Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Em có quen biết cô ta không (2)

-

"Tiền bối Krystal ơi, tiền bối Krystal à"

Joy liên tục vẫy tay trước mặt Krystal và bác sĩ trưởng cuối cùng cũng quay trở lại thực tại khi cô ấy hất bàn tay đáng ghét đó ra, khiến Joy cười khúc khích.

"Aww, tiền bối đừng xấu tính vậy chứ, em sắp phải rời khỏi bộ phận này rồi"

Krystal đảo mắt - tiếc nuối về những tháng ngày mà các thực tập sinh vẫn còn sợ hãi cô - và thở dài.

"Em đang làm gì ở đây vậy?"

Joy cười rạng rỡ.

"Ngày mai bọn em sẽ ăn tối ở một quán thịt nướng và không biết rằng liệu chị có muốn đến đó cùng bọn em không" Joy chớp mắt chờ đợi.

Krystal khịt mũi. "Đừng đầu tư tiền của mình vào bệnh mạch vành nữa và chỉ nên ở nhà ăn kim chi thôi, lũ nhóc này"

"Nhưng đây là một dịp đặc biệt mà!" Joy rên rỉ. "Bọn em sẽ không được gặp lại chị nhiều nữa sau khi bọn em chuyển sang bộ phận mới vào tuần tới. Chị hãy coi như đó là một bữa tiệc chia tay đi?"

Krystal cười nhẹ. "Chà, tôi cũng muốn thế lắm, nhưng thật không may, tôi phải đưa chị gái đi điều trị bệnh"

"Chị gái sao ạ?" Joy tạm dừng. "Là người đẹp trong những bức ảnh đó ấy ạ?" Cô ấy chỉ vào những bức ảnh được đóng khung trên bàn của Krystal và chị ấy khẽ gật đầu.

"Ừ, Jessica. Chị ấy bị bệnh thận mãn tính và hàng tuần tôi thường cùng chị ấy đi chạy thận nhân tạo"

Joy gật đầu hiểu ý và thở dài. "Được rồi, vậy em sẽ nói với mọi người rằng chị không thể đi cùng được"

"Cảm ơn em"

Joy chuẩn bị quay ra ngoài và rời đi thì cô thoáng nhìn thấy một bức ảnh khác.

"Chị biết đấy, em luôn muốn hỏi chị điều này, tại sao trên bàn làm việc của chị lại có một bức ảnh với Irene vậy?"

Câu hỏi khiến Krystal ngừng đánh máy một lúc và các ngón tay của cô đông cứng trên laptop.

"Hai người từng có chuyện gì trong quá khứ hay gì đó không...?"

Không có câu trả lời nào và Joy nhanh chóng lùi lại. "Ừm, em xin lỗi, hãy quên những gì em vừa hỏi-"

"Cô ấy là bệnh nhân đầu tiên của tôi" Krystal cắt ngang, mỉm cười nhưng hơi căng thẳng. "Cô ấy được đưa đến đây khi tôi mới bắt đầu làm thực tập sinh và tôi... nợ cô ấy rất nhiều, theo một cách nào đó"

Đôi mắt cô lướt qua bức ảnh mà cô và Irene đang đứng đấy trông rất hạnh phúc khi họ còn trẻ và giọng nói của cô trở thành một lời thì thầm.

"Cô ấy là lý do tại sao Jessica vẫn còn sống cho đến ngày hôm nay và tại sao tôi vẫn còn có thể ngồi ở đây."


-----------------------------------

 Từ Wendy:

Gặp tớ tại quán cà phê gần trường của chúng ta vào thứ ba nhé.

Seulgi, làm ơn đi. Tớ cần nói chuyện với cậu.

Đi mà. Chỉ một lần thôi.

Tớ sẽ đợi cậu ở đó lúc 6 giờ chiều.


"Seulgi?"

Seulgi không biết Irene đã gọi cô bao nhiêu lần nhưng với vẻ mặt cau có đó và ý định giật điện thoại của cô đã cho cô biết rằng chị ấy chắc đã gọi cô ít nhất 3 lần.

"Làm gì mà nhìn điện thoại mãi thế? Chị đã nói chuyện với không khí được năm phút rồi."

"Em xin lỗi" Seulgi đút điện thoại vào túi tránh đi khỏi tầm với của Irene và mỉm cười hối lỗi. "Chị nói lại lần nữa đi?"

Irene cau mày và đứng dậy khỏi chỗ cô ấy đang ngồi.

Cô ấy bước đến và ngồi lên đùi Seulgi để ngồi vào người em ấy và khiến em ấy không còn cách nào khác ngoài việc phải nhìn thẳng vào cô. Tay Seulgi bẽn lẽn ôm lấy hông Irene khi đôi mắt màu hạt dẻ đó nặng nề nhìn xuống cô ấy.

"Mấy ngày này em trở nên thật kỳ lạ và bị phân tâm rất nhiều. Có chuyện gì xảy ra sao?" Irene nhẹ nhàng nâng niu khuôn mặt của Seulgi. Bình thường thì sự dịu dàng này sẽ xoa dịu lấy Seulgi, nhưng lần này nó chỉ khiến cô cảm thấy lo lắng và tội lỗi hơn.

"Không có gì đâu" Cô đã nói dối, kéo một nụ cười nhỏ cho cô gái đang lo lắng trước mặt như thể những suy nghĩ hiện tại trong đầu cô là không đáng kể. Cô ước rằng nó không đáng kể. "Không có gì quan trọng cả."

"Em có chắc không?" Irene hỏi, sự lo lắng và cái cau mày vẫn còn hiện diện trên khuôn mặt của cô ấy.

Cô đã dành rất nhiều thời gian của mình với Seulgi để có thể nhận ra được nụ cười nào của em ấy là thật lòng và nụ cười nào là giả dối nhưng Seulgi vẫn gật đầu với cô và cô đã quyết định bỏ qua nó. Cô vuốt ve lòng bàn tay lên ngực của cô gái trẻ với hy vọng điều này sẽ an ủi được nỗi lòng của em ấy.

Nếu Seulgi không muốn nói về nó bây giờ, hoặc là nó quá sức chịu đựng của cô - Irene có thể đợi - hoặc là nó thực sự không đáng kể.

Cô ước nó sẽ là vế sau.

"Em luôn có thể nói chuyện với chị nếu em gặp vấn đề gì đó, em biết không?" Cô chậm rãi nhắc nhở khi vén những lọn tóc mềm ra sau tai Seulgi và cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán em ấy.

Seulgi nhắm mắt lại để cảm nhận hơi ấm của sự yên bình dù chỉ là một lúc.

Cô ước rằng Irene có thể tiếp tục hôn cô như thế này để cô có thể ngừng suy nghĩ về những thứ khác; về giọng nói quen thuộc vài ngày trước hay là về những tin nhắn không được trả lời trong hộp thư mà cô đã tránh né vì quá hèn nhát.

Đầu óc cô lại quay cuồng và cô thầm nhủ trong lòng mình.

Sẽ không có chuyện gì cả. Sẽ không sao đâu. Mọi thứ sẽ ổn thôi.

"Được rồi. Em sẽ nói cho chị biết nếu có vấn đề gì đó" Seulgi cười yếu ớt. Đôi môi của Irene lướt qua tai của Seulgi trước khi cô ấy hôn nó.

"Thế thì tốt, chị chỉ lo lắng khi thấy em bị phân tâm bởi thứ gì đó khác trong khi chúng ta đang ở cùng nhau. Nó khiến chị... không yên lòng, nhất là khi chị lại không biết nó là gì"

Seulgi gật đầu, biết rất rõ lý do tại sao Irene lại cảm thấy không yên lòng, và hiểu rằng bạn gái của cô sẽ luôn lo lắng nhiều hơn những người khác một chút. Cô ấy sẽ luôn có xu hướng suy nghĩ quá nhiều vào một vấn đề.

Đó là lý do tại sao cô chọn không nói một lời nào về việc người cô đã từng yêu bỗng nhiên xuất hiện trở lại vì nó sẽ khiến Irene bị hoảng sợ và Seulgi không muốn điều đó xảy ra.

Đó chỉ là quá khứ mà thôi.

Bây giờ nó không còn ý nghĩa gì nữa. Không còn gì nữa.

Irene di chuyển nụ hôn sang quai hàm của cô và Seulgi nhắm mắt lại, cố gắng đắm chìm trong cảm giác của đôi môi mềm mại đang chạm vào làn da cô. Cô đã cố gắng đẩy giọng nói đầy sự khẩn cầu đó và hình ảnh những lọn tóc vàng ra khỏi đầu mình nhưng đều vô ích.

Đi mà. Chỉ một lần thôi.

Tớ cần nói chuyện với cậu.

Seulgi à.

"Em sẽ ở lại với chị vào ban đêm trong suốt tuần này đúng không?" Câu hỏi này như một lời nhắc nhở cho tâm trí đang choáng váng của cô và kéo cô trở lại với thực tại khi Irene hôn lên môi cô. "Đây là tuần cuối cùng chúng ta được ở bên nhau"

"Chắc chắn rồi" Cô lẩm bẩm, cảm thấy kỳ lạ khi những từ này nặng trĩu trên đầu lưỡi cô, như thể cô đã hy vọng được gặp Seungwan vào tối mai.

"Em sẽ trở lại sau khi kết thúc ca làm việc"

"Được" Irene thì thầm và cùng lúc đặt một nụ hôn dài lên môi Seulgi.


---------------------------------------


"Trạng thái của cậu trông tệ vậy" Joy nói.

Seulgi ngẩng đầu khỏi bàn và trưng ra đôi mắt đỏ hoe, thiếu ngủ của mình. Nhìn tệ thật đấy, thực tập sinh cao hơn nhăn nhó.

"Cậu đã thức cả đêm để làm gì đó với Irene hay sao vậy?"

"Im đi" Seulgi ném bút vào người cô ấy. Joy nhướng mày cao hơn. "Tôi chỉ ở lại đó đến 8 giờ tối trước khi bà Lee đuổi tôi ra ngoài"

"Ôi, tệ quá nhỉ. Lần sau cố gắng đừng làm ồn như vậy kẻo bị bắt nhé"

Seulgi thực sự muốn kiếm thứ gì đó xung quanh mình để ném nó vào mặt Joy nhưng cô đã quá mệt mỏi về thể chất và cả tinh thần, thay vào đó cô chỉ thở dài.

"Chúng tôi không làm những việc như thế"

"Vẫn chưa làm mà thôi" Joy đã sửa lại câu nói của cô ấy. "Nếu tôi không bước vào đúng lúc thì chắc hai người đã-"

Một cuốn sách bay đến trước mặt Joy.

"Được rồi, xin lỗi"

Joy hắng giọng và Seulgi đảo mắt ra sau đầu.

"Vậy, tại sao cậu lại ở đây trong sự khổ sở và rối tung lên vào một buổi sáng thứ ba đẹp trời này thế?"

Seulgi lầm bầm điều gì đó trong cổ họng và ngồi phịch xuống bàn.

"Đêm qua tôi không ngủ được. Có rất nhiều thứ khiến tôi phải suy nghĩ."

"Ví dụ như?" Joy bắt đầu mở câu chuyện ra. "Tôi không nghĩ điều đó có liên quan đến Irene vì hai người vẫn còn ở bên nhau vào sáng nay. Có phải là về người khác không? Khoan đã, cậu thậm chí còn không có nhiều bạn đến thế"

"Oh, vậy sao ha ha, buồn cười quá đi" Seulgi nhận xét một cách mỉa mai, rồi hạ giọng xuống. "Tôi thực sự có một người bạn, đã từng có, tôi, tôi không biết nữa" Seulgi quay đi. "Đó là người mà tôi đang nghĩ đến"

Joy nhướng mày thích thú. "Tại sao chỉ là một người bạn lại khiến cậu mất ngủ?"

Seulgi không chắc liệu mình có nên nói tiếp hay không nhưng cô đang tuyệt vọng để thoát khỏi những suy nghĩ đang dồn nén của mình - Chúa ơi, cô không có cái kiểu bạn bè mà Joy đang ám chỉ đó đâu - vì vậy cô đã nói ra những lời đó trước khi bản thân cô ngăn cô lại và cũng cảm ơn Joy vì cô ấy đã lắng nghe một cách nghiêm túc mà không phán xét điều gì.

"Vậy ý cậu là, cô gái Seungwan mà cậu đã từng phải lòng rất lâu kể từ năm hai ở trường trung học, đã đột ngột quay trở lại cuộc sống của cậu và yêu cầu được gặp cậu một lần?"

"Đúng vậy" Seulgi gật đầu. "Lúc đó tôi đã rời đi khỏi cô ấy mà không nói một lời nào và tôi cảm thấy bây giờ như kiểu cô ấy đang muốn sắp xếp lại mọi thứ và... hoàn thành nốt những gì còn dang dở"

Joy trầm ngâm. "Vậy cứ đi nói chuyện thử xem"

Seulgi nhìn cô một cách hoài nghi. "Nó không dễ như thế đâu"

"Thật dễ dàng nếu cậu không còn một chút tình cảm nào với cô ấy" Joy nghiêng người về phía trước để tựa cằm lên hai bàn tay đang chắp lại với nhau. "Hay là cậu?"

Seulgi trông có vẻ bị xúc phạm khi vặn lại. "Tôi yêu Irene"

"Chính xác là thế, vậy tại sao cậu lại ấp úng như vậy khi gặp lại người bạn cũ này thế nhỉ?"

Cô đã im lặng.

Joy nói đúng.

Tại sao cô lại lo lắng về nhiều điều như vậy?

Cô thậm chí còn đang sợ hãi về điều gì?

Cô chỉ đến gặp Seungwan, với tư cách là một người bạn cũ, người luôn cười và cười một cách hạnh phúc.

Joy dường như đã nắm bắt được những suy nghĩ vụng về của cô ấy và quyết định để cô ấy yên tĩnh một mình.

"Tôi khuyên cậu nên đi gặp cô ấy một lần và giải tỏa mọi cảm xúc đang làm phiền hai người đi. Hãy để cả hai cuối cùng cũng được yên tâm. Bảy năm là một khoảng thời gian quá dài để còn phải dằn vặt về một điều gì đó"


--------------------------------------


"Em xin lỗi" Seulgi nói.

Biểu cảm rạng rỡ của Irene giảm đi đôi chút trước tuyên bố của cô và dù Seulgi không muốn nhận ra điều đó, nhưng cô vẫn nhận ra và cô không thể không cảm thấy tồi tệ.

"Em hứa với chị em sẽ trở lại càng sớm càng tốt. Em chỉ đi gặp một người bạn ở quanh khu phố cũ này thôi và em sẽ chạy về đây trước giờ giới nghiêm"

Irene có vẻ thất vọng - và có lẽ cũng ngạc nhiên khi Seulgi còn có một người bạn khác ngoài cô ấy - nhưng cô vẫn luôn ủng hộ cuộc sống ngoài xã hội của Seulgi nên cô đã đồng ý một cách yếu ớt.

"Cẩn thận khi đi ra ngoài, biết không? Đừng vội và coi chừng xe đấy"

Seulgi cười nhẹ và vỗ nhẹ vào má Irene. "Vâng thưa mẹ"

"Chị không phải mẹ em" Irene vừa nói vừa vỗ nhẹ vào mông của Seulgi. "Đừng làm những trò đùa quái đản với chị nữa"

Seulgi trông hoảng hốt khi cô nhìn chằm chằm vào Irene. "Chị đã học từ đó ở đâu đấy?"

"Joy. Đó là lỗi của em vì đã bỏ bê chị vào những ngày qua"

Seulgi ngượng ngùng cười toe toét và lao tới ôm lấy Irene, lời xin lỗi của cô nghèn nghẹn trên vai của cô gái lớn tuổi hơn. "Em xin lỗi. Em hứa rằng điều đó sẽ không xảy ra nữa sau đêm nay"

Irene trông như muốn hỏi điều gì đó nhưng cô ấy đã kiềm chế nó, cố gắng thấu hiểu và gật đầu với Seulgi.

"Gặp lại sau nhé?"

"Gặp lại chị sau"

Một nụ hôn thuần khiết được đặt lên môi Irene, cô nán lại một lúc, rồi Seulgi rời đi, vẫy tay trong khi bước đi cho đến khi Irene khuất sau bức tường xám.


--------------------------------------


Có một tai nạn giao thông xảy ra trên đường đi của cô. Seulgi thầm nguyền rủa khi bước xuống xe lúc 6 giờ 20 phút.

Seungwan, nếu cô ấy vẫn là một người đúng giờ đến từng phút như trước đây, thì chắc hẳn cô ấy đã phải đợi cô khá lâu rồi. Seulgi vứt bỏ hy vọng rằng bản thân sẽ thể hiện ra một phiên bản trưởng thành tốt hơn của mình vào hư không vì rõ ràng, cô vẫn chậm chạp và vụng về như khi còn học trung học.

Cô dừng lại trước quán cà phê, hơi thở dồn dập và trán ướt đẫm mồ hôi vì cô đã chạy đến đây. Bàn tay cô bất động đặt lên tay nắm cửa.

Cô đẩy cửa vào trước khi cô có thể thay đổi ý định một lần nữa.

Hơi lạnh sảng khoái của điều hòa phả vào người cô một làn gió mát rượi nhưng Seulgi lại càng thấy lo lắng hơn vì cô chẳng thấy một hình bóng quen thuộc nào đang ngồi bên trong.

"Xin chào, thưa cô. Cô đang tìm bàn dành cho một người sao ạ?"

"Tôi...tôi đang tìm bạn mình, thật ra thì. Anh có nhìn thấy một cô gái tóc vàng-" Seulgi dừng lại. Seungwan có thể đã thay đổi màu tóc của cô ấy. Cô thật ngu ngốc. Cô tự nguyền rủa mình trong khi lo lắng nhìn xung quanh, hy vọng sẽ bắt gặp được một bóng dáng quen thuộc nào đó trước khi người phục vụ đuổi cô ra ngoài vì đã hành động kỳ quặc.

"Ý tôi là, anh có thấy một người rất đẹp-"

"Seulgi!"

Seulgi quay lại và cảm thấy tim mình thắt lại khi khung cảnh này rất quen thuộc nhưng cũng rất khác cuối cùng cũng chào đón lấy cô.

Một chiếc áo cộc tay màu đen bao bên ngoài chiếc áo lót trắng bên trong và chiếc quần jean bó màu đen ôm sát đôi chân của cô ấy một cách hoàn hảo.

Seungwan trông trưởng thành và lịch lãm hơn rất nhiều so với lần cuối mà Seulgi nhìn thấy cô ấy. Chưa hết, khi đôi môi của cô ấy cong lên thành một nụ cười ngập tràn hạnh phúc và mái tóc vàng đặc trưng của cô ấy đung đưa trong khi cô ấy chạy đến, Seulgi không thể không cảm thấy như mình đang được yên bình như ở nhà.

"S-seungwan" Những lời nói của cô tạo thành một mớ hỗn độn giống như lần đầu tiên mà cô nói chuyện với cô gái này từ nhiều năm về trước, ở hàng ghế cuối cùng trong lớp khi cô quá xấu hổ để chào mừng thành viên mới đến lớp. "Đã lâu không gặp, trông cậu thật tuyệt"

Câu trả lời của Seungwan là một cái ôm.

Một cái ôm lớn, ấm áp khiến Seulgi mềm lòng và choáng váng.

"Tớ tưởng rằng cậu sẽ không đến!" Giọng Seungwan nghe vừa nghẹn ngào vừa rưng rưng và Seulgi nghĩ rằng cô đã nghe thấy tiếng khụt khịt trước khi Seungwan rời khỏi vai cô.

Đôi mắt cô ấy đỏ hoe và lấp lánh.

"T-tớ xin lỗi, bị tắc đường và tớ-"

"Cậu vẫn chậm chạp như mọi khi nhỉ" Cô gái đấm vào tay cô, phá lên cười khe khẽ, và Seulgi cảm thấy sự lo lắng của mình dần dần tan biến.

Sự ấm áp tràn ngập trong cô ấy và một nụ cười trìu mến nở trên môi cô.

"Ừm, tớ vẫn chậm chạp và vụng về như trước đây"

"Cậu nên cảm thấy may mắn, tớ vẫn kiên nhẫn và tốt bụng như trước" Seungwan nói đùa và kéo cổ tay cô để nhanh chóng đi đến bàn của họ, hành động như thể bảy năm qua họ chưa hề xa cách nhau.

"Cà phê sữa đúng không?" Cô ấy nhướng mày khỏi thực đơn và Seulgi khẽ cười khúc khích. "Đúng vậy. Cậu vẫn rõ nhớ sở thích của tớ"

"Tớ nhớ rõ mọi thứ, kể cả việc cậu không thể uống thứ gì đó đắng vì cậu là một đứa trẻ và việc cậu thích đi giày thể thao dù nó đã sờn cũ và quần jean rách"

Seulgi nhìn xuống bộ trang phục không quá bắt mắt của mình và cười một cách lo lắng, đột nhiên cảm thấy mình giống như một kẻ nông dân đối diện với một người phụ nữ thanh lịch, gọn gàng.

"Tớ không quan tâm nhiều đến việc mình sẽ mặc gì vì đằng nào tớ cũng sẽ thay quần áo và mặc áo blouse trắng trong bệnh viện"

"Bệnh viện..." Giọng Seungwan hơi nhỏ lại trong khi cô ấy lùi lại để quan sát Seulgi. Seulgi đột nhiên cảm thấy biết ơn vì người phục vụ đã đem tách cà phê đến bàn của họ. Cô nhìn chằm chằm vào nó một cách mãnh liệt.

"Vậy là cuối cùng cậu thực sự đã học để làm bác sĩ" Seungwan mỉm cười. Seulgi ngước mắt khỏi cốc cà phê với vẻ bối rối. "Cậu đã giữ đúng lời hứa trong khi tớ thì không"

Tâm trí cô mơ hồ quay trở lại khoảng thời gian mà lời hứa giữa họ đã hứa với nhau trên sân thượng của trường khi họ còn nhỏ.

"À về cái đấy thì. Đừng lo lắng. Không phải lỗi của cậu khi tớ đã chọn cái hố địa ngục này. Cha tớ đã ép tớ, nhớ không?" Cô cười trong lo lắng.

Seungwan cười toe toét khi cô ấy đặt cằm lên hai bàn tay chắp lên nhau. "Cũng tốt, tớ cảm thấy không tệ lắm"

Seulgi lại nhìn xuống tách cà phê của mình.

"Cậu thì thế nào Seul? Cuộc sống của cậu thế nào...? Những thứ khác...? Trường Y thế nào...? Kể cho tớ nghe về mọi thứ đi"

Cô ấy có vẻ thực sự quan tâm đến điều đó, vì vậy Seulgi đã cười nhẹ trước khi bắt đầu.

"Ừm, tớ đang thực tập năm cuối và tớ chỉ còn một vài bộ phận nữa trước khi nhận chức vụ. Có một chút khó khăn vào lúc đầu vì tớ chưa bao giờ thực sự thích khoa học và tớ sẽ sẵn sàng đổi sách y khoa để lấy guitar bất cứ lúc nào nhưng mà... mọi thứ đang dần đi vào quỹ đạo vốn có của nó"

Seulgi cắn môi. "Cậu thì sao, Wan? Cuộc sống của cậu như thế nào?"

Đôi mắt của Seungwan dường như mở to hơn trong một giây và Seulgi tự hỏi tại sao.

Cô sẽ sớm biết lý do thôi.

"Wan... Đã lâu lắm rồi mới có người gọi tớ như thế" Cô ấy mỉm cười, có vẻ như rất vui khi Seulgi vẫn gọi cô ấy bằng cái tên cũ một cách tự nhiên như vậy.

Seulgi thực sự ngạc nhiên với sự thoải mái của mình khi cô vô thức gọi ra cái tên đó. Có lẽ, khoảng cách và thời gian chưa bao giờ thực sự quan trọng đối với một số người.

Họ trò chuyện như chưa bao giờ xa cách nhau, lắp đầy câu chuyện của nhau một cách dễ dàng và liền mạch như nhiều năm trước đây. Seungwan giải thích lý do vì sao cô ấy theo học kinh doanh thay vì trường y vì mẹ cô đã có tuổi rồi và bà muốn cô tiếp nhận công ty của họ.

Cô ấy vẫn là một Seungwan luôn đặt yêu cầu của người khác lên trên bản thân mình và Seulgi không thể không lắc đầu với một nụ cười trìu mến.

Giữa cuộc trò chuyện vui vẻ kéo dài của họ, Seulgi nhận ra rằng điều cô sợ nhất khi đến đây đó là họ sẽ trở nên ấp úng và khó xử như thế nào sau khi cô rời đi mà không có một lời tạm biệt nào nhiều năm về trước. Tuy nhiên, hóa ra đó chỉ là một nỗi lo lắng vô ích, vì Seungwan sẽ không bao giờ khiến cô cảm thấy khó chịu.

Đó cũng là điều khiến họ trở thành một đôi bạn thân không thể tách rời nhiều năm trước, cho đến khi cô phá vỡ nó vì mối tình đầu ngu ngốc của mình.

Nó sẽ không xảy ra một lần nào nữa vào lúc này.

"Tại sao bảy năm trước cậu lại rời đi mà không nói một lời tạm biệt nào vậy, Seul?"

Giọng của Seungwan trở nên trầm hơn sau tiếng cười một lúc trước và Seulgi biết rằng lý do thực sự của cuộc gặp gỡ này cuối cùng đã đến.

Cô khuấy chiếc cốc đã cạn của mình trong khi Seungwan tiếp tục.

"Cậu đã rời đi mà không nói một lời nào. Cậu chuyển nhà, chuyển trường, tớ thậm chí còn không thể gọi được số cũ của cậu vì cậu đã hủy nó"

Cảm giác tội lỗi gặm nhấm lồng ngực cô và ăn mòn lấy cô khi cô để ý thấy Seungwan trông rất tổn thương.

"Tớ nhớ cậu, cậu biết không. Tớ đã rất tuyệt vọng để tìm cậu. Nhưng sau đó, một phần nào đó trong tớ lại sợ rằng cậu thực sự không muốn gặp lại tớ nữa. Như là, nếu cậu không muốn bị tìm thấy thì sao? Tớ đã lo lắng trong nhiều năm rằng cậu vẫn còn giận tớ"

Cô ấy hơi ngã người ra sau ghế và trông rất ủ rũ, Seulgi đã muốn đưa tay ra để chạm vào cô ấy.

"Tớ không giận cậu, Wan. Tớ sẽ không bao giờ như thế. Tớ chỉ rời đi vì John sẽ không để cậu yên nếu tớ không làm vậy. Tớ cũng nhớ cậu rất nhiều, rất nhiều"

Seungwan nhìn cô với đôi mắt long lanh và Seulgi mỉm cười.

"Vậy...chúng ta vẫn ổn đúng không? Cậu không ghét tớ vì những gì tớ đã nói trước khi cậu rời đi chứ?"

Tâm trí Seulgi nhớ về hình ảnh của người bạn cô nhiều năm trước, đứng ở hành lang ướt đẫm nước bẩn và run rẩy vì sợ bị gọi là đồng tính nữ. Cô ấy đã khiến trái tim của Seulgi thất vọng trong khi cô ấy xé nát trái tim của chính mình, bởi vì Seungwan sẽ luôn không thể làm tổn thương người khác mà trước tiên không làm tổn thương chính mình.

"Đúng vậy, chúng ta vẫn ổn, và không đâu, tớ không ghét cậu"

Seungwan lại tươi cười rạng rỡ và Seulgi đặt bàn tay ấm áp của mình qua bàn khi Seungwan nhìn cô thật gần.

Cũng chính đôi mắt đã khiến cô loạn nhịp từ nhiều năm trước giờ chỉ mang đến cho cô sự an ủi ấm áp. Seulgi nghĩ rằng đây là cách mà mọi thứ đáng lẽ nên diễn ra giữa họ. 

Mãi mãi là bạn tốt của nhau.

"Chà, thời gian trôi nhanh quá" Seungwan nói khi cô ấy ngước nhìn lên bầu trời tối đen bên ngoài quán cà phê.

Seulgi gần như nhảy dựng lên khi nhớ ra rằng đã quá giờ giới nghiêm của Irene.

Cô vội vã thu dọn đồ đạc và Seungwan cười khúc khích.

"Cần phải đi đâu sao?"

"Thực ra là có, và chết tiệt, tớ lại đến muộn mất rồi" Seulgi cau mày nhìn đồng hồ và Seungwan khẽ cười.

"Muốn đi nhờ không? Chiếc xe thể thao đắt tiền của tớ có thể chạy một dặm trong vài phút"

Seulgi tặc lưỡi, cân nhắc một lúc trước khi gật đầu đồng ý.

"Chết tiệt, tớ cần phải sử dụng nó ngay bây giờ"


-------------------------------------------


Lúc này là 9 giờ tối.

Đã quá giờ giới nghiêm của bệnh viện được một giờ.

Tất cả những người không phải là y tá, bác sĩ hay thực tập sinh đang trực đã được yêu cầu về nhà từ một giờ trước.

Irene lẩn trốn một mình xung quanh cổng của bệnh viện tâm thần, ôm lấy cơ thể mình để che chắn khỏi cái lạnh thấu xương. Cô đi đi lại lại như một cây sắt trên sân cỏ.

Cô tự hỏi điều gì đã khiến Seulgi mất nhiều thời gian như vậy.

Tâm trí hoang tưởng của cô đã nghĩ về những tai nạn như đụng xe nhưng cô ngay lập tức tự nhủ với bản thân là đừng lo lắng nữa.

Seulgi có thể bị kẹt xe mà thôi.

May mắn thay, trước khi cô có thể nghĩ đến những điều đáng sợ hơn, giọng nói của Seulgi đã vang lên từ một nơi nào đó bên ngoài cánh cổng bị khóa.

Nhưng, với một giọng nói khác đằng sau nữa. Giọng nói của một cô gái.

"Seungwan, tớ không sao cả. Cậu không cần phải đưa tớ đến tận cổng đâu"

Seulgi cười khúc khích, nhẹ nhàng và hạnh phúc, và Irene cảm thấy cơn ghen tuông đang bắt đầu bùng lên trong cô trước khi cô có thể dừng lại.

Cô hầu như không nhận ra được cái tên đó nghe có vẻ quá quen thuộc trước khi giọng nói của chủ sở hữu nó - nghe thậm chí còn quen thuộc hơn - giáng mạnh vào ngực cô như một chiếc búa tạ.

"Tớ chỉ muốn đến xem nơi làm việc của cậu trông như thế nào mà thôi! Wow, bệnh viện trông thực sự rùng rợn vào ban đêm"

Irene đóng băng ngay tại chỗ.

Câu trả lời vui vẻ của Seulgi vừa kịp vang lên trong đầu cô trước khi hình ảnh của cô gái đang nói chuyện cuối cùng cũng hiện ra trước mắt cô.

Cách cổng vài mét, Seulgi quay lưng lại trong khi khuôn mặt của cô gái kia có thể nhìn thẳng đến trước mặt cô, Irene ngừng thở như thể bị dội một gáo nước lạnh vào người.

Hơi thở của cô nghẹn lại và đôi mắt mở to đầy kinh hoàng khi cô nhanh chóng quay đi. Tay cô run rẩy dữ dội đặt bên hông khi cô nghe thấy cô gái mà cô đã từng quá quen thuộc nói chuyện với Seulgi một lần nữa.

"Tớ sẽ gặp lại cậu vào lần sau? Chúng ta vẫn còn nhiều chuyện cần nói với nhau đấy"

"Chắc chắn rồi. Tớ rất mong chờ" Seulgi nói.

Wendy. Wendy. Wendy

Wendy, em gái kế của cô.

Irene chạy về phòng trước khi cô có thể nhìn thấy bất cứ điều gì khác.


-----------------------------------------


Seulgi vào bên trong tòa nhà sau một hồi thương lượng rất khó khăn với bà Lee. Tuy nhiên, khi kéo cửa phòng ngủ của Irene ra, cô đã được chào đón bằng hình ảnh Irene đang ôm đầu gối trên giường và tất cả đèn phòng của cô ấy đều bị tắt đi một cách kỳ lạ.

"Chào chị! em xin lỗi, em đã đến siêu muộn. Em có một vấn đề phụ nên hơi tốn thời gian. Chị đã ăn tối chưa?" Cô lo lắng hỏi khi đi về phía trước và bật đèn lên.

Irene lạnh lùng đáp lại. "Tắt nó đi"

Giọng cô ấy cộc lốc và xa lạ. Seulgi nghĩ rằng chị ấy đang tức giận.

"Irene, em xin lỗi. Em thực sự xin lỗi, nhưng em vẫn ở đây, phải không? Em vừa-"

"Chị nói tắt nó đi!" Irene cáu kỉnh, hét lên, và Seulgi khựng lại khi ánh mắt giận dữ đó nhìn chằm chằm vào cô.

Nó lại xuất hiện một lần nữa.

Cái nhìn mà Irene nhìn vào mắt cô trong một khoảng khắc trước khi chị ấy suýt giết John vài tuần trước.

Cảm giác có gì đó thật khủng khiếp đã xảy ra và Seulgi lao về phía trước.

"Irene, chị không sao chứ? Trông chị-" Cô khựng lại khi nhìn thấy đôi bàn tay nhợt nhạt của chị ấy đang run rẩy nắm lại thành nắm đấm dưới tấm chăn.

"Đó là ai?" Irene hỏi, ánh mắt cô ấy hướng về khoảng tối trống không trước mặt khi Seulgi bối rối nhìn chằm chằm vào cô ấy.

"Cô gái mà em đã cùng đến đây là ai?"

Giọng chị ấy vô cùng căng thẳng và Seulgi nghĩ rằng cuối cùng cô cũng hiểu tại sao.

Nhưng cô cũng không chắc lắm. Có vẻ cô chỉ hiểu được một phần nhỏ.

"Cô ấy là Seungwan, bạn của em"

Cái quay phắt đầu lại cùng cái lườm hung ác tiếp theo mà cô nhận được gần như khiến cô lùi lại. "Em là bạn với cô ta à? Kể từ khi nào?"

Irene trông rất đáng sợ và Seulgi cảm thấy mình cần phải nói cho chị ấy biết về tình bạn của họ trước khi mọi thứ đổ sông đổ bể.

"Irene, nghe này. Cô ấy chỉ là một người bạn của em mà thôi. Nếu chị lại ghen tị vì điều đó-"

"Kể từ khi nào?!" Irene giận dữ hét lên, và Seulgi bắt đầu nghĩ rằng đây có lẽ không chỉ là một sự ghen tuông bình thường nữa.

Có điều gì đó trong cái nhìn giận dữ và điên cuồng khủng khiếp đó nói với cô rằng còn rất nhiều điều ẩn sâu đằng sau nó.

Nhưng cô không biết đó là cái gì.

Không có câu trả lời khiến Irene quay đầu đi và tuyên bố sắc bén.

"Em sẽ không bao giờ được gặp lại cô ta hay nói chuyện với cô ta một lần nào nữa sau này, em hiểu chưa?"

Lông mày của Seulgi nhíu lại với nhau trong sự hoang mang tột độ khi Irene ném cho cô một cái nhìn khắc nghiệt một lần nữa. Cô có cảm giác mình đang nhìn một người xa lạ chứ không phải người con gái mà cô đã yêu nữa.

"Em có hiểu không?!"

Có điều gì đó, điều gì đó ẩn giấu đằng sau chiếc mặt nạ độc hại đó khiến cô cảm thấy vô cùng sai trái, nhưng Seulgi không biết đó là gì.


--------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro