Nghe lén (2)
Họ đang nắm tay nhau
Họ đang nói chuyện trong khi nắm tay nhau
Tại sao cô lại không bao giờ phát hiện được điều kì lạ này trước đây?
"Joy unnie?"
Sự tập trung của Joy bị xé toạc từ cặp đôi mà cô đang nhìn chằm chằm và khi cô quay lại, Yeri đã trêu chọc cô. "Chị đang nhìn gì mà nghiêm túc vậy?"
"Không có gì" Joy nói dối, nhưng Yeri đã đẩy đầu về phía cửa sổ để có một cái nhìn thoáng qua về những gì mà cô đang nhìn chằm chằm.
"Oh, Seulgi unnie và cô gái dễ thương, người mà chị suýt đã đánh gãy mũi của cô ấy vào ngày đó"
"Câm miệng. Đó chỉ là sự vô ý mà thôi" Joy cau mày, nhìn lại cặp đôi đang trò chuyện yên bình trên băng ghế gần khu vườn. Cô nhíu mày.
"Có gì đó rất lạ đúng không? Ý em là.." Đôi mắt của Yeri sáng lên khi cô ấy cũng nhìn chằm chằm vào cặp đôi ấy. "Em không nghĩ rằng mình đã từng nhìn thấy Seulgi unnie quan tâm rất nhiều đến một bệnh nhân nào đó trước đây. Chị có nghĩ rằng chị ấy đã nhận thấy được những sai sót của mình và quyết định trở thành một bác sĩ tốt bụng không?"
"Có lẽ vậy" Joy lầm bầm, nhưng có gì đó sâu thẳm trong tim cô biết rằng đó không phải là sự thật.
Hình ảnh hai cô gái âu yếm nhau trên bãi cỏ xanh lại bắt đầu xuất hiện trong tâm trí cô một lần nữa và cô khẽ lắc đầu.
Họ quá gần gũi, quá thân mật để được nói rằng đó chỉ là tương tác giữa một bác sĩ và một bệnh nhân.
"Mấy người đang bàn tán gì vào sáng sớm vậy?" Kai bỗng bật ra từ phía sau và Yeri đã phát ra một tiếng rít dài.
"Oppa!" Yeri đập vào tay anh ấy và hét lên. "Hãy để lại một chút cảnh báo nếu anh muốn nhảy vào cuộc nói chuyện của mọi người!"
Anh chàng cười khúc khích và tham gia với họ khi cùng nhìn qua cửa sổ trong khi Joy đang đưa cho anh ấy một cái nhìn khó chịu.
"Oh, Kang và cô gái kì lạ, xinh đẹp đó. Này, họ thật sự rất kì lạ. Mỗi khi chúng ta kết thúc ca đêm, Kang sẽ đi lang thang về phòng của cô gái đó thay gì ngủ. Tôi tự hỏi họ đã nói những gì trong hàng giờ. Hoặc có lẽ đó không phải là những cuộc trò chuyện?"
Kai nhíu mày và Yeri đã cho anh ấy một cú đánh khác. "Thôi đi và dừng ngay suy nghĩ bẩn thỉu của anh"
"Được rồi, tôi chỉ đùa thôi. Cả hai đều là con gái. Mặc dù thực sự, đôi khi họ rất kì lạ. Dù sao đi nữa, hãy đến văn phòng của Krystal. Đã đến lúc cho bài báo cáo hàng tuần rồi"
Chàng trai bước đi một cách thờ ơ và hai cô gái đi theo phía sau. Và Joy đã quay lại nhìn vào Seulgi và Irene lần cuối trước khi bước ra ngoài.
-
"Điều này đã quá đủ cho hôm nay rồi. Tôi bị đau nửa đầu chỉ vì tất cả các em" Krystal đã kéo kính của cô ấy ra và xoa bóp trán của mình.
Sáu thực tập sinh đứng trước bàn của cô ấy với tư thế đứng thẳng, và chờ lệnh tiếp theo - hoặc là họ sẽ sớm bị đuổi việc - trong khi lặng lẽ cầm tờ báo cáo của họ.
"Kai vẫn còn thiếu hiểu biết về sự khác biệt giữa tâm trạng thật sự của bệnh nhân hay đó chỉ là do sự ảnh hưởng. Joy vẫn chưa rõ về sự phán đoán và hiểu biết về bệnh nhân. Yeri thậm chí còn không biết về ảo giác và suy nghĩ của bệnh nhân của mình. Sehun và Suho thậm chí còn không đáng nhắc đến và Seulgi...."
Krystal dừng lại, ngước mắt lên nhìn thoáng qua Seulgi và hắng giọng. "Em đã làm đủ tốt. Không nổi bật, nhưng không sao. Em có kỹ năng trừu tượng bị rối tung nhưng quá trình suy nghĩ, sự gắn kết và mọi thứ khác đều ổn"
Seulgi đã cố gắng hết sức để không cười và cuối cùng Krystal đã cho họ thoát khỏi cái không khí kiểm tra này.
Báo cáo hàng tuần đã mất nhiều thời gian hơn dự kiến vì đã gần đến giờ ăn trưa.
"Này, Kang" Joy gọi ra, và Seulgi trả lời lại với một vẻ tươi sáng. "Gì vậy?" Cô ấy gần như ngân nga câu trả lời của mình.
Cô thực sự cảm thấy quá hạnh phúc trong những ngày này gần như là ngu ngốc.
"Cậu có phiền khi ăn trưa với chúng tôi không? Suho gọi pizza vì hôm nay là sinh nhật của cậu ấy và cậu ấy nói cậu ấy sẽ đợi chúng ta trên lớp"
Joy liếc mắt nhìn Seulgi, người chỉ xem xét lời đề nghị trong một giây ngắn ngủi trước khi nói, "Tôi xin lỗi. Tôi đã có một lời hứa với một người khác"
"Sẽ chỉ mất một thời gian thôi" Joy khăng khăng, và còn nhiều hơn với sự ngạc nhiên của Seulgi, cô ấy nói thêm, "Tôi chắc chắn rằng bệnh nhân của cậu sẽ không phiền. Cô ấy sẽ được các y tá chăm sóc mà không có cậu"
Seulgi mở miệng để vặn lại nhưng Joy đã nhanh hơn, và mỉm cười. Trông nó không hề độc hại một chút nào ngoài một tia sáng kì lạ - như thể cô ấy đã biết điều gì đó - lóe lên trong mắt cô ấy. Seulgi cảm thấy như cô ấy đang có điều gì đó muốn nói.
"Vậy, cậu có đến hay không?"
-
Thật kỳ lạ, ngồi giữa những người bạn cùng trang lứa và ăn trưa cùng nhau như thế này.
Cô đã không làm điều này trong một thời gian dài.
Thời gian ăn trưa của cô thường được dành để ở một mình trước khi gặp Irene, và không có ai bận tâm tìm kiếm cô trước đây.
Vậy tại sao bây giờ lại như vậy? Seulgi thắc mắc.
"Tôi đi rửa tay" Sehun tuyên bố sau khi hoàn thành miếng bánh pizza cuối cùng của mình. Kai cười khúc khích bên cạnh, "Và lén lút hút thuốc ở sân sau khi cậu ở đó?"
"Im lặng đi" Anh ấy trừng mắt, nhưng sau đó Kai đã cùng với Suho đi ra ngoài và cùng làm những gì chỉ có trời mới biết.
Yeri cũng hoàn thành phần của mình và trốn vào phòng tắm.
"Vậy..." Joy bắt đầu chậm chạp khi chỉ còn hai người trong số họ. "Mũi của cô ấy thế nào rồi? Ire.. ý tôi là, bệnh nhân của cậu, cô ấy tên gì ấy nhỉ?"
"Irene" Seulgi trả lời một cách đơn giản, chọn cách phớt lờ bầu không khí kỳ quặc đang lờ mờ giữa họ và chỉ nhấm nháp thức ăn của cô. "Cô ấy ổn. Cô ấy biết đó không phải là cố ý và giờ cô ấy đang rất tốt"
"Thật tốt khi nghe được điều đó" Joy trả lời. Seulgi nhước mày lúc này. Cô ấy thật sự trông giống như có gì đó muốn nói nhưng Seulgi lại không chắc chắn.
"Cậu có vẻ rất thân với cô ấy"
"Yeah, đại loại vậy. Chúng tôi nói chuyện rất nhiều" Seulgi đặt miếng pizza cuối cùng của cô ấy xuống, vì cô ấy quá no để hoàn thành nó.
Cô nhìn qua đồng hồ và nhận thấy rằng đã 30 phút rồi kể từ giờ ăn trưa thông thường của cô với Irene. Cô tự hỏi liệu cô gái lớn tuổi hơn đã ăn một mình rồi hay là đang đợi cô đến.
"Cậu có thích cô ấy không?"
Câu hỏi khiến cô mất cảnh giác như một tiếng sét trong ánh sáng ban ngày và đôi mắt cô giãn ra vì ngạc nhiên. "Ý cậu là sao? Tại sao cậu lại hỏi tôi một điều kỳ lạ như thế?"
"Tôi hỏi cậu có thích cô ấy không. Cậu biết đấy, giống như đối với một người bình thường"
Joy ngã người về phía trước trên bàn, cằm tựa vào tay cô.
"Tại sao cậu lại nghĩ nó lạ? Hay là cậu nghĩ việc thích đó còn hơn cả bình thường?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro