Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chị còn thích tôi chứ ?


Joohyun sửng sốt nhìn Seulgi , em ấy không nhìn chị, nhưng đọng trong đáy mắt Seulgi , sự đau thương dâng lên thành nỗi buồn sâu thẳm. Seulgi đưa tay nắm lấy tay Joohyun , run rẩy.

Hai người đứng đó, không biết là bao lâu, nhưng tay trong tay của Seulgi , Joohyun thấy mình thật nhỏ bé làm sao, nhỏ bé đến nỗi, đau thương của em ấy cũng bao trùm lấy chị. Hai chữ "sắp đi" ấy, sẽ kết thúc cho câu tỏ tình của Seulgi , chị biết, chúng ta chỉ đến đó thôi.

Thế là, Seulgi đi thật, khi Joohyun choàng thức dậy, chỉ còn lại lá thư và một món quà sinh nhật sớm, một quyển sổ ép đầy những cánh hoa khô.

Trong đầu Joohyun , lâng lâng câu nói hôm qua, " tôi thích chị".

Tình yêu đầu đời của Joohyun , đến đó là chấm hết.

Hôm nay, vô tình gặp lại bố của Seulgi ngoài chợ, khi Joohyun cùng một số người bạn nước ngoài đi loanh quanh thành phố.

Ông ta già nua, khắc khổ, ngồi trên chiếc xe tay ga, tay giữ lấy hai đứa nhỏ đang hiếu động nghịch phá. Người vợ trẻ đi từ một cửa hàng thời trang ra với hai chiếc túi to sụ, vừa nghe điện thoại vừa bước đi, sành điệu, khác hẳn với người chồng ngồi chống cằm nhìn ra xa xôi, ánh mắt mất hút trong dòng người.

Joohyun tự hỏi, bao năm qua rồi, Seulgi sống thế nào? Liệu còn nhớ đã từng nói thích chị, trên sân thượng chiều hôm ấy?

Joohyun về nhà, đọc đi đọc lại lá thư em ấy viết, đến ngẩn ngơ. Quyển sổ ép những cánh hoa nằm trên kệ, một góc quan trọng mà mỗi sáng, trước khi đi làm, chị luôn nhìn qua nó đầu tiên.

Suốt những năm sau này, chị chưa nhận lời một người nào cả, không phải vì chị chờ đợi Seulgi , cả hai chưa từng hứa hẹn gì với nhau, mà chỉ là, chị không quên được cái nắm tay run rẩy và câu nói "tôi thích chị."

Joohyun là lính mới trong cơ quan, nên cũng bị hiếp đáp đôi chút, công việc dồn về cho chị phần nhiều, đến tận tám giờ, vẫn chưa được ăn, chưa được về nhà.

Yerim năm nay đã vào đại học, bố Joohyun đã về hưu, gia đình của Joohyun dọn đến một căn chung cư khác rộng rãi và sạch sẽ hơn, cho nên, mọi việc dồn vào vai chị.

Người ta làm một, chị phải làm hai, người ta siêng năng một, chị phải siêng gấp đôi. Tiếng bẻ những ngón tay vang lên khô khốc, Joohyun ngồi dựa ra ghế, mắt mờ, những con số bay lượn trong đầu đến choáng váng.

Tắt máy tính, đồng hồ điểm mười giờ đêm. Joohyun lao ra ngoài công ty, bụng đói mắt hoa, không còn chiếc taxi nào đậu bên vệ đường nữa, chị đưa tay lấy điện thoại, định gọi xe đến.

- Unnie !

- Yerim? Làm gì ở đây? Không về nhà đi! Đi hẹn hò phải không? Chết mày, về tao mách mẹ.

- Hẹn hò cho chị thì có!

- Nói gì nghe lạ vậy?

Yerim đưa tay vẫy, một dáng người nữ , đi từ bên kia đường sang, cô ấy đưa tay xin đường, chiếc vest trên người ôm sát tôn dáng sang trọng, Joohyun lục kính trong giỏ xách, chết thật, lại để quên trên văn phòng. Yerim đưa tay che mắt chị lại, chị cáu:

- Làm trò gì đó, Yerim?

- Có bất ngờ cho chị.

- Định giở trò gì đây con bé này

- Unnie im lặng xíu đi.

Joohyun nghe Yerim thì thầm:

- Cổ áo kìa, bẻ lại đi.

- Người yêu mày hả, Yerim ? Ra mắt chị mày thì dẫn đi ăn gì còn được, chứ bịt mắt lại làm gì?

Yerim từ từ mở tay, Joohyun chớp mắt để quen với ánh đèn chói, người nữ ban nãy tươi cười híp đôi mắt một mí ,mũi cao, khuôn mặt này từng gặp ở đâu, nhưng chưa chính chắn, trưởng thành như bây giờ.

- Chị Joohyun ...

Chiếc giỏ xách trên tay Joohyun rơi xuống đất, giọng nói này không lẫn vào đâu được, cái giọng nói đã từng pha với tiếng gió rít trên cao, cái giọng nói chiều hôm ấy, ão não, bi thương mà đi vào lòng chị, không thể nào dứt được.

- Chị Seulgi đi du học ở nước ngoài về, hôm trước em vô tình gặp lại chị ấy khi về chung cư cũ. Mà thôi, hai chị nói chuyện đi, em về trước.

- Đi bằng gì về đó Yerim ?

- Taxi chứ gì unnie , điều tra ghê quá à.

Cả hai sánh vai nhau đi trên vỉa hè, cả hai im lặng, không biết nói gì, cảm giác ngại ngùng chưa từng có giữa hai người .

Ánh đèn Seoul đã dịu bớt, trời mát mẻ về khuya, khi bước qua vạch kẻ đường, Joohyun đi hơi chậm lại, ái ngại mở lời, vì biết em ấy trước đây rất nhát nói chuyện:

- Seulgi học gì bên Mỹ? Đi Mỹ hồi nào?

- Học máy tính. Đi hồi mười chín. Đi được sáu năm rồi.

- Về Hàn luôn hay là về chơi rồi đi?

- chị còn thích tôi chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro