Thế giới này thật tròn (2)
-
"Chào buổi sáng, cô gái nhỏ bé xinh đẹp của em"
Irene được đưa ra khỏi trạng thái miên man bởi một đôi tay đến ôm cô từ phía sau. Cằm của Seulgi rúc vào vai cô và khiến cô mỉm cười. "Chị đang nghĩ gì vậy?"
Irene dựa lưng vào ngực cô ấy và đặt tay lên cánh tay của Seulgi khi chúng quấn quanh cô chặt hơn.
"Chị đang nhìn vào những công nhân" Irene lẩm bẩm. Seulgi lần theo lời nói của cô bên ngoài cửa sổ và thấy một vài công nhân xây dựng đang chen lấn xung quanh nhau. "Chị nghĩ họ đang lấp lại cái lỗ"
"Lỗ nào cơ?" Seulgi nhíu mày tò mò, mất vài giây trước khi nói ra một câu nói khá buồn. "Ah, ý chị là cái lỗ dưới bức tường ở sân sau nơi mà chúng ta đã lẻn ra ngoài trước đó đúng không?"
Irene lặng lẽ gật đầu và Seulgi cảm thán. "Thật kì lạ, cảm giác như chỉ mới có hai ngày trước khi chúng ta lẻn ra ngoài vào ban đêm. Vậy mà đã được vài tháng rồi"
Khuôn mặt của Irene mờ đi hơn nữa và sự căng thẳng đột ngột trong cơ thể của cô ấy đã nói với Seulgi rằng có gì đó không ổn ở đây. "Nào, có chuyện gì vậy? Chị có vẻ buồn vì điều đó"
"Chị không biết nữa" Irene thở dài. Ánh mắt của cô rơi xuống đôi bàn tay đang dính liền của họ khi cô lẩm bẩm một cách chậm rãi. "Chị không biết tại sao bây giờ chị lại cảm thấy buồn vì nó đã được lấp lại. Nó đã ở đó rất nhiều năm và chị chưa bao giờ quan tâm đến nó trước đây"
Cô quay lại và Seulgi không bỏ lỡ cách mà lo lắng dường như đang tô màu lên đôi mắt màu hạt dẻ của cô ấy khi họ đối mặt nhau.
"Em có biết rằng đã đến lúc mà em phải rời đi không?" Giọng của Irene trầm xuống, gần như quá nhỏ để có thể nghe thấy. Seulgi kiên nhẫn chờ đợi khi chủ đề không thể tránh khỏi này được đưa ra. "Em sẽ hoàn thành kì thực tập ở bộ phận này vào cuối tháng"
"Em biết" Seulgi buộc mình phải cười nhẹ, chọn cách vuốt ve thái dương của Irene và nhét vài sợi tóc ra sau tai để an ủi cô ấy. "Em cũng đang đếm ngày"
Tiếng thở dài được thoát ra một lần nữa và Irene nhìn xuống với khuôn mặt mệt mỏi. Seulgi ôm cô ấy lại gần hơn với vòng tay ôm chặt quanh eo của cô ấy. "Có phải đó là lý do tại sao chị buồn không?"
Irene gật đầu, những nếp nhăn trên trán của cô ngày càng sâu.
"Trước đây chị không hề quan tâm đến nó vì chị chưa bao giờ có ý định sẽ ra ngoài. Chị không có ai để ra ngoài cùng cả, nhưng bây giờ chị..."
Mắt cô liếc nhìn Seulgi, và Seulgi không thể làm gì hơn ngoài việc ôm cô ấy vào lòng và xua tan đi mọi lo lắng và bất lực đang vẽ lên khuôn mặt của cô ấy. "C..Chị rất sợ, Seulgi. Chị không biết phải làm gì nếu như chị vẫn còn muốn ở lại đây, nhưng em lại không còn ở nơi này nữa"
Seulgi ôm cô ấy vào lòng và Irene bám lấy cô một cách tuyệt vọng như thể cô là một chiếc phao cứu sinh. Thật sự mà nói, cô không bao giờ muốn rời đi.
"Không sao đâu. Chị biết không? Em vẫn có thể đến thăm chị" Seulgi cười nhẹ nhàng, cố gắng xoa dịu đi sự lo lắng của Irene bằng cách xoa lấy lưng của cô ấy. "Em vẫn sẽ ở trong bệnh viện này. Em có thể đến đây hai lần một ngày nếu như chị muốn. Trước giờ học, trong giờ nghỉ trưa và thậm chí là vào ban đêm nếu như bà Lee cho phép khách đến muộn"
Irene xoay đi, những gợn sóng lo âu vẫn còn sống động trong đôi mắt của cô ấy khi cô ấy thốt lên. "Em sẽ bận rộn khi ở trong bộ phận mới...Em sẽ gặp gỡ những người bạn mới và em sẽ bận rộn với những thói quen mới cùng họ và chị..."
"Irene" Seulgi nhẹ nhàng kéo tay cô ấy, giữ lấy má Irene khi cô nhìn vào đôi mắt của cô ấy. "Nó sẽ ổn thôi. Em sẽ không quên chị đâu nếu đó là điều mà chị lo lắng"
Irene vẫn còn quẫn trí trong sự im lặng nên Seulgi đã mỉm cười để làm cô ấy thấy nhẹ nhõm hơn. "Em sẽ không quên dễ dàng như thế đâu. Em đã nhớ một cô gái trong 7 năm. Nên em sẽ không quên chị đâu"
Cô gõ nhẹ vào trán Irene và cười toe toét. "Chị cần ngừng lo lắng quá nhiều, chị sẽ có nếp nhăn đấy. Hãy nhìn xem, có một số nếp nhăn ở đây rồi này"
Seulgi chọc vào trán cô ấy một cách tinh nghịch và Irene gạt tay cô ra, cuối cùng cũng nở một nụ cười nhỏ. "Em sẽ ngừng thích chị nếu chị có nếp nhăn sao?"
"Cũng có thể" Seulgi ậm ừ, một nụ cười trêu chọc hiện trên môi trước khi cô nhanh chóng lùi lại vì Irene đang véo mạnh vào hông cô. "Ow! Ow! Tất nhiên là không! Tất nhiên là không rồi! Em vẫn sẽ thích chị ngay cả khi chị biết thành một bà cụ đầy nếp nhăn và thậm chí là không có răng!"
Cô gái lớn tuổi hơn nhả ra một nụ cười nồng nhiệt và bám lấy cô, bám chặt lấy như thể cô là một con gấu bông khổng lồ.
"Chị yêu em" Irene nói, Seulgi nhìn xuống khi cô ấy vừa nhìn lên và cả hai cùng nhìn chằm chằm vào nhau. "Chị yêu em rất nhiều, trái tim chị có thể nổ tung vì điều đó"
Cô nhón chân lên và hôn lên môi của Seulgi. Cô gái trẻ đắm mình trong hơi ấm và nở nụ cười. "Em cũng yêu chị, em cảm thấy xương của mình đang dần yếu đi, em có thể sẽ ngã xuống sàn mất"
"Đừng cường điệu như thế" Irene vỗ cánh tay của cô ấy và kéo cô ấy đi bằng một tiếng cười. "Lớp học hôm nay của em sẽ kết thúc vào mấy giờ?"
"Ba, hoặc có thể là bốn giờ. Dù sao thì, chúng ta đã không được ăn mừng năm mới theo đúng cách vào tuần trước vì Yura và vì vậy em nghĩ rằng em sẽ làm một cái gì đó cho chúng ta vào tối nay"
"Huh. Một cái gì đó?" Lông mày phải của Irene nhấc lên.
"Đúng vậy, một cái gì đó" Seulgi lặp lại, một nụ cười nhếch lên trên môi cô khi cô cúi xuống để đặt một nụ hôn trong sáng lên má của Irene. "Hãy chắc chắn rằng chị sẽ sẵn sàng cho tối nay, được chứ? Có lẽ chúng ta có thể ra ngoài một lần nữa trước khi cái lỗ được lấp lại"
-
Chờ đợi lớp học của Seulgi kết thúc luôn là một khoảng thời gian nhàm chán.
Irene đã từng chỉ thẫn thờ một mình trước đây nhưng từ khi cô nếm thử cảm giác có Seulgi làm bạn đồng hành và giờ cô đã không thể ở yên trong bệnh viện mà không có sự hiện diện của cô gái trẻ.
Ý nghĩ rằng điều này sẽ tiếp tục xảy ra một lần nữa từ tháng sau lại làm phiền cô và cô quyết định ra khỏi phòng để đi dạo.
Cô đang đi dạo trong vô thức thì nghe thấy được một tiếng khóc nức nở phát ra từ một góc.
"Xin chào" Cô huých nhẹ vào đầu Yura. "Cô đang làm gì ở đây vậy?"
Cô gái đang cúi xuống nhìn lên và lau nước mắt - bôi một cái gì đó màu đen lên mắt. Irene nên hỏi cô ấy đó là gì sau đó - và đứng dậy.
"À..không có gì. Tại sao cô lại lảng vảng ở quanh đây? Tôi nghĩ rằng sẽ không có ai đến nơi này"
Irene chế giễu nhẹ và khoanh tay. "Tôi đã ở đây mười năm rồi. Tôi có thể tìm thấy bất cứ chỗ nào thậm chí là với đôi mắt đang nhắm nghiền"
"Gì cơ? Mười năm?" Cô gái tóc đỏ nhăn mặt một cách nặng nề. "Tại sao cô lại không rời khỏi đây? Cô đang lãng phí cuộc đời của mình ở đây đấy"
"Đó không phải là việc của cô" Irene càu nhàu, vẫn cảm thấy hơi bực bội về việc Yura tán tỉnh Seulgi trước đó. Tuy nhiên, cô gái vẫn còn ngập trong nước mắt nên Irene đã không thể tiếp tục với những lời phán xét lén lút của mình.
Tiếng khóc và giọng nói của Yura bị bóp nghẹt đến nỗi nó không phải là một tiếng khóc giả.
"Tại sao cô lại khóc một mình?"
Câu hỏi thậm chí đã khiến lông mi của Yura run rẩy.
"Cô quan tâm đến tôi làm gì?"
"Không, tôi không. Tôi chỉ tò mò thôi" Lời cô nói là sự thật. "Ở đây không có ai cả và cô khóc như thế, điều đó có nghĩa là có gì đó không ổn"
Yura cười cay đắng và gật đầu. "Đúng vậy, tôi nghĩ ngay cả bản thân mình cũng quên rằng mình có thể khóc vì tôi buồn chứ không phải vì tôi muốn được chú ý"
Giọng cô ấy buồn bã một cách khó hiểu và Irene lúng túng hắng giọng. "Umm...muốn nói chuyện một chút về nó không?"
"Tôi nghĩ cô nói cô không quan tâm?"
"Tôi không có, nhưng tôi vẫn còn thời gian trước khi lớp học của Seulgi kết thúc nên tôi đoán là tôi có thể nghe những thứ nhàm chán một lúc"
Yura nhếch mép và làm Irene nhăn mặt với câu trả lời của cô ấy. "Cô đang buồn chán và cô đơn"
"Tôi không có"
"Dừng việc chối bỏ nó đi. Tại sao lại có sự xấu hổ giữa những người bạn đồng hành?"
Irene cau mày mạnh hơn và Yura cười toe toét. "Điều đó đã giải thích tại sao cô lại tức giận khi tôi đến gần Seulgi, đúng không?"
"Đúng vậy" Irene nói. "Tôi vẫn còn tức giận"
"Được rồi, tôi xin lỗi, được chứ. Tôi chỉ nghĩ cô ấy thật dễ thương nên tôi đã tán tỉnh cô ấy một lúc. Nó giống như chỉ là một phản xạ của tôi vào thời điểm này. Phần còn lại chỉ là để chọc tức cô"
Irene bốc khói và Yura lẩm bẩm. "Bây giờ, cô vẫn còn muốn lắng nghe câu chuyện của tôi chứ? Ở đây thật cô đơn...Seulgi lại không ở quanh đây.."
"Tiếp tục đi. Nói chuyện với tôi ngay bây giờ để cô không lại làm phiền Seulgi"
"Nhỏ mọn" Yura nhếch mép cười.
"Ổn thôi vậy..."
Yura bắt đầu lảm nhảm về cuộc sống của mình từ A đến Z trong khi Irene lắng nghe một cách đáng ngạc nhiên - cô gái này có thể rất khó chịu nhưng cô ấy lại có một số câu chuyện thực sự hài hước cùng với những cử chỉ kịch tính khiến Irene thích thú - và chỉ trong một giờ Irene đã biết được những món ăn yêu thích của cô ấy, và thậm chí là cả thương hiệu đồ lót yêu thích của cô ấy.
Cô lờ đi điều cuối cùng và quan sát khi Yura vỗ tay một cách thõa mãn.
"Chính là nó! Wow, tôi nghĩ rằng cổ họng của tôi đã khô khốc" Yura ho vào cuối câu chuyện đầy công phu của mình và cười rạng rỡ. "Cảm ơn, tôi đã cảm thấy tốt hơn bây giờ"
Làm thế nào mà chỉ nói về đồ lót cũng làm cho cô ấy cảm thấy tốt hơn, Irene không hiểu, nhưng dù sao thì cô cũng nhún vai. "Không có gì"
Thật sự rất thú vị, khi nghe Yura nói về nền văn minh hiện tại mà Irene nghĩ rằng mình đang thiếu rất nhiều kiến thức về chúng - Seulgi luôn trêu chọc cô vì điều đó.
"Này, nấm lùn" Yura gọi khi cô bước đi. Irene quay lại và thấy cô ấy đang viết nguệch ngoạc một cái gì đó trên một tờ giấy nhàu nát và đưa nó cho cô.
"Tôi sẽ rời đi vào ngày mai...vì vậy trong trường hợp khi cô rời khỏi đây vào một ngày nào đó và cần sự giúp đỡ đối với nền văn minh hiện đại, tôi đoán vậy?"
Irene nhìn chằm chằm vào số điện thoại và biết ơn. "Cảm ơn cô"
Cô nghi ngờ mình sẽ không bao giờ sử dụng nó nhưng cô vẫn nhét nó vào túi áo len.
Tuy nhiên, trước khi cô bước đi, cô lại quay sang đối mặt với Yura.
"Một giây thôi, tôi có thể hỏi cô điều này không?"
"Chắc chắn rồi, cứ hỏi đi, nấm lùn"
"Cái gì có màu đen ở xung quanh mắt của cô vậy?"
Yura chớp mắt. "Ôi trời, cô thật sự cần giúp đỡ phải không?"
-
Khi Seulgi nói với Irene là hãy sẵn sàng cho tối nay, có nghĩa là để cô gái không ngủ quên mất và đợi cô ở cửa khi cô đưa cô ấy đi trốn một lần cuối.
Chứ không phải để cô ấy thực sự sẵn sàng để làm một cái gì đó.
Seulgi nhìn chằm chằm và mở to miệng khi Irene xuất hiện từ phòng của cô với hàng mi dài hơn bình thường, hai mí mắt đậm hơn và hai má được đánh lên một màu hồng mềm mại.
Đôi môi của cô ấy đỏ hơn Seulgi nhớ và mái tóc thẳng, đơn giản được uốn gợn sóng nhẹ nên Seulgi phải giữ cho mình không hét lên.
Cô vẫn đang ở vị trí của mình và há hốc như một đứa ngốc.
"Có gì sai sao?" Irene hỏi, nhìn xuống mái tóc gợn sóng của mình khi cô chạm vào nó một cách lo lắng. "Có phải nó rất lạ không? Chị có thể buộc nó lên nếu..."
"Kh..không! Không không không không không! Thật hoàn hảo! Thật sự rất đẹp!" Seulgi lắp bắp một cách vội vã khi tay cô vẫy vẫy trong sự điên cuồng. Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi và cô lại cảm thấy như mình là một thiếu niên ngu ngốc.
"Chị trông rất xinh đẹp, không cần phải thay đổi gì cả"
Irene cười toe toét trước lời khen của cô. "Cảm ơn, chị nghĩ rằng nó trông được thôi"
"Chị trông rất đẹp, thực sự rất đẹp"
Quá đẹp đến nỗi nó làm Seulgi đau đớn khi nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Nhưng cô vẫn giữ đôi mắt của mình ở nơi mà nó muốn ở và đón nhận tất cả nỗi đau với lòng biết ơn.
Nỗi đau chưa bao giờ lại đau đến tuyệt vời như thế.
Irene cười khúc khích khi Seulgi vẫn nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt mở to, miệng mở ra và khép lại trong sự lắp bắp không hoàn chỉnh.
"Vậy, em có kế hoạch gì cho chúng ta vào tối nay?" Irene hỏi. "Chúng ta sẽ lẻn ra ngoài?"
"Ah, vâng, đúng vậy" Seulgi hét lên với chính mình về mặt tinh thần để ngừng hành động như một tên ngốc đáng xấu hổ. "Chúng ta sẽ ra ngoài...đúng là vậy"
Ánh mắt của Seulgi lại chăm chú nhìn vào hình dáng của Irene và cô gái lớn tuổi hơn cười khúc khích khi cô bước tới và hai tay vỗ vào hai bên má của Seulgi, kéo cô ấy vào một nụ hôn ngay trên môi của cô ấy.
"Bình tĩnh nào. Em vẫn còn cả đêm để có thể nhìn thấy chị như thế này"
Bất cứ điều gì có thể khiến Seulgi 'bình tĩnh lại' thì Irene lại nghĩ rằng một nụ hôn sẽ làm được điều đó nhưng rõ ràng nó đã sai bởi vì bây giờ trái tim của Seulgi đang chạy nhanh hơn một viên đạn và sẵn sàng trực chờ nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chúa ơi. Điều này thật tàn nhẫn.
Hôn Irene có thể khiến cô tan chảy mà không cần phải nổ lực và cô gái chỉ cần làm thế là đủ khi muốn nhìn thấy một cái chết tuyệt đẹp.
Seulgi ré lên một cách yếu ớt khi cô quay đi, mặt đỏ bừng với trái tim đập mạnh. "Chúng ta đi thôi"
-
"Tới đây!"
Ông Kang vội vã rời khỏi bếp và ném tạp đề đi khi ông vội mở cánh cửa đã reo trong hai phút.
Ông dừng lại giữa chừng để sửa sang lại mình và kéo cánh cửa ra để lộ một cô gái trẻ đang đứng trước cửa nhà ông.
"Tôi có thể giúp gì được cho cô, thưa cô?" Ông bối rối hỏi, không chắc người phụ nữ mặc áo blazer xanh đắt tiền và quần jean trắng có đến đúng nhà hay không.
Người phụ nữ khó chịu thay đổi, nhìn lên số nhà một lần nữa. Ông Kang gần như chắc chắn rằng cô ấy đã nhận nhầm nhà.
Không có cách nào mà một người trông giàu có này - cô gái ăn mặc giản dị nhưng có một cái gì đó toát lên từ cô gái và chiếc Jaguar đen đậu sau lưng cô ấy cũng hét lên sự giàu có - lại đến ngôi nhà khiêm nhường của ông.
"Tôi xin lỗi...nhưng đây có phải là nhà của Kang Seulgi không?" Cô gái có mái tóc vàng hỏi một cách lịch sự và ông Kang rất ngạc nhiên khi cô ấy đã đến đúng nhà.
"Đúng vậy" Ông trầm ngâm, quan sát cô gái kĩ hơn. Cô ấy trông như đang ở độ tuổi của Seulgi. "Cháu có phải là bạn của Seulgi không?"
"Vâng ạ, cháu là bạn của cậu ấy" Cô gái tóc vàng trả lời một cách lo lắng, đôi mắt nâu lang thang trong nhà qua khe cửa đang mở. "Seulgi có ở nhà không ạ"
"Không có, con bé vẫn chưa về nhà. Con bé đã đến bệnh viện từ sáng. Cháu có gọi cho con bé trước khi đến đây không?"
"Không, cháu không có. Cháu không có số của cậu ấy" Cô gái chậm rãi rời đi và nhìn xuống. "Thật ra cháu là bạn cũ của cậu ấy. Bạn học cấp ba. Chúng cháu đã không gặp lại nhau nhiều năm rồi"
Cô băn khoăn với phần cuối tay áo trước khi hỏi lại với giọng nói không chắc chắn. "Bác có thể nói với cậu ấy rằng cháu đã đến đây khi cậu ấy về nhà không? Cháu nghĩ rằng cháu sẽ trở lại vào một ngày khác"
Ông Kang gật đầu và chào một cách ân cần. "Cháu có thể để lại số điện thoại của mình ở đây. Bác sẽ bảo con bé gọi lại cho cháu khi con bé về nhà"
Cô gái cười rạng rỡ và ngay lập tức ghi lại số của mình khi được trao cho một tờ giấy.
Cô cúi đầu sâu sắc với lòng biết ơn trước khi quay đi. Ông Kang gọi cô lại lần nữa khi cô đang đứng ở giữa cổng.
"Cháu! Cháu đã quên viết tên của mình lại này!"
Cô gái tóc vàng quay lại và một nụ cười tốt bụng hiện trên môi, giọng nói ấm áp và đôi mắt lấp lánh. "Không cần đâu ạ. Cậu ấy sẽ biết cháu là ai khi cậu ấy gọi đến"
Nếu, cậu ấy muốn gọi.
Cô mỉm cười thêm một lần nữa trước khi cúi đầu lịch sự và bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro