Món quà giáng sinh (2)
-
"Con về rồi"
Seulgi bước vào nhà với một tâm trí đang trôi nổi khá nhiều.
Tâm trí cô lại càng nán lại nhiều hơn khi nghĩ về nụ hôn ngọt ngào ở khóe môi một lúc trước đến nỗi cô đã suýt vấp phải một chiếc giày ở ngưỡng cửa.
"Whoa, coi chừng đấy. Cậu sẽ không muốn bị té vỡ đầu như tôi đâu"
Seulgi ngước mắt lên và lập tức nhăn mặt khi thấy nguồn gốc của sự bất ngờ - và không mong muốn gặp lại người đó một chút nào. "John, tôi tưởng rằng cậu đã phải xuống địa ngục rồi chứ nhỉ"
Anh chàng mỉm cười khi đứng tại phòng khách của nhà cô. "Aw, tệ thật. Cậu có muốn tôi chết không?"
"Cha tôi đâu rồi?" Seulgi gầm gừ, ném cho anh ta một cái nhìn khó chịu. "Tôi cần phải nói với ông ấy rằng đừng nên để côn trùng bay vào khi tôi không có ở nhà"
"Ouch, cậu biết ông ấy sẽ không bao giờ làm điều đó"
"Đó là bởi vì tôi đã không nói với ông ấy rằng cậu đã ép buộc tôi như thế nào vào lần trước" Seulgi nghiến răng. "Thành thật mà nói, tại sao cậu lại ở đây? Cậu không thể có một chút sự đàng hoàng nào cả à"
"Ừm, tôi tới đây là để nói xin lỗi" Chàng trai đứng dậy. "Lần trước đó tôi đã có một chút quá đáng bởi vì cậu đã làm tôi bực mình, nhưng tôi thề là tôi không có ý định làm điều đó. Tôi chỉ là có một chút tức giận"
Seulgi lườm anh ta. "Nếu đó được gọi là một chút của cậu, thì cậu nên tìm một lời giải thích chuyên nghiệp hơn đi"
"Ý của tôi là" Chàng trai nhìn chằm chằm cô. Đôi mắt của anh ta hiện lên một sức nặng kì lạ và lần đầu tiên lời nói của anh ta nghe có vẻ nghiêm trọng đến vậy. "Tôi đoán cậu đã không biết được rằng cậu có ảnh hưởng đến tôi như thế nào bởi vì, cậu không bao giờ yêu tôi như cách tôi yêu cậu"
Có một khoảng lặng giữa họ trước khi Seulgi thở dài.
"Đó không phải là tình yêu. Cậu sẽ không bao giờ đe dọa hay ép buộc người mình yêu như thế. Cậu chỉ là có một nỗi ám ảnh đối với tôi vì cậu đã quen với việc có mọi thứ mà cậu muốn"
Seulgi nhìn anh ta với một cái gì đó giống như là thương hại. "Cậu đã làm mọi thứ rối tung lên, John. Cậu không yêu tôi, cậu chỉ là muốn có tôi mà thôi"
Những lời nói đó khiến chàng trai im lặng trong vài giây trước khi anh ta phá lên cười. "Có lẽ tôi đã như vậy...hoặc cũng có thể là tôi không. Ai biết được, tình yêu và tất cả những thứ chết tiệt này"
Anh ta lại ngước mắt lên nhìn Seulgi và lần đầu tiên anh ta trông không có hại.
"Không phải nó cũng ảnh hưởng đến cậu sao? Mối tình đầu? Cô gái từ nhiều năm trước?"
Seulgi đóng băng tại chỗ khi hình ảnh của một cô gái tóc vàng nào đó thoáng qua trong tâm trí cô - người mà trước đây cô thường nghĩ đến nhưng sự nhớ nhung đang ngày càng ít hơn - và khiến trái tim cô đập loạn nhịp.
"Cậu đã quên được cô ấy chưa? Làm thế nào cậu có thể quản lý được tâm trí mình để có thể làm được điều đó?"
Seulgi đã không nói một lời nào và chỉ nuốt cục nghẹn trong cổ họng, một cách khó khăn.
Cô đã phải mất bảy năm để có thể ngủ ngon vào ban đêm mà không đau buồn trước những kí ức cũ về những chiếc ổ khóa màu vàng và những giai điệu guitar tuyệt đẹp, và cô không có một câu trả lời nào cho việc làm thế nào mà cô có thể bước tiếp.
Nếu không phải là nhờ vào Irene...
"Cậu đã có ai khác rồi sao?" John hỏi tiếp. "Vì điều đó nghe có vẻ hợp lí hơn. Tôi vẫn chưa tìm được người mà tôi thích nhiều như tôi thích cậu"
Seulgi không thể thốt nên lời, khiến đôi mắt của anh ta mở to trong khi xác nhận. "Trời ạ, cậu có"
"Đó không phải là việc của cậu" Cô nổi giận. "Bây giờ, nếu cậu đã xin lỗi xong, thì cậu có thể đi rồi. Tôi sẽ cố quên đi mọi thứ miễn là cậu dừng lại những việc này"
"Có phải là người đã tấn công tôi không? Họ nói đó là một cô gái"
John bắn ngay vào mục tiêu. Và Seulgi thực sự ghét cách đôi khi cô không thể che giấu biểu cảm trên khuôn mặt mình.
"Có vẻ như thật là vậy" Anh ta mỉm cười cay đắng. "Vậy, tôi không còn gì để làm ở đây nữa rồi. Tôi sẽ rời khỏi đây"
Anh ta lướt qua Seulgi và với lấy tay nắm cửa, nhưng rồi lại quay lại và nói điều gì đó khiến trái tim cô đập như sấm sét. "Tôi biết cô gái đó đang ở đâu" Anh ta tuyên bố. "Seungwan, hay còn được gọi là Wendy. Cô ấy học cùng trường đại học với tôi"
Khi thấy Seulgi không có một động thái gì, anh ta tiếp tục với một nụ cười mơ hồ. "Cô ấy vẫn ghét tôi đến chết sau những gì tôi đã làm với cậu ở trường trung học, nhưng có lẽ, tôi sẽ nói với cô ấy về cậu nếu tôi gặp cô ấy trên hành lang vào một ngày nào đó. Tạm biệt, Seulgi"
-
"Này, Kang! Đừng chỉ đứng ở đó và mơ mộng nữa! Giúp chúng tôi một cái gì đó đi!" Kai hét lên từ nơi anh ta đang vật lộn với Sehun để mang một chiếc vỉ nướng nặng nề vào sân sau, và Seulgi đã bị đánh thức khỏi trạng thái thôi miên.
Kéo chiếc hộp đựng guitar bị lãng quên từ lâu trên lưng, cô vội vàng tiến lên để giúp bạn bè của mình cùng nhau chuẩn bị bữa tối cho đêm Giáng sinh, xua tan đi những suy nghĩ không cần thiết.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Joy hỏi khi cô ấy đang sắp xếp những chiếc bàn với Yeri. Suho đang chạy từ đâu đó về phía họ với một chiếc hộp đầy pháo hoa và các vật phẩm tiệc tùng ngu ngốc khác như những chiếc còi và mũ Santa.
"Không có gì" Seulgi nói ngắn gọn, nhận lấy chiếc hộp từ anh chàng. "Tớ chỉ đang thư giãn thôi"
"Cậu có lẽ đang muốn đưa bạn g..." Joy dừng lại và nhìn xung quanh một cách thận trọng. "Bạn gái của mình ra khỏi phòng giam thay vì cứ đứng ở đây với trạng thái như vậy. Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi"
"Đúng vậy. Tớ sẽ đi tìm Krystal và hỏi chị ấy về chìa khóa" Seulgi xoa hai bàn tay vào nhau và phủi bụi bẩn trước khi đứng lên với một nụ cười vui vẻ.
Cô sẽ tổ chức đêm Giáng sinh với bạn gái của mình vào lần đầu tiên trong đời và cô không có thời gian để nghĩ về những quá khứ ngu ngốc đó nữa.
Đúng không?
-
"Oww! Oww! Dừng lại! Đau quá!"
Seulgi chỉ mất mười phút để hoàn toàn quên đi mọi thứ ảm đạm mà cô đang nghĩ đến lúc nãy khi Irene đánh vào cánh tay cô bằng những nắm đấm chết người.
"Tôi không thể tin được rằng em có thể lừa tôi về điều này!" Cô gái lớn tuổi hơn than vãn. "Tôi đã khóc khi nghĩ rằng em sẽ thực sự để tôi một mình vào đêm Giáng sinh đấy!"
Seulgi cười và cúi người về phía trước để ôm cô gái nhỏ bé trong vòng tay của mình, ôm cô ấy thật chặt và ngăn cô ấy phản kháng lại. "Xin lỗi, em chỉ muốn cho chị một sự bất ngờ. Chị có cảm thấy vui không? Chị có thể ôm em bất cứ khi nào chị muốn ngay bây giờ"
Irene đỏ mặt và đẩy cô ra. "Em không thể ôm tôi sau khi đã lừa tôi như thế, điều đó không công bằng" Cô ấy càu nhàu, nhưng má của cô ấy đã phản bội lại cô ấy bằng cách nó đang đỏ lên.
Seulgi phớt lờ sự phản kháng đó và kéo cô ấy lại vào một cái ôm khác, lần này là chặt hơn khi cánh tay cô khóa quanh cổ cô gái lớn tuổi hơn và lắc lư thân mình của cô ấy trong cái ôm.
"Nhưng em nhớ chị rất nhiều" Cô rúc vào mái tóc mượt mà, mang theo mùi hương ngọt ngào quen thuộc và rúc vào sâu hơn nữa. "Em không thể ôm chị sao?"
"Được rồi, em có thể nhưng..." Irene dừng lại và cuối cùng thở dài.
Sự phản kháng của cô dần trở nên vô nghĩa vào thời điểm này bởi vì cô cũng muốn ôm lấy cô ấy nhiều như Seulgi muốn ôm lấy cô, nếu như có thể nói thì cô còn muốn nhiều hơn.
Vì vậy, cô đã loại bỏ hành động tức giận của mình còn nhanh hơn cả khi Seulgi bỏ qua bài tập về nhà quá khó khăn của cô ấy. Irene trở lại ôm chặt lấy cô gái cao hơn và vòng tay quanh eo của cô ấy.
"Chị cũng nhớ em rất nhiều. Chị luôn nghĩ về việc có thể ôm em mỗi tối trước khi ngủ"
Seulgi tách ra với một nụ cười rạng rỡ và Irene đã gần như rên rỉ vì mất đi hơi ấm, cố bám chặt vào áo cô.
"Chà, bây giờ chị đã có thể giữ lấy em cho riêng mình"
"Nhưng tất cả mọi người sẽ ở đó. Chị vẫn không thể bám lấy em bất cứ khi nào chị muốn"
Seulgi nắm lấy tay Irene và siết chặt nó. "Hừm, họ không cần phải xem"
Cô đặt tay cô gái lớn tuổi hơn vào túi áo len và dẫn cô ấy ra ngoài.
-
Ở đâu đó lúc 3 giờ giữa những bàn đầy thịt nướng và một sự pha chế kì lạ mà Joy tự nhận là bia không cồn - thật đáng ngờ, bởi vì bây giờ mọi người đều đang hành động một cách hài hước - Seulgi thấy Yeri nhảy xung quanh trong khi đang thổi hai chiếc còi, Sehun đội mũ Santa bị lộn ngược, và Kai vô tình đâm đũa vào đồ uống thay vì thịt.
Krystal lặng lẽ lắc đầu với họ nhưng cô vẫn cùng họ vỗ tay khi Suho hát một bản Jingle Bells tệ hại và các bệnh nhân giơ cao pháo hoa cầm tay để cổ vũ cho anh ấy.
"Chúc mừng Giáng sinh tấtttt cả mọi người!!" Suho cười to và mọi người phá lên cười với anh ta, ngay cả Krystal lúc đầu còn đang ngồi rất nghiêm túc.
Irene ngồi bên cạnh Seulgi và đưa tay vào trong túi áo len của Seulgi, quấn lấy nhau mà không cần ai chú ý đến.
Cô đang mỉm cười với đám đông đang cười phá lên và Seulgi cúi đầu xuống để thì thầm một điều gì đó.
"Hãy đi đâu đó thôi nào"
Cô thậm chí còn không có thời gian để hỏi rằng chúng ta sẽ đi đâu vì Seulgi đã kéo cô lẻn ra khỏi đám đông, đi vào tòa nhà tối cho đến khi họ đứng trước một cầu thang bộ.
"Đây là...?"
"Sân thượng" Seulgi cười toe toét, cây đàn guitar của cô trên lưng và tay cô cầm lấy tay Irene. "Đi thôi, chúng ta sẽ đi lên đó"
Cảm giác như hàng thập kỷ kể từ lần cuối Irene đến đó, bước vào khi Seulgi đang hát và bị mắng vì điều đó.
Một nụ cười hoài niệm tìm đến môi cô và cô nhìn chằm chằm vào không gian đang rộng mở với nhiều sự thích thú.
"Tại sao chúng ta lại đến đây?" Cô mơ màng hỏi, nhìn lên bầu trời đêm. Những mảnh tuyết đang rơi một cách chậm rãi và cô đưa tay lên để chạm vào những bông tuyết bị đóng băng.
"Vì em có một món quà Giáng sinh cho chị và em không muốn ai khác nhìn thấy nó cả"
Irene chuyển mắt sang Seulgi và thấy cô ấy rút cây đàn guitar ra khỏi hộp khi cô ấy ngồi trên băng ghế gỗ.
"Em muốn chị nhận được những món quà tốt hơn nhưng em đã dành tất cả số tiền của mình để mua sách cho chị, vì vậy hãy chịu đựng người bạn gái tội nghiệp này của chị và chấp nhận món quà nghiêm tốn này nhé" Seulgi cười toe toét.
Cô ấy bắt đầu nhịp nhàng chậm rãi với cây đàn guitar của mình và vài giây sau, Irene nghe thấy những gì cô nghĩ là giai điệu đẹp nhất trên trái đất.
Giọng của Seulgi rất điềm tĩnh và êm dịu và nó hòa quyện hoàn hảo với những giai điệu nhẹ của cây đàn guitar của cô ấy.
Dance me to your beauty with a burning violin
Dance me through the panic 'til I'm gathered safely in
Lift me like an olive branch and be my homewark dove
And dance me to the end of love...
Oh let me see your beauty when the witnesses are gone
Dance me on and on
Dance me very tenderly and dance me very long
We're both of us beneath our love, we're both of us above
Show me slowly what I only know the limits of
And dance me to the end of love
Please dance me to the end of love...
Seulgi hát xong và mở mắt ra để thấy Irene đang nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt thủy tinh long lanh không thể đọc được.
Một nụ cười cong trên khóe môi. "Nó thế nào? Chị có thích không?"
Một giọt nước mắt thoát ra khỏi khóe mắt Irene khi cô ấy quay lại để vuốt nó đi bằng ống tay áo.
"Chị lại đang khóc một lần nữa" Seulgi cười và đứng dậy, đặt cây guitar của mình xuống. "Chị khóc khi chị buồn, chị cũng khóc khi chị vui. Em nên làm gì với chị đây?"
Irene từ chối nhìn cô và quay mặt đi. "Chị nghĩ em đã nói em ghét hát khi có ai đó ở xung quanh"
Một vòng tay siết chặt trên eo cô ấy đã đưa Irene trở lại đối mặt với Seulgi, hông gặp hông khi tay của Seulgi đặt lên eo cô ấy.
"Em nói em không hát cho người lạ. Và thật tốt, chị không còn là người lạ nữa phải không?"
Cô đặt một ngón tay cái để lau đi những giọt nước mắt trên má Irene và mỉm cười.
"Bây giờ, chị sẽ ngừng khóc chứ? Chị nói có rất nhiều điều chị muốn làm một khi chị được thả ra nhưng nhìn chị xem chị chỉ biết khóc thôi"
"Đúng vậy, có rất nhiều điều chị muốn làm " Irene khựng lại những giọt nước mắt còn lại, giọng nói nghẹn lại. Seulgi kéo cô ấy lại gần hơn. "Như thế nào?"
"Như là nắm tay"
"Chúng ta đã làm điều đó từ sớm rồi"
"Umm...và ôm nhau"
"Chúng ta đã làm điều đó khi chị ra khỏi phòng giam"
"Ừ..ừm và...."
Cô nhìn chằm chằm vào Seulgi qua hàng mi ướt, và cách cô gái cao hơn nhìn xuống khiến cô rùng mình.
"Và?"
Giọng của Seulgi thật kỳ lạ, gần như nghẹt thở, và hơi thở của Irene bị nghẹn lại trong cổ họng khi Seulgi cúi xuống gần hơn cho đến khi môi của họ gần như chạm vào nhau.
"Và?"
Hơi thở ấm áp phả vào mặt cô và tất cả những gì Irene có thể làm là lẩm bẩm một cách vô tư, "Và hôn..mmh"
Cô không thể nói hết câu vì Seulgi đã xóa bỏ khoảng cách còn lại giữa đôi môi của họ bằng một động tác duy nhất.
Nụ hôn thật nhẹ nhàng và ngọt ngào, nhưng dù sao thì Irene vẫn cố gắng tìm lại hơi thở của mình vì đôi môi của Seulgi rất vừa vặn với cô. Cô không muốn tách ra dù chỉ là một giây.
Nó thật dài. Thật mềm mại và thật xa xỉ. Họ bám chặt lấy nhau, giữ vững nhịp thở nhiều hơn và lắc lư trong nụ hôn khi tuyết rơi trên người họ. Irene thở dài khi Seulgi tách ra.
"Thích không?"
"Chị yêu nó" Cô thở phào khi tựa đầu vào Seulgi. Giọng cô khàn khàn và đôi mắt cô nhìn vào những quả cầu tối của Seulgi từ khoảng cách mà lông mi của họ có thể chạm vào nhau. "Chị có thể hưởng thụ thêm một chút từ nó"
"Mmh, tốt thôi" Đến lượt Seulgi bị nghẹn trong lời nói vì Irene đã nhón chân và kéo cô xuống bằng khăn quàng cổ một lần nữa, bịt kín môi họ trong một sự chặt chẽ khác.
Nếu nói theo cách đúng thì nó thật nhột.
"Chúng ta...có lẽ...phải đi ngay bây giờ.." Seulgi lầm bầm giữa những nụ hôn khi Irene cắn nhẹ vào môi cô, hăng hái như một đứa trẻ vừa mới nếm thử một hương vị yêu thích đầu tiên.
"Mọi người sẽ đi tìm chúng ta..."
"Họ có thể xem" Irene thì thầm, nụ cười cong trên môi Seulgi. "Chị đã phải chờ đợi điều này quá lâu rồi. Sẽ không có ai có thể ngăn cản được chị"
Cô chìm đắm với Seulgi trong một nụ hôn dài khác và lầm bầm trên môi với một nụ cười trêu chọc. "Giáng sinh vui vẻ, Seulgi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro