Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Làm nó dừng lại đi

--------------------------------------

Seulgi chạy như bay đến bệnh viện.

Cô không biết làm thế nào mình có thể đến được phòng cấp cứu, đôi chân của cô vô thức di chuyển trong khi não như ngừng hoạt động ngay khi cô nghe được tin dữ.

Seungwan đứng bên cạnh cũng tái nhợt, điên cuồng nhìn xung quanh căn phòng trắng xóa với nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt.

Tiếng các thiết bị máy móc vang lên ầm ĩ trong khi các bác sĩ đang cố gắng để duy trì sự sống cho bệnh nhân, hét lên hướng dẫn cho các y tá nhanh chóng tiêm cho họ một mũi adrenaline nữa vì có vẻ như các nỗ lực của họ đã thất bại.

Đầu gối của Seulgi khuỵu xuống trước âm thanh phát ra từ gần đó, cô quay lại nhìn thấy một cơ thể đầy máu, giãy giụa lần cuối trước khi từ bỏ đấu tranh trở về cuộc sống này, cô cảm thấy mật dâng lên trong cổ họng.

Cô muốn nôn mửa.

"Bệnh nhân Han Sunwoo, 24 tuổi, thời gian tử vong là buổi trưa lúc 12 giờ 11 phút"

Seulgi chắc chắn sẽ chạy đến bồn rửa gần đó để nôn ra nếu không có Joy lao về phía cô và nắm lấy tay cô.

"Này! Cậu đây rồi! Tôi đã cố gọi cho cậu rất nhiều!"

Seulgi nắm lấy áo của Joy và kéo chúng, tay và giọng nói của cô đang run rẩy không ngừng. "Irene. . .chị ấy ở đâu? Chị ấy ở đâu vậy? Chị ấy còn sống không?"

Khuôn mặt Joy tối sầm lại khiến Seulgi không khỏi khóc lên và hét vào mặt cô. "Chị ấy đâu rồi, Joy?! Chị ấy ở đâu?!"

"Bình tĩnh đi!" Joy hét lên, cố gắng trấn an bạn mình. "Irene chưa chết! Họ. . .họ vẫn chưa tìm được cô ấy".

Tim Seulgi nhấc lên trong một giây rồi lại vỡ tan nhiều hơn. Cô loạng choạng lùi về phía sau.

"Cái gì cơ?" Seulgi dường như không muốn tin vào những gì mình đang nghe được, cô cảm thấy cơ thể mình lạnh toát. "Ý cậu là vẫn chưa tìm thấy chị ấy hay sao. . .? Cậu nói chị ấy đã ở trong xe. . ."

"Phần hông xe bên chỗ cô ấy bị hư hỏng nặng. Cửa sổ bị vỡ hoàn toàn, cửa bị lõm, va chạm trực diện với viền bề tông khiến toàn bộ chiếc xe lật nhào trước khi rơi xuống nước. Có thể cô ấy đã không thắt dây an toàn và bị văng ra. . ."

Seulgi không thể nghe tiếp những lời tiếp theo được nữa, bởi vì chân cô đã hoàn toàn thoát lực và cô ngã về phía sau.

Seungwan nhanh chóng đỡ lấy Seulgi nhưng cô cũng đang trong cơn kinh hoàng tương tự.

"Cảnh sát và đội sơ tán. . .họ vẫn đang tìm kiếm chị ấy à?" Seungwan sợ hãi hỏi, và Joy buồn bã gật đầu.

"Họ vẫn còn ở ven biển. May mắn thay, chiếc xe chưa trôi đi quá xa trước khi chìm xuống. Chúng ta chỉ có thể hy vọng cô ấy sẽ sống sót. . .bằng một cách nào đó, và được tìm thấy càng sớm càng tốt. . ."

Seungwan biết giọng điệu u ám đó ám chỉ cho điều gì, rằng khả năng hy vọng đó xảy ra gần như bằng không.

"Còn K-Krystal. . ." Seungwan run rẩy, ôm lấy Seulgi đang chết lặng không chỉ vì để giữ vững cho cô ấy mà còn cho cả chính mình. "Chị ấy còn sống không. . .?"

"Vừa đủ để sống" Joy buồn bã trả lời. "Họ đã phải chuyển Krystal từ phòng cấp cứu đến phòng phẫu thuật vì cần phẫu thuật não cho chị ấy. Chị ấy không bị văng ra nhờ đã thắt dây an toàn nhưng đầu chị ấy dường như đã va chạm với vật gì đó rất cứng, khiến chị ấy bị xuất huyết nặng và còn bị ngạt thở quá lâu dưới nước nữa".

Những lời Joy nói bỗng nhiên bị cắt ngang bởi một cuộc hỗn loạn ở cuối phòng, nơi các bác sĩ và y tá đang xoay quanh một chiếc giường bệnh.

Một người đàn ông với cơ thể đẫm máu, tứ chi quằn quại và đang la hét, dường như mới tỉnh lại sau cơn choáng váng.

Anh ta giãy giụa chống lại các bác sĩ, hét đi hét lại điều gì đó trong khi họ đang cố gắng để ổn định anh ta.

Khi Seulgi tập trung để nghe được những gì anh ta đang nói, cơ thể cô lạnh buốt đến mức cô nghĩ mình có thể ngất đi.

"Con điên đó! Con ả điên đó chính là người đã làm chuyện này! Cô ta đã cố giết tất cả chúng tôi! Đồ tâm thần chết tiệt! Đừng để cô ta đến gần tôi! Để cô ta tránh xa tôi ra!"

Khi gia đình của người đàn ông đang la hét và người đàn ông đã chết đến và bắt đầu gào khóc to hơn, các y tá buộc phải đưa họ ra khỏi phòng cấp cứu cùng với những người không liên quan khác.

Seulgi bị đẩy ra ngoài cùng với đám đông đang than khóc, mãi cho đến khi Joy dắt tay cô và Seungwan bước ra khỏi nơi hỗn độn này, cô mới nhận ra mình đang khóc.

Mùi máu và sự chết chóc đang khiến tâm trí cô choáng váng.

-------------------------------------------------

"Tôi rất tiếc khi xảy ra sự cố đáng tiếc này. Tôi đảm bảo sẽ giải quyết ổn thỏa mọi việc với gia đình của họ và cung cấp đầy đủ tiền bồi thường thích đáng để xoa dịu sự cố đau buồn này".

Bà Bae gõ liên tục lên chiếc bàn gỗ, lông mày nhíu lại trong khi bà đang nghĩ đến điều gì đó.

Bà thở dài một hơi, tỏ ra vô cùng chán nản.

"Hãy cẩn thận đừng kích động họ. Chúng ta không muốn việc này sẽ thu hút nhiều sự chú ý của giới truyền thông và cảnh sát hơn đâu".

Người thư kí của bà gật đầu, bà lại thở dài khi tựa lưng vào ghế với khuôn mặt tối sầm.

"Còn bác sĩ Jung thì sao?"

"Cô ấy còn sống thưa bà. Theo những gì tôi nghe được thì cô ấy vẫn đang trong phòng phẫu thuật".

Bà Bae gật đầu và ra hiệu người thư kí rời đi. "Hãy đi giải quyết với gia đình nạn nhân và đám báo chí đi. Đảm bảo rằng chúng ta ở bên phía nạn nhân và khiến họ tập trung vào sự thật rằng đây là một tai nạn đáng tiếc do tinh thần bất ổn của Joohyun gây ra. Sẽ rất dễ dàng để công chúng tin vào điều đó"

Người thư kí gật đầu, nhưng trước khi ông quay đi thì bà Bae đã gọi ông lại.

"Chờ đã" Bỗng bà Bae nghĩ đến một việc.

"Thuê vài người đi tìm Wendy ngay cho tôi. Tôi muốn con bé trở về đây càng sớm càng tốt. Trả cho họ bất kỳ số tiền nào họ yêu cầu miễn là họ có thể đưa con bé về đây trước khi có điều gì đó. . .xảy ra. Con bé sẽ không an toàn nếu cứ lang thang ở bên ngoài trong khi Joohyun vẫn. . .chưa được tìm thấy."

"Tôi không tin nó đã chết cho đến khi tìm được xác của nó. Con nhỏ đó. . .nó mạnh mẽ hơn vẻ ngoài của nó nhiều. Nó thông minh hơn những gì mọi người nghĩ. Nó giống như một ngọn cỏ dại vậy, dù có dẫm đạp bao nhiêu lần thì nó vẫn không chết được".

Bà Bae nuốt khan khi sự lo lắng dần bao phủ khắp khuôn mặt bà. "Wendy bây giờ là mục tiêu dễ dàng nhất của nó nếu nó muốn trả thù. Đưa Wendy về nhà càng sớm càng tốt. Xâm phạm quyền riêng tư hay bất cứ giá nào miễn là có thể đưa con bé về đây. Hiểu chưa?"

"Vâng, thưa bà"

Rồi ông bước ra khỏi phòng, để lại bà Bae đang loay hoay với những suy nghĩ của chính mình.

"Bae Joohyun. . .Bae Joohyun. . .mày có quay về đây tìm tao không nhỉ?"

------------------------------------------------

"Đã trễ lắm rồi! Chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm vào buổi sáng!"

Seulgi hoảng loạn trước lời thông báo đó, lao về phía người đàn ông trước khi cô có thể suy nghĩ bất kì điều gì.

"Chờ đã!" Cô hét lên, thu hút sự chú ý của anh ta và các đồng nghiệp khác. "Anh không thể ngừng lại và về nhà ngủ trong khi người đó vẫn chưa được tìm thấy! Các anh đang nghĩ cái quái gì thế hả??"

Người đàn ông cởi mũ bảo hộ ra, nhìn cô với vẻ mệt mỏi. "Cô à, chúng tôi hiểu rằng cô đang rất lo lắng cho bạn mình và muốn chúng tôi tìm thấy cô ấy càng sớm càng tốt, nhưng chúng tôi cũng là con người và đều cảm thấy mệt mỏi. Chúng tôi đã tìm kiếm khu vực này và các vùng lân cận trong gần 14 tiếng không ngừng nghỉ rồi. Tôi yêu cầu cô hãy để cho chúng tôi nghỉ ngơi 3 tiếng trước khi quay lại đây vào bình minh để tiếp tục công việc. Bằng cách đó, chúng tôi sẽ làm việc năng suất hơn".

Seulgi định mở miệng phản đối nhưng Joy đã nhanh chóng tóm lấy tay cô trước khi cô kịp nói gì đó.

"Seulgi". Joy chậm rãi nói, cố gắng trấn an Seulgi. "Anh ấy nói đúng đấy. Mọi người đều mệt mỏi và kiệt sức cả rồi. Chúng ta không muốn ai đó phạm phải sai lầm và gây ra một tai nạn khác đâu, phải không? Đã gần 2 giờ sáng rồi".

Seulgi im lặng, dù trong thâm tâm cô không muốn dừng lại nhưng cô biết mình không thể ép người khác phải làm theo ý muốn của mình được.

Những người này không phải cô, họ không có nỗi sợ hãi sẽ mất đi một người như cô.

Cô thất vọng quay mặt đi, nước mắt lưng tròng khi nghe người chỉ huy hét hãy thu dọn đồ đạc và trở về nhà.

Khi mọi người dần rời đi, Joy đưa tay vuốt khuôn mặt mệt mỏi của mình và thở dài. Đôi mắt cô mờ mịt và đỏ hoe.

"Joy, cô có thể về nhà và nghỉ ngơi". Seungwan tử tế nói, cảm thấy có lỗi vì đã để cô ấy bận rộn cả ngày. "Chúng tôi xin lỗi vì đã giữ cô ở lại lâu như vậy. Ngày mai cô có ca làm việc vào buổi sáng phải không?"

Joy gật đầu. "Không sao đâu. Tôi có thể xin nghỉ nếu tôi muốn. Tôi chưa bao giờ sử dụng ngày nghỉ của mình".

Sau đó cô hướng ánh mắt về phía Seulgi, sự mệt mỏi trong mắt cô chuyển thành vẻ lo lắng. "Nhưng mà, e rằng Seulgi thì không còn đâu".

Seulgi dường như không nghe thấy Joy đang nói gì, cô lau đôi mắt bỏng rát của mình rồi bước về phía bờ biển tối tăm, tiếp tục tìm kiếm người quan trọng của mình.

"Seulgi" Joy gọi với giọng buồn bã. "Nếu ngày mai cậu không đến bệnh viện, tôi e rằng các bác sĩ sẽ đánh giá vào điểm quá trình của cậu".

Seulgi vẫn không chịu nghe lời Joy nói, cô chộp lấy chiếc đèn pin và đi ra biển.

Seungwan lao về phía trước và giữ lấy cánh tay Seulgi trước khi cô ấy trở nên điên loạn. "Seulgi, cậu không thể xuống nước bây giờ được. Cậu thậm chí còn không thể thấy bất cứ điều gì trong bóng tối!"

Seulgi không để tâm đến điều đó và gạt tay Seungwan ra, mắt vẫn dán chặt về phía biển. "Tớ ổn, tớ không đói, cũng không mệt. Các cậu có thể về nhà và nghỉ ngơi một chút. Và Joy, nói với các bác sĩ rằng họ có thể đánh giá tôi hoặc làm bất cứ điều gì họ muốn. Ngày mai tôi sẽ không đến. Tôi sẽ ở đây cho đến khi tìm thấy chị ấy".

Joy định mở miệng phản đối nhưng Seungwan đã giơ ngón tay ra hiệu cho cô giữ im lặng. Seungwan gật đầu và tiếp tục ra hiệu hãy để cô ấy từ từ nói chuyện với Seulgi.

Joy thở dài nhưng rồi cũng gật đầu, thu dọn đồ đạc và chuẩn bị về nhà.

"Tốt thôi. Tôi sẽ gặp hai người vào ngày mai. Hãy gọi cho tôi nếu có chuyện gì xảy ra, được chứ?"

Seungwan gật đầu, và Joy cuối cùng cũng rời đi.

Seungwan nhìn về phía Seulgi và nói với giọng nhẹ nhàng hơn. "Seulgi"

Seugi vẫn đứng yên trước bờ biển cho đến khi Seungwan đi đến bên cô, nắm lấy tay cô và lắc chúng thật mạnh. "Seulgi! Cậu biết rằng cậu không thể tìm thấy chị ấy trong bóng tối như thế này mà không có một trong những thiết bị hay sự hỗ trợ nào được! Cậu chỉ đang hành động bốc đồng mà thôi".

Seulgi quay lại nhìn chằm chằm vào Seungwan, đôi mắt ướt đẫm vì đau đớn.

"Cậu không lo lắng cho chị ấy nhiều như tớ. Cậu sẽ không thể hiểu được cảm giác của tớ đâu".

Câu nói đó lẽ ra sẽ làm tổn thương Seungwan, nhưng nó đã không xảy ra vì nó không đúng. Cô cũng muốn tìm Irene như Seulgi vậy.

"Tin tớ đi vì tớ cũng muốn tìm thấy chị ấy với hy vọng chị ấy còn sống. Tớ. . .tớ có nhiều việc vẫn chưa thể nói cho cậu biết nhưng hãy tin tớ đi, Seulgi, tớ vẫn còn rất nhiều điều muốn làm cho chị ấy. Tớ hy vọng chị ấy còn sống và tớ muốn sửa chửa rất nhiều điều".

Seulgi bất lực nhìn về phía bạn mình, và ánh mắt Seungwan cũng dịu lại.

"Cậu biết là chúng ta không thể bơi vào một vùng nước rộng lớn, trong cái lạnh thấu xương và tối tăm như thế này để tìm chị ấy mà, phải không? Cả hai chúng ta sẽ chết mất".

Mắt Seulgi lại trào dâng những giọt nước mắt và cô nhìn xuống bãi cát.

"Nếu có chuyện gì xảy ra với chị ấy trong lúc chúng ta đang nghỉ ngơi thì sao, Seungwan? Chị ấy sẽ thế nào nếu vẫn đang lang thang ở đâu đó, có thể sẽ chết trong sự tối tăm và lạnh lẽo như thế này hay sao?"

Mắt cô cay xè và giọng cô vỡ ra cùng với những tiếng nức nở. "Nếu sau đêm nay chúng ta vẫn không thể tìm thấy chị ấy thì sao? Tớ nên làm gì đây?"

Cô bật khóc, sụm xuống trong vòng tay của người bạn thân mình. Mặt cô vùi sâu vào cổ áo Seungwan cho đến khi nơi đó ướt đẫm nước mắt.

"Nào, không sao đâu" Seungwan thì thầm, giọng cô run lên vì lo lắng. Seulgi cần một người để trấn an cô ấy ngay lúc này và Seungwan sẽ cố giúp cô ấy bình tĩnh lại mặc dù cô cũng đang rất sợ hãi.

"Tớ biết Joohyun unnie sẽ tìm mọi cách để sống sót. Chị ấy. . .chị ấy mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài của mình rất nhiều. Chị ấy cũng rất thông minh. Chị ấy sẽ không bỏ lại chúng ta như thế đâu".

Seungwan vuốt ve tóc Seulgi, dỗ dành cô ngừng khóc.

"Chị ấy yêu cậu rất nhiều, Seulgi. Chị ấy sẽ quay về vì cậu"

--------------------------------------------

Màn đêm ở Seoul ngày càng trở nên nhàm chán, Kim Yura nghĩ thế.

"Này, làm ơn thêm một ly tequila nữa nhé!" Cô hét lên với người pha chế trẻ tuổi, cố gắng át đi tiếng ồn ào trong khi đang nháy mắt với cô gái trước mặt.

Cô gái xinh đẹp, có lẽ nhỏ hơn cô vài tuổi và rõ ràng đã chán ngấy với những trò hề thường ngày của cô, bước đến gần cô với trên tay là thứ mà cô đã gọi.

"11.000 won" Cô gái cộc lốc nói, khoanh tay lại nhìn cô.

"Aww, đừng lạnh lùng với tôi thế chứ" Yura thủ thỉ, nghiêng người về phía trước để cố véo lấy má cô gái nhưng thất bại vì cô gái đã tránh xa cô ra với vẻ mặt chán ghét.

Yura cau mày, nghiêng người về phía quầy trong tư thế mà cô biết rằng mình sẽ thể hiện tốt nhất vẻ đẹp của mình - ý cô muốn nói đến là bộ ngực đẹp hoàn hảo của mình trong chiếc áo ba lỗ siêu mỏng màu đỏ tươi.

"Sao thế? Em không thích nhìn thứ này à?"

Cô lắc nhẹ ngực và trao cho cô gái một loạt cái nháy mắt khiến cô nàng pha chế xinh đẹp mệt mỏi thở dài.

"Chúa ơi, Yura, mọi người đều biết cô nóng bỏng, nhưng sẽ không ai lên giường với cô chỉ vì cô tán tỉnh họ bằng cách đó. Có tin đồn rằng cô đã ngủ với rất nhiều người còn hơn cả gái mại dâm nữa".

Yura há hốc miệng vì ngạc nhiên, nhưng ngay khi cô cảm thấy tồi tệ vì bị tổn thương thì cô đã giơ một ngón tay lên để giải thích.

"Thứ nhất, tôi tán tỉnh nhiều người nhưng tôi không ngủ với nhiều người đến vậy. Thứ hai, tôi chỉ tán tỉnh những người có âm hộ. Những người có dương vật mới là những người tán tỉnh tôi".

Cô nàng trợn mắt, nhận tiền rồi xua xua tay. "Dù sao thì cô vẫn ngủ với họ đấy thôi".

"Tôi có thể nói gì hơn đây, tôi cần tình yêu và sự quan tâm. Và những cô gái, đặc biệt là những cô gái nóng bỏng, cáu kỉnh như em vậy, nhưng thật không may là rất khó để có được điều đó".

Yura rên rỉ và đứng dậy khỏi ghế khi những món đồ trang sức của cô kêu leng keng và thu hút sự chú ý của một gã mập mạp bên cạnh.

"Được rồi, hãy để tôi đắm chìm trong đau khổ và cô đơn thêm một đêm nữa. Và không, đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế ông già".

Cô bước ra khỏi nơi ồn ào đó, lắc hông trong khi chán nản càu nhàu.

Những người mà cô thực sự muốn không bao giờ muốn cô ở bên cạnh vì con người thật của cô và kết quả là cô cứ mãi mắc kẹt với những kẻ khốn nạn mà cô không thực sự muốn ở bên.

Đúng là cô có thể bỏ qua những người mà mình thực sự không muốn, nhưng biết làm sao được trong khi cô luôn muốn được quan tâm?

Cô khẽ rùng mình khi cơn gió đêm lạnh buốt chạm vào da thịt, tự trách mình vì đã mặc quá ít khi đi ra ngoài. Nhưng đó lại là điều cô phải làm để có được sự chú ý.

"Xin chào?" Cô lấy chiếc điện thoại đang reo ầm ĩ từ ví ra và càu nhàu, ôm lấy bản thân trong gió đêm lạnh giá. "Xin chào? Ai đấy?"

Không có câu trả lời nào từ đầu dây bên kia và Yura nghĩ rằng mình đang bị đùa giỡn. Hoặc có thể, đây là một gã nào đó đang muốn giành lấy sự chú ý của cô.

"Hellooooo, nếu mày chỉ muốn đùa giỡn với tao vào giờ này thì tao khuyên mày nên cút đi và cuộc sống của mày sẽ trở nên thảm hại, đồ khốn nạn!"

Cô gần như sắp tắt máy thì một giọng nói khàn khàn đã trả lời cô.

"Là tôi đây" Giọng nói cứ vang lên rồi nhỏ dần, giống như đường truyền không ổn định và cuộc gọi được kết nối từ một nơi cực kì hẻo lánh hoặc giống như người đang nói chuyện sắp chết vậy.

Yura áp chặt điện thoại vào tai và cau mày, cố ngẫm xem liệu mình có nhận ra được chủ nhân của giọng nói này là ai hay không.

"Ai đấy?" Cô bỏ cuộc, mặc dù tâm trí cô đã nói với cô rằng cô đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu đó rồi.

"Là tôi. . ." Giọng nói khàn khàn lại trả lời rồi ho dữ dội như thể vừa bị sặc hàng lít nước. "Là Irene đây"

Lông mày của Yura nhướng cao lên và miệng cô há hốc vì ngạc nhiên. Cả đời này cô chỉ biết có một Irene mà thôi.

"Irene? Bae Irene? Từ nơi rác rưởi mà tôi đã ở à?"

Irene hơi khụt khịt một chút và Yura không biết liệu cô ấy có đang cười cay đắng hay cô ấy chỉ thở vì sắp chết. "Ừ. . .Irene đó đấy. Cái tên Irene chết tiệt đó đấy. . ."

Irene lại bắt đầu ho sặc sụa, và chỉ cần nghe qua điện thoại thôi, Yura cũng cảm thấy thực sự lo lắng.

Cô ấy có vẻ đang khó chịu lắm.

"Này, cô có ổn không vậy? Chỗ đó nghe có vẻ ồn ào. Cô đang gọi cho tôi từ đâu vậy?"

Irene thở hổn hển một lúc, lẩm bẩm trong hơi thở không đều. "Từ một chiếc điện thoại công cộng. . .ở đâu đó dưới phố. . .Cô bảo tôi hãy gọi cho cô nếu tôi ra ngoài còn gì. . .hôm nay. . .tôi đã làm được".

Một loạt cơn ho khác làm giọng nói của cô không rõ ràng, và Yura cuối cùng cũng chịu đựng đủ những tiếng ồn đang làm lương tâm cô khó chịu. "Được rồi, bây giờ cô đang ở đâu thế? Hãy cho tôi biết cô nhìn thấy gì xung quanh đó để tôi có thể đến đón cô. Cô có vẻ đang rất khó chịu và tôi ghét phải là người cuối cùng mà cô nói chuyện trước khi cô xuống mồ".

Irene lẩm bẩm điều gì đó trong hơi thở bị ngắt quãng, và sau khi ghi lại những mô tả không rõ ràng đó vào mảnh giấy của mình, Yura cầm chiếc điện thoại trong tay.

"Được rồi, được rồi. Bây giờ hãy đợi tôi ở đó và đừng đi đâu hết, được chứ? Tôi sẽ đến đó trong vòng chưa đầy 30 phút. Cúp đây".

Miệng cô há ra khi nghe người phóng viên đang nói trên màn hình lớn rằng một bệnh nhân tâm thần của Bệnh viện Seoul đã gây ra một vụ tai nạn lớn vào sáng sớm nay trong khi cô ấy được chuyển đến một bệnh viện khác. Một người đã tử vong, hai người khác bị thương nặng và bản thân kẻ phạm tội vẫn đang mất tích.

Yura che miệng lại và điện thoại của cô trượt xuống khỏi tay cô.

"Mẹ kiếp. . ."

-----------------------------------------

Thời gian chậm rãi trôi qua trong đau đớn khi bạn vẫn đang phải chờ đợi một điều gì đó không chắc chắn.

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi vụ tai nạn xảy ra nhưng Seulgi có cảm giác như mình đã phải chờ đợi và mất ngủ trong 3 tuần.

Cô đã ra khỏi nhà từ sáng sớm để tham gia đội tìm kiếm, ở lại hiện trường cả ngày ngay cả khi đội sơ tán bảo cô đợi ở nhà và chỉ quay về nhà vào đêm muộn với niềm hy vọng đã bị dập tắt một nửa.

Chu kì đó cứ lặp đi lặp lại cho đến mỗi đêm cô nằm thao thức trên giường với niềm hy vọng nhỏ nhoi và nỗi sợ hãi len lỏi trong ngôi nhà của mình.

Sáng nay, cô thức dậy với đôi mắt trống rỗng, khuôn mặt hốc hác khi Seungwan đưa cho cô một tách cà phê với vẻ mặt lo lắng.

"Cậu không sao chứ?"

Seulgi lặng lẽ uống cà phê, ngồi phịch xuống chiếc ghế dài cũ kỹ trong phòng khách.

"Không ổn lắm" Cô lẩm bẩm, chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình trong khi vẫn cầm cốc cà phê trên tay.

Một lúc sau, cô ngước lên. "Này Seungwan, cậu có thể kể cho tớ nghe về chuyện của mẹ cậu hôm nọ được không? Nó có liên quan gì đến việc này không? Về việc Irene bị chuyển đi ấy?"

Tay Seungwan ngừng việc khuấy cà phê. Hướng mắt nhìn về một bên. "Đúng thế. . .ừm thì, tớ đã cãi nhau với mẹ vào hai ngày trước khi vụ tai nạn xảy ra. . .Tớ đã bỏ nhà đi vì điều đó. . .Mẹ đã. . .Mẹ đã làm gì đó rất khủng khiếp mà tớ sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bà ấy, và tớ chỉ không muốn nhìn thấy mặt bà ấy. Đó là về Joohyun unnie. . .Việc đó khiến cho tớ rất khó chịu, tớ. . ."

Seungwan đưa tay vuốt mặt mình, các đốt ngón tay của cô trở nên trắng bệch.

"Đêm đó. . .mọi chuyện xảy ra đêm đó. . .thực sự không phải là lỗi của Joohyun unnie. Mẹ đã làm gì đó khiến cho mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa". Seungwan rất đau đớn khi phải nói ra những điều này.

"Ý tớ là, cậu có thể nghĩ theo hướng mẹ tớ đã thao túng để chuyện đó xảy ra và đó có thể cũng là lỗi của tớ bởi vì. . ." Seungwan hít một hơi thật sâu, cảm thấy lồng ngực nặng trĩu. "Bởi vì mẹ đã làm mọi thứ vì tớ. Bà ấy nghĩ rằng bà đang bảo vệ tớ bằng cách cố đuổi Joohyun unnie đi một lần và mãi mãi. Tuy nhiên, mọi thứ đã không như kế hoạch và cha. . .đã chết. . .và. . ." Cô dừng lại vì khó thở.

"Tớ. . .tớ và Joohyun unnie mới biết chuyện này gần đây thôi và có lẽ đó là lý do tại sao mẹ lại cố đuổi chị ấy đi lần nữa. . .Sợ chị ấy sẽ làm tổn thương tớ. . ."

Seulgi im lặng lắng nghe.

"Còn Krystal thì sao? Chị ấy liên quan gì đến việc này? Tại sao cậu nghĩ Irene sẽ. . ."

Miệng cô từ chối nói ra những lời tiếp theo, bởi vì chỉ nghĩ đến việc mình sẽ nói to rằng Irene đã cố giết ai đó - giết ai đó một lần nữa - khiến cô đau đớn đến tận xương tủy.

"Tớ không biết nữa" Seungwan lắc đầu. "Tớ chưa có cơ hội để nói chuyện với unnie lần nữa sau khi biết rõ mọi chuyện. Mọi thứ diễn ra. . .quá nhanh"

Seulgi nhìn xuống tách cà phê của mình, làn khói trắng từ tách cà phê bay lên trong khi suy nghĩ của cô dường như đang tan biến vào hư vô.

Mọi thứ thật tồi tệ.

"Seulgi" Seungwan gọi, giữ cho giọng mình bình tĩnh. "Tớ biết tớ đã nói một số điều về Joohyun unnie. . .về việc một số người không tốt như những gì chúng ta nghĩ trong đầu và chúng ta phải thừa nhận rằng đôi khi họ thật tệ hại, nhưng tớ muốn rút lại vài lời"

Sau đó cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt Seulgi với nụ cười buồn. "Đêm đó khi chị ấy quyết định thiêu rụi mọi thứ, chị ấy không hề có ý định giết tớ. Chị ấy. . .đã bỏ tớ ra khỏi kế hoạch của chị ấy. Việc chị ấy làm với cha mẹ vẫn rất tàn nhẫn và độc ác, nhưng. . ."

Cô hít một hơi thật dài rồi thở ra. "Trong nhiều năm qua, tớ đã nghĩ rằng chị ấy mất trí rồi. Chị ấy không còn khả năng yêu hay trân trọng sự yêu thương nữa. Chị ấy đã quá lạc lối với những thứ trong tâm trí để có thể để tâm đến những thứ khác. Tớ đã cố gắng giúp đỡ chị ấy và dành tình yêu thương của mình cho chị ấy nhưng điều đó chẳng giúp ích gì cả vì chị ấy đã quá lạc lối để nhận ra nó."

Một nụ cười buồn hiện lên trên môi cô và giọng cô dịu lại. "Nhưng tớ đã sai rồi. Chị ấy có thể không thường thể hiện điều đó ra, nhưng chị ấy vẫn cảm nhận được chúng. Chị ấy đã kiểm soát được bản thân ở một mức độ nhất định trong giờ phút tối tăm nhất cuộc đời mình. Chị ấy vẫn ở đó cho dù có vẻ như đã tách biệt với thế giới này như thế nào".

Seulgi lau đôi mắt đã ướt đẫm của mình, nở nụ cười trong nước mắt.

"Tớ biết chị ấy vẫn còn ở đó. Tớ chỉ. . .tớ ước gì chị ấy có thể sống sót và quay về bên tớ để tớ có thể nói với chị ấy vài điều. Mấy ngày nay tớ đã không thể làm được gì ngoài việc lo lắng cho chị ấy, tớ đã nhận ra được lỗi lầm của mình. Krystal, chị ấy đã cảnh báo tớ vào lần đầu tiên tớ hẹn hò với Irene rằng cô gái này không phải là một người con gái bình thường mà tớ có thể sống bình yên hạnh phúc đến cuối đời được. Chị ấy đã cảnh báo tớ nhưng tớ đã phớt lờ nó đi vì lúc đó tớ quá đề cao tình yêu của bản thân nên không quan tâm đến hậu quả sau này. Tớ đã quên mất rằng Irene, dù rất ngọt ngào và chu đáo, nhưng. . .căn bệnh của chị ấy sẽ luôn rình rập xung quanh. Tớ đã không thừa nhận rằng đôi khi chị ấy sẽ phát bệnh thế nào, giả vờ không biết và ngạc nhiên mỗi khi chị ấy phát bệnh. Do đó. . .điều này khiến chị ấy cảm thấy bản thân phải trở nên 'bình thường' khi ở bên tớ. Chị ấy phải giấu đi bản chất thật sự của bản thân để ở bên tớ. . . tớ thật là khốn nạn mà".

Nước mắt lăn dài trên má Seulgi và cô đưa tay gạt chúng đi.

"Tớ đã sai rồi. Tớ đã khiến chị ấy lạc lối nhiều hơn. Tớ không nên hành động như thể căn bệnh đó chẳng là gì cả. Tớ không nên tỏ ra là chị ấy ổn. Tớ không nên làm chị ấy cảm thấy cần phải giả vờ ổn định bản thân, bởi vì cả hai chúng ta đều biết rằng chị ấy không thể. Căn bệnh vẫn ở đó, nó hành hạ chị ấy hàng ngày và mọi chuyện sẽ không bao giờ là dễ dàng với chị ấy nhưng. . ."

Hơi thở của cô nghẹn lại, cố gắng để nói thành lời. "Tớ chỉ hy vọng có thể tìm thấy chị ấy còn sống để có thể nói với chị ấy rằng mọi chuyện có lẽ sẽ không ổn, mọi chuyện có thể sẽ rất khó khăn với chị ấy và với cả tớ, nhưng tớ sẽ luôn ở bên chị ấy và yêu chị ấy bất chấp tất cả".

Một nụ cười nho nhỏ nở trên môi Seungwan khi Seulgi không kìm được tiếng khóc của mình và cúi đầu với một tiếng chửi thề nhỏ bé.

Seungwan hít một hơi rồi tiếp tục khuấy tách cà phê. "Tớ chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy chị ấy còn sống. Tớ có. . .cảm giác như thế. Tớ tin vào trực giác của mình"

"Tớ hy vọng nó đúng" Seulgi bật cười trong nước mắt trước khi cố gắng nhấm nháp tách cà phê của mình và bị gián đoạn bởi tiếng đập cửa.

"Đến đây!" Seulgi hét lên, lập tức đặt tách cà phê xuống và vội vàng bước ra cửa. Đó có thể là tin tức về Irene.

Tuy nhiên, khi cánh cửa bật mở, cô thất vọng khi nhìn thấy hai người đàn ông lạ mặt mặc vest đen thay vì đồng phục cảnh sát hay đội sơ tán mà cô biết.

"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh?"

Seungwan lén nhìn từ phòng khách và cẩn thận lắng nghe họ. Có gì đó khiến sống lưng cô lạnh toát.

"Cô Kang Seulgi? Cô là bạn của cô Son Seungwan phải không?"

Sự lo lắng của cô đã được chứng thực ngay lập tức, vì rõ ràng họ là người mà mẹ cô đưa đến.

"Ừm, đúng thế? Anh là ai vậy?" Seulgi có vẻ cảnh giác, cô dùng thân mình chặn cửa trước sự xuất hiện của người lạ.

Seungwan nao núng tránh xa khỏi tầm nhìn của họ.

"Chúng tôi đang tìm kiếm cô Seungwan đã mất tích trong vài ngày. Nguồn tin của chúng tôi cho biết cô là một trong số ít những người mà cô Seungwan gặp trước khi mất tích. Có phải cô Seungwan đang ở đây không?"

"Nguồn tin của anh?" Seulgi hoài nghi hỏi, giọng đanh lại. "Anh đang theo dõi tôi và xâm nhập vào nhật ký điện thoại cá nhân của tôi bất hợp pháp đó à?"

Khuôn mặt của những người đàn ông trở nên lạnh lùng hơn trong khi một trong số họ bắt đầu nói chuyện cộc lốc. "Xin hãy hợp tác với chúng tôi, cô Kang. Nếu không, chúng tôi buộc phải tự mình lục soát nhà của cô".

Họ cố gắng xông vào nhưng Seulgi đã nhanh chóng lao lên và chặn lại họ. "Này, này, chờ đã! Anh không thể tự ý xông vào nhà người khác mà không được phép! Anh thậm chí còn không có lệnh khám xét? Hay văn bản pháp lý nào? Các anh thậm chí còn không phải cảnh sát!"

Những người đàn ông nhìn nhau, và ngay khi Seulgi cảm thấy họ sẽ đẩy cô sang một bên, cô sợ hãi thốt lên vì không còn gì để có thể ngăn họ lại cả. "Nếu các anh cứ cố làm gì đó, tôi thề, tôi sẽ thực sự gọi cảnh sát và bắt anh cùng với bất kì ai gửi anh đến đây! Thử đi!"

Hai tên khổng lồ nhìn chằm chằm vào cô trong sự giận dữ, và cuối cùng với ánh mắt kiên định và dáng đứng thẳng tắp của cô dường như đã thuyết phục họ rằng cô không hề nói đùa.

"Đi thôi, Jin. Chúng ta sẽ gặp lại cô gái này vào lúc khác". Một trong những người đàn ông ném cho cô cái nhìn khinh bỉ trước khi bạn của anh ta đẩy anh ta rời đi.

Seulgi thở một hơi nhẹ nhõm khi nhìn thấy họ bước ra khỏi bãi cỏ nhà cô, và ngay lập tức cô khóa cửa lại rồi bước vào trong.

Seungwan lén nhìn cô từ phía sau bức tường với vẻ lo lắng và cô mệt mỏi gật đầu. "Ừ, họ là người của mẹ cậu".

--------------------------------------

"Này, cô ổn chứ?"

Yura ngồi vào mép giường, khung gỗ cũ kỹ kêu cót két dưới sức ép của hai người lớn.

"Cô vẫn còn sốt cao lắm. Cô có chắc là chúng ta không cần đến bệnh viện không?"

"Không cần" Irene lặng lẽ lẩm bẩm, đôi mắt nặng trĩu cố gắng mở ra trong khi đôi môi nứt nẻ của cô lảm nhảm vì cơn sốt cao và não cô dường như đang hoạt động với tốc độ cực kỳ chậm chạp. "Tôi chẳng đi đâu cả".

Lông mày của Yura nhíu lại vì lo lắng trong khi cô nhìn chằm chằm vào cô gái đang ốm.

Khi tìm thấy Irene vào ba ngày trước, cô gái đang run rẩy và suýt mất mạng, cuộn mình trong một con hẻm nhỏ tối tăm và gần như chết cóng nếu Yura không đến kịp lúc. Cô ấy ướt đẫm từ đầu đến chân và quần áo của cô ấy bị rách toạc, lấm lem bùn đất và máu từ những vết thương khiến Yura chỉ nhìn thôi cũng thấy buồn nôn.

Ngay cả bây giờ khi nhìn chằm chằm vào cô gái đang mặc một chiếc áo sơ mi và những vết thương đã được làm sạch một cách vụng về, Yura vẫn lo lắng chúng có thể bị nhiễm trùng nghiêm trọng nếu không được điều trị kĩ càng.

Cô chỉ có thể cố gắng rất nhiều để xử lí vô số vết cắt đẫm máu và những vết bầm tím nghiêm trọng. Những vết bầm tím trên mặt khiến cô lo lắng nhất vì có vẻ như Irene đã đập đầu khá mạnh vào thứ gì đó.

"Cô đã làm gì thế hả?" Yura hỏi, khiến Irene bật ra một cơn ho khác như thể phổi cô đang bị xé toạc.

Yura cau mày và quyết định không thể để chuyện này tiếp diễn được nữa. "Có vẻ như cô đang bị viêm phổi. Chúng ta cần phải đến bệnh viện. Ngay bây giờ".

"Không" Irene gầm gừ, giọng cô ấy khàn khàn và yếu ớt nhưng vẫn bướng bỉnh. "Tôi sẽ. . .giết cô nếu cô. . .đưa tôi đến gặp họ. . ."

Cô quay lưng lại với Yura và rên rỉ, ho trong đau đớn trước khi cuộn mình trên chiếc giường bừa bộn và ôm lấy ngực mình, run rẩy vì đau và mê mang vì sốt cao. Áo của cô ướt đẫm mồ hôi chỉ sau vài tiếng.

Yura thở dài và đầu hàng trong tuyệt vọng. "Tốt thôi. Cứ làm những gì cô muốn đi. Đừng đổ lỗi cho tôi nếu cô chết. Tôi sẽ. . .để lại thuốc kháng sinh ở đây và lấy cho cô vài viên thuốc hạ sốt. Cô có muốn vài viên thuốc giảm đau không?"

Irene không trả lời mà chỉ vùi mặt sâu hơn vào gối.

Yura đứng dậy và nhẹ nhàng nhìn Irene. "Tôi sẽ coi như cô đồng ý".

Khi Yura bước ra khỏi phòng và chỉ còn lại Irene một mình trong phòng, cô cảm thấy đầu mình đau đến mức cô lại nôn ra cái xô bên cạnh giường.

Axit đốt cháy cổ họng và mũi cô, trong khi cô chớp mắt giữa hiện thực và cơn mê, cô chỉ có một điều ước duy nhất mà thôi.

Làm ơn, hãy dừng việc này lại đi. Xin hãy làm cho nỗi đau này dừng lại.

Giọng nói bên tai lại cười nhạo cô, nhưng lần này nó sống động đến mức cô thực sự cảm giác được nó đang tạo thành một hình dạng ngay trước mắt cô. Biến thành một cô bé 15 tuổi đang nhìn chằm chằm vào cô, vừa độc ác nhưng cũng đầy đáng thương.

Có lẽ đã đến lúc chúng ta phải dừng lại rồi, Joohyun à.

Cô đã không thể giúp ích được gì cho chúng ta nữa.

Irene nhìn vào phiên bản méo mó của cô lúc nhỏ - hoặc là nhìn vào bản thân thực sự trông như thế nào lúc còn nhỏ - và nhìn thấy đôi mắt màu hạt dẻ của cô gái nhỏ đó, rất giống với mắt cô nhưng lại quá nhẫn tâm và vô cảm.

Giết cả hai chúng ta đi, Joohyun. Cô biết đó là cách duy nhất để khiến chuyện này dừng lại mà.

Irene nhìn về phía cô gái nhỏ đó đang chỉ, và thoáng nhìn thấy một chiếc ly bên cạnh giường trước khi giọng nói đó lại nài nỉ cô một lần nữa.

Hãy giải thoát cho chúng ta đi.

Rồi cô với lấy chiếc ly.

----------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro