Seven
Cô có bạn trai chưa?
Cô chỉ cần biết rằng, hôm nay cô rất xinh đẹp.
Tâm trí của Irene đã tập trung vào những từ đó kể từ khi cô lái xe rời khỏi căn hộ của Seulgi. Và giờ cô ở đây, tại quầy bếp, uống từng ngụm rượu vang đỏ khi cô suy nghĩ nhiều hơn về các sự việc đã diễn ra ngày hôm nay.
Cô đã thực sự cố gắng để hoàn thành tất cả các đánh giá của mình vào tối hôm qua chỉ để cô ấy hoàn toàn tự do cả ngày và đến đó để cổ vũ đội nhảy của trường và tất nhiên là cổ vũ Seulgi nữa. Cô gái trông hoàn toàn mất cảnh giác và hạnh phúc khi thấy cô xuất hiện, Irene không thể không cảm thấy phấn khích trước phản ứng của Seulgi.
Mặc dù khi nhắc đến cha cô ấy, cô nhận thấy cô gái trông không vui vẻ gì khi anh ta sẽ không đến, Irene đã cố hết sức để cổ vũ cô, bởi vì cô biết rất rõ cảm giác đó, khi cô cũng đã trải qua một con đường tương tự.
Irene thở dài khi cô uống một ngụm rượu cuối cùng trước khi dọn dẹp, đi tắm và cuối cùng là nằm trong chăn. Cô lấy một cuốn sách mà cô đã đọc liên tục bất cứ khi nào cô có thời gian rảnh, lật từng trang và không gian sẽ gần như im lặng nếu không vì tiếng reo của điện thoại bên cạnh.
[ Này, tôi là Bogum. Tôi biết là đã muộn và cô có thể đã ngủ nhưng tôi sẽ đến Seoul vào tuần này. Hy vọng chúng ta có thể ra ngoài uống cà phê với nhau? Cô có thể nhắn tin lại cho tôi vào ngày mai. Hãy có một giấc mơ đẹp, ngủ ngon. ]
"Ugh", Irene rên rỉ sau khi đọc tin nhắn.
Cô tự hỏi có phải mẹ cô đã bảo người đàn ông này đến thăm cô. Mẹ cô luôn siêng năng để ghép đôi cô với Bogum, con trai của một người quen của mẹ cô, mặc dù cô đã sớm nói với mẹ mình rằng cô thích con gái - một cách nghiêm túc - nhưng mẹ cô dường như chưa bao giờ cố gắng để hiểu điều đó.
Cô tắt điện thoại trước khi tắt đèn và làm cho mình thoải mái khi trở lại trên giường. Vì ngày mai là Chủ nhật, cô đã lên kế hoạch sẽ dành cả ngày trên giường, ngủ bù cho những ngày qua. Điều cuối cùng trong tâm trí cô là Seulgi đáng yêu như thế nào khi ăn thức ăn trong khi cố gắng để rời mắt khỏi cô trước đó và chỉ sau đó, nó đã để lại một nụ cười trên khuôn mặt của cô khi cô ngủ thiếp đi.
-
Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, gọn gàng bên trong chiếc váy đen dài đến đầu gối. Cô đeo túi trên vai, áo khoác được gấp bên tay trái, chìa khóa xe nắm bên tay phải trước khi cô bước lên xe, cảm thấy không khí lạnh đập vào mặt.
Cô lái xe theo cách thông thường để đến trường nhưng sau đó cô nhìn thấy một biển báo đường vòng phía trước và cô không còn cách nào khác là rẽ trái. Nhưng rẽ trái có nghĩa là cô sẽ lái xe qua căn hộ của Seulgi và thật lòng là nơi ở của Seulgi thực sự khá gần với cô nhưng cô chưa bao giờ nói với cô ấy.
Irene tiếp tục lang thang trong những suy nghĩ của mình về Seulgi khi cô đang ở gần công viên nơi cô đưa Seulgi về nhà. Họ mới chỉ gần gũi nhau một hoặc hai tháng nhưng không hiểu sao cô cảm thấy gắn bó với học sinh của mình, và đó là một dấu hiệu xấu, đặc biệt là khi Seulgi là học sinh cuối cấp và cô ấy sẽ rời khỏi trường sau vài tháng nữa.
Cô đã đi qua trạm xe buýt, nơi hầu hết các học sinh sẽ đợi và cô phát hiện ra một vài học sinh đến trường của họ nhưng không ai trong số họ là Seulgi. Cô dừng lại ở một cột đèn đỏ cách trạm xe buýt không xa và đó là khi cô phát hiện ra Seulgi đang đi ra từ một tiệm bánh với một lát bánh được nhét vào trong miệng, chạy lại chỗ những đứa trẻ khác trong khi mặc một chiếc áo khoác dày.
Irene nghĩ rằng cô ấy sẽ đến muộn hơn bình thường vì cô sẽ luôn nhìn thấy Seulgi bên trong trường học bất cứ khi nào cô đến.
Cô suy nghĩ khá sốt ruột, kiểm tra đèn đỏ và vào gương phía sau. Mình có nên đón em ấy không? Mình có nên cho em ấy đi nhờ một chuyến đến trường không? Bên ngoài trời rất lạnh nhưng mọi người có để ý việc họ thấy một giáo viên đưa một học sinh của mình đến trường không?
Cô tiếp tục suy nghĩ rất nhiều, cô không nhận ra rằng đèn đã chuyển sang màu xanh lá cây và chỉ tiến về phía trước sau khi chiếc xe phía sau bấm kèn inh ỏi. Ôi, cô đã không cho Seulgi đi nhờ một chuyến tới trường.
Irene cũng không nhận được bất kì ghi chú nào trên bàn của cô ngày hôm đó.
Seulgi rõ ràng đã đến trường muộn và sâu thẳm bên trong, cô cố gắng không thất vọng vì điều này và nghĩ rằng cô gái chắc phải có lý do riêng của mình. Và vì vậy, cô đã tiếp tục ngày của mình như thường lệ cho đến khi đến giờ Lịch sử trên lớp của Seulgi.
Khoảng khắc cô đặt dụng cụ dạy học xuống bàn và ngước lên, cô đã bắt gặp những tờ giấy ghi chú hình con gấu màu vàng rất quen thuộc dán trên trán của Jackson. Bên trong cô như bị dập tắt và trước mắt cô là những hình vẽ nguệch ngoạc màu xanh lá cây. Cô không thể rời mắt khỏi hình vẽ nguệch ngoạc dễ thương mà Seulgi đã vẽ sau đó và thật tuyệt - cô đặt những trái tim nhỏ bé bên cạnh thần chú to lớn ' Hãy mau khỏe lại Jackson' của mình.
Sự ghen tị của cô tan biến khi Jackson lấy nó xuống và chào cô trong khi Seulgi chạy đến chỗ ngồi của mình. Cô tự bình tĩnh và đặt sự chú ý của mình vào lớp học. Cô dạy lớp như bình thường nhưng cô cố tình phớt lờ Seulgi - cô biết đó là trò trẻ con và ngớ ngẩn của mình nhưng đó chỉ là một trong những khoảng khắc đó.
Seulgi dường như cảm nhận được tâm trạng tồi tệ của cô bởi vì khi cô quay lại phòng giáo viên sau giờ ra chơi, cô phát hiện ra tờ ghi chú được dán ở chỗ cũ, muộn hơn bình thường.
Họ nói rằng tiếng cười là liều thuốc tốt nhất. Hôm nay cô trong khá căng thẳng. Em hy vọng cô có thể tìm được một cái gì đó để giải trí và tạo ra một nụ cười.
Irene gần như chế giễu ngay tại chỗ nhưng cô đã cố gắng không làm thế trước khi rút tờ giấy ra và bỏ vào túi. Cô không thể tin rằng tâm trạng của cô vẫn không được cải thiện, ngay cả ghi Seulgi đã dán ghi chú như thông thường. Cô cũng tự hỏi làm thế nào trên thế giới có một người như Seulgi, cô ấy không nghĩ rằng cô đã tìm ra người đứng sau những tờ giấy ghi chú hàng ngày trong khi người đó rõ ràng đã dán cái thứ chết tiệt đó lên trán bạn bè mình ngay trước mắt cô. Và cô đã nghĩ mình đặc biệt nhưng rõ ràng là không phải như vậy.
Nhiều ngày trôi qua và cô tiếp tục hành động lạnh lùng với cô gái. Cô thậm chí còn công khai mắng Seulgi khi người phía sau cô ấy đang nói chuyện với Sooyoung và một vài người bạn khác. Cô ấy đã nhìn cô với đôi mắt buồn bã, bối rối và trong một khoảng khắc, Irene đã cố gắng xin lỗi cô ấy sau giờ học nhưng cô ấy đã tự nhận lỗi về phía mình và chỉ nghĩ do cô nghiêm khắc một chút mà thôi.
Ngay cả những tờ ghi chú mà Seulgi để lại cũng trở nên thiếu sức sống. Thông thường nó sẽ tràn đầy nhiệt huyết, chỉ bằng cách viết, Irene sẽ biết. Nhưng đã một vài ngày kể từ khi cô tỏ ra lạnh lùng, cô đã không nhận được một sự thật tầm thường mới nào mà chỉ đơn giản là ' Chúc cô một ngày tốt lành'.
Có lẽ Seulgi đã cảm thấy quá đủ.
Có lẽ Seulgi đã cảm thấy mất hứng thú với cô.
Có lẽ Seulgi đã cảm thấy vô nghĩa khi phải lòng một giáo viên.
Đặc biệt là một người phụ nữ như cô và có lẽ còn vì cô là phụ nữ. Cô thậm chí còn không biết Seulgi có thích con gái hay không. Có lẽ những lời tán tỉnh tinh tế từ cô gái chỉ đơn giản là không có ý nghĩa gì. Tất nhiên điều đó chả có ý nghĩa gì, Irene nghĩ thầm, đó chỉ là một trò hề thời trung học ngớ ngẩn đối với một giáo viên. Không có gì nghiêm trọng cả.
Đó là vào thứ Sáu sau khi buổi học kết thúc, cô đã quyết định tự mình đến một quán cà phê, cách nơi cô ở không xa. Nơi này không phải là nơi phục vụ cà phê tốt nhất, cô cũng không muốn uống cà phê, nhưng đây là một trong những lần hiếm hoi mà cô cảm thấy mình cần một lượng caffeine trong mình sau một tuần dài làm việc và tâm trạng mâu thuẫn.
Cô lặng lẽ nhấp nhám tách espresso trắng ấm áp của mình trước khi thoải mái di chuyển trên ghế sofa, nhìn ra những người đang đi bộ bên ngoài. Irene chuẩn bị suy nghĩ trong khi điện thoại của cô ấy reo liên tục, thật lòng nó đã reo từ khi cô ấy ở trường nhưng cô đã không có thời gian để kiểm tra. Hóa ra Bogum đã để lại 4 cuộc gọi nhỡ và 1 tin nhắn.
[ Này, tôi đang ở gần đó. Cô có rảnh sau giờ làm việc hay tối nay không? Tôi nghĩ chúng ta nên gặp nhau. Nếu cô đọc được tin nhắn này thì hãy gọi lại cho tôi ]
Irene đặt điện thoại xuống, cảm thấy cơn đau đầu sắp quay trở lại. Cô đang xoa bóp thái dương và đột ngột dừng lại khi có một giọng nói gọi tên cô ấy, "Joohyun?"
Irene nhanh chóng xoay người về phía giọng nói và chính anh là nguyên nhân khiến cô đau đầu. Park Bogum, với đôi mắt như đá cẩm thạch và nụ cười vui vẻ luôn chào đón cô.
"Làm thế nào anh lại đến đây?"
"Tôi thực sự đang đi đến chỗ của em và trên đường đi, tôi phát hiện ra xe của em nên tôi đã vào đây". Anh ấy giải thích, tỏ ra hài lòng với chính mình, "Tôi có thể ngồi ở đây không?"
"Ah..vâng" mặc dù Irene cảm thấy điều ngược lại.
"Tôi đã nhắn tin và gọi cho em từ sớm. Tôi đoán em đã không kiểm tra điện thoại của mình, huh?" Anh ấy cẩn thận hỏi, mặc dù điện thoại của cô nằm ngay trên cái bàn tròn nhỏ.
"Thật ra tôi đã kiểm tra rồi. Nhưng tôi chỉ mới kiểm tra vài phút trước". Cô đã nói với anh ấy một sự thật trắng trợn. "Tôi xin lỗi, tôi đã không thể trả lời cuộc gọi hoặc tin nhắn của anh. Đó là một tuần khá bận rộn".
Bogum gật đầu một cách đáng thương, "Tôi có thể thấy điều đó. Em trông có vẻ như không hài lòng khi nhìn thấy tôi lúc đầu khi tôi chào em trước đó. Chắc đó là một tuần căng thẳng nhỉ?"
"Rất căng thẳng"
"Tôi nghĩ rằng tôi có một cái gì đó trong kế hoạch có thể xóa tan mọi căng thẳng của em ", Bogum nhận ra, "Và điều đó sẽ được thực hiện nếu em đồng ý đi chơi với tôi vào thứ bảy này. Em nghĩ sao?"
"Uh.." tâm trí cô đang gào thét nhưng cô không thể từ chối thẳng thừng với Bogum như thế được. "Tôi sẽ suy nghĩ về nó. Có rất nhiều thứ tôi cần phải học và vẫn còn một số thứ tôi phải giải quyết nên..."
Irene nhìn thấy vẻ mặt hơi chán nản trên khuôn mặt của Bogum nhưng người đàn ông nhanh chóng bình tĩnh lại, "Ổn thôi. Hãy làm những gì em muốn. Tôi vẫn có thời gian cho đến Chủ nhật này"
Cuộc trò chuyện của họ sau đó chuyển sang những thứ liên quan đến công việc và Bogum chỉ nói với cô về một trong những chuyến công tác thành công ở Nhật Bản mà anh vừa trải qua. Và thành thật nếu Irene có thể ngáp, cô sẽ làm thế, nhưng cô đã cố gắng không làm điều đó bằng việc uống cà phê. Bogum đang cố nói cho cô biết anh đã có một trò đùa trong một cuộc họp của anh ấy và Irene đang bị phân tâm khá nhiều bởi âm thanh của bạn trẻ ồn ào phía sau cô ấy.
Nhưng cơ thể cô lập tức căng thẳng khi cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc cất lên. Giọng nữ vang lên và cô ngay lập tức biết nó là ai mà không cần phải quay lưng lại để xác nhận. Irene cố gắng cúi người xuống từ ghế sofa của mình một chút, giấu mình đi trong khi Bogum đang tiếp tục với những câu chuyện đùa của anh ta. Irene hy vọng bọn trẻ chỉ đến mua và không ở lại đây để trò chuyện nhưng đột nhiên có ai đó đến gặp cô.
"Cô Bae?"
Cả cô và Bogum đều quay lại nhìn cô gái đã gọi cô. Đó là YooA, cô gái từ nhóm nhảy của Seulgi, Irene cười yếu ớt, "Chào em"
YooA cũng lịch sự cúi đầu trước Bogum trước khi cô ấy chú ý đến cô, "Chúng em đang ngồi ở đằng kia với Seulgi, Sooyoung và các chàng trai. Cô có muốn em gọi họ để họ chào cô không?"
"Không, không. Nó hoàn toàn ổn". Irene trả lời, hơi vội vàng.
"Vậy được rồi ạ. Em sẽ không làm phiền cô với bạn trai mình nữa, cô Bae". Cô gái trêu chọc trước khi cúi đầu, "Chúc cô có một ngày cuối tuần vui vẻ!"
Irene thậm chí không có thời gian để làm rõ ràng rằng Bogum không phải là bạn trai của cô trước khi cô gái hoàn toàn bỏ qua điều đó và trở lại bạn của mình. Và cô hướng sự chú ý của mình đến Bogum, người đang có nét mặt hài lòng và Irene biết điều đó.
"Tôi nghĩ rằng bây giờ tôi nên trở về" Irene uống một ngụm cà phê cuối cùng.
"Oh, thật sao?"
"Tôi cần một chút thời gian để nghỉ ngơi", và cô đã có ý đó.
Cảm ơn Chúa, Bogum đã hiểu được một phần và cả hai đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi và quay lưng rời đi, nhưng không phải đôi mắt của cô sẽ không nhìn thấy Seulgi. Đôi mắt của cô nhìn về phía trước. Seulgi đã thấy cô và Irene có thể nói rằng cô gái không thoải mái và bối rối khi cô ấy ngồi xuống ghế.
Em ấy có ghen không? Irene nghĩ khi cô bước ra khỏi quán cà phê.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro