Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[M] Mảnh vỡ thủy tinh (1)


*Warning: xếp hạng M vì bạo lực*

-

Tháng 2 năm 2003

"Con yêu, chuyện gì đã xảy ra với khuôn mặt của con vậy?"

Mẹ của Joohyun chạy đến ngay lập tức khi thấy cô bé đứng ở ngưỡng cửa với khuôn mặt nhuốm máu và đôi mắt sưng húp, đầy nước mắt.

Cô ấy quỳ xuống, điên cuồng tìm kiếm trên khuôn mặt của cô bé 11 tuổi để tìm ra dấu hiệu của một vết thương nào đó, nhưng lại không tìm thấy gì ngoại trừ những vết máu khô.

Mắt cô ấy nhìn lướt xuống để kiểm tra cô bé tốt hơn, và cuối cùng cô phát hiện ra những nắm đấm đang run rẩy ẩn dưới ống tay áo dài. Những đốt ngón tay màu đỏ thẫm của Joohyun không hề hấn gì khiến cô nhận ra rõ ràng máu không phải là của cô bé.

Đó là của người khác.

"Joohyun", mẹ của cô ấy nói một cách cẩn thận, đôi mắt cảnh giác nhưng không buộc tội, "Máu trên tay con là của ai?"

Joohyun lặng lẽ lắc đầu, nước mắt trào ra khi cô nhìn xuống đôi giày của mình và nghẹn ngào giữa những lời nói. "Con không biết nữa mẹ...Những đứa trẻ lại làm con không vui và con...con đã bảo chúng dừng lại nhưng chúng đã không làm thế...Con không biết chuyện gì đang xảy ra, con đột nhiên đến chỗ họ và..."

Hơi thở của cô bị tắc nghẽn, cô đã thực sự đấu tranh để nói ra trước khi vùi đầu vào lòng mẹ và bám lấy. Mọi thứ trong ngực cô đang co thắt một cách đau đớn và cô sợ rằng mình sẽ tắt thở.

"Joohyun, không sao đâu" Mẹ của cô ấy nói chậm rãi, xoa lưng cô. "Không sao, đừng tự trách mình quá nhiều. Con đã cố gắng khuyên bảo họ, phải không? Họ đã không lắng nghe con. Không sao...con đã thử"

Cô vẫn khóc nức nở và quằn quại trong vòng tay của mẹ, khiến người phụ nữ lớn tuổi ôm chặt cô hơn.

"Hãy vào bên trong trước đã, được không? Chúng ta sẽ làm sạch con trước đã. Thôi nào" Mẹ cô dỗ dành.

Joohyun để mình bị kéo qua phòng khách lớn của họ và được dẫn đến phòng ngủ của cô trên tầng hai. Khi mẹ cô quỳ trước mặt cô với một cái chậu và một chiếc khăn ướt từ phòng tắm, tiếng khóc của cô cuối cùng cũng lắng xuống.

"Vậy, tại sao những đứa trẻ hôi hám đó lại chọn đứa con gái xinh đẹp của mẹ, hả?" Mẹ cô khẽ hỏi, lau mặt cô bằng tấm vải ướt khi cô ngồi lặng lẽ trên giường.

"Họ có những hành động đó là vì con lại đạt điểm cao nhất phải không?"

"Không", Joohyun cau mày, khụt khịt khi mẹ cô vắt mũi nhỏ cho cô bằng vải. "Giáo viên chọn con làm lớp trưởng của lớp nhưng bọn họ lại tức giận vì họ nói con không xứng đáng"

Cô khịt mũi, nhìn xuống sàn phòng ngủ. "Họ nói con quá trầm tĩnh khi chỉ huy lớp. Họ nói rằng họ không muốn một kẻ lập dị trở thành thủ lĩnh của họ"

Mẹ cô thở ra và lau máu cho cô trên các đốt ngón tay với vẻ mặt đau đớn.

Vấn đề tương tự này đã làm phiền Joohyun kể từ khi cô ấy bắt đầu học lớp một năm trước và dường như nó sẽ không sớm biến mất.

Joohyun luôn quá im lặng đối với những đứa trẻ bằng tuổi, điều đó thường khiến cô ấy trở thành kẻ bị ruồng bỏ. Cô đã quá rụt rè và quá dè dặt khi không tham gia cùng họ chạy xung quanh và hét toáng lên.

Tất cả những gì cô ấy thích làm là đọc sách một mình trong thư viện đến mức không còn một cuốn sách nào để cô ấy đọc nữa vào năm thứ sáu ở lại. Cô ấy cũng thường tự mua chúng.

Đó không chỉ là một sự đơn độc kì lạ hay số lượng sách sẽ làm mọi người hoang mang. Đó còn là vì chất lượng của những cuốn sách. Joohyun có thể học những tài liệu đủ phức tạp cho một sinh viên đại học khi cô chỉ mới học lớp sáu.

Điều đó càng thêm vào sự không thích giữa các bạn cùng lứa bởi vì mọi người dường như nghĩ rằng một đứa trẻ 11 tuổi quá trầm tính với đôi mắt quá trưởng thành so với tuổi của cô ấy thì có một chút đáng sợ. Thật kỳ lạ và gây khó chịu cho hầu hết những đứa trẻ không thể hiểu được.

Điều đó cũng không ngăn được việc Joohyun thích quan sát và quan sát mọi thứ một cách lặng lẽ với tinh thần có độ chính xác đáng sợ mà đôi khi làm cả người lớn ngạc nhiên. Cô ấy không có ý làm như vậy nhưng đó đều là thứ mà tự nhiên cô đã có.

"Mẹ ơi, mẹ có thể hát cho con nghe không?" Cô bé chậm rãi hỏi, bây giờ được nằm trong lòng mẹ khi mẹ ru cô ấy ngủ, "Con nghĩ rằng nó sẽ làm con cảm thấy tốt hơn"

Mẹ cô cười thầm. "Ổn thôi, con yêu"

Cô ấy bắt đầu ngân nga một giai điệu chậm chạp, lấp lánh và vỗ vào lưng Joohyun, một cách nhẹ nhàng.

Joohyun không bao giờ thực sự biết bài hát đó là gì nhưng giai điệu của nó luôn giống nhau và nó khiến cô nở một nụ cười cong trên môi. Nó luôn làm dịu đi tâm hồn cô.

"Mẹ ơi, điều gì sẽ xảy ra nếu như lần sau con lại làm tổn thương những đứa trẻ?" Cô bé lặng lẽ hỏi, bám lấy áo sơ mi của mẹ. "Nếu con...mất kiểm soát một lần nữa thì sao? Con...gần đây con cảm thấy thật kỳ lạ. Con liên tục nổi điên với mọi thứ...Con cũng rất dễ nổi giận. Con không định sẽ tấn công bọn trẻ khi chúng chế nhạo con...nhưng con chỉ thấy một màu đỏ đột ngột và có một sự thôi thúc khiến con muốn tổn thương chúng..."

Mẹ cô ngừng hát. Một khoảng lặng dài rơi xuống giữa họ trước khi cô ấy nói. "Con thực sự không muốn tổn thương họ, con yêu. Đó chỉ là một suy nghĩ khác trong đầu con mà thôi. Con sẽ trở nên tốt hơn trong việc kiểm soát nó khi con trưởng thành hơn. Mẹ chắc chắn"

Joohyun nghĩ những lời nói đó thật thiếu thuyết phục nhưng dù sao cô cũng sẽ giữ lại chúng trong tuyệt vọng vì cô muốn nó là sự thật.

Cô không muốn tin rằng mình sẽ trở thành một loại quái vật đáng sợ.

"Mẹ ơi, con hy vọng khi con lớn lên con sẽ tốt giống như mẹ". Joohyun lẩm bẩm từ từ, và giấc ngủ bắt đầu xâm chiếm tâm trí cô.

Mẹ cô mỉm cười âu yếm và vỗ lưng cô. "Con đã là một cô gái tốt rồi, Joohyun. Giữ chặt lấy nó và đừng bao giờ để điều đó mất đi. Luôn nhắc nhở bản thân mỗi khi con cảm thấy muốn làm khác nó đi".

-

Hiện tại

"Cậu đang làm gì ở đây?"

Seulgi trừng mắt đầy lạnh lùng khi cô lườm anh chàng đang nhếch mép trước mặt.

John cười với cô và tiến lại gần để đi vòng quanh cô như một kẻ săn mồi đang lượn quanh. "Oh, Seulgi. Cậu phải dừng lại việc cứ quá khắc nghiệt như thế. Sẽ không có chàng trai nào thích cậu nếu như cậu cứ đáng sợ như thế"

Anh ta dừng lại, nhìn chằm chằm vào mặt cô khi anh ta cúi xuống với một nụ cười chế nhạo. "Nhưng tôi đoán rằng cậu sẽ không quan tâm đến điều đó đâu, phải không? Dù sao cậu cũng không thích con trai"

Seugi gầm gừ. "Cậu muốn gì đây, John? Cậu có làm được gì tốt hơn không?"

"Aw, đừng có như vậy" Anh ta ôm ngực và giả vờ đau với một cái bĩu môi. "Tôi đã không gặp lại cậu quá lâu. Hãy trở nên thân thiện hơn với người yêu cũ này chứ?"

Seulgi bắn cho anh ta một cái lườm khác. "Tôi không có thời gian cho những điều vô nghĩa của cậu, John. Nếu cậu không có gì tốt hơn để nói, cậu có thể rời đi và tôi sẽ quay lại bên trong"

Cô quay gót và bước đi cho đến khi anh ta gọi cô lại từ phía sau. "Cậu không tò mò về làm thế nào mà tôi tìm được cậu ở đây sao?"

Seulgi bị đình trệ, xoay đầu lại. Anh ta nhếch môi. "Cha của cậu đối xử tốt với tôi rất nhiều so với cậu, Seulgi. Nhưng ồ, ông ấy luôn đối tốt với tôi từ nhiều năm về trước. Còn cậu thì lại chưa bao giờ"

Giọng anh ta trở nên cay cú và ánh mắt trêu chọc của anh ta cuối cùng biến thành một cái nhìn nguy hiểm. "Có lẽ cậu nên học hỏi từ ông ấy và tử tế hơn với người có trái tim đã tan vỡ vì cậu nhiều năm trước"

"Đó là bảy năm trước rồi, John". Seulgi nhìn anh ta đầy bực tức. "Cậu vẫn còn hận tôi vì điều đó?"

"Tất nhiên là không rồi. Tại sao cậu lại nghĩ như vậy" Ánh sáng tối trong mắt anh ấy hòa quyện vào nụ cười khó hiểu, không thể đọc được không như anh ấy trước đây. "Tôi chỉ nhớ cậu, đó là tất cả"

Seulgi nhìn anh ta một cách ngờ vực và gần như nao núng khi anh ta bất giác cúi xuống gần hơn để nói vào tai cô. "Sau tất cả, tôi có thể không phải là mối tình đầu của cậu nhưng cậu lại là mối tình đầu của tôi, nhớ chứ? Không dễ dàng chút nào để quên đi một người"

Anh ta đứng thẳng lại và vặt vẹo một nụ cười, giọng nói nguy hiểm một cách trắng trợn. "Vì vậy, lần tới khi tôi đến gặp cậu, hãy chắc chắn rằng cậu sẽ hành động tốt đẹp hơn một chút" Anh ta bước đi chậm rãi, chớp mắt. "Ý tôi là sẽ không có hại gì đâu nhưng tôi có thể bị tổn thương lần nữa và cậu biết tôi sẽ làm gì khi bị tổn thương"

-

"Seulgi! Seulgi! Hãy lắng nghe cha! Cha chỉ muốn..."

Seulgi đóng sầm cửa lại và khóa nó, mặc kệ cha cô đang đập cửa ở bên ngoài.

"Seulgi, con yêu. Cha chỉ đang cố gắng để giúp đỡ..."

"Cha nghĩ cha đang làm gì để giúp đỡ con khi cha nói cho cậu ta biết con đang ở đâu?" Cô ấy hét lên, sôi sục trong giận dữ. "Cha nghĩ cậu ta sẽ đem lại sự giúp đỡ gì cho con trong cuộc sống này? Cha đã quên những gì cậu ta đã làm với con ở trường trung học?"

"Cha không biết nữa!" Cha cô hét lên, hụt hơi khi cố trấn tĩnh. "Seulgi, thằng bé thích con rất nhiều và con đã phá vỡ trái tim của cậu ấy. Cậu ấy còn trẻ, dĩ nhiên là cậu ấy sẽ nổi điên. Ngay cả cha cũng phát điên khi mẹ con bỏ đi vì một người phụ nữ khác" Lời nói của ông ấy thật đau đớn và nó đâm ngay vào ngực Seulgi.

"Đã được bảy năm rồi, Seulgi, và cậu ấy vẫn quay lại vì con, nó có nghĩa là cậu ấy vẫn thích con. Hãy cho cậu ấy một cơ hội. Sẽ không có chàng trai nào chịu quay lại với con sau khi biết rằng con thích một..."

"Một gì vậy, cha? Một gì vậy?!" Seulgi đột nhiên hét lên, chống lại những giọt nước mắt đang đe dọa trào ra khỏi mắt cô. "Một người phụ nữ? Một người cùng giới khiến cha phát ốm?"

Cha cô im lặng ở phía bên kia và Seulgi thở mạnh vào lòng bàn tay cô. "Hãy để con ở một mình, cha. Con muốn ở một mình, làm ơn"

Cô nghe thấy ông ấy bất đắc dĩ đi ra khỏi cửa và cuối cùng là để cô lại một mình. Cô ném mình xuống nệm. Mặt chôn sâu vào gối, cô để nước mắt mình rơi ra một cách không kiểm soát.

Điện thoại của cô reo vào thời điểm tồi tệ nhất và cô đã ném nó đi mà không cần liếc nhìn nó.

Thiết bị được bật lên vài lần trên giường của cô trước khi rơi xuống sàn nhà.

"Oh, cái này là cái gì vậy?"

Một giọng nói quen thuộc phát ra từ đó. Một giọng nói nhẹ nhàng, mượt mà mà cô đã không nghe thấy nhiều trong vài ngày qua.

"Có phải nó đang ghi âm không?"

Giọng nói bối rối tiếp tục nói, và một lúc sau nó bắt đầu cười khúc khích. "Ah, nó thật sự được ghi âm. Whoa, thật thú vị. Tôi có thể nhìn thấy được gương mặt của mình này"

Seulgi di chuyển trên giường và vật lộn với thiết bị trên sàn nhà với khuôn mặt bối rối, đẫm nước mắt.

Cô biết giọng nói này là của ai, cô đã trở nên quen thuộc với nó trong vài tháng qua. Tuy nhiên, trái tim cô đập nhanh hơn khi cô bắt gặp cảnh Irene đang nhìn chằm chằm đầy tò mò vào màn hình của mình.

"Xin chào! Seulgi, cô có ở đó không? Tôi tự hỏi sẽ thế nào nếu cô nhìn thấy được điều này, uh.."

Cô gái lớn tuổi dò dẫm với điện thoại một cách vụng về trước khi cười toe toét, "Tôi không biết mình đã nhấn phải một nút nào đó nhưng bây giờ tôi không thể rời khỏi máy ảnh được. Trời ạ, cái này khó quá. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là chơi một trò chơi"

"Cô thật là ngốc" Cô ấy lẩm bẩm lặng lẽ trước hình dạng đau khổ của Irene trên màn hình.

Chắc là từ hôm nọ khi cô đã cho cô gái lớn tuổi hơn mượn điện thoại của mình.

"Vì vậy, yeah, Seulgi? Nếu cô từng thấy điều này - tôi hy vọng cô sẽ ổn? Tôi không biết tại sao mình lại nói điều này với một chiếc điện thoại khi tôi sẽ gặp cô vào buổi trưa trong vòng chưa đầy mười phút nữa nhưng..."

Cô ấy dừng lại, cười toe toét. "Tôi hy vọng cô vẫn đang làm tốt. Hãy vui vẻ. Và ôi! Đây là nút thoát. Tạm biệt, Seulg...!"

Video bị tắt trước khi cô ấy có thể kết thúc câu nói của mình.

Seulgi mỉm cười và lắc đầu.

Đặt điện thoại xuống giường, cô nhìn lên trần nhà và bắt đầu tự hỏi.

Bây giờ Irene có ổn không?

Cô ấy đã ăn tối chưa?

Cô ấy đã đóng cửa sổ trước khi ngủ hay chưa?

Seulgi thở dài và quay sang vùi mặt vào gối, suy nghĩ của cô giảm xuống mức đơn giản nhất của cảm xúc.

Cô nhớ Irene

Nhớ cô ấy nhiều hơn cô muốn thừa nhận

Nhớ cô ấy nhiều hơn cô nghĩ

Bỏ lỡ những nhận xét ngớ ngẩn của cô ấy và những câu hỏi không biết gì. Nhớ cô gái hay cằn nhằn và nụ cười toe toét mỗi khi ước nguyện của cô ấy được thực hiện.

Bỏ lỡ mùi hương tinh tế của vanila xâm chiếm cảm giác của cô khi hai bàn tay của cô ấy bám chặt lấy cánh tay cô và ấn nhẹ nhàng vào cô.

Bỏ lỡ tất cả mọi thứ và bất cứ điều gì cho đến khi Seulgi không còn chắc chắn nữa nếu cô đơn giản là đã bỏ lỡ tất cả về Bae Irene.

Trong tâm trí mệt mỏi, cô đơn và cam chịu, cô tự hỏi liệu Joy có âm thầm tự giễu cô hay không?

Điều đó có lẽ, cô đã thực sự thích Irene và cô chỉ là gạt bỏ nó đi một cách bất cẩn vì cuối cùng cô đã cảm thấy sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro