn phòng của bác sĩ Krystal. Cô ấy đã chờ đợi tất cả các bạn, xin vui lòng vào trong". Người phụ nữ tốt bụng nói và các thực tập sinh cảm ơn cô ấy trước khi bước vào.
Trước khi Seulgi bước vào bên trong để đi theo các đồng nghiệp của cô, tuy nhiên, một cái gì đó trong khu vườn ở phía đối diện đã thu hút tầm mắt của cô.
Ai đó - một cô gái - cô đã nhìn thấy, đang đi chậm rãi dọc theo những bụi cây đầy màu sắc của hoa cúc nở trong vườn. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng dài, mái tóc đen huyền và xõa nhẹ nhàng dưới vai khi gió nhảy múa với nó một cách mơ màng.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên làn da nhợt nhạt của cô ấy qua những chiếc lá há hốc và khiến cô ấy trông trắng như tuyết đầu mùa, trái ngược hoàn toàn với đôi môi nhuốm màu hồng và mái tóc dài, tối màu của cô ấy.
Một cảnh tượng thật sự là quá đẹp.
Trong một khoảng khắc, Seulgi đắm mình trong cảnh cô gái lần theo những ngón tay nhẹ nhàng chống lại những cánh hoa như thể chúng mê hoặc tâm trí cô, cho đến khi đột nhiên cô ấy dừng bước và ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt của họ khóa vào nhau, và Seulgi thở dốc.
Một tia điện không thể giải thích được chạy qua cô.
Đôi mắt đó.
Seulgi đã nhìn thấy đôi mắt đó ở đâu đó trước đây.
Đôi mắt thâm thúy, mãnh liệt đó dường như đang nói rất nhiều mà lại không có một tiếng nói nào.
Seulgi đã phá vỡ sự đắm chìm đó và quay sang văn phòng, gần như là vội vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro