Phòng giam (2)
-
Joohyun đang chạy về phía ngôi nhà cũ của mình.
Ngôi nhà cũ, bị lãng quên của cô ở Deagu, nơi họ đã từng sống hạnh phúc bên nhau.
Ngôi nhà nhỏ đã bị hao mòn rất nhiều kể từ lần cuối cô nhìn thấy nó. Những bức tường trắng giờ đã phai thành màu xám xỉn.
Sơn bị bong tróc, khu vườn đầy những cây chết và những bụi cỏ cao.
Joohyun tự hỏi liệu mẹ cô có quá bận rộn và không có thời gian để chăm sóc cho mảnh đất này sau khi bà ấy quay về đây từ năm ngoái nhưng cô đã phớt lờ những suy nghĩ này vì cô quá vui mừng khi nghĩ về ngôi nhà cũ.
Cô sẽ gặp lại mẹ mình.
Sau một năm chung sống cùng cha sau khi cha cô ly dị mẹ, cuối cùng cô cũng đã được gặp lại bà ấy.
Trái tim cô vút lên với những suy nghĩ và cô thực sự nhảy trên đôi chân của mình để chạy qua khu vườn.
Joohyun nhảy lên hiên nhà ọp ẹp và chờ đợi với hơi thở bị nghẹn lại khi cô gõ vào cánh cửa đầy bụi bặm.
"Mẹ ơi?" Cô gọi, đứng trên mũi chân với hai bàn tay nắm chặt quanh quai đeo ba lô.
Đó là một trong những ngày hiếm hoi khi cha cô đi du lịch đến một thành phố khác với người vợ mới - mẹ kế của cô, Joohyun phải tự sửa lại cách gọi của mình một cách khó chịu - vì vậy cuối cùng cô đã có thể lẻn lên tàu đến Daegu mà không bị mắng hay là bị nhốt lại trong phòng.
"Mẹ ơi?" Cô gọi một lần nữa khi cô gõ cửa mạnh hơn.
Không có câu trả lời nào đến từ bên trong nên cô bắt đầu đi lại quanh nhà một cách thiếu kiên nhẫn để liếc nhìn qua khung cửa sổ bị nứt.
Bất chợt cô dừng lại và nhướn mày sau vài bước bởi vì, tại sao mẹ cô lại để cửa sổ mở?
"Joohyun?" Một người già dừng lại trước nhà và nhìn cô bé 12 tuổi với đôi mắt hoài nghi. "Joohyun? Bae Joohyun bé nhỏ của chúng ta? Có phải cháu không?"
"Bà Shosho!" Joohyun chạy về phía bà lão đầy vui vẻ và đắm mình trong một cái ôm ấm áp, khuôn mặt vùi sâu vào bụng bà lão.
"Cháu nhớ bà rất nhiều!"
Bà cụ vừa cười vừa ôm chặt lấy lưng cô. "Bà cũng nhớ cháu, Baechu bé nhỏ của chúng ta! Làm thế nào cháu có thể đến đây? Hãy nhìn xem nào, cháu đã phát triển và cao hơn rất nhiều!"
Joohyun nhếch môi dưới ra và nhìn lên. "Đừng nói dối cháu. Cháu là người thấp nhất trong lớp cho đến thời điểm này"
Người phụ nữ lớn tuổi tốt bụng cười và vỗ nhẹ vào đầu cô. "Cháu đang làm gì ở đây vậy, Joohyun? Cháu đến đây một mình sao?"
Joohyun gật đầu hào hứng và thả ra cái ôm của mình. "Cháu đến thăm mẹ, nhưng có vẻ như là mẹ không có ở nhà? Ngoài ra, tại sao cửa sổ lại mở và bị nứt vậy bà? Lũ côn trùng sẽ bay vào mất"
Nụ cười trên khuôn mặt của bà lão dần biến mất và trở nên thật nhợt nhạt.
Joohyun ngước lên nhìn bà đầy mong đợi và giọng nói của bà lão như vỡ ra khi bà ấy nói. "Joohyun...cha cháu không nói cho cháu biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ của cháu sao?"
Joohyun lắc đầu, có thứ gì đó trong dạ dày bắt đầu bò về phía cô với một cơn ớn lạnh khó chịu mà cô muốn từ chối thừa nhận nó. "Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra với mẹ của cháu?"
Khuôn mặt của bà lão dần đen lại và bà ấy lắc đầu khi ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với Joohyun.
Joohyun có cảm giác là mình sẽ không thích những gì mà bà lão sắp nói ra.
"Joohyun..." Bà ấy buồn bã nói.
"Mẹ của cháu đã qua đời cách đây 9 tháng rồi"
-
Sấm sét bùng nổ trên bầu trời đen và ánh sáng chiếu xuống một cách liều lĩnh để thắp sáng vùng đất ướt đẫm này trong một giây trước khi để nó lại chìm vào bóng tối lạnh lẽo.
Nói dối. Tất cả đều là những lời nói dối.
Nói dối. Nói dối. Nói dối.
Tất cả đều là dối trá và niềm hy vọng đã trống rỗng.
Joohyun đứng dưới mưa khi những cơn gió dữ dội thổi dồn dập lên da cô không thương tiếc.
Những giọt nước lẩn quẩn đổ xuống người cô như thể cô là một hạt cát nhỏ cần phải được cuốn trôi đi.
Cô ước gì mình có thể bị cuốn trôi.
Tuy nhiên, cô không thể.
Vì một số lý do đáng nguyền rủa, cô đã cam chịu sống cuộc sống chết tiệt này một mình và cô còn không chắc là mình có muốn hay không nữa.
Cô nghĩ mình sẽ bước ra giữa đường, để mặc cho một chiếc xe buýt hoặc là một chiếc xe ô tô chạy qua và chấm dứt sự khốn khổ này của cô, nhưng đôi chân cô vẫn ở đó và chỉ có một mình cô đang lang thang trong một vực thẳm xoắn.
Không. Cô sẽ không chết.
Cô sẽ không chết trước khi ông ta chết.
Nếu một năm trước Joohyun quá nhỏ bé và quá yếu đuối để có thể làm cho ông ta đau đến chết, thì cô xin thề với chính mình rằng cô sẽ làm điều đó tốt hơn vào lần tới.
Lần sau, cô chắc chắn rằng ông ta sẽ chết.
-
Giết Giết Giết Giết!
Irene bật dậy khỏi giường và thở hổn hển mà dường như cô không thể tìm thấy được không khí.
Hơi thở của cô bị tắc và ngực cô nặng trĩu như thể cô đang chìm trong đại dương.
Đôi mắt cô điên cuồng đảo quanh để tìm kiếm ánh sáng nhưng lại không thể tìm thấy gì, điều đó khiến cô suy nghĩ một lúc rằng cô đã thực sự bị chết đuối.
Đắm chìm ở một nơi lạnh lẽo và tối tăm, nơi cô sẽ không bao giờ nhìn thấy một điều gì nữa.
Đường thở của cô càng co cứng hơn và cô ngã lăn ra khỏi giường, phát ra một tiếng vang ầm ĩ. Tay cô quơ quơ trong bóng tối một cách hoảng loạn.
"Irene! Irene! Cô có ổn không?"
Cô nghe thấy một giọng nói - một giọng nói quen thuộc - gọi cô từ xa và cô bò về phía âm thanh đó một cách mù quáng trong khi vật lộn với môi trường tối tăm xung quanh mình.
"S..Seulgi? Seulgi?"
"Đúng vậy, Irene. Là tôi, Seulgi. Tôi ở ngay phía trước song sắt. Cô có nhìn thấy tôi không?"
Irene thấy một luồng ánh sáng lóe lên không xa mình và cô ngay lập tức bò về hướng đó bằng tay và đầu gối.
Seulgi đang ngồi trước các song sắt với đèn pin trên tay.
"Seulgi...Seulgi, ở đây rất tối" Irene đã tới được các song sắt, đẩy và lắc chúng một cách điên cuồng để thoát khỏi đây nhưng cô nhận ra nó đã bị khóa chặt. "Ở đây...ở đây rất tối...Tôi không thể thở được...Làm ơn, hãy để tôi ra khỏi đây...Hãy để tôi ra khỏi đây, Seulgi!"
Cô ấy bắt đầu khóc và đập mạnh vào các thanh sắt, vì vậy Seulgi đã đưa tay ra để nắm lấy bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo đó và ngăn chúng tiếp tục đấm.
"Này, Irene, không sao đâu. Tôi ở đây là vì để có thể ở bên cạnh cô. Thấy không? Cô không cần phải sợ"
Cô đưa tay của Irene xuống khỏi những thanh sắt lạnh lẽo và đặt chúng vào lòng bàn tay của mình, vuốt ve chúng nhiều lần.
"Nhìn xem? Tôi ở ngay đây với cô. Sẽ không có gì xấu xảy ra với cô đâu"
Irene nắm chặt tay cô như một chiếc phao cứu sinh và tiến lại gần hơn cho đến khi họ có thể dính vào nhau nếu những thanh kim loại cho phép.
Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống họ qua một ô cửa sổ và cuối cùng Irene cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của Seulgi trong bóng tối. Ngay trước mặt cô, ngay bên ngoài phòng giam.
"Seulgi...Tôi sợ...Tôi..Tôi đã có những giấc mơ. Và những tiếng nói...chúng sẽ không biến mất. Họ cứ thì thầm với tôi ngay cả trong giấc ngủ..."
Hơi thở bất thường của cô ấy thoát ra khỏi đôi môi, vì vậy Seulgi đã nâng một cánh tay và trượt nó qua song sắt để vuốt ve má của cô ấy một cách nhẹ nhàng. "Không sao, Irene. Cứ việc nói với tôi. Nói chuyện với tôi cho đến khi những giọng nói ấy biến mất"
Irene di chuyển một cách run rẩy và ép hai bên đầu mình vào song sắt, cuộn tròn lại để cánh tay của Seulgi len lỏi quanh cô qua khe hở.
Seulgi lưu ý cô ấy đang tìm kiếm sự thoải mái và vòng tay quanh vai cô ấy. Họ lại ôm nhau trong yên lặng một lúc.
"Nó cứ bảo tôi giết...Tôi đang mơ về mẹ tôi..về việc tôi quay trở lại Daegu để tìm bà ấy sau khi ly hôn nhưng...một người hàng xóm nói rằng bà ấy đã chết rồi"
Seulgi cảm thấy Irene cuộn thành một cục nhỏ hơn trong vòng tay cô và căng cứng người. Cô đã nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy.
"Bà ấy đã tự giết mình, Seulgi...Bà ấy đã tự sát vì cha đã đưa tôi đi sau khi họ ly hôn và bà ấy không còn ai ở bên cạnh cả. Tôi đã rất tức giận...Tôi rất tức giận, tôi muốn giết...và đột nhiên giọng nói trong tai tôi bắt đầu la hét lên liên tục và tôi chỉ..."
Cô dừng lại. Seulgi nghe thấy sự sợ hãi run rẩy trong giọng nói đó. "Tôi rất sợ Seulgi. Tôi sợ bản thân mình. Tôi cảm thấy như mình lại mất đi tiếng nói và trở thành con quái vật mà nó muốn tôi trở thành..."
Seulgi cảm thấy cô ấy nắm chặt tay mình và giọng nói của cô gái lớn hơn nghẹn ngào. "Giống như hôm nay...Tôi không định tấn công cậu ta...Tôi chỉ thấy cậu ta làm tổn thương cô và tôi..."
Cô ấy ngừng nói và hít vào một hơi, những tiếng nức nở lặng lẽ len lỏi qua cô. Seulgi siết nhẹ vai cô ấy.
"Irene, không sao đâu...Đó chỉ là một khoảng khắc hoảng loạn và cô chỉ muốn giúp đỡ. Cô không phải là một con quái vật hay bất cứ thứ gì giống như vậy. Cô muốn cứu tôi, nhớ không? Quái vật thì sẽ không cứu một ai cả"
Irene cố gắng để giải phóng đường thở của mình khỏi những tầng nước mắt dày và sau một lúc, hơi thở của cô cuối cùng cũng dịu đi.
"Cậu ta...cậu ta còn sống không?"
"Cậu ta còn sống" Seulgi gật đầu, một nụ cười nhỏ tô điểm trên khuôn mặt cô khi cô khẽ nói. "Cô không giết ai cả, Irene. Cô sẽ không. Cô thậm chí còn không thể giẫm lên một con mèo mà không cảm thấy có lỗi, nhớ không?"
Cô gái lớn tuổi lặng lẽ cười và lau nước mắt. Seulgi xoa vai cô ấy. "Hãy đừng sợ chính mình. Cô không phải là một con quái vật"
Irene kéo cánh tay trên vai xuống để quấn chặt hơn và chìm trong hơi ấm của nó. "Hãy ở lại với tôi như thế này một lúc nữa, Seulgi. Tôi vẫn chưa muốn đi ngủ"
Seulgi gật đầu và để Irene rúc vào trong hơi ấm mà cô có thể cung cấp cho cô ấy vào lúc này.
"Tôi muốn các thanh sắt này biến mất để tôi có thể dựa vào vai cô. Lâu lắm rồi..."
Má cô ửng đỏ, Seulgi cảm thấy ấm áp ở khắp nơi mặc cho không khí lạnh lẽo của mùa đông đang cắn vào da thịt mình. Tim cô đập thình thịch và bụng cô réo lên với hơi ấm thoải mái.
Khi màn đêm buông xuống, Seulgi nhìn Irene ngủ dưới ánh trăng mờ nhạt và rúc vào cánh tay cô, và nghĩ rằng sự lo lắng của Krystal là không cần thiết.
Cô muốn giữ cho cô gái này an toàn. Cô không chắc chắn về bất cứ điều gì khác trong cuộc sống nhưng cô chắc chắn rằng cô sẽ không bao giờ muốn Irene phải chịu đựng, đặc biệt là vì sự từ chối và bất an của chính cô.
Seulgi thở phào.
Đã đến lúc buông bỏ nỗi sợ hãi, những lo lắng của cô, và chỉ sống...đúng với cảm xúc của chính mình.
-
"Bà Lee, làm ơn?"
"Không"
"Làm ơn, làm ơn, làm ơn với một trái cherry trên đầu?"
"Câu trả lời vẫn là không, thưa cô Kang" Bà lão khiển trách nghiêm khắc và Seulgi than vãn.
"Aw, thôi nào, hãy thương xót cho cô gái ấy một chút thôi, bà Lee. Bây giờ là mùa đông và cô ấy sẽ bị ốm mất nếu cứ ngủ trên sàn cho đến sáng"
Seulgi hé môi dưới ra và cầu xin - cô ghê tởm bản thân mình trong quá trình đó nhưng sức khỏe của Irene đã đứng trước sự kiêu hãnh của cô - và lặp đi lặp lại, "Làm ơnnnn? Tôi sẽ trả lại chìa khóa cho bà sau khi tôi nhét cô ấy lên giường"
Bà lão thở dài trước sự kiên trì của cô và cuối cùng bà ấy đã đút tay vào túi để lấy chìa khóa ra. "Được rồi! Nhưng hãy trả nó lại cho tôi sau mười phút nữa, và vì Chúa, hãy dừng cái bĩu môi đó lại, cô đã hơn 20 rồi"
Seulgi cười toe toét và giật lấy chiếc chìa khóa với một sự biết ơn to lớn.
Đôi khi Aegyo một chút cũng không giết chết ai.
-
Irene nặng hơn rất nhiều so với Seulgi nghĩ.
Cô cố gắng bế cô gái lớn hơn lên giường, mỉm cười hài lòng khi cô đặt cô gái nằm lên nệm mà không đánh thức cô ấy dậy.
Kéo chăn lên cho Irene một cách cẩn thận, khi Seulgi chuẩn bị rời đi thì cô cảm nhận được có một cái nắm tay ở cuối ống tay áo của mình.
Irene đang cuộn mình trong giấc ngủ, có lẽ là vì cái lạnh của mùa đông.
Seulgi cố gắng bóc bàn tay nhỏ bé ra khỏi tay áo mà không đánh thức chủ nhân của nó nhưng nó chỉ càng nắm chặt lấy cô hơn.
Cô phải chống lại sự thôi thúc để mỉm cười trước sự dễ thương tuyệt đối này.
Bám dính lấy tôi ngay cả trong giấc ngủ của cô ấy, cô nghĩ.
Seulgi do dự một lúc, nhìn vào chiếc chìa khóa đang treo trên ổ khóa, trước khi quyết định vặn lại mọi thứ và chỉ qua đêm với Irene.
Bà Lee có thể tự mình đến lấy chìa khóa và chỉ cần nhốt cô lại bên trong, đó là tất cả những gì cô cần quan tâm.
Cẩn thận để không đánh thức Irene dậy, Seulgi bò từ từ xuống giường và nằm cạnh cô ấy. Như thể cô ấy có thể tự động phát hiện ra thân nhiệt, cô gái lớn tuổi hơn ngay lập tức lăn qua và bám lấy cô như thể cô là một món đồ chơi nhồi bông khổng lồ.
Cô ấy chìm đắm trong chiếc áo len của Seulgi như thể đó là điều tự nhiên nhất cô ấy phải làm và vùi mặt sâu vào ngực cô cho đến khi Seulgi không thể tìm thấy được hơi thở.
Cô sững người một lúc cho đến khi trái tim đang đập thình thịch của cô bình tĩnh lại, và rồi cô tựa cằm lên đỉnh đầu của cô gái thấp hơn vì cảm thấy đó là điều đúng đắn - và chiều cao đủ phù hợp - phải làm.
Cánh tay cô vẫn lúng túng một lúc cho đến khi cô quyết định là chỉ cần vung nó qua người cô gái lớn tuổi hơn và ôm cô ấy vào lòng.
Nó cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi cô đã ổn định.
Sự lúng túng dần tan biến sau mỗi giây trôi qua và cô thấy mình nhanh chóng bị mê hoặc bởi mùi hương vani ngọt ngào, dần ru cô ngủ. Cô bắt đầu rúc mũi sâu hơn vào tóc của Irene trước khi cô nhận ra.
Cô cảm thấy ấm áp.
Và vui vẻ.
Tim cô đập chậm trong lòng ngực và cô nghĩ mình có thể quen với cảm giác mềm mại của những sợi tóc đen của Irene đang vuốt ve khuôn mặt cô thêm nhiều đêm tiếp theo.
Cô đã ngủ thiếp đi với một nụ cười nhỏ khi bà Lee đến lấy chìa khóa, lắc đầu với cặp đôi trẻ, đang âu yếm nhau.
-
"Đêm qua mọi thứ có ổn không?"
Krystal bước vào văn phòng vào sáng sớm và bà Lee gật đầu. "Có, mọi thứ đều ổn"
"Irene không làm gì hết sao?
"Không, ma'am. Cô ấy đã làm rất tốt"
"Thật tốt, có lẽ tôi nên đến thăm cô ấy"
"Oh, tôi khuyên cô không nên đến đó vào lúc này" Bà Lee lên tiếng và ho nhẹ. "Tôi vừa...đi qua đó và cô ấy vẫn đang ngủ"
Krystal nhướn mày nhìn bà lão nhưng dù sao cũng gật đầu và đi về phía bàn của mình.
"Không sao, có lẽ là lần sau vậy"
-
"Chào buổi sáng"
Seulgi tỉnh dậy với một giọng nói nhẹ nhàng đang chào cô từ một khoảng cách rất gần.
Cô có thể nghe thấy tiếng cười của chủ sở hữu từ ánh mặt trời và đôi môi của cô ấy cong lên thành một nụ cười. Cô mở mắt và thấy Irene đang nhìn cô rất dịu dàng.
Đôi mắt màu hạt dẻ xinh đẹp của cô ấy đang chớp mắt nhìn cô và Seulgi nghĩ rằng cô nên thực sự thức dậy trước cảnh tượng này mỗi ngày.
"Chào buổi sáng. Cô thức dậy sớm thế"
"Uh huh. Cô ngáy rất to nên tôi không ngủ được"
Đôi mắt ngái ngủ của Seulgi mở to ngay lập tức và Irene vỡ ra thành từng cái bánh mềm.
"Đùa thôi. Nó không to lắm. Tôi đã có thể ngủ rất ngon"
"Cô" Seulgi chạy một bàn tay dưới tấm chăn và véo vào cánh tay của cô gái cho đến khi cô ấy ré lên.
Họ cười với nhau sau đó cho đến khi Irene đầu hàng và bám vào gối một lần nữa trong thất bại.
"Cô đã ở đây như thế nào?" Irene hỏi, tiếng cười của Seulgi không còn nữa và má cô bắt đầu ửng hồng. "Cô đã hỏi bà Lee về chìa khóa phải không?"
Seulgi ngại ngùng gật đầu. "Cô đã run rẩy khi ngồi ngủ ở dưới sàn vào đêm qua vì vậy tôi đã nghĩ tôi nên đỡ cô lên giường"
Irene hạ ánh mắt xuống với đôi má ửng hồng. "Tôi có bám lấy cô trong giấc ngủ hay là làm gì đó xấu hổ không?"
Seulgi cười. "Yeah. Cô bắt đầu bám lấy tôi lần thứ hai khi tôi bế cô lên giường và cô đã không để cho tôi đi ngay cả khi tôi để cô xuống"
Cô gái lớn tuổi hơn co rúm sâu hơn vào lớp chăn và Seulgi nghĩ rằng cô ấy trông thực sự, thực sự rất dễ thương. Tâm trí cô đang hành động một cách buồn cười và Seulgi không thể tự mình quan tâm.
Có lẽ cô vẫn còn đang mơ màng trong giấc mộng, cũng có lẽ cô đang mơ màng trong tình yêu.
Ai biết được.
"Seulgi. Cảm ơn cô rất nhiều vì đêm qua" Irene lặng lẽ lẩm bẩm, một nửa khuôn mặt ẩn sau lớp chăn trắng. "Cảm ơn cô đã ở lại đây cùng tôi suốt đêm qua. Tôi rất trân trọng điều này"
Seulgi nhắm mắt lại và khẽ mỉm cười. "Cô đã cứu tôi khỏi một tên ngốc. Tôi chỉ là ngồi xuống và nói chuyện với cô, nó không là gì so với điều đó cả"
"Không" Irene nói, đôi mắt sáng lên mặc dù giọng của cô ấy đang hạ xuống hơi do dự. "Cô không cần cảm thấy mình nợ tôi điều gì vì điều đó cả. Cô có thể...ra khỏi đây, làm những việc như bình thường, cô biết đấy"
Seulgi bối rối mở to mắt trước câu nói đó.
"Ý cô là sao?"
"Ý tôi là, cô không cần phải cảm thấy tồi tệ vì tôi bị nhốt ở đây sau khi đã giúp cô. Cô có thể...đi làm những việc của mình ở bên ngoài như bình thường"
Irene cắn môi.
"Tôi không muốn trở thành gánh nặng. Tôi đã không định làm phiền cô vào đêm qua nhưng tôi..."
"Cô không bao giờ là gánh nặng cả"
"Seulgi, cô đã phải ngồi ở ngoài song sắt vào đêm qua chỉ để quan sát tôi trong cái lạnh và tôi thực sự biết ơn vì điều đó nhưng cô không cần phải...."
"Tôi không cần nhưng tôi muốn làm điều đó"
Irene há hốc miệng mà không có bất kì phản ứng gì khác, và Seulgi nhìn chằm chằm vào cô ấy không ngớt như thể cô vừa tuyên bố một điều rõ ràng nhất trên thế giới.
Ánh mắt của cô ấy không lay chuyển và Irene tự hỏi rằng cô gái vụng về, người sẽ tránh giao tiếp bằng mắt với cô vào vài tuần trước đã đi đâu.
Seulgi chưa bao giờ trông táo bạo và kiên quyết như thế này trước đây.
"Tôi không ở lại vì cảm thấy tồi tệ, Irene. Tôi ở lại vì tôi muốn thế. Trong trường hợp cô chưa biết, tôi thích ở bên cạnh cô nhiều như cách cô muốn ở bên cạnh tôi. Tôi xin lỗi nếu tôi đã thể hiện sự rung cảm ngược lại với trước đây"
Seulgi nhìn xuống và trái tim của Irene như lỡ mất một nhịp khi cô ấy cảm thấy có một bàn tay ấm áp quấn lấy bàn tay nhỏ bé của mình dưới tấm chăn, đôi mắt màu đồng tìm đường trở về với đôi mắt màu hạt dẻ của cô ấy.
"Lần trước những gì mà cô đã nói, về việc chúng ta sẽ trở thành một phần xa lạ của nhau, điều đó là không đúng" Seulgi nuốt thứ bị nghẹn lại trong cổ họng và cuối cùng cô đã quyết định nói ra cảm xúc của chính mình.
"Em thích chị nhiều như chị thích em. Vì vậy, làm ơn, không cần phải giữ khoảng cách với em nữa" Cô siết chặt tay Irene và nhìn chằm chằm vào mắt của cô ấy. "Từ bây giờ, hãy ở lại bên cạnh em"
Irene tự hỏi liệu đây có phải là một giấc mơ hay không, nhưng Seulgi đã cúi xuống và đột nhiên có một đôi môi ấm áp, ma quái dán lên trán cô. Cô cảm thấy một nụ hôn mềm mại ấn lên da thịt mình.
Thật ấm áp.
Thật nhẹ nhàng.
Và đó chắc chắn không phải là một giấc mơ.
Irene cảm thấy trái tim mình đang bay lên cao tới nỗi nó gần như có thể vỡ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro