Phòng giam (1)
-
Irene đang đi xuống hành lang.
Cô đã cảm thấy ngột ngạt sau khi cuộn mình một mình trong phòng cả ngày và quyết định rằng mình cần phải ra ngoài đi dạo trước khi não cô có thể nổ tung.
Cô đang đi dạo một cách vô vọng, hy vọng mình có thể tìm thấy bất cứ ai - hoặc bất cứ điều gì - để đánh lạc hướng cô khỏi sự im lặng tê dại đang bắt đầu gặm nhấm sự tỉnh táo của cô, nhưng điều khiến cô cau mày là cô không thể tìm thấy gì ngoài một hành lang trống rỗng cả.
Lúc đó là 3.10 PM và hầu hết bệnh nhân đều đang ngủ trưa trong phòng.
Thực tập sinh có lẽ đã về nhà. Seulgi vẫn có thể ở quanh đây cho ca đêm của cô ấy - đôi khi Irene thực sự ghét ký ức không hồi kết của mình - nhưng cô đã quyết định phớt lờ sự thật đó vì cô không thể chạy đến chỗ cô gái và cứ làm phiền cô ấy mãi được.
Không thể sau những gì cô đã tuyên bố thời gian qua.
Vì vậy, cô tiếp tục cúi thấp đầu và lặng lẽ đi cho đến khi cô nghe thấy một tiếng hét lớn từ cuối hành lang.
Nó khiến cô giật mình.
Nơi này rất vắng vẻ và Irene tự hỏi cô có đang nghe nhầm hay không. Cô cảm thấy như giọng nói đang la hét kia có vẻ rất quen.
Tò mò đã chiến thắng, cô lén lút lại gần để trốn đằng sau bức tường và lén nhìn, nó chỉ được chứng minh là đúng khi cô nhìn thấy Seulgi bị một anh chàng vô danh ghim vào tường.
Một anh chàng người đang đến quá gần với Seulgi theo cảm nhận của Irene. Bên trong cô đang bị đốt cháy dữ dội khi nhìn thấy điều đó.
Anh chàng này là ai và tại sao anh ta lại đẩy Seulgi như vậy?
"Con chó cái. Tôi không nên lắng nghe cậu khi cậu cầu xin tôi tha cho cô gái đó suốt những năm trước, cậu là một người vô ơn"
Irene thậm chí còn không có thời gian để nổi giận với anh ta vì đã quá thô lỗ trước khi anh ta ném mình vào Seulgi và hôn ngay vào môi cô ấy.
Hôn Seulgi ngay trên môi của cô ấy.
Seulgi.
Seulgi của cô.
Màu đỏ phun trào trước mắt cô và trước khi cô có thể nghe thấy tiếng hét của Seulgi để được giúp đỡ, cô đã nắm lấy bất cứ thứ gì cô có thể tìm thấy gần đó và lao về phía trước với tâm trí đen tối. Tầm nhìn bị mờ đi với cơn giận dữ, thứ trong tay cô đập mạnh vào đầu anh chàng và Irene nhận thấy cô không quan tâm rằng máu đang rơi vãi trên khuôn mặt mình.
Cô muốn anh ta chết.
Cô muốn anh ta chết và bị giằng xé vì dám chạm vào Seulgi.
Seulgi của cô.
Âm thanh của cơ thể rơi xuống sàn đã đánh thức cô dậy từ cơn điên cuồng và cô lảo đảo lùi về phía sau với ánh mắt mơ hồ, đầu óc u ám và tim đập thình thịch.
Khi cô ngước lên, cô thấy Seulgi đang nhìn cô với đôi mắt mở to và khi cô nhìn xuống, cô thấy vũng máu quanh đầu anh ta và trên tay cô cũng dính máu.
Bàn tay của chính cô.
Nó lại xảy ra, là suy nghĩ cuối cùng của cô trước khi cô thu mình lại vì sợ hãi khi mùi sắt nồng nặc quấn lấy cô như một người bạn cũ đã bị lãng quên từ lâu.
-
"Krystal! Krystal! Làm ơn hãy nghe em nói, em cần phải giải thích..."
"Tôi không thể, Seulgi!" Bác sĩ trưởng hét lên, lắc đầu xung quanh trong thất vọng khi cô ấy xem các y tá đang vội vã rời khỏi giường từ khoa tâm sinh lý.
"Tôi cần phải đến Phòng cấp cứu và xử lí mớ hỗn độn này! Cảnh sát và gia đình của cậu ta đang đến và họ đang đổ lỗi cho chúng ta vì đã để một bệnh nhân tấn công..."
"Đây không phải là lỗi của cô ấy!" Seulgi hét lên, hơi thở của cô run rẩy và khuôn mặt vẫn tái nhợt vì mọi chuyện đã xảy ra. Đôi mắt cô lo lắng nhìn Irene, người đang bị hai y tá nam giữ lại như một kẻ tâm thần có hại.
"Làm ơn, xin vui lòng hãy thả cô ấy ra. Chị có thấy cô ấy đang run rẩy rất tệ hay không?"
"Tôi không thể, Seulgi!" Krsytal kêu lên, bất lực. "Những người cấp trên đã ra lệnh cho tôi phải đặt cô ấy vào phòng giam trước khi mọi thứ được giải quyết ổn thỏa và tôi không còn lựa chọn nào khác cả!"
"Phòng giam?" Đôi mắt của Seulgi mở to và Krystal cảm thấy đôi tay kéo mạnh lấy tay áo của mình. "Làm ơn, chị không thể ném cô ấy vào phòng giam ngay bây giờ được, cô ấy đang không ổn. Cô ấy cần một người ở bên cạnh. Làm ơn hãy cho em ở bên cạnh..."
Krystal lắc đầu buồn bã và bóc tay Seulgi ra khỏi cổ tay mình. "Tôi không thể, Seulgi. Tôi xin lỗi. Đó là mệnh lệnh. Và em phải đi cùng tôi để gặp cảnh sát và gia đình của họ vì em là nhân chứng duy nhất"
Krystal ném ánh mắt lo lắng vào Irene và trái tim nặng trĩu đã quyết định gật đầu với các y tá để đưa cô ấy vào một trong những phòng giam.
Các phòng giam được tạo ra cho những bệnh nhân gây hại, nơi họ phải bị khóa sau các thanh sắt lạnh lẽo, yên tĩnh cho đến khi thể trạng của họ đã tốt hơn.
Seulgi quay đầu lại đúng lúc và đã kịp nhìn thấy đôi mắt của Irene đang mở to nhìn cô vì sợ hãi. Cô ấy cố gắng nói thứ gì đó qua hơi thở đang run rẩy nhưng các y tá đã kéo cô ấy đi.
Cô ấy trông thật kinh hoàng.
-
"Cậu ta bị chấn thương sọ não nhẹ do tiếp xúc với vật sắc nhọn nhưng chảy máu chủ yếu là bề ngoài. Ảnh chụp cũng không thể hiện bất cứ thứ gì có thể nguy hiểm đến tính mạng"
Taeyeon, một trong những bác sĩ phẫu thuật làm việc cho khoa Cấp cứu mà Seulgi đã không gặp trong một khoảng thời gian, tiết lộ một sự nhẹ nhõm với mọi người và Seulgi thấy mình thở phào nhẹ nhõm.
Không. Cô không vui vì sự khỏe mạnh của thằng ngốc đó. Cô rất vui khi cậu ta còn sống vì điều đó có nghĩa là Irene sẽ không phải chịu quá nhiều hình phạt.
Tuy nhiên, hy vọng thoáng qua của cô đã bị chết yểu, bởi vì cha mẹ của thằng ngốc đó hóa ra cũng ngốc không khác gì con trai của họ cả.
"Làm thế nào mà một du khách có thể bị tấn công trong một bệnh viện với hàng chục y tá và bác sĩ? Ở đây không có ai làm việc à?"
Krystal cúi đầu xin lỗi và Seulgi đã ném ánh mắt giận dữ vào cặp vợ chồng già.
Cô biết họ, cô đã gặp họ trước đây khi John cứ cằn nhằn cô hãy đến nhà của cậu ta lúc còn ở trường trung học.
Và đánh giá từ cái nhìn khó chịu trên khuôn mặt họ, Seulgi tin rằng họ vẫn còn nhớ cô là cô gái đã làm tổn thương trái tim của chàng trai vàng của họ.
"Đó là lý do tại sao hai người nên giữ cậu ta trong nhà và bảo cậu ta đừng đến tìm tôi trong bệnh viện". Seulgi nói thẳng. "Không ai yêu cầu cậu ta đến đây cả"
"Cô!.."
Người phụ nữ trung niên bước tới đầy tức giận và Krystal kéo Seulgi ra sau lưng. "Tôi xin lỗi, thưa bà. Xin vui lòng tha thứ cho thực tập sinh của tôi. Cô ấy vẫn còn chưa tỉnh táo lắm"
Seulgi nhìn Krystal không đồng tình nhưng bác sĩ trưởng lại cúi đầu. "Chúng tôi đã trình bày với cảnh sát và thừa nhận rằng đó là sơ suất của chúng tôi. Chúng tôi thực sự xin lỗi và chúng tôi sẽ sẵn sàng chi trả tất cả các khoản chi phí y tế..."
"Tôi không quan tâm đến chi phí!" Người phụ nữ rít lên. "Tôi muốn cô gái đã làm điều này với con trai tôi phải nhận được hình phạt!"
Krystal hít vào một hơi thật sâu và kiềm chế lại giọng nói của chính mình. "Nhưng cô ấy là bệnh nhân tâm thần. Cảnh sát đã bỏ vụ án vì luật pháp đã nói..."
"Vì vậy, cô ta sẽ thoát khỏi tất cả những điều này sao?"
Krystal nhắm mắt lại. Sự kiên nhẫn ngày càng mỏng manh trong cô. "Trong thời gian này, chúng tôi sẽ giam cô ấy trong phòng giam của chúng tôi và sẽ theo dõi cô ấy thật chặt chẽ về bất kỳ tác hại nào trong tương lai mà cô ấy có thể gây ra. Cho đến lúc đó, tôi rất tiếc phải nói rằng không có hình phạt nào khác có thể được thực hiện với cô ấy"
Seulgi nhìn cặp vợ chồng già đang cau có hơn nhưng những cuộc cãi vã của họ cũng mờ dần trong bối cảnh không đáng kể khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Irene sẽ ổn và đó là tất cả những gì cô cần biết.
-
"Em có thể về nhà". Krystal ngồi phịch xuống ghế một cách mệt mỏi.
Mặt trời đã buông xuống đến chạng vạng khi mọi thứ đã dần ổn định và bác sĩ tâm thần cảm thấy mệt mỏi hơn sau khi thương lượng với cặp vợ chồng bướng bĩnh đó.
"Hôm nay là ca đêm của em" Seulgi thông báo, không di chuyển một inch nào từ vị trí cũ. Đôi mắt cô dán vào cô gái tóc nâu đang ngồi. "Bây giờ chị có thể thả Irene khỏi nhà giam không? Mọi thứ đều ổn cả rồi"
Krystal đặt tay xuống từ thái dương và nhìn cô chằm chằm. "Từ khi nào mà em bắt đầu quan tâm đến cô ấy nhiều như vậy, Seulgi?"
Seulgi há hốc miệng, cô ngạc nhiên khi thấy một manh mối trắng trợn là bác sĩ tâm thần đang thăm dò cô. "Tôi đã bỏ lỡ điều gì? Hoặc có thể nói là em nghĩ thế nào về toàn bộ sự việc này" Cô ấy làm một cử chỉ bằng tay.
"Chàng trai đó là ai và tại sao Irene lại tấn công cậu ta khi cậu ta đang nói chuyện với em?"
"Cậu ta không nói chuyện với em" Seulgi nghiến răng. "Cậu ta là một người quen cũ của em và chúng em đang ở giữa một cuộc cãi vã khi Irene nhìn thấy chúng em và giúp đỡ em"
Lông mày của Krystal nhếch lên. "Vậy có nghĩa là em đang ở giữa một cuộc chiến với anh chàng này và Irene đã nhảy vào và đập một mảnh vỡ vào đầu của cậu ta để bảo vệ em sao?"
"Không" Seulgi bực tức, không biết làm thế nào để giải thích điều đó với Krystal mà không đề cập đến các chi tiết đáng xấu hổ. "Đây không chỉ là một cuộc tranh cãi. Cậu ta...cậu ta đã làm một cái gì đó quá nhiệt tình và em đã có một khoảnh khắc thực sự khó khăn cho đến khi Irene đi đến. Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra với em nếu cô ấy không nhảy vào giúp đỡ"
Các nếp nhăn trên trán của Krystal ngày càng sâu hơn và cô ấy đặt cằm lên trên hai bàn tay đang nối vào nhau của mình khi cô ấy suy nghĩ kỹ.
"Vì vậy, ý em là...Irene đã tấn công anh chàng này vì cậu ta đang làm hại em, phải không?"
"Vâng" Seulgi gật đầu, nhìn chằm chằm xuống đất. "Em chắc chắn rằng cô ấy sẽ không hành động như vậy nếu không khẩn cấp. Cô ấy có lẽ chỉ là quái đản giống như em. Em thấy cô ấy run rẩy..."
Krystal tựa lưng vào ghế và cau mày mạnh mẽ hơn.
Chỉ sau một thời gian dài im lặng, cô ấy mới có thể hỏi một điều gì đó khiến Seulgi ngạc nhiên. "Hai người có thân với nhau không?"
Seulgi ngước mắt lên.
"Em và Irene. Hai người có thân với nhau không?"
Sức nặng trong cái nhìn chằm chằm của Krystal nói với Seulgi rằng cô ấy đã biết có gì đó đang xảy ra giữa họ. Nó khiến cô như có thứ gì kẹt lại tại cổ họng.
"V..Vâng, em và cô ấy khá thân nhau. Em đoán vậy"
Cô gái tóc nâu lắc đầu.
"Tôi không tin điều đó, Seulgi. Tôi biết Irene đã rất nhiều năm kể từ khi cô ấy mới đến đây. Cô ấy không phải kiểu người sẽ hành động căng thẳng như thế này nếu đó không phải là người mà cô ấy thực sự, thực sự yêu"
Ánh mắt của Krystal xuyên thẳng đến mắt cô. "Và đánh giá từ cái cách mà em lo lắng không kém về cô ấy cũng như cách cô ấy đủ lo lắng về em để có thể đập vỡ đầu của một người đàn ông như thế. Tôi cho rằng 'khá thân' mà em nói có vẻ không chính xác cho lắm"
Seulgi bị đóng đinh tại chỗ và lý do của cô đã sớm chết trong cổ họng.
Những lời nói của Krystal xé thẳng qua những câu nói khập khiễng của cô, và khiến cô lộ tẩy mà không có lý do.
Bác sĩ tâm lý nghiêng về phía trước. "Vì vậy, em có thấy phiền không khi dừng lại hành động dối trá này với tôi và chỉ cho tôi biết chuyện gì đang thực sự xảy ra giữa hai người? Tôi có thể quan tâm ít hơn về sự thật rằng cả hai người đều là con gái"
Seulgi không thể nói bất cứ điều gì và chỉ cúi thấp đầu.
"Em...em quan tâm đến cô ấy. Em thích cô ấy rất nhiều, nhưng em và cô ấy chưa thật sự nói về điều đó trước đây. Đây là một tuần khó khăn với em và cả với cô ấy..."
Krystal thở dài trước lời thú nhận và xoa xoa thái dương của mình.
"Seulgi, tôi đã là một bác sĩ và tôi đã thấy một số đồng nghiệp của mình quan tâm các bệnh nhân của họ vượt quá trình độ chuyên môn nhưng..."
Cô dừng lại, nhìn Seulgi với một ánh mắt bối rối. "Tôi khuyên em không nên dính sâu vào điều này. Irene, cô ấy...rất khó khăn"
Seulgi nhìn cô đầy bối rối và Krystal thở ra.
"Irene không phải là người mà em có thể mạo hiểm. Cô ấy rất dễ mất kiểm soát khi có cảm xúc. Khi cô ấy thích một cái gì đó, cô ấy sẽ thích nó quá nhiều, bám vào nó quá nhiều và nói chung là sẽ cảm thấy quá nhiều về nó. Và khi cao thì cao, thấp thì thấp..."
Krystal nhìn cô lần nữa với một điều gì đó giống như lo lắng.
"Ngay cả khi không có rối loạn tâm thần. Cô ấy sẽ có rối loạn nhân cách ranh giới. Cả hai sẽ trở nên cực đoan hơn khi cô ấy đau hay buồn, nên làm ơn", Cô ấy nói - nài nỉ - "Trừ khi em thật sự chắc chắn rằng em sẽ không bao giờ làm cô ấy thất vọng, nếu không xin đừng bắt đầu bất cứ điều gì với cô ấy. Bởi vì tôi không biết làm thế nào để cô ấy có thể đối phó với nó nếu em từng đón nhận cô ấy và sau đó lại bỏ rơi cô ấy vào một ngày nào đó"
Ánh mắt họ khóa chặt và bác sĩ tâm thần thở dài. "Hãy đừng làm bất cứ điều gì hấp tấp nếu em không chắc chắn về tình cảm của mình dành cho cô ấy. Cô ấy không phải là một điều hạnh phúc thường ngày của em. Em cần phải hiểu điều này"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro