Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bonus

Chap cuối cho nó dài một xí nha
—————-

Nói đến Bae Joohyun, người ngoài chắc chắn sẽ nghĩ chị là một người rất đáng sợ. Nhưng thực tế chắc không phải vậy, ngoại trừ việc kiếm tiền thì Joohyun phải còng lưng ra chăm sóc đứa nhỏ kia và việc nhà thì đang đợi được xử lí.

Nhưng mà Joohyun không cảm thấy phiền hà gì đâu, chị thích lắm. Nhất là những lúc vợ vắng nhà và chị cảm thấy mình như bá chủ thiên hạ, đứng trên sofa rồi cười một mình.

Joohyun ở nhà nghe lời vợ lắm, không dám bật đâu, vì chị sợ cô buồn lắm nhưng hôm nay. Hai người, mỗi người một nơi rồi...

.
.
.
.
.

Vài ngày trước, khi Kang Seulgi vẫn là một người vợ ngoan hiền ở nhà chăm con vì Bae Joohyun có hẹn cùng đối tác. Hôm đó chị hứa sẽ về nhà trước 9h tối, vậy mà đã 11h hơn rồi, bé Seulhyun nhớ ba cứ khóc nấc lên, con bé mới 2 tuổi, cô dỗ Seulhyun mãi mà bé không ngừng khóc. Nó liên tục hỏi "Ba đâu rồi? Hay ba bỏ mẹ con mình rồi? Ba có về không mami?"

Cô thương nó lắm, chỉ biết ôm bé con vào lòng rồi xoa lưng cho nó mà đợi tên tội đồ kia bước chân về nhà thôi.

12h

Khi Kang Seulgi đã ngủ gục trên ghế sofa và trên tay còn ẵm thêm một đứa bé.

Tiếng chìa khoá cùng then chốt vang lên lạch cạch khiến Seulgi tỉnh giấc. Cô đem bé con của mình vào phòng rồi mới trở ra xem Bae Joohyun thế nào.

Joohyun bước vào, đi được nửa bước thì ngã khuỵ trên sàn. Seulgi hoảng hốt chạy ra đỡ chị, mùi rượu đan quyện với mùi khói thuốc là ám trên mùi quần áo của Joohyun khiến Kang Seulgi khó chịu. Đi gặp đối tác mà phải uống rượu mà hút thuốc ư?

- Hyun làm gì mà về muộn thế? - Kang Seulgi đỡ chị đứng dậy, dìu Joohyun vào trong, ném chị không thương tiếc xuống sofa.

- Ch...chị đi gặp đối tác..một tí ấy mà - Bae Joohyun mắt không mở nổi, nằm bẹp dí trên ghế sofa.

Seulgi cũng không hỏi thêm, cô đem cởi chiếc áo khoác ngoài của chị ra. Chạy vào phòng lấy chăn mỏng đắp lên người chị.

Mọi việc tưởng chừng như sẽ kết thúc sau khi Kang Seulgi bước chân vào phòng để đi ngủ thì đột nhiên...chiếc điện thoại trong túi áo chị vang lên.

Cô nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đã quá nửa đêm, rốt cục là ai lại gọi đến vào giờ này.

Lấy chiếc điện thoại ra rồi áp vào tai, một giọng nữ trong trẻo vang lên. Kang Seulgi chưa kịp nói gì thì bên đó đã lia lịa như súng bắn liên thanh

"Hyun ơi, chị về đến nhà chưa? Em nhớ chị quá nè, người ta ở đây thật là cô đơn quá đi! Sáng mai chị qua đón em đi làm được không vậy, em chỉ thích đi cùng chị thôi à...."

"Cô là ai? " Kang Seulgi chưa từng tức giận như ngày hôm nay, cô chưa từng nghĩ Joohyun sẽ dám làm loại chuyện này. Nghĩ đến chuyện đó, sống mũi cô cay xè, tim cô tan thành nhiều mảnh nhỏ.

"Oh, tôi là bạn gái của chị ấy"

Từng lời nói một vang vọng trong tâm trí cô, "bạn gái" mọi niềm tin đều đã tan nát, chị coi thứ tình cảm này là gì chứ? Đã kết hôn được một thời gian rồi, có một đứa nhỏ. Cô cứ nghĩ Joohyun sẽ trưởng thành hơn, không bỏ cô và con theo những thú vui ngoài kia chứ.

Vậy mà cô đã lầm....chính tai cô nghe được những lời ấy, nước mắt lăn dài trên gò má, có lẽ cô chưa từng trải qua nỗi đau nào lớn đến nhường này, Bae Joohyun nhìn tử tế như thế nhưng lại kén cá chọn canh, có vợ có con rồi nhưng vẫn ra ngoài tìm thú vui riêng ư?

Bae Joohyun lơ mơ nghe được đoạn hội thoại, nhưng vì tác dụng của rượu khiến chị không thể đứng vững được.

- Seul? Em sao thế? Sao em lại khóc, Hyun có làm gì em à? -

Bae Joohyun biết đó là ai, hôm nay chị đi gặp đối tác, đó là thư kí của tên bụng phệ mà chị làm ăn cùng. Chị biết cô ta thích chị vì có mấy lần cô ta cố ý đụng chạm nhưng chị lại không biết vì sao cô ta biết số mình. Đột nhiên chị lo lắng không thôi.

Kang Seulgi không nói gì, đúng hơn là cô không biết phải nói gì, sự thất vọng chiếm trọn lấy thứ cảm xúc đang làm chủ bản thân này. Niềm tin thì vụn vỡ, chắc chẳng gì tồi tệ hơn nhỉ? Nhưng Kang Seulgi quay đi làm ngơ, không yêu nữa thì thôi, cần gì phải luyến tiếc.

- Seul? Em làm sao thế??! - Giọng nói chị có chút vội vã khi thấy Seulgi quay lưng đi về phía cửa phòng. Chị cố gắng đứng dậy chạy theo nhưng cơn say này làm chân chị mềm nhũn, như đeo hai cục tạ ở hai chân ấy. Chị không thể bước theo được.

Cứ thế mà chị thuận đà ngã xuống sàn, Seulgi biết chứ, cô xót lắm mà đã quyết rồi. Tạm thời sẽ không gặp mặt nhau nữa!

.
.
.
.
.

Vậy đó, Kang Seulgi bỏ về nhà mẹ đẻ được mấy ngày rồi, bé con thì để lại cho Joohyun chăm. Nhóc Seulhyun bình thường thích ba nó lắm mà bây giờ chẳng thấy mami nó đâu thì đâm ra lại nhớ. Nó khóc suốt ngày luôn à, Joohyun ngày ngày dẫn nó tới Kang gia.

Seulhyun vào phòng Seulgi thì được còn chị thì không. Xuống nhà thì bị ba mẹ vợ giáo huấn cho một trận vì dám không cẩn thận nè, đi về nhà muộn nè, uống rượu nè...nhưng mà họ biết lý do rồi. Chỉ có Kang Seulgi không chịu nghe mà nằm lì ở trên phòng cả ngày thôi.

- Seul ơi? Seul à?.... mở cửa đi mà.. huhu..ngoài này lạnh quá...Hyun chịu không nổi...xin lỗi em mà.. - Joohyun ngồi ê a trước cửa phòng của cô, chị ngồi ngoài này lâu lắm rồi ó, bé Seulhyun thì đang chơi dưới phòng ông bà rồi. Đây là cơ hội để làm lành với cô nhưng mà mợt mỏi quá à. Kang Seulgi lì thật!

Mọi người biết Kang Seulgi đang làm gì ở trỏng hông? Bà đang ngủ đó, ngủ say như chết luôn. Thế nên Joohyun có nói gì đi chăng nữa thì má ấy cũng chẳng nghe thấy đâu à. Vậy là chị tốn công vô ích rồi.

Joohyun đang định bỏ cuộc, định đứng lên thì tay đặt trên cái nắm cửa ó, thế nên là tự dưng cái trượt tay thế là cửa tự dưng mở ra. Joohyun tưởng là cửa khoá chứ? Ôi! Chị đúng là ngu ngốc mà, sao lại không thử mở cửa chứ.

Thế là Joohyun rón ra rón rén đi vào trong, lén lút như tên trộm, nhưng mà không phải trộm trang sức hay tiền bạc gì đâu, Joohyun đây là muốn ngắm trộm vẻ đẹp khi vợ mình say ngủ kìa.

......

Kamg Seulgi rất là mẫn cảm nha, cô đi ngủ nhưng cảm thấy có người ngắm mình muốn mòn mặt luôn ấy. Nên là theo 7749 năm kinh nghiệm thì Kang Seulgi đoán đó chẳng phải ai khác chính là Bae Joohyun - một kẻ ngốc nghếch đây mà.

Có lẽ là vì Joohyun đã quá nhập tâm mà ngắm nhìn vợ mình nên không để ý rằng hai đôi đồng tử đã mở ra từ bao giờ. Kang Seulgi có chút buồn cười nhìn khuôn mặt đờ đẫn của chị, rất đáng yêu a, trông có khác gì một tiểu hài tử đang thèm kẹo đâu chứ?

Thực ra là cô biết rồi, biết người hôm trước gọi điện là ai rồi, ba mẹ cũng đã lên nói chuyện rồi, Joohyun cũng đã kể lể trước cửa phòng rồi... Kang Seulgi chỉ hơi ghét Bae Joohyun một xíu xíu thôi, nhưng mà qua lời bé Seulhyun kể thì Seulgi thấy thương chị lắm. Nào thì phải chạy đi nấu cơm nè, làm việc nhà nè, chăm sóc bé nè, dạy con học nè...Ối dồi ôi, nhiều vô kể luôn. Nên là Kang Seulgi thấy nhớ Joohyun lắm, muốn được chị ôm với cả hôn cơ. Nhưng Kang Seulgi lại có sở thích làm giá, không chịu làm hoà cơ, thích lì lợm thế cơ đấy.

- Này, nhìn gì mà nhìn dữ vậy? - Kang Seulgi lên tiếng khi Joohyun mãi vẫn cứ giữ nguyên một tư thế ngắm nhìn cô.

- Em..em dậy từ lúc nào vậy? - Bae Joohyun có chút bối rối, nụ cười trên môi đông cứng lại.

- Không biết, mà vào đây có chuyện gì không? - Kang Seulgi mặt lạnh quay sang bên khác không thèm nhìn mặt Bae Joohyun luôn cơ nhé.

- Thôi mà, xin lỗi mà. Hôm đấy có cái cô đấy gọi cho chị nhưng mà chị đâu có cho cô ấy số đâuuu, cái cô đấy tự dưng gọi cho chị mà, sao em ghét chị?? - Joohyun vừa nói vừa sùi sụt rặn ra vài giọt nước mắt.

Uiiii, Kang Seulgi nhìn mà thương lắm cơ, cô mủi lòng kinh khủng à, nhìn Joohyun đứng ở cửa phòng rồi hai tay thì nắm lại với nhau, cái đầu thì cúi xuống như muốn rơi bà nó xuống đất. Thôi thì Kang Seulgi cũng không có gì để giận chị thêm nữa, mà nhìn Joohyun cô vừa buồn cười vừa thương sao ấy.

- Ôiiii đừng khóc màa.. - Kang Seulgi nhảy từ trên giường xuống chạy đến ôm Bae Joohyun, mặc dù không cao bằng chị đâu nhưng mà cô vẫn cố nhón lên bằng được để xoa đầu chị.

- Huhuhu..nhớ em quá à.... - Trời ơi, sao tự dưng khóc như con nít dậy nè, Kang Seulgi không dỗ được đâu. Đột ngột ghê, cô không biết phải làm gì nên kéo Joohyun ngã lên giường cùng mình.

Kang Seulgi tặng Joohyun một nụ hôn thật nồng cháy sau nhiều ngày không được kiss sừ. Cô còn bonus thêm ôm thật chặt và cọ má nhá. Thế mà Joohyun vẫn còn khịt mũi tặng cho Kang Seulgi một cái lườn cháy bỏng luôn.

- Xí xoá nhá? - Kang Seulgi dùng tay nâng mặt tiền của chị lên. Khiếp, nhìn cái mặt kìa, đầm đìa nước mắt nước mũi kinh không?

- Ừm!! - Bae Joohyun gật đầu một cái rõ mạnh rồi rúc đầu vào hõm cổ vợ mình. Eo ơi, nhìn đi Kang Seulgi bé tí tẹo còn Bae Joohyun vừa to vừa cao như thế còn làm cái trò đấy, xem xem có buồn cười không.

.......

- Mami? - Thanh âm trong trẻo của bé Seulhyun vang lên thu hút sự chú ý của Kang Seulgi, cô đang xoa đầu người chồng công "chúa" của mình, chị vẫn đang nằm trong lòng cô tận hưởng hơi ấm và mùi hương đã nhung nhớ bấy lâu nay, và chắc có lẽ cì quá thoải mái nên chị đã thiếp đi từ lúc nào.

"Shh" Cô giơ một ngóc tay trước miệng như để ra dấu cho bé con nhỏ tiếng đi.

- Hyun đang ngủ - Bé con thấy thế cũng hiểu, nó lon ton lên giường để không phát ra tiếng đúng như lời mẹ nó dặn.

Seulhyun thấy chị nàng ngủ ngon lành nên cùng bắt chước, chui vào lòng chị nằm. Thế là hai ba con ôm nhau đi ngủ ngon lành. Kang Seulgi nhìn bọn họ, cô chẳng cần gì cao sang đâu, chỉ cần hạnh phúc và bình yên như thế này là được rồi!

END
——————
Thanks for all of my readers with love ❤️

🐰❤️🐻

24/11
Hanoi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro