Món quà giáng sinh (1)
-
"Chị có định thả cô ấy ra không?"
Krystal thoát ra khỏi trạng thái miên mang của mình bằng giọng nói phát ra từ sau lưng.
Cô quay lại và thấy Joy đang đứng ngây ngốc đằng sau cô, đôi mắt uể oải nhìn vào cặp đôi mà cô đã nhìn chằm chằm từ năm phút trước.
"Đã hơn hai tuần rồi. Chị định để hai người họ cứ ngồi ở bên song sắt như thế cho đến khi mùa đông kết thúc sao?"
Bác sĩ trưởng chuyển ánh mắt trở lại cặp đôi đang ngồi ở trước phòng giam - Seulgi ngồi ở ngoài và Irene ngồi ở trong - và trầm ngâm, "Tôi tưởng em sẽ không quan tâm đến Seulgi. Cả hai đã là bạn rồi à?"
"Ew, không" Joy phủ nhận như thể chính suy nghĩ đó đã xúc phạm cô, nhưng Krystal biết rằng Joy chỉ đang giả vờ và mỉm cười.
"Em chỉ hỏi vì thấy cậu ấy thật ngu ngốc khi cứ ngồi ở ngoài phòng giam hàng ngày và nói chuyện qua song sắt như một chú cún con đáng yêu"
Khi cô nhận ra thì đã quá muộn, Joy đưa tay lên miệng với hy vọng rằng Krystal sẽ không nhận ra một điều bất thường nào. Tuy nhiên, cô đã rất ngạc nhiên khi dường như bác sĩ trưởng đã biết tất cả mọi thứ.
"Vậy là, em cũng biết về sự tình của họ"
Joy không nói gì và chỉ chớp mắt.
"Bao lâu rồi? Tôi chỉ biết về họ gần đây mà thôi" Krystal nói thêm.
Thực tập sinh cuối cùng đã gật đầu lúng túng trước khi đưa ra một câu trả lời cứng nhắc. "À vâng. Vài tuần trước, khi em tình cờ bước vào đây"
"Có ai khác biết nữa không?"
"Em cũng không chắc nữa. Em đã không nói với bất cứ ai. Nhưng em nghĩ rằng có một số người đã nghi ngờ. Thật khó để không chú ý khi họ cứ ở bên nhau như thế"
Krystal hướng mắt về cặp đôi đang được nói đến và thấy Seulgi đang đẩy cánh tay của Irene một cách tinh nghịch. Cô gái lớn tuổi hơn trả đũa bằng một cái đẩy mạnh hơn và phá lên một tiếng cười hạnh phúc.
"Tốt rồi, tôi đoán là em đã đưa ra quyết định của mình"
"Gì ạ?"
"Không có gì" Krystal kết thúc cuộc trò chuyện bằng một nụ cười nhỏ. "Hãy nói với Seulgi chỉ cần chờ một chút nữa. Tôi sẽ đi nói chuyện với người đứng đầu của bệnh viện về việc thả cô ấy ra"
Joy chế giễu. "Em không nói chuyện với Seulgi. Em hy vọng chị hãy nhớ là chúng em vẫn còn ghét nhau"
"Em sẽ không giúp cô ấy giữ bí mật nếu em ghét cô ấy " Bác sĩ tâm lý lắc đầu. "Thôi nào, hãy dừng trò trẻ con này lại đi"
Joy khoanh tay. "Có thể em không ghét nhưng cũng không thích"
Krystal nheo mắt lại.
"Được rồi, sự không thích đã dần biến mất trong một thời gian!" Joy hờn dỗi, thừa nhận nửa vời. "Em đã từng không thích cậu ấy vì cậu ấy là một tên ngốc không quan tâm đến bất kì bệnh nhân nào của mình..."
Cô dừng lại, nhìn cô gái mình đang nói đến đang cúi người trước phòng giam và chăm sóc cho cô gái ở bên trong. "Em đã nghĩ cậu ấy chỉ cần có ai đó nhắc nhở rằng phải làm thế nào để cảm nhận một lần nữa, và thật tốt, cậu ấy đã tìm thấy người đó rồi. Em vẫn còn bối rối với hai người họ, nhưng, bất cứ điều gì đã làm thay đổi cậu ấy vẫn là điều tốt nhất" Joy nhún vai.
Krystal mỉm cười tự hào và vỗ vai cô.
"Chị nghĩ họ có thể ở bên nhau bao lâu?" Cô hỏi bác sĩ tâm lý từ từ sau đó. "Những người như thế này...chị có nghĩ họ sẽ sống tốt không? Trông nó không dễ chút nào"
"Nó không dễ dàng chút nào cả" Krystal nhìn chằm chằm vào khoảng không. "Không có gì là dễ dàng ở đây cả khi Irene là...một sự khác biệt"
Đôi mắt cô đặt lên cặp đôi trẻ một lần nữa và giọng cô trầm xuống. "Tôi chỉ hy vọng rằng Seulgi đã thực sự sẵn sàng cho mọi hậu quả trước khi em ấy quyết định về việc này"
-
"Vậy, đây là một quyển tiểu thuyết, đây là một quyển lịch sử và tiểu sử, và đây là một quyển...này, hãy lắng nghe em khi em nói chuyện. Em chỉ ăn mỗi rau diếp trong một tuần để mua chúng cho chị thôi đấy"
"Xin lỗi" Irene mỉm cười khi đầu của cô ấy tựa vào hai đầu gối đang cong lên. Đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch.
Seulgi biết rằng cô ấy không thực sự muốn nói lời xin lỗi vì chỉ trong một giây sau đó, sự chú ý của cô ấy đã không còn xuất hiện trong lời nói ấy nữa.
Thay vào đó, cô ấy đang bận rộn để mỉm cười với cô.
"Tại sao chị cứ cười với em như thế?" Cuối cùng Seulgi đã từ bỏ và đặt những cuốn sách xuống để nhìn chằm chằm vào bạn gái mình - người mà cô vẫn không thể gọi như vậy mà không biến thành một quả cà chua đáng xấu hổ.
"Như thế nào?" Irene có đủ sự táo bạo để tiếp tục mỉm cười với cô, giữ cho ánh mắt đầy sao của cô ấy khóa chặt vào Seulgi cho đến khi cô gái cảm thấy đầu gối của mình yếu đi.
"Như thế đấy. Chị cứ mỉm cười và nhìn chằm chằm vào em cho nên..."
"Cho nên...?" Cô gái lớn tuổi hơn rút ra câu nói còn dang dở và Seulgi càu nhàu với chính mình như một đứa trẻ đang xấu hổ.
"Chị xin lỗi" Irene cười, đưa tay qua các thanh sắt để chạm vào má của Seulgi và cảm thấy dòng điện chạy qua da. "Chị thích những cuốn sách, chỉ là em thú vị hơn chúng mà thôi"
Nếu có thể, Seulgi đã đỏ hơn cả trái cà chua vào lúc này.
"Mọi người có thể sẽ nhìn thấy chúng ta" Cô nhìn bàn tay trên khuôn mặt mình, nhưng giọng nói của cô thậm chí quá yếu ớt và cơ thể cô đã phản bội cô bằng cách dựa dẫm vào sự đụng chạm nhiều hơn.
Khi Irene rút tay lại, Seulgi gần như đã than vãn vì mất đi sự liên kết.
"Hãy nói với em khi chị đã đọc xong những quyển sách này để em có thể giúp chị có những quyển sách mới"
Irene cầm lấy những cuốn sách đầy biết ơn và thở dài. "Cảm ơn em. Chúng sẽ cứu chị khỏi sự nhàm chán khi em rời khỏi đây. Chị ước rằng mình có thể làm gì đó khác trong vài tuần đầu hẹn hò với em thay vì chỉ đọc sách"
Seulgi phá lên một tiếng cười nhỏ, ngân nga khi cô nhích lại gần. "Chị muốn làm gì khi ra khỏi phòng giam?"
"Rất nhiều" Irene mơ màng nói, đôi mắt sáng lấp lánh. "Chị muốn làm rất nhiều thứ với em. Những điều mà mọi người thường làm khi họ hẹn hò"
"Như nào?"
"Như là nắm tay, ôm nhau, và..."
Mắt cô dừng lại ở đôi môi của Seulgi và dường như lời nói của cô đang chạy trốn.
Cô vẫn có thể nhớ cảm giác khi chúng ấn nhẹ lên trán cô vào hai tuần trước, ấm áp và dịu dàng và những gì tốt đẹp điều được dành để nói về cảm giác đó.
Cô muốn cảm thấy điều đó một lần nữa.
"Chị có nhận ra rằng chị đang nói về những điều mà chúng ta đều đã làm cho đến nay hay không? " Giọng nói của Seulgi trêu chọc cô và khiến cô nuốt nước bọt. "Chị đã vòng lấy cánh tay em và rúc vào em một cách đáng xấu hổ trước cả khi chúng ta hẹn hò"
"Đấy..đấy là hai chuyện khác nhau!" Irene lắp bắp, cảm giác hơi nóng phả lên má mình. "Chị không biết rằng khi đó em cũng thích chị. Chị đã cảm thấy khó chịu..."
"Chị thật sự rất khó chịu" Seulgi đồng ý, và khi thấy Irene cau mày, cô đã nở một nụ cười ngớ ngẩn. "Khó chịu nhưng lại rất dễ thương"
"Ew, em đã học nó từ đâu vậy" Irene vỗ vào cánh tay cô và cô đã cười khúc khích cho đến khi bụng mình đau, ngã trên sàn nhà với khuôn mặt đỏ bừng vì trò đùa khập khiễng của chính mình.
Cô thực sự cảm thấy như tình yêu đang dần khiến cô trở nên ngốc nghếch. Nhưng không sao vì cho dù có trông thật ngốc nghếch thì cô vẫn đang rất hạnh phúc.
"Mặc dù vậy, nghiêm túc mà nói. Hầu hết thời gian khi chị làm em giận dữ, em không thể làm bất cứ điều gì cả vì ừm, chị quá đáng yêu"
Irene càng cau mày sâu hơn. "Đừng có gọi tôi là đáng yêu nữa. Tôi là unnie của em đấy"
Seulgi nhếch mép. "Càng khó hơn khi nghĩ về chị như một unnie trong lúc chúng ta đang hẹn hò"
Irene đập tay cô một lần nữa và cuối cùng cô lại cuộn tròn trong một tiếng cười khác.
"Được rồi, em phải đi ngay bây giờ. Lớp học sẽ bắt đầu sớm thôi" Cô tỉnh táo lại và vươn vai hết cỡ trong khi Irene cũng bắt chước cô bằng một ánh mắt chán nản. "Đến giờ rồi sao?"
Cô gật đầu nửa vời, nhăn mũi như một dấu hiệu của sự miễn cưỡng. "Em phải đi. Krystal sẽ nổi cơn thịnh nộ mất nếu em bỏ qua lớp học này"
Cô đưa tay qua các thanh sắt để chạm vào mặt của cô gái lớn tuổi hơn và vuốt ngón tay cái lên má cô ấy. "Em sẽ quay lại ngay khi lớp học kết thúc, được chứ?"
Chìm vào giọng nói và ánh mắt dịu dàng, Irene gật đầu và chạm vào cô trong khi thở dài. "Quay lại sớm nhé"
Seulgi không muốn gì hơn ngoài việc dìm cái dáng người nhỏ bé, buồn bã đó trong một cái ôm lớn của mình, nhưng những thanh kim loại đáng nguyền rủa này đang cản đường của họ và cô không còn cách nào khác ngoài việc bước đi mà không thể làm được điều đó.
"Seulgi?" Irene gọi trước khi cô thật sự bước đi và cô quay lại và thấy cô gái lớn tuổi hơn đang cười với cô từ phía sau song sắt. "Chị yêu em"
Seulgi khá chắc chắn rằng mình đã đến được lớp học đang sôi nổi mà không cần phải đi bộ.
-
"Đây là toàn bộ bài giảng của ngày hôm nay, có ai thắc mắc gì không?" Krystal đặt bút xuống và thấy Kai đang giơ tay lên rất hào hứng.
"Sunbae, chúng em có thể hỏi về điều gì đó khác không liên quan đến bài học không?"
"Nếu em định hỏi rằng liệu các em có được một kỳ nghỉ dài cho Giáng sinh hay không thì câu trả lời sẽ là không. Các em sẽ chỉ được nghỉ một ngày vào ngày 25"
Tiếng rên rỉ của sự thất vọng đồng bộ vang vọng khắp lớp và Krystal lắc đầu. "Bệnh viện sẽ không ngừng hoạt động kể cả khi đó là kỳ nghỉ lễ"
"Nhưng Giáng sinh chỉ có một lần trong một năm!" Yeri rên rỉ, nằm dài trên bàn. "Ít nhất hãy cho chúng em nghỉ hai ngày đi ạ, để chúng em có thể ăn mừng đêm Giáng sinh tại nhà?"
Krystal lại lắc đầu. "Không. Điều lệ luôn luôn là như vậy. Mỗi thực tập sinh đều phải trải qua điều này. Ngay cả tôi cũng đã phải trải qua đêm Giáng sinh của mình trong bệnh viện từ nhiều năm trước"
Các thực tập sinh trẻ tuổi lại đồng thanh rên rỉ một lần nữa và Sehun đột nhiên giơ tay để thốt ra một ý tưởng rất tuyệt vời.
"Sunbae, làm thế nào để chúng ta có thể ăn mừng đêm Giáng sinh ở đây? Chúng ta có thể tổ chức tiệc nướng ở sân sau và vui chơi!"
"Ồ, nghe không tệ" Suho đồng ý. "Dù sao thì chúng ta cũng sẽ bị kẹt ở đây vào ngày 24, cũng có thể có một vài niềm vui"
"Chúng ta cũng có thể mời các bệnh nhân tham gia cùng chúng ta và đưa cho họ một số pháo hoa!" Yeri vui mừng, trong khi Joy lóe lên một ánh mắt kinh hoàng. "Em có bị điên không? Một số người trong số họ sẽ đốt cháy toàn bộ nơi này mất"
"Được rồi, có lẽ là chúng ta sẽ chỉ đưa cho họ những cây pháo hoa nhỏ cầm tay" Cô gái trẻ cười toe toét.
"Chúng ta có thể không, Sunbae? Chúng ta có thể làm như thế không?" Các chàng trai nhìn chằm chằm vào Krystal cùng với đôi mắt cún con và bác sĩ trưởng cuối cùng chỉ thở dài.
Đây không phải là một ý tưởng an toàn.
"Thật ra, em nghĩ đó sẽ là một sự kiện khá hay đấy chứ" Một giọng nói hiếm khi được nghe thấy trong lớp bỗng nhiên đột ngột nói và mọi người đều quay đầu về phía chủ nhân của giọng nói ấy.
Seulgi nhìn chằm chằm vào họ từ phía sau lớp học với khuôn mặt ngạo nghễ. "Hm? Em chỉ nghĩ rằng đó sẽ là một cơ hội tốt để giao tiếp với các bệnh nhân. Giúp họ làm quen với các hoạt động nhóm và đó là tất cả"
Joy nheo mắt nhìn cô đầy nghi ngờ và Seulgi đã thề rằng Krystal cũng có biểu cảm giống hệt như thế trên khuôn mặt của cô ấy.
Tuy nhiên, cô đã giả vờ như không biết gì cả, và cuối cùng thì Krystal cũng thở dài trong thất bại. "Được rồi, ổn thôi. Nhưng làm ơn hãy chắc chắn rằng sẽ không có gì bị cháy"
Các học viên vui vẻ reo hò và Seulgi đã cười toe toét với chính mình.
-
"Cậu chỉ muốn được hẹn hò vào đêm Giáng sinh thôi phải không? Giúp đỡ bệnh nhân cái quỷ gì chứ" Joy chế giễu cái cớ khập khiễng của cô. Seulgi cười khúc khích khi họ là hai người duy nhất còn lại trong lớp.
Người thực tập sinh cao hơn đưa cho cô một lon cà phê và nhận được một cái nhướn mày. "Cảm ơn?" Cô trầm ngâm. "Gần đây, cậu đã hành động rất kì lạ"
"Nếu cậu vẫn không biết cách nói 'tốt đẹp' thì tôi sẽ lấy lại cà phê"
"Không, cảm ơn. Tôi sẽ uống nó" Seulgi cười toe toét. Joy thề rằng cô ấy trông thật sự rất ngu ngốc vào những ngày gần đây.
Cô gái hay gắt gỏng và lạnh lùng đã đi đâu rồi?
"Vậy, mọi chuyện với cô gái đang bị giam lỏng kia thế nào rồi?" Joy bắt đầu.
Đôi má ửng hồng của Seulgi khẽ mỉm cười. "Hừm, ngoại trừ việc chúng tôi bị ngăn cách bởi những thanh kim loại đáng ghét đó, thì tôi cho rằng chúng tôi vẫn đang rất hoa mỹ và hạnh phúc.
"Ngọt ngào quá nhỉ" Cô gái cao hơn nói đùa. "Ít nhất thì vẫn tốt hơn khi cô ấy được thả ra ngoài vì tôi sẽ không phải nhìn thấy các người cứ ngồi ở trước phòng giam hàng ngày. Thật là chướng mắt"
"Hey, chúng tôi thậm chí còn không làm điều gì khác ngoài việc nói chuyện"
"Thật sao? Vuốt mặt nhau rồi nắm tay và nhìn chằm chằm vào nhau như thể hôm nay là ngày tận thế khi cậu chỉ là phải đi đến lớp?"
Seulgi đỏ mặt và nhìn xuống. "Có lẽ cậu nên giúp tôi cằn nhằn với Krystal để có thể thả chị ấy ra sớm hơn. Giúp cậu khỏi phải chướng mắt nữa"
"Tôi đã làm thế rồi. Chị ấy nói sẽ sớm nói chuyện với những người lãnh đạo"
"Cậu đã làm thế sao?" Đôi mắt của Seulgi mở to vì sốc. "Chị ấy nói thế khi nào?"
"Hãy tự mình đi hỏi chị ấy đi. Tôi là gì, hòa giải viên của cậu chắc?" Cô lại chế giễu và Seulgi lập tức nhảy lên bằng cả hai chân. "Cảm ơn cậu! Tôi sẽ đi tìm chị ấy ngay bây giờ và hỏi chị ấy về điều đó. Và nhân tiện, cảm ơn vì những ngày khác nữa"
"Gì cơ?"
"Vì đã cố gắng giúp tôi thoát khỏi những câu hỏi hóc búa khi thằng khốn kiếp kia ở đây" Seulgi cười toe toét, và trước khi Joy có thể phản ứng, cô đã chạy trốn khỏi lớp học một cách vui vẻ. "Tạm biệt! Tôi đoán bây giờ mình đã có thể gọi cậu là một trong những người bạn của tôi!"
Mất hết mười giây trước khi Joy đứng dậy và hét lên. "Ai nói tôi muốn làm bạn với cậu, kẻ thua cuộc?!"
-
Irene nép mình sau song sắt một lần nữa, nhìn Seulgi với đôi lông mày thắt lại khi cô gái trẻ đang ngân nga và hát một cách vui vẻ với chính mình.
Cuốn sách tâm lý của cô ấy đã lật ra được năm phút rồi và Irene nghi ngờ rằng đó là lý do cho hạnh phúc của cô ấy vì dù sao cô cũng biết rằng Seulgi ghét học còn nhiều hơn cả khi cô ghét gà.
Vì vậy, cô đã ôm đầu gối của mình và hỏi. "Tại sao em trông vui vẻ quá vậy?"
Cô gái ở bên ngoài phòng giam ngẩng mặt lên và cười rạng rỡ. "Không có gì. Hôm nay tâm trạng của em đang rất tốt"
Nụ cười bí ẩn trên môi của cô ấy nói với Irene rằng cô ấy đang che giấu điều gì đó, nhưng Seulgi đã đóng quyển sách lại và ý nghĩ thoát ra khỏi tâm trí cô.
"Chị có biết rằng sắp đến Giáng sinh rồi không?"
Khóe miệng của cô gái lớn hơn một chút rồi mới chậm rãi nói như thể nhận ra rằng đó là một bản hùng ca đang dần hé mở. "Chị hoàn toàn quên mất chuyện đó"
"Em nghĩ rằng chị là người có trí nhớ tốt nhất vũ trụ chứ nhỉ. Điều gì đã xảy ra? Chị đang già đi sao?"
Seulgi thực sự có thể thấy được tay của Irene đã rút ra khỏi chiếc áo len của mình và véo vào đùi cô một lần nữa - điều này đã xảy ra quá nhiều lần - nhưng cô vẫn không có một động thái nào để trốn tránh và chấp nhận cuộc tấn công cỡ bé đó với một tiếng kêu to, vui tươi, và với rất nhiều sự hài lòng của Irene.
"Tôi không có già đi. Tôi chỉ không nhận thức được ngày mấy vì tôi đã ở đây quá lâu"
"Chị không thể chờ đợi được nữa để thoát ra khỏi căn phòng tồi tàn này phải không?" Nụ cười của Seulgi ngày càng rộng hơn cho đến mang tai.
"Tất nhiên" Irene trả lời mà không thể không bỏ lỡ một nhịp tim. "Chị không thể làm gì ở đây cả, thật là bực bội"
"Ý của chị là chị không thể làm gì cả với em?"
"Chà, đó cũng là...một trong những lý do, chị đoán vậy" Irene bĩu môi và khoanh tay. "Nhưng dù sao đi nữa, Giáng sinh thì làm sao?"
"Bọn họ đang lên kế hoạch sẽ tổ chức một bữa tiệc thịt nướng với tất cả các bệnh nhân, vì vậy..."
"Đó có phải là lý do tại sao em trông rất vui vẻ không?"
"Có lẽ vậy" Seulgi nhún vai tinh nghịch và giả vờ đọc lại cuốn sách của mình, che giấu đi nụ cười với cô gái lớn tuổi hơn.
"Nhưng chị vẫn bị nhốt và chị không thể ra ngoài được!" Môi dưới của Irene nhô ra ngày càng nhiều, và Seulgi sợ rằng nó sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. "Làm thế nào mà em có thể chơi đùa vui vẻ như thế mà không có chị?"
"Hm? Em có thể làm gì? Krystal nói chị vẫn chưa thể ra ngoài cho đến năm mới và em không thể làm gì được"
"Năm mới??" Đôi mắt của Irene mở to gấp đôi kích thước của nó và Seulgi phải ném mặt sang một bên để tránh cười phá lên.
"Đó thật sự quá lâu rồi! Điều đó có nghĩa là chị sẽ không thể làm bất cứ điều gì với em cho đến tận hai tuần nữa!"
Irene đã rất gần với việc lăn trên sàn nhà và đá chân của cô để Seulgi phải nhanh chóng xin lỗi trước khi cô ấy chỉ cười và làm hỏng mất kế hoạch của cô.
"Em xin lỗi. Em đã cố thuyết phục Krystal thả chị ra nhanh hơn nhưng chị cũng biết là chị ấy khó tính như thế nào mà" Cô đứng dậy khỏi sàn nhà và đeo túi qua vai. "Em sẽ quay lại vào ngày mai, được chứ? Sắp muộn rồi"
Irene theo cô đứng dậy và chán nản, cúi thấp đầu và đôi mắt buồn bã. Seulgi phải chống lại sự thôi thúc muốn ôm cô ấy và nói với cô ấy rằng cô chỉ là đang chọc ghẹo cô ấy.
"Em sẽ gặp lại chị vào ngày mai, được chứ?"
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy cổ tay cô và Seulgi quay lại và thấy Irene cau mày nhìn cô như một đứa trẻ hờn dỗi.
"Hôn"
"Gì cơ?"
"Em không thể bỏ chị lại như thế sau khi đã nói với chị những tin xấu như vậy. Hôn chị, hoặc chị sẽ buồn cả đêm"
Seulgi cười khúc khích và trêu chọc. "Em không thể. Nếu ai đó nhìn thấy chúng ta thì sao?"
"Đã gần 6 giờ tối, sẽ không có ai ở quanh đây cả" Irene cau mày mạnh hơn. Nắm tay của cô ấy ngày càng chắc hơn xung quanh cổ tay của Seulgi và cô gái trẻ cuối cùng cũng tiến lại gần.
"Được rồi, đứa trẻ to xác, đến đây nào"
Cô định sẽ chỉ dành cho Irene một nụ hôn đơn giản trên trán nhưng cô gái lớn tuổi hơn đã khiến cô mất cảnh giác bằng cách kéo mạnh cổ áo sơ mi của cô và đặt một nụ hôn trong sáng lên khóe môi cô.
Thật ấm áp. Nó thật mềm và điều đó khiến Seulgi tự hỏi liệu rằng mình có phải là một đứa bé hay không vì cô cảm thấy mình quá yếu đuối và bất lực khi Irene nhìn chằm chằm vào cô qua hàng mi dài, những lời thì thầm bằng giọng nói ngọt ngào nhất trong vũ trụ của cô. "Ngủ ngon, Seulgi. Hãy mơ thấy những giấc mơ ngọt ngào nhé"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro