Chương 14: Vui Chết Được
Dọc đường đi hai người cũng không nói nhiều, Sáp Kì có phần không được tự nhiên, vài lần há miệng thở gấp muốn nói gì đó, cuối cùng lại đều nuốt ngược vào bụng, khẩn trương đến nỗi khiến chính bản thân nàng cũng không giải thích được.
May mà cũng không quá xa, chỉ khoảng tầm mười phút là đến nơi. Sáp Kì đi theo sau Châu Hiền vào khu chung cư, nhìn nhìn chung quanh, quả nhiên mà, đãi ngộ của giáo viên rõ ràng tốt hơn so với sinh viên.
Sáp Kì mở cửa, xoay người nhìn Sáp Kì: "Vào đi."
Sáp Kì thở phào một hơi, nghe thanh âm kia, rốt cuộc, rốt cuộc thì cũng không tức giận....
"Về rồi à, sao hôm nay lại về muộn thế."
Đúng lúc Sáp Kì định xoay người thay dép lê thì Kim Nghệ Lâm từ trong phòng nhẹ nhàng đi ra, nhìn thấy Sáp Kì liền giật mình. Sáp Kì ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt xấu hổ.
Chưa từng nghĩ tới cô giáo Kim luôn ở trước mặt người khác rực rỡ xinh đẹp không ngờ ở sau lưng lại có bộ dạng này...
Xem ra là mới rửa mặt, nhưng tóc lại chưa chải, ngay cả quần áo cũng lười mặc, nội y gợi cảm hoa văn da báo, thật ra là chỉ mặc có đúng áo con và quần lót, cả người như thể gạch men đánh bóng, trừ bộ vị quan trọng ra, còn cái gì cũng đều có thể nhìn thấy....
"Sao em lại tới đây?" Nghệ Lâm vừa nhìn thấy Sáp Kì liền nhíu mày, Sáp Kì nhận ra, có chút co rúm người.
"Tôi mang em ấy đến ăn cơm." Châu Hiền ở một bên thản nhiên mở miệng, Nghệ Lâm vừa nghe thế hai mắt lập tức trợn to, không thể tin được nhìn cô.
"Không phải chứ, cậu còn chưa từng làm cơm cho tôi ăn mà đã mang con bé đến ăn?"
"Là em ấy làm."
"A, vậy thì được. Phải rồi, Sáp Kì, em có biết làm ngư hương nhục ty (1) không?"
"....." Vẻ mặt Sáp Kì đầy khinh bỉ nhìn Nghệ Lâm
Nghệ Lâm nhìn thấy nàng như vậy, cũng chỉ cười cười: "Tuy dáng người cô giáo đây rất được, nhưng em cũng không cần nhìn chằm chằm thế chứ. Nhóc con kia, không cần xấu hổ, một lát nữa làm thêm vài món ăn cho tôi là được."
Sáp Kì đâu phải loại người có thể chịu để cho người khác bắt nạt, phản ứng rất nhanh chóng, cũng đồng dạng cười nói: "Nghe lời cô giáo nói kìa, sao em có thể không biết xấu hổ mà nhìn nhiều làm gì. Dáng người của cô a, tuyệt đối là nhìn lần đầu tiên rồi thì mắt không đành lòng liếc lại lần thứ hai."
"Khương Sáp Kì, em!"
"Được rồi." Châu Hiền ở một bên bất đắc dĩ thở dài. Hai người này như thế nào mà mới gặp nhau vài lần đã như thể oan gia vậy? Sáp Kì nghe thấy Bùi Châu Hiền lên tiếng mới không nói nữa, nhướn mày, khinh thường nhìn Nghệ Lâm. Dám đấu với em? Mạch Mạt trừng mắt với nàng, thật đúng là loại vô pháp vô thiên.
"Cô Hiền, cô muốn ăn gì?" Sáp Kì mặc kệ Nghệ Lâm, xoay người cười nhìn Châu Hiền. Nghệ Lâm nghe xong liền có ý không vui, trước không nói tới việc Châu Hiền thiên vị Sáp Kì đã khiến cô không thoải mái đến cực điểm, nhưng vấn đề là từ khi nào mà hai người lại trở nên hòa hợp như vậy?
"Ừ, em biết làm cái gì?"
"Cái gì cũng biết."
Châu Hiền nghe Sáp Kì nói xong, khóe miệng liền khẽ cong, biết nàng lại đang khoe khoang liền cố tình tìm một món ăn khó làm nói ra: "Hồng thiêu mã an (2)."
"Đó là cái gì?"
"....."
Cuối cùng, sau khi đầu bếp Khương giằng co vật lộn gần nửa giờ cũng đem ra một mâm trứng gà tỉa hình hoa. Nghệ Lâm cầm đũa gắp một miếng nếm thử, gật gật đầu.
"Nói ra thì món này tiểu Khương làm ăn cũng không tệ lắm."
Châu Hiền nghe xong cũng nếm thử, gật đầu, cười khẽ nhìn Sáp Kì.
Nghệ Lâm khen thì nàng không có phản ứng gì, nhưng Châu Hiền cười nhìn nàng như vậy lại khiến Sáp Kì có chút ngượng ngùng, mặt hơi ửng hồng.
Nghệ Lâm nhìn thấy biểu tình không được tự nhiên của Sáp Kì liền lập tức nảy sinh hứng thú, cười tủm tỉm nhìn nàng: "Khương Sáp Kì."
"Có việc gì ạ?" Sáp Kì đang liều mạng và cơm vào miệng, quang minh chính đại ăn trứng gà thế này thực sung sướng hơn so với việc trộm của lão Tam nha, nàng cần phải ăn nhiều một chút, tranh thủ ăn luôn cả phần cơm chiều.
"Cô giáo hỏi em một chuyện nhé."
"Nói đi."
"Lấy tướng mạo này của em, vừa có tài vừa có nhan sắc, thế mà lại còn cần xem AV để giải tỏa ham muốn sao?"
Sáp Kì thiếu chút nữa trực tiếp phun tất cả cơm trong miệng ra, nghẹn đến nước mắt cũng chảy ra.
"Em cần gì phải khẩn trương vậy?" Nghệ Lâm cười không có ý tốt, Sáp Kì che miệng ho khan.
"Cô giáo, sao cô lại không đứng đắn thế chứ?"
"Cái gì mà nói là không đứng đắn? Tôi sợ em có vấn đề về tâm lý, muốn giúp em thôi." Nghệ Lâm không hổ là giáo viên quản lí việc xây dựng Đảng, công tác tư tưởng tuyệt đối là làm đúng chỗ. Sáp Kì bình ổn hơi thở, len lén liếc Châu Hiền ngồi cạnh, hắc, người ta cũng đồng dạng cười tủm tỉm nhìn mình chờ đáp án.
Buông đôi đũa, Sáp Kì cân nhắc một hồi, nói: "Kỳ thật thì em tình nguyện ham muốn cũng không nguyện phóng đãng."
"Vậy ngày ngày em đều xem mỗi AV thôi, không thấy buồn chán à? Em nói xem, đàn ông còn có thể ra ngoài tìm gái, còn em thì phải làm sao bây giờ?"
"Không sao cả." Dạ Ngưng lòng chua xót nói: "Nếu quá tịch mịch, muốn đụng chạm da thịt, vậy chỉ cần giơ tay phải của mình lên đặt xuống hạ thân, sau đó thì tự thủ d*m."
(về 1 khía cạnh nào đó, tr này có nhiều đoạn...thật =.=) - Bách Linh said.
"......"
"......"
Nghệ Lâm không nói gì nhìn Dạ Ngưng, Sáp Kì ở một bên lại hé miệng cười khẽ.
"Nói như vậy, em không chỉ còn đêm đầu tiên mà nụ hôn đầu cũng vẫn còn?" Nghệ Lâm cười hỏi, Sáp Kì mặt đỏ hồng gật gật đầu.
"Ồ, vậy chẳng phải nghĩa là ai có được em cũng như thể đoạt được bảo bối sao, hết thảy đều chỉ thuộc về một người."
"Cũng không thể nói vậy, không phải vừa mới qua kỳ thi vào nghiên cứu sinh sao, em đang chuẩn bị đi tìm vài người để thử làm quen xem thế nào."
"Tìm vài người?" Nghệ Lâm không thể tin được nhìn Sáp Kì, lại cười nhìn cô.
"Không thì cứ thử xem sao." Nghệ Lâm ngẩng đầu, như lơ đãng nhìn về phía Châu Hiền, liền thấy cô đang ngồi ở kia nhìn chằm chằm Sáp Kì, biểu tình tựa tiếu phi tiếu, có vẻ quỷ dị nói không nên lời.
"Cái này, đều ăn xong rồi sao? Để em thu dọn mang ra ngoài." Sáp Kì rất tự giác, chủ động muốn dọn dẹp bát đũa, kỳ thật là nàng muốn làm nhanh nhanh để có thể mau chạy lấy người, dù sao thì ở dưới ánh mắt của hai vị giáo viên cũng không phải là chuyện tốt lành gì, thực kinh hồn táng đảm, mà cô Hiền lại còn thỉnh thoảng cười khẽ, thực khiến cho tim Sáp Kì cứ phát lạnh mà nhảy tưng tưng.
"Ai, em cứ ngồi xuống đi, một lúc nữa tôi sẽ gói lại mang đi èo ăn. Lại đây, ngồi tán gẫu với tôi." Nghệ Lâm cười vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh. Hiếm hoi mới có dịp có học sinh để giải buồn như thế, sao cô có thể dễ dàng bỏ qua cho Sáp Kì vậy được.
Sáp Kì có chút lúng túng nhìn Châu Hiền, Châu Hiền chỉ nhẹ nhàng cười cười: "Đi đi, đừng đắc tội với cô ấy, bằng không em đừng nghĩ tới chuyện vào Đảng."
......
Còn có kiểu đó nữa? Sáp Kì bĩu môi nhìn hai người, đây không phải là quan lớn muốn báo thù cá nhân mà tập thể chèn ép mình sao?
"Tán gẫu gì ạ, cô giáo?" Sáp Kì bực bội đi đến ngồi xuống ghế sô pha cạnh Nghệ Lâm, Nghệ Lâm cười cười, hỏi: "Nhìn cái vẻ không vui của em kìa. Đúng rồi, kể xem bình thường em làm gì? Nghe nói em rất ít khi đi học, mà lúc đi học cũng như thể đi họp lãnh đạo, cái gì cũng không mang."
"......" Sáp Kì tự động bỏ qua nửa câu sau của Nghệ Lâm, về phần bình thường làm cái gì a, đương nhiên là xem AV! Nhưng mà có cho nàng tám lá gan cũng không dám nói thẳng ra, lần trước sự kiện SB (3) vẫn khiến nàng canh cánh trong lòng, không thể để cho cô Hiền làm giảm giá trị mình nữa.
"Đọc sách, không có việc gì thì đọc sách." Sáp Kì nói bừa, Nghệ Lâm có chút kinh ngạc nhìn nàng.
"Em á?"
"Sao? Em không được à?" Sáp Kì nhìn Nghệ Lâm đầy khiêu khích, người này thật đúng là coi thường người khác!
"Tứ đại kỳ thư đều đã xem qua sao?" Mạch Mạt khinh bỉ nhìn Sáp Kì, Sáp Kì khẽ giật mình, thuận miệng tiếp lời: "Đã xem."
"[Hồng Lâu Mộng] thế nào?"
"Không được, là một quyển sách khiêu dâm, quá sắc tình."
Sáp Kì lắc đầu nói xong, Nghệ Lâm liền cười nhìn nàng, từ khi nào mà [Hồng Lâu Mộng] lại thành sách khiêu dâm vậy nhỉ?
"Đúng thế phải không, cô Hiền." bị Nghệ Lâm nhìn chằm chằm không khỏi chột dạ, muốn Châu Hiền ình thêm can đảm.
Châu Hiền nhẹ nhàng cười, gật đầu: "Thanh giả tự thanh, dâm giả tự dâm (4), mỗi người đều có một cách giải thích khác nhau."
"....." Cô Hiền, không phải vậy chứ? Em còn nghĩ hai ta đã trở thành người thân quen cơ mà! Sáp Kì trừng mắt nhìn Châu Hiền, mà cô đáp lại vẫn là nụ cười thản nhiên kia.
"Sáp Kì, em thật đúng là dễ trêu chọc, với tính cách này thì khẳng định là có không ít người theo đuổi phải không?" Nghệ Lâm nói với Sáp Kì nhưng ánh mắt lại dừng trên người Châu Hiền.
Sáp Kì vẫn luôn như vậy, không thể khen được, vừa nghe cô giáo Kim khen, miệng liền toét ra rộng đến tận mang tai.
"Tàm tạm, tàm tạm thôi, nếu những người theo đuổi em mà xếp hàng từ ký túc xá sinh viên đến nơi này của các cô thì hẳn là không hơn kém nhiều lắm."
".....Hôm nay sao lại nóng thế nhỉ?" Trầm mặc một hồi, Nghệ Lâm mở miệng, Sáp Kì cũng gật đầu đồng tình.
"Cũng không phải không đúng, chảy cả mồ hôi rồi."
"Đúng vậy, nếu không nóng thì là nằm mơ rồi."
"......Việc này, cô giáo, thật sự nóng quá, em về nhé, một lát nữa nhà tắm sẽ đông người, em muốn đi tắm rửa một chút." Sáp Kì cố gắng tự tìm ình cái cớ để có thể nhanh chóng rời đi.
Nghệ Lâm nghe xong liền cười cười: "Như vậy à, vừa đúng lúc tôi cùng Châu Hiền cũng muốn đi. Thế này đi, em về ký túc xá chuẩn bị trước, một lúc nữa ba người chúng ta cùng đi. Tôi còn chưa nói chuyện với em đủ đâu."
Không phải chứ....Sáp Kì không tin nhìn Nghệ Lâm, đáy lòng run lên, quay đầu nhìn Châu Hiền. Chỉ thấy Châu Hiền vẫn bình tĩnh trước sau như một, hai tay khoanh trước ngực nhìn nàng, vừa vặn ánh mắt hai người tiếp xúc, liền nhẹ nhàng quay đầu đi. Sáp Kì cảm thấy cô Hiền có chút ngượng ngùng, không hiểu sao cổ họng tự dưng cũng có phần căng thẳng, muốn từ chối: "Không cần đâu...."
"Xấu hổ à, vậy cũng được, để ngày khác cùng đi." Nghệ Lâm đoán chừng có lẽ Sáp Kì ngượng. Cũng đúng, có mấy người có thể ở trước mặt giáo viên của mình mà buông lỏng đâu, lại không nghĩ tới, cô vừa dứt lời thì Sáp Kì hét lên một tiếng: "Vẫn là hôm nay đi! Hai ngày nữa em bận rồi, em lập tức về chuẩn bị!"
Không cho hai người có thời gian kịp phản ứng, Sáp Kì đã bật dậy từ sô pha, nhanh chóng vọt tới chỗ để giày, đi giày xong, dưới ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú của Nghệ Lâm và Châu Hiền mà lấy tốc độ như gió cuốn phi ra khỏi cửa. Trong nháy mắt lúc cánh cửa kia đóng sầm lại, Sáp Kì nắm chặt tay vung mạnh, hưng phấn đến vẻ mặt đỏ bừng, dĩ nhiên, dĩ nhiên lại có thể được nhìn thấy ngọc thể của cô Hiền, oa ha ha!!!
_Hết chương 14_
----------------
(1) Ngư hương nhục ti: là một món ăn cay mang đặc trưng của Tứ Xuyên, nói nôm na đó là món gồm có (tạm gọi là) nước sốt được chế từ đường, dấm, xì dầu, hành, bột ngọt, nước luộc thịt, và thịt lợn thái chỉ, xào chung với măng, mộc nhĩ, ớt tươi. Sau đó cho phần sốt đã chế ở trên bỏ vào thịt và đảo đều.
Gọi là Ngư Hương, không phải vì có liên quan tới cá, mà cách chế biến và các gia vị dùng trong món ăn này tương tự như cách người Tứ Xuyên chế biến món cá :")
(nguồn luchoa.wordpress.com/2010/11/24/sbr7-2/)
(2) Hồng thiêu mã an: hình đây
Dựa theo cái hình mà nói thì có lẽ là món lươn kho hay om gì đó
(3) SB: viết tắt của stupid (đã nói trong chap 3)
(4) thanh giả tự thanh, dâm giả tự dâm: người thanh tao/trong sạch thì tự trong thanh tao, trong sạch (mà ko cần ai phải khen ngợi), người dâm ô thì tự (thể hiện) là dâm ô (mà ko cần phải nói ra)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro