Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

Joohyun quyết định tra khảo Seulgi một phen.

Nàng cùng đợi, tin tưởng Seulgi nhất định sẽ tới tìm nàng, bởi vì cô muốn huyết của nàng, có lẽ sẽ thừa dịp buổi tối đi ngủ đánh lén phòng của nàng.

Trong phòng từng ngóc ngách đều ẩn ẩn vũ khí phòng thân nàng chuẩn bị để đối kháng với ma cà rồng, tỏi, chữ thập, tượng Jesus, thánh mẫu Maria, kinh thánh, thánh thủy, trang sức bạc, thìa bạc, dĩa ăn bạc, trên người chính mình còn có vòng cổ bằng bạc, nhẫn bạc, cầm trên tay cọc gỗ cùng thiết chùy, đầy đủ mọi thứ.

Nàng chuẩn bị kế hoạch rất tốt, muốn câu ma cà rồng, cái tốt nhất chính là huyết, cho nên nàng khi rời khỏi văn phòng, liền đến kho máy cầm mấy túi máu trở về. Chờ khi Seulgi xuất hiện, bước đầu tiên chính là dùng máu tươi hấp dẫn lực chú ý của cô, sau đó đem cô vây trong cạm bẫy bốn phía, nàng liền có thể hảo hảo tra khảo cô, xác nhận vụ án giết người này có hay không liên quan đến cô.

Đem hết thảy mọi thứ chuẩn bị xong, đã đến buổi tối, nàng cố ý không đốt đèn lớn, chỉ là đốt ngọn đèn nhỏ trên bàn, túi huyết mới mẻ, chính mình trốn một bên ôm cây đợi thỏ.

Thời gian dần trôi qua, bốn phía lặng yên không tiếng động, ngẫu nhiên chỉ nghe thấy tiếng gió đêm ma sát cửa sổ, đêm đen yên tĩnh làm cho người ta mẫn cảm hơn so với ngày thường, tổng cảm thấy không khí quỷ dị hơn so với bình thường, nội tâm nhịn không được cảm thấy sợ hãi.

Nàng không rõ chính mình vì sao khẩn trương ? Từng trực đêm ở phòng khám nghiệm tử thi cùng người chết một chỗ, tất cả đều không dọa được nàng, trong lúc này trong lòng lao xao, ngay cả cơn gió thổi cỏ lay cũng làm cho thần kinh nàng buộc chặt.

Dinh Dong...

Joohyun thiếu chút nữa ngã quỳ rạp trên mặt đất, chật vật bảo trì cân bằng, tiếng chuông cửa cơ hồ đem ba hồn bảy vía của nàng dọa bay mất.

Đồng hồ trên tường chỉ mười hai giờ, là ai đã trễ thế này còn ấn chuông cửa ?

Nàng bật đèn, lặng lẽ đi tới cửa, theo mắt mèo nhìn đến gương mặt kiều diễm miệng tươi cười, là hàng xóm cách vách mới đến.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, mở cửa, hồ nghi hỏi.

- Xin hỏi có việc gì ?

Nữ tử vẻ mặt ngại ngùng đứng ở cửa, như là cái loại nữ nhân thẹn thùng nhìn nam nhân, một đôi lam nhãn mê người kia xem xét dung nhan thanh lệ của nàng, đối với nàng giơ lên tươi cười xin lỗi.

- Bae tiểu thư, xin chào, ngại quá, trễ như vậy còn mạo muội quấy rầy cô

Hướng nàng khom người thật sâu chào.

- Không sao, dù sao tôi cũng còn chưa ngủ

Người này thật nhiều lệ a

Nàng nghĩ.

- Tôi vừa đến đây, vẫn không có cơ hội hảo hảo cùng cô tiếp đón, mà cô đêm khuya mới về, vừa rồi nghe bảo vệ cửa nói cô đã trở về, cho nên mới đến đây chào hỏi một chút, hy vọng không gây rắc rối cho cô

Nói xong lại thâm sâu khom người chào.

Joohyun vội nói.

- Không sao, tôi không ngại

- Vậy là tốt rồi, đây là một chút thành ý

Nó đưa ra một lễ vật nhỏ, là một hộp bánh ngọt.

- Tôi như thế nào có thể nhận ?

Nàng chống đẩy.

- Tôi mỗi một hộ đều có gửi một phần, cứ xem như là lễ vật gặp mặt, huống hồ chúng ta còn ở cách vách, về sau còn cần cô chỉ giáo, làm ơn hãy nhận lấy

Nếu là mỗi hộ đều có, thế thì nàng sẽ không cần khách khí, hơn nữa cô nho nhã đa lễ làm cho người ta có một loại thân thiết, tươi cười như ánh mặt trời làm cho người ta rất yên tâm, bất tri bất giác không còn đề phòng.

- Một khi đã như vậy, tôi đành phải nhận, cám ơn cô

Nàng mỉm cười nói.

- Đây là dâu tây Rugen, tôi nghĩ nữ hài tử nhất định sẽ thích loại bánh ngọt này, cho nên...

Nó một bên giải thích, một bên nhìn như lo lắng nàng không hợp khẩu vị.

Joohyun tò mò đánh giá cô, bây giờ còn có người có thể chú trọng hòa thuận láng giềng như thế ? Thật ngạc nhiên.

Ở đây đều là người nước Mỹ, thập phần chú trọng riêng tư, cho nên nhà nhà đều rất ít lui tới, cho dù có hàng xóm mới chuyển đến, nhiều lắm cũng chỉ là xã giao vài câu, cho nên nàng thực ngoài ý muốn người hàng xóm mới lại tặng lễ vật biểu đạt tâm ý như vậy.

Có câu 'Kêu lễ khinh, tình ý trọng', cầm tiểu lễ vật, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp dễ chịu, tuy rằng ban ngày thường không có ở nhà, bất quá sơ lược nghe hàng xóm nói chuyện phiếm biết người này mới đến, liền rất được mọi người hoan nghênh, thực rõ ràng, nữ nhân này trời sinh có duyên, cũng dễ dàng làm cho người ta hảo cảm.

Chỉ nói có mấy câu, có thể nhìn ra được cô là thân sĩ có qua giáo dục cao đẳng, cả người tản ra phong độ nồng đậm của người trí thức. Khó trách cô vừa đến Hilton mọi người đều chạy tới đây la cà, ngay cả bà chủ cho thuê nhà luôn luôn nghiêm túc cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.

- Muốn vào uống trà không ?

- Ách...như vậy sẽ không phiền cô chứ ?

- Như cô đã thấy, tôi là cú đêm, hiện tại không uống, chỉ sợ về sau ban ngày cũng không dễ dàng đụng tới

Nàng nghĩ rằng, dù sao đại khái Seulgi đêm nay cũng không xuất hiện.

- Tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh

- Mời vào

Làm cho đối phương vào cửa, nàng đi theo phía sau - Uống trà Lài được không ? Nói thực ra, tôi ở đây chỉ có trà Lài

- Cứ theo ý cô

Nàng đối với cô mỉm cười, xoay người hướng phòng bếp đi đến, không có chú ý tới lam nhãn nữ tử đột nhiên hiện lên một tia hồng quang.

Joohyun đem trà từ hủ thủy tinh lấy ra, đổ vào nước ấm, bởi vì bận việc, cho nên đều là dùng phương thức đơn giản nhất để uống trà, bất quá thoạt nhìn như là hồng trà cao cấp nhất của Anh Quốc, không hiểu loại trà này có hay không hợp khẩu vị cô.

- Thật ngại, tôi chỉ có loại trà bao này

Nàng đem trà bưng tới phòng khách, vì cô châm một ly.

- Không sao, tôi cảm thấy...rất thơm

Nó có thâm ý khác nhìn nàng nói.

Bánh ngọt Rugen cắt thành vài khối, một khối đặt ở trên bàn đưa cho cô, một khối chính mình ăn.

- Vâng, ăn ngon

Mới thưởng một ngụm, nàng liền bị vị bánh ngọt này hấp dẫn, không chỉ vừa vào miệng đã tan, mùi hương dâu trong miệng tỏa hương, làm cho nàng nhịn không được một ngụm lại tiếp một ngụm.

- Thật cao hứng vì cô thích

- Cô cũng cùng ăn a

Phát hiện cô cũng chưa động đến.

- Đều cho cô, tôi ở nhà còn có

- Phải không ? Tôi đây sẽ không khách khí

Nàng không phải là người thích đồ ngọt, nhưng đây là ngoại lệ, lúc này lại xứng cùng trà Lài, cực kỳ thoải mái.

- Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên của cô

Nàng thế này mới nghĩ đến, ăn bánh ngọt của người ta, ngay cả tên của người ta cũng không biết, thật sự là quá thất lễ.

- Kang là dòng họ gia tộc tôi

- Kang...chưa từng nghe qua, là dòng họ đại phương nào ?

- Hàn Quốc

Cười yếu ớt, thân sĩ Hàn Quốc khí chất tự nhiên toát ra.

Nàng bừng tỉnh.

- Nguyên lai cô là người Hàn Quốc, nghe được âm khẩu của cô cùng người khác không giống nhau, làm việc thế nào ?

- Tôi là công tác nghệ thuật

- Bán tranh sao ?

- Giám thức

- A ?

Nàng sửng sốt.

- Tôi cho khách hàng giám thức thật giả tác phẩm nghệ thuật

- Khó trách...

Nàng hiểu biết gật đầu, nguyên lai là cùng nghệ thuật có tham quan a, trách không được khí chất không giống người thường như thế. Cô tươi cười ấm áp giống như dương quang, cuốn hút bốn phía, làm cho người ta cảm thấy cùng cô hô hấp chung bầu không khí cũng là một loại hưởng thụ.

Ôi ! Nàng suy nghĩ cái gì ?

Hoàn hồn ! Hoàn hồn ! Cư nhiên lại ngây người ! Nàng thích rõ ràng không phải hình nữ nhân này, tuy rằng cô rất suất, nhưng nàng là có một loại hình nữ nhân khác, có điểm tà mị cũng không phải rất tà mị, có điểm gợi cảm cũng không phải rất gợi cảm ! Như thế nào trong đầu lại hiện lên ma cà rồng kia ?

Nhu nhu ánh mắt, người trước mặt là hàng xóm mới, như thế nào lại đột nhiên đem hai người làm một ?

- Cô như thế nào ? Làm công việc gì ?

- Tính chất cũng cùng giám thức có liên quan, bất quá là giám thức người chết thôi, nhưng không sai biệt lắm

- Nguyên lai, là có liên quan phương mặt nào ?

- Tả thực, trừu tượng đều có

Người bị bắn chết trên mặt đất máu chảy đầm đìa, chính là tả thực, nếu là bị phân thành từng khối, đông một khối tây một khối, chính là trừu tượng.

- Tranh phong cảnh sao ?

- Nhân vật

- Nguyên lai là tranh nhân vật

- Đúng vậy, các loại tranh nhân vật, có phái ấn tượng, phái tả thực xã hội, trừu tượng phái...

- Phốc...ha ha ha

Cô đột nhiên cười to ra tiếng, làm nàng há hốc mồm. Nàng nói như vậy có gì đáng cười sao ? Hai mắt sương mù, nghi hoặc hướng cô phóng đãng tươi cười không kiềm chế được xem xét, cùng cô nguyên lai ôn hòa cười yếu ớt như không quá giống nhau, giống như thay đổi cả con người.

Seulgi không thể không bị ngôn từ của nàng làm cười, nguyên lai nàng có mặt đáng yêu như vậy. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nó liền âm thầm theo dõi nàng, bối cảnh của nàng đều nắm rõ, chuyển đến cách vách nhà nàng cũng là bước đầu tiên tiếp cận nàng.

Nàng trong cơ thể có được máu tinh thuần, mãnh liệt hấp dẫn nó, mà nó như thế nào cũng không phải đến vì máu của nàng. Chính là không dự đoán được cùng nàng nói chuyện lại thú vị như thế, nàng đem công tác pháp y hình dung thú vị chuẩn xác như thế, làm cho nó không nhịn được cất tiếng cười to. Nữ nhân nó coi trọng quả nhiên độc đáo, càng cùng nàng ở chung lại càng mê muội.

- Cười cái gì ?

Nàng nâng mi, dần dần cảm thấy hình ảnh đối phương có điểm mơ hồ, đành phải nheo ánh mắt lại, không biết biểu tình càng thêm hấp dẫn mê người.

- Tôi cười cô...đáng yêu đến mức người ta muốn đem ăn luôn

Nó đột nhiên cúi người dừng ở trước mặt nàng, ánh mắt sâu không lường được, vẻ mặt dần dần lộ ra tà khí.

Nàng sửng sốt, bỗng dưng tâm sinh cảnh giác, nhưng đồng thời cũng phát hiện đầu chính mình càng ngày càng trầm trọng. Sao lại thế này a ? Nàng cảm thấy chính mình có điểm không thích hợp, chẳng lẽ...nguy rồi ! Bánh ngọt có vấn đề, xác định chắc chắn là đã bị bỏ thuốc !

Đáng chết ! Nàng sơ suất quá, đối phương không có hảo ý, chẳng lẽ lại là kẻ bắt cóc phái tới tập kích nàng ? Nàng cố gắng bảo trì trấn định, thừa dịp ý thức còn thanh tỉnh, cười hỏi.

- Thật ngại, tôi đi toilet, cô ngồi chờ một chút

Nàng làm như không có việc gì đứng dậy, nhưng kỳ thật mục tiêu là lấy tay thương trong ngăn kéo tại thư phòng, nhưng khi đi đến bàn ăn, nàng lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Không thấy túi huyết !

Nàng hơi chấn động, đây là phát sinh chuyện gì ? Nàng lại hoàn toàn không phát hiện ! Rùng cả mình chậm rãi từ lòng bàn chân dâng lên, xâm nhập suy nghĩ hỗn loạn của nàng, nàng còn chưa kịp phản ứng, một cổ áp lực vô hình từ sau đánh úp lại, nàng lại nghe thấy tiếng nói mê mị hấp dẫn quen thuộc.

- Cám ơn cô đã chiêu đãi, huyết vị rất đẹp, tôi uống một giọt cũng không bỏ sót

- Cô ~~

Nàng xoay người kinh hô, mà cũng chỉ có thể nói một chữ mà thôi, lập tức tứ chi xụi lơ, cả người ngã xuống.

Thân thể mềm mại của nàng ngã xuống, vừa lúc một đôi cánh tay ôm lấy nàng, nàng không hề chống đỡ lâm vào trong lòng.

Khóe miệng yếu ớt cười, bàn tay xoa nhẹ khuôn mặt mềm nhẵn như tơ, nữ nhân ôm chặt giai nhân trong lòng, con ngươi màu lam giấu không được tình cảm nồng cháy.

- Vẫn là bắt được cô

Khẽ mỉm cười, ánh lam dần dần chuyển thành đỏ đậm, ánh trăng ngoài cửa chiếu rọi vào bên trong, lực lượng trong cơ thể thức tỉnh, mà cũng bởi vậy mà sôi trào, tóc cũng bắt đầu kéo dài, đem thân thể mềm mại của nàng giữ lấy vào trong ngực, cho dù nàng có khí lực cũng trốn không thoát.

- Là cô...

Dựa vào ý thức còn thức tỉnh, nàng chính mắt nhìn thấy cô biến hóa, từ thân sĩ mắt lam tao nhã, lột xác biến thành ma cà rồng tà mị, lúc này mới phát hiện, nguyên lai cô có hai bộ dáng, một là thiên sứ, một là ác ma, nàng hoàn toàn bị cô lừa.

- Đúng, là tôi

Cười nhìn nàng trở thành tù binh của nó, vẫn như cũ quật cường không chịu khuất phục, dùng ánh mắt ngập nước hung hăng trừng nó.

- Shit...

Nó từ chối cho ý kiến lắc đầu.

- Thục nữ không nên mắng thô tục

Ngữ khí sủng nịnh tựa như nói với một tiểu cô nương bốc đồng, chính là ánh mắt sau khi nhìn dây cổ trân gáy của nàng, hiện lên một tia sợ hãi, may mắn là hoa tai bọ quần áo ngăn trở, lực lượng ẩn chứa tạm thời không thương tổn đến nó. Vì thế nó dùng móng tay sắc bén nhẹ nhàng lướt qua, dễ dàng làm đứt dây cổ của nàng, đem quăng đến phòng ở trong góc.

- Vòng cổ của tôi !

Nàng phẫn nộ.

- Cổ của cô rất đẹp, không cần trang sức

- Cô đừng...đắc ý ! Thắng bại chưa rõ...

Nó giương mi, không vội vàng hấp huyết của nàng, rất thích cùng nàng liếc mắt đưa tình.

- Vì sao ?

- Tôi...còn...rất nhiều...

- Còn cái gì ?

Nó mang theo ý cười thong dong hỏi, nhưng chỉ chốc lát sau, giọng điệu nhàn nhã phút chốc biến đi, trong ánh mắt nhiễm một tầng sương.

Tình huống không đúng ! Nó cảm thấy thân thể bắt đầu trầm trọng, kinh ngạc hết sức, bỗng dưng bừng tỉnh đại ngộ.

- Bên trong huyết của cô...ôi...

Lực lượng bên trong cơ thể bị hút ra.

- Hừ...

Nàng đắc ý cười to tiếng, may mắn nàng cũng không sao, lấy tri thức pháp y chuyên nghiệp xem xét, trước đó đem một loại mê dược vô sắc vô vị pha lẫn vào trong túi huyết.

Tốt lắm, mê dược cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Seulgi thân hình dần dần không xong lung lay sắp đổ, đã muốn bắt đầu không nghe rõ, nó cảm thấy mí mắt nặng trĩu, lực lượng không còn, mắt đỏ khôi phục thành lam, nguyên lai mái tóc dài cũng ít lại, tựa như người bình thường.

- Cô...đáng chết !

Nó sắc mặt xanh xao, bộ dáng thực dọa người.

- Là cô...tự tìm...

Nàng suy yếu nói.

Hai người một khối tê liệt cùng ngã xuống thảm, cánh tay nó còn lưu lại lực lượng ôm chặt lấy nàng, biểu hiện nó hiện tại đang phẫn nộ.

- Buông...buông ra...

Nàng cảm thấy thống khổ, chẳng lẽ cô muốn dùng khí lực còn sót lại để giết nàng sao ?

Không thể tin được cô lại cường hãn như thế, nàng đã xem nhẹ lực lượng của cô, hẳn là nên đem liều lượng nhiều một chút, mười ngón tay nắm lấy nàng đau quá a !

Không, không được ! Nàng không thể chết được !

Nàng giãy giụa ra tiếng, trong lam nhãn đột nhiêu lóe sáng, lực đạo cũng chuyển nhẹ, bất quá khủy tay không có buông ra.

- Cô muốn giết tôi sao...bởi vì tôi là ma cà rồng sao...?

Vẻ mặt tái nhợt nhiễm một chút cô tịch, trong nụ cười yếu ớt đầu sấu bi.

- Là cô...muốn giết tôi

- Giết cô ? Làm sao có thể...tôi chưa từng nghĩ tới sẽ làm hại cô bị thương...

Nàng giật mình, nhìn ánh lam thất sắc, cảm nhận được ưu thương trong đó.

Vì sao đâu ? Vẻ mặt của cô giống như nàng đã hiểu lầm cô, là khổ sở như vậy, đau lòng như vậy. Hại nàng cũng bị cuốn hút, ngực căng thẳng, cảm thấy khó chịu.

- Bất quá chỉ hút một chút máu mà thôi...cũng nhỏ mọn như vậy...

Nó lẩm bẩm, trực tiếp ở trên người nàng ngã xuống, miệng vừa vặn đặt ở trên mặt nàng.

- A ! Cô làm cái gì...

Nàng hoàn toàn vô lực, chỉ phải giương mắt nhìn môi cô tùy ý ở trên gương mặt mình lướt qua, một đường đi thẳng đến ngực của nàng, quả thực mắc cỡ chết được.

- Nên hỏi chính cô...đã làm gì với tôi ?

- Tránh ra

- Tôi không có sức lực

- Cô, cô...rõ ràng là cố ý

Nàng có thể cảm giác được cô đang cười trộm, đã trúng kế còn muốn mặt dày mày dạn chiếm tiện nghi của nàng, trên đời sao lại có loại ma cà rồng này !

- Chờ tôi tỉnh lại...cô liền xong đời...

Ý thức của nàng càng ngày càng mơ hồ.

- Ai tỉnh lại trước...còn chưa biết được

- Tôi nhất định...nhất định sẽ tỉnh lại trước cô...

- Thật quật cường...

- ...

Nàng mê man.

Seulgi dùng ý chí khởi động thân mình, nó không thể ngủ, nếu trời sáng, ánh mặt trời sẽ từ cửa sổ chiếu vào, nhất định nó sẽ phơi nắng mà chết, mà nó cũng không muốn bị nướng đến chết.

Thanh âm đập cánh từ cửa sổ mà đến, mấy trăm con dơi không hàng không lối, tụ tập tầng tầng chung quanh nó như đang khiêu vũ dưới ánh trăng đêm, lại xinh đẹp đến kì dị. Seulgi chảy mồ hôi lạnh triệu tập chúng đến, lấy ngôn ngữ cổ xưa mệnh lệnh bọn chúng dẫn nó về.

Không bao lâu sao, hình thành một tầng thảm, đưa nó bảo hộ trong đó, biến mất ngoài cửa sổ, hòa vào trong đêm đen.

Bae Joohyun vẫn nằm trên thảm, điềm tĩnh như mỹ nhân xinh đẹp đang ngủ, trên người còn có áo choàng đen của Seulgi, vì nàng che chở gió lạnh ban đêm.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro