Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gió và cỏ (2)


Lớp học luôn luôn nhàm chán như vậy.

Thậm chí là còn nhiều hơn cho đến hôm nay khi Krystal đã bập bẹ suốt hai tiếng đồng hồ về một số rối loạn tâm thần trừu tượng, phức tạp và không có dấu hiệu nào cho thấy cô ấy sẽ dừng lại.

Vào bất cứ những ngày khác, chỉ có những giờ mệt mỏi mới khiến Seulgi nhăn mặt vì khó chịu nhưng hôm nay, chính vì nội dung bài giảng đã khiến cô chỉ muốn ra khỏi lớp.

"Nên nói một cách cơ bản, một số lý thuyết cũ cho rằng tình dục bất thường có thể được phân loại thành rối loạn chức năng tình dục về thể chất hoặc tâm lý, rối loạn nhận dạng giới tính, rối loạn sở thích tình dục và rối loạn định hướng tình dục. Tuy nhiên, dần dần nó đã được sửa đổi trên toàn thế giới khi thời gian trôi qua và sự hiểu biết phát triển. Có ai có câu hỏi gì về điều này không?"

Suho đã giơ tay và Krystal gật đầu.

"Vậy, đồng tính nữ và đồng tính nam rơi vào những lý thuyết cũ đó? Chị có đặt chúng trong các rối loạn sở thích tình dục hay rối loạn định hướng tình dục không?"

Có tiếng ồn nhỏ phát ra từ phía sau, chắc chắn là từ một số thực tập viên đang cười khẩy, và Seulgi cảm thấy trái tim mình thắt lại mặc dù không ai biết rằng cô là một trong số những người mà họ đang 'phân loại' giống như những con cừu.

Sau nhiều năm tương tự như vậy, người ta sẽ nghĩ rằng cô đã quen với những tiếng cười trong im lặng nhưng sự thật là, cô lại không như thế. Không một chút nào.

"Tại sao, Suho? Cậu đang lo lắng về bản thân mình đấy à?" Kai đùa. "Tôi đã luôn nghi ngờ về việc cậu thích gần gũi với Sehun đến mức nào"

Những người còn lại cười và Suho quay lại để ném một ngón tay giữa vào Kai và che nó khỏi tầm mắt của Krystal. "Không", anh ấy nói từ 'tên khốn' không thể nghe được và nói lại, "Tôi sẽ chỉ hỏi một câu hỏi thôi. Có thể cậu là người đồng tính với tất cả những hình ảnh của những người đàn ông khỏa thân, cơ bắp trong điện thoại của cậu thì sao?"

"Này, họ chỉ là một số cảm hứng trong phòng thể dục..."

"Thôi đi, thế là đủ rồi!" Krystal gầm gừ và mọi người lập tức im lặng. Cô nhìn họ đe dọa trước khi nói với một giọng bình tĩnh hơn. "Họ rơi vào tình trạng định hướng tình dục, Suho. Nếu cậu có nghe toàn bộ bài giảng đúng cách và không gật đầu ngủ gục trong mỗi mười phút thì có lẽ cậu sẽ biết"

Các thực tập sinh lại cười một lần nữa và Krystal thở dài. "Có câu hỏi nào nữa không?"

"Sunbae", Sehun giơ tay. "Em có thể hỏi chị vài thứ không liên quan đến bài giảng không?"

"Đừng nói với tôi là cậu đang định hỏi số điện thoại của chị ấy nhé". Joy tròn mắt và Yeri cười khúc khích.

"Không đâu, tôi vẫn còn muốn sống với bốn chi". Sehun chậm rãi nói trước khi mỉm cười lại với Krystal một cách lịch sự. "Em có thể chứ?"

"Ổn thôi, cậu cứ nói đi. Nhưng tốt hơn là nó không phải là điều gì ngu ngốc"

Sehun buông ra một ánh mắt hài lòng, đầy tò mò. "Vậy chị cảm thấy thế nào về những người này? Những người đồng tính nam và đồng tính nữ. Chị có nghĩ rằng họ cũng là một sự rối loạn không?"

Krystal đã giữ im lặng lâu hơn Seulgi nghĩ cô ấy sẽ làm. Trong một khoảng khắc, chỉ có đôi mắt của cô ấy lúng túng và trông có vẻ ngạc nhiên trong khi phần còn lại của cơ thể cô ấy đang đứng yên.

Và Seulgi đã tự nguyền rủa mình vì đã nghĩ - vì hy vọng - rằng sự không chắc chắn thầm lặng ấy có nghĩa là Krystal có thể có những ý nghĩ khác với những người còn lại, vì cô ấy hóa ra cũng giống như vậy.

"Đúng vậy", cuối cùng cô ấy đã trả lời, giọng nói của cô ấy rất nhỏ và hơi do dự nhưng nó vẫn rõ ràng bên tai Seulgi. "Đó là một sự sai lệch so với bình thường, do đó, nó là một sự rối loạn, về mặt lý thuyết là vậy"

-

"Cô có ổn không vậy? Trông cô thật buồn"

Irene bò đến đùi của Seulgi và gục đầu vào đùi của cô gái tóc nâu, nhìn lên khuôn mặt nhăn nhó đang ẩn sau cuốn sách đang mở.

Seulgi lầm bầm "Vẫn ổn" và tiếp tục nhìn chằm chằm vào cuốn sách của mình một cách trống rỗng.

Cô trông rất không tập trung vì một số lý do, và Irene tự hỏi liệu những từ đó có đi qua được đầu của cô ấy không.

"Mắt của cô thậm chí còn không di chuyển" Irene chỉ ra, đưa tay lên chạm vào mặt Seulgi nhưng lại dừng lại giữa không trung khi cô gái đang ngồi ném cho cô ấy một cái nhìn.

"Tôi không có tâm trạng để chơi" Seulgi nói, kéo ánh mắt cứng rắn của cô trở lại cuốn sách trên tay. "Sắp tới tôi sẽ có một bài kiểm tra. Nên cô hãy kiếm chỗ khác để chơi đi"

Seulgi dịch chuyển để Irene có thể ra khỏi đùi cô nhưng cô gái lớn tuổi hơn sẽ không từ bỏ cuộc rượt đuổi một cách quá dễ dàng. Bướng bỉnh là một bản chất tồi tệ thứ hai của cô ấy sau sự lãng quên.

"Không có ích gì khi đọc thứ đó nếu những từ ấy không thể nào lướt qua đầu của cô được" Irene khăng khăng, nhưng sự thiếu phản ứng từ cô gái kia đã khiến cô kéo cuốn sách đó ra để lộ ra một tia sáng chói.

"Tôi nói tôi không có tâm trạng để chơi, Irene"

"Tôi không nói tôi muốn chơi, Seulgi" Irene đã trả lời một cách bình tĩnh và đây là lần đầu tiên cô ấy trông giống như một unnie. "Tôi chỉ muốn nói chuyện. Có vẻ như cô cần một ai đó để trò chuyện"

Seulgi thở dài, nhìn chằm chằm vào Irene và cảm thấy hơi thở của mình ngày càng nặng nề. "Đó sẽ chỉ là một số thứ mà cô sẽ không hiểu ngay cả khi tôi nói với cô"

Nghe có vẻ như là một sự nhạo báng đối với những người khác nhưng như mọi khi, Irene chỉ nghiêng đầu một cách tò mò và nhìn chằm chằm vào cô với một sự không biết gì. "Thử tôi đi"

"Không cần phải phiền như vậy"

"Seulgi, tôi không ngu ngốc" Irene nói, gần như nản lòng. "Tôi có thể không thích nó nhưng tôi có thể hiểu rất nhiều thứ. Cô biết đấy, tôi đã từng...khá thông minh"

Seulgi đang ở trong một tâm trạng tồi tệ nhưng một nụ cười nhỏ vẫn thoát ra khỏi môi cô. "Có thật không? Cô thậm chí còn không thể sử dụng điện thoại thông minh đúng cách"

"Đó là...hai điều khác nhau!" Cô gái tóc đen giận dữ. Trong một khoảng khắc, cô ấy trông giống như đang tự chiến đấu với chính mình để làm thế nào cô ấy có thể chứng minh với Seulgi rằng cô ấy không chỉ là một người ngốc vô dụng. "Đưa cho tôi cuốn sách của cô"

"Gì?"

"Hãy cứ đưa nó cho tôi"

Seulgi do dự nhưng cuối cùng vẫn nhún vai và trao cuốn sách đầy những điều khoản y tế mà cô chắc chắn rằng Irene sẽ không biết gì về nó.

Irene lặng lẽ lướt qua các trang giấy, lật và đọc khoảng năm trang trong khoảng ba phút trước khi trao cuốn sách lại cho Seulgi.

"Hãy hỏi tôi đi"

"Cô đang đùa tôi à? Thậm chí tôi còn không thể ghi nhớ năm trang trong ba phút. Hay thậm chí là không có một người bạn thực tập sinh nào của tôi có thể, tôi chắc chắn"

"Chỉ cần, ngừng nói và hỏi - ý tôi là, cứ hỏi đi!" Irene bắt đầu trông bực bội một lần nữa và Seulgi buông ra một nụ cười nhỏ, "Được rồi, cô thật kì lạ"

Cô nhìn chằm chằm vào cuốn sách và xem xét một lúc. "Liều lượng hàng ngày của các thuốc chống lo âu khác nhau là gì?" Seulgi đã hỏi điều ngẫu nhiên nhất, không có gì ngoài những con số mà thậm chí là Joy - thực tập sinh thông minh nhất trong lớp học của họ - sẽ không thể học thuộc lòng mà không gặp khó khăn. Đối với sự ngạc nhiên của cô, Irene lại đang trả lời như thể cô ấy đang hát một bài hát cũ.

"Chlordiazepoxide 10 đến 100 mg mỗi ngày. Diazepam 2 đến 40 mg mỗi ngày. Lorazepam 1 đến 10 mg mỗi ngày. Alprazolam 0,5 đến 4 mg mỗi ngày. Clobazam 10 đến 60 mg mỗi ngày. Clonazepam 1 đến 6 mg mỗi ngày. Buspirone 15 đến 45 mg mỗi ngày. Tôi có bỏ qua điều nào không?"

Seulgi chớp mắt.

Irene cũng chớp mắt nhìn cô.

"Tôi đã nói gì sai sao?"

"K-Không" Seulgi lắp bắp trong sự hoài nghi, và sau đó lật lại trang cuối một cách vội vàng. "Tác dụng phụ của thuốc hướng tâm thần là gì?"

"Rung chấn, rối loạn vận động, rối loạn thái hóa của hệ thần kinh, buồn ngủ, hạ huyết áp thế đứng, nhịp tim nhanh, mê sảng, giảm bạch cầu, dị ứng..."

"Số điện thoại của tôi là gì?"

"01073859082, số nhà của cô là 02174697"

Seulgi thét lên. "Làm sao cô có thể biết được điều đó"

"Tôi đã chơi với điện thoại của cô cả ngày. Hãy nhìn xem, vấn đề là..." Irene nhấn mạnh, "Tôi không ngu ngốc. Cô có thể nói chuyện với tôi về mọi thứ"

"Trời ơi, cô không ngu ngốc, cô là một thiên tài!" Seulgi thực tế đang há hốc. "Làm thế nào mà cô có thể mắc kẹt ở nơi này? Cô có thể cứu sống những người khác tốt hơn những người còn lại trong số chúng tôi với trí nhớ đó! Tìm cách chữa ung thư hoặc..."

"Tôi không quan tâm đến bệnh ung thư, tôi chỉ quan tâm đến cô và các vấn đề của cô" Irene đã cắt lời cô ấy, và khuôn mặt của Seulgi tối hơn với sức nóng khi đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào cô. "Hãy nói với tôi đi. Tôi có thể nghe bất cứ điều gì và tôi sẽ giữ bí mật về chúng"

Một sự chân thành vang lên trong giọng nói của cô ấy, và Seulgi cảm thấy những bức tường bảo vệ cẩn thận của mình đang dần yếu đi.

"Tôi chỉ...tôi...cô nghĩ gì về việc một cô gái lại đi...yêu một cô gái khác, Irene?"

Lông mày của Irene nhướng lên, nên Seulgi ngay lập tức thêm vào. "Giống như, cô có nghĩ nó thật kì lạ không? Hoặc ghê tởm? Hay nó giống như là một căn bệnh..?"

Irene hoàn toàn im lặng một lúc trước khi phá lên cười không ngớt. Seulgi không biết liệu cô có nên cảm thấy bị xúc phạm khi đó là một bí mật đau lòng, một bí mật mà cô đã đấu tranh rất nhiều để bảo vệ trong nhiều năm chỉ đổi lại một tiếng cười như sự trừng phạt đáp lại.

"Oh, Seulgi" Irene cười, không hiểu vì sao nó vẫn nhẹ nhàng cho dù nước mắt đang trào ra từ khóe mắt của cô ấy. "Tôi đã bắt đầu nghe thấy những tiếng nói ảo giác không tồn tại khi tôi 14 tuổi, và cô lại nghĩ rằng mình bị bệnh khi đã phải lòng một cô gái sao?"

Irene mỉm cười với cô và Seulgi cảm thấy hơi ấm len lỏi khắp người cô, che chở cô bằng sự an toàn và nhẹ nhõm. "Cô không phải bị bệnh đâu. Cô đã yêu, giống như mọi người khác, nhưng tình cờ người cô yêu lại là một cô gái"

Irene nâng bàn tay lên và lần này cô ấy là người gõ đầu Seulgi. "Vì vậy, đừng nghĩ xấu về bản thân mình nữa chỉ vì những điều này"

Có lẽ đó là vì nụ cười trấn an của cô gái lớn tuổi hơn, hay ánh mắt dịu dàng và đôi tay an ủi đặt lên đầu cô, Seulgi cuối cùng cũng đã gật đầu và mỉm cười.

"Cô nói đúng. Có lẽ cô không quá ngu ngốc sau tất cả"

Irene khịt mũi và đảo mắt. "Cô có thể nói cảm ơn như những người bình thường mà"

Seulgi cười. "Vậy tôi không phải là người bình thường sao?"

"Đúng vậy, tôi đã nói với cô rằng tôi không sợ cô bởi vì tôi cảm thấy hai chúng ta rất giống nhau" Irene đã nói đùa và kiếm được một cú huýnh trên cánh tay. Irene cũng đã đánh trả lại Seulgi, và cả hai cuối cùng cũng cười khúc khích trong khi xô đẩy nhau như hai đứa trẻ mới biết đi.

Khi tiếng cười của họ dần dần chậm lại, Seulgi lúng túng hắng giọng và cảm thấy lo lắng dưới ánh mắt màu hạt dẻ xinh đẹp. "Này, Irene, cảm ơn..."

"Seulgi unnie!" Yeri gọi từ xa. Cả hai cô gái lớn tuổi đều quay đầu về phía cô gái đang vẫy tay với họ. "Krystal sunbaenim đã đi ra ngoài từ sớm để tham dự một số hội nghị! Những người khác muốn chơi dodge-ball với các bệnh nhân, hai người có muốn chơi cùng không?"

Seulgi nhìn Irene, cô biết rõ ràng rằng cô gái lớn tuổi không thực sự thích đám đông, nhưng cô đã ngạc nhiên khi nhìn thấy Irene gật đầu. "Hãy cùng tham gia với họ nào"

"Cái gì? Thật sao?"

"Vâng, tại sao không?" Irene đứng dậy, khuôn mặt thư giản trở lại với vẻ thanh thản thường thấy mà cô ấy luôn có. "Krystal nói tôi cần nó. Con người, niềm vui và tất cả"

Seulgi đứng lên hết cỡ nhưng khuôn mặt vẫn mơ hồ. "Được rồi, nếu cô đã nói như vậy. Đi chơi thôi"

Một điều nhỏ mà cô biết, đó không phải là Irene, người cần mọi người và niềm vui. Đó chính là cô, và Irene đã biết quá rõ điều này.

Bởi vì về bản thân, Irene biết rằng Seulgi đã đủ vui và chấp nhận yêu cầu của những người này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro