Four
Chiếc áo đen lỏng lẻo cô mặc bắt đầu bó sát lưng cô và cô cảm thấy cơ thể mình đổ mồ hôi từ đầu đến chân. Họ vừa mới thực hành đầy đủ cho một vũ đạo mà họ vừa học được vào tuần trước. Các thành viên trong câu lạc bộ của họ được cho là có một cuộc gặp gỡ bên ngoài trường một vài ngày để luyện tập nhưng nhiều người đã phải hủy bỏ vào phút cuối do lịch trình đột ngột. Vì vậy, họ ở đây, sau giờ học trong các bức tường vuông của lớp chỉ để thực hành.
"Chúng ta chỉ còn chưa đầy hai tuần để hoàn thiện bước nhảy của chúng ta", Hyoyeon một giáo viên dạy nhảy kiêm nhân viên bán thời gian đã nói sau khi cô ấy tắt nhạc, "Jackson, cẩn thận với một số bước nhảy sau cùng của em, nó có một chút lộn xộn đối với tôi".
Chàng trai gật đầu, vẻ mặt đầy thất vọng.
Tháng trước, một thành viên của câu lạc bộ Khiêu vũ của họ, YooA, đã nhìn thấy biển quảng bá cho một cuộc thi khiêu vũ và đội chiến thắng sẽ có cơ hội tham dự lớp học miễn phí một tuần với một trong những người dạy nhảy được tìm kiếm nhiều nhất, Kyle Hanagami tại New York. Thêm vào đó, vé máy bay đã được nhà tài trợ thanh toán đầy đủ.
Họ đã có mặt đầy đủ khi nghe tin này, nhưng lịch trình của họ hơi bận rộn vì gần đây họ mất khá nhiều thời gian để bắt kịp vũ đạo.
"Tôi không phiền nếu chúng ta không thắng, nhưng tôi chỉ muốn tất cả các em sẽ cố gắng hết sức vào ngày hôm đó. Điều này sẽ giúp các em làm quen và có một số kinh nghiệm từ nó". Người hướng dẫn của họ nói chuyện với họ trong vài phút trước khi để họ đi.
"Những bước nhảy của tớ thật sự rất tệ", Jackson nói, khi họ đi cạnh nhau ra khỏi trường học.
"Không", Seulgi lắc đầu, nhìn anh chàng bên cạnh cô ấy, "Giống như những gì cô Hyoyeon nói, cậu chỉ cần luyện tập để thực hiện tốt một số bước sau cùng. Và khi biết được cậu, tớ đã đặt cược vào lần luyện tập tiếp theo của chúng ta, cậu sẽ là người sắc bén nhất trong số chúng ta.
" Được thôi", Jackson trả lời, mặc dù cô đã thấy khóe môi anh ấy đang nhếch lên một chút.
"Vui lên nào!"
Jackson im lặng trong vài giây trước khi anh nói, "Cậu có biết điều gì sẽ khiến tớ vui lên không? Đằng kia".
Seulgi nhìn về hướng Jackson đang chỉ, Amazin Glazin, trên bảng hiệu ghi như thế. Đó là một quán cà phê bánh mà Seulgi đã đi nhiều lần trước đó. "Vì vậy, cậu muốn tớ mua cho cậu một lát bánh để cậu vui lên?"
"Tớ nghĩ rằng tớ sẽ ổn định lại nếu chúng ta ngồi tại quán cà phê đó và ăn một lát bánh, cậu nghĩ sao?" Jackson nhìn cô ấy, và thật lòng Seulgi đã từ chối đề nghị của Jackson trước đó khá nhiều lần, "Tại sao không?"
"Hôm nay, tớ đoán nó sẽ không ảnh hưởng đến chế độ ăn kiêng của tớ khi chỉ ăn có một vài lát bánh". Cô ấy đã đồng ý và đi về phía trước, không nhận thấy nụ cười của Jackson rạng rỡ như thế nào.
Quán cà phê nằm giữa một ngân hàng và một cửa hàng nội thất. Đó chỉ là một quán cà phê nhỏ dễ thương, phục vụ không quá bảy loại bánh, một số đồ uống và chỉ có một vài bàn ghế cho khách vì hầu hết mọi người sẽ chỉ mua về và rời đi.
Hai người ngồi xuống với một lát bánh, bánh sô cô la cho Jackson và một lát bánh cà rốt cho Seulgi. Họ nói về những điều tầm thường và cô nhận thấy Jackson rất say mê, kể cho cô nghe về một số bài hát mới mà anh ấy vừa tìm được gần đây, một ngày của anh, và nhiều điều khác về bản thân mà cô không hỏi đến nhưng Seulgi vẫn để anh nói. Trong khi cô ấy ngân nga một giai điệu và thỉnh thoảng lại gật đầu.
Nhưng sau một thời gian, tầm nhìn của cô đi lạc khỏi cuộc trò chuyện của Jackson khi cô thấy một người rất quen thuộc trong đôi mắt của mình. Và ai đó đã bước vào cùng một quán cà phê, mặc một chiếc áo khoát dài màu nâu. Tiếng chuông ở cửa reo lên khi cô bước vào và Seulgi bắt gặp mùi nước hoa của cô, một mùi thơm say mê nhưng dễ chịu.
"Như thường lệ?" Seulgi nghe thấy nhân viên phía sau quầy hỏi.
"Vâng, một lát bánh cà rốt. Tôi đang có một tâm trạng tốt". Người phụ nữ nói và thậm chí là từ góc nhìn phía sau, Seulgi đã không bỏ lỡ giọng nói nhẹ nhàng nhưng vui vẻ ấy.
Giáo viên Lịch sử của cô chỉ chú ý đến cô khi cô ấy quay lưng lại, cũng bởi vì Seulgi đang vẫy tay và đã hét lên (khá xấu hổ), "Cô Bae!".
Cô Bae nao núng với một tiếng rên rỉ nho nhỏ trượt ra khỏi môi cô, trước khi mắt của cô chạm vào mắt của Seulgi. Cô ấy có một biểu cảm ngạc nhiên đáng yêu trên khuôn mặt và cô đã mỉm cười vài giây trước khi đôi mắt của cô phóng tới người ngồi trước mặt Seulgi, và khuôn mặt của cô hơi nhăn lại.
Là lớp trưởng của lớp, Jackson đứng dạy và cúi chào cô giáo, với Seulgi làm theo sau. Cô thấy cô giáo của mình đưa mắt nhìn nhanh vào trang phục của cô, và Seulgi đột nhiên cảm thấy tự ti vì cô không thay áo croptop đen và quần nike của mình và để cô ấy ngửi mùi mồ hôi khô. Bản thân cô Bae hơi đỏ mặt và cô Bae có đang kiểm tra cô không?.
"Có phải cả hai em đang hẹn hò với nhau không? Cô Bae thận trọng hỏi.
Jackson gãi gáy, và cười thầm với đôi má ửng đỏ, "Um vân...".
"Chúng em đến đây sau khi tập nhảy. Jackson muốn tới đây, cậu ấy đang trong tâm trạng muốn thõa mãn cơn thèm ngọt của mình nên em đã đi cùng cậu ấy tới đây". Seulgi giải thích rõ ràng.
"Oh cô hiểu rồi", cô thấy cô Bae bớt căng thẳng hơn khi cô trả lời, "Nhân tiện, cô đã nghe nói đến cuộc thi. Ngày đó là khi nào vậy?".
"Hai tuần nữa thưa cô. Nó bắt đầu lúc 2 giờ chiều ngày thứ bảy". Seulgi trả lời, "Cô sẽ đến chứ?"
Cô Bae có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của cô, "Cô sao? Cô không chắc là mình có thể. Cô thậm chí có được phép không - Cô thậm chí còn không tham gia câu lạc bộ Khiêu vũ của trường"
"Cô có thể đến với tư cách là một người ủng hộ?", Jackson gợi ý, "Cuộc thi sẽ được tổ chức tại trung tâm Coex để mọi người có thể xem nó"
Seulgi chú ý đến cô giáo của mình, cắn môi, lông mày nhíu lại khi cô ấy đang suy nghĩ. Cảnh tượng thật đáng yêu, Seulgi cố gắng kiềm nén nụ cười toe toét trên khuôn mặt của mình.
"Tôi sẽ nghĩ về điều đó" cô Bae trả lời, một nụ cười hiện trên khuôn mặt cô. "Cô phải đi ngay bây giờ. Hai em tốt nhất hãy nhanh chóng về nhà đi, cô nghe thấy sắp có một cơn mưa lớn trên đài phát thanh".
Cô Bae đưa mắt nhìn cô, lông mày khẽ nhướng lên, như thể nhắc nhở cô về sự cố mưa vài ngày trước. Và Seulgi trấn an cô bằng một cái gật đầu.
"Chúng em sẽ về ngay đây" Jackson trả lời trước khi họ tạm biệt cô giáo khi cô ra khỏi quán cà phê nhỏ.
Seulgi chào người bảo vệ như thường lệ vào sáng hôm sau, trước khi cô đi đến hành lang gần như vắng vẻ, đi lên một tầng và trượt vào trong phòng giáo viên trống rỗng. Sau đó, cô lấy ra những ghi chú từ túi áo khoác của mình và dán không phải một - mà là hai trong số đó vào vị trí thường thấy trên bàn của cô Bae.
Cô có biết rằng một chiếc bánh cà rốt luôn khiến mọi người tin rằng ta nhìn có đạo đức nhưng thật ra đó là một quả bom calo không?!
Nhưng đừng bận tâm về điều đó, hãy tiếp tục ăn nó bất cứ khi nào cô thấy vui vẻ. Em cũng cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy cô như vậy ^^.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro