
Chapter 39
_ Joohyun, Seulgi à, mau dậy ăn sáng.
Dì Kim đi tới đi lui, thấy đã gần tám giờ rồi mà hai người vẫn chưa dậy nên đành phải đến thúc giục. Đến cửa vừa định mở cửa bước vào lại phát hiện cửa bị khoá bên trong, không biết phải làm sao đành đứng ở bên ngoài cửa phòng gọi. Thật là JooHyun ngủ muộn một chút cũng không sao, nhưng Seulgi còn phải đi làm.
_ Tụi con biết rồi. - Seulgi bị giọng nói dì Kim bên ngoài làm cho giật mình, hướng ra cửa trả lời, lúng túng chuẩn bị đứng dậy. Nhưng lại bị Joohyun nằm cạnh giữ chặt lại.
_ Seul ngủ tiếp một chút đi. - Joohyun thấy Seulgi muốn rời giường thì làm nũng nói.
_ Chị ngủ tiếp chút đi. Em còn phải đi làm mà. - Seulgi bị hành động của chị làm cho tâm trạng lúng túng bay đi mất, cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi của chị.
_ Seul, ở lại với chị. - Joohyun thuận thế Seulgi cúi người hôn cô thì đưa hai tay ôm lấy cổ Seulgi không có người phía trên rời đi.
_ Chị ngoan nào, em bị muộn rồi. - Seulgi nhẹ nhàng mĩm cười, kéo kéo cánh tay chị để xuống, nhẹ nhàng nói.
_ Seul không ngủ, chị cũng không ngủ. - Joohyun nói xong liền dứt khoát ngồi dậy, bắt đầu lưu loát mặc quần áo. Tuy hạ thân có chút đau nhưng vẫn là kiên quyết mặc quần áo vào.
_ Chị.. - Seulgi nhìn biểu hiện của JooHyun không khỏi không biết phải làm gì, đứng lên như vậy được sao? Rõ ràng tối qua là lần đầu tiên, hôm trước mình cũng từng trải nên mình biết rõ con gái sau khi trải qua chuyện đó hạ thân đau tới nổi đứng cũng không vững cơ mà. Sao chị lại khoẻ tới như vậy chứ? Hay tại kĩ thuật của mình tối qua quá tốt đi.
Joohyun nhìn Seulgi đang trầm ngâm suy nghĩ cũng không nói gì, sau khi mặc quần áo xong thì nhẹ nhàng nén lại đau đớn mà bước vào phòng tắm.
_ Ông nè.. - Đợi cả nhà ăn xong bữa sáng, sau khi Seulgi đi làm, Joohyun quay về phòng, dì Kim ấp a ấp úng muốn nói với Kang ba gì đó.
_ Uhm?Sao vậy? - Kang ba vốn đang xem báo thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dáng do dự của dì Kim nên hỏi lại.
_ Có chuyện này... hay là thôi đi, có lẽ do tôi nghĩ nhiều. - Dì Kim xoay người rời đi.
_ Tối hôm qua Seulgi lại ngủ trong phòng Joohyun ah. - Kang ba đột nhiên nói ra một câu như vậy với dì Kim vốn đã xoay người đi nghe được câu nói của Kang ba thì đứng sững tại chỗ, qua nửa ngày mới xoay người lại.
_ Ông...ông...đã sớm biết !? - Dì Kim tỏ vẻ khó có thể tin được, nhìn chằm chằm Kang ba.
_ Phải nói là hoài nghi thôi. Cảm tình của hai đứa nó thật sự tốt lắm... - Kang ba tựa hồ đang nói với dì Kim nhưng cũng là đang nói với bản thân mình.
_ Nhưng hai đứa là chị em ruột mà? - Dì Kim không thể tin được. Cả hai là chị em ruột, thật sự là chuyện không thể chấp nhận tại sao vào miệng của chồng ba thì lại nhẹ nhành như vậy chứ.
_ Chị em ruột.. - Kang ba vừa cầm tờ báo đang đọc dở vừa lẩm bẩm.
_ Chẳng lẽ cứ như vậy mặc kệ sao? Có lẽ hai đứa nó chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, nghiêm túc nói chuyện với tụi nó chắc là sẽ không sao nữa. - Dì Kim tỏ vẻ lo lắng. Bởi vì hai người hôm nay đều dậy trễ nên chưa kịp dọn dẹp phòng mà đã xuống lầu, kết quả chỉ còn hai chị em ăn sáng, Kang ba và dì Kim thì đã ăn xong từ lâu rồi. Ngay tại lúc hai chị em đang ăn sáng thì dì Kim giúp hai người dọn phòng, kết quả dì Kim phát hiện trên giường Joohyun có một đoạn vết màu đỏ xẩm giống như máu, thật ra ban đầu dì Kim cũng không suy nghĩ gì nhiều, có lẽ do cả hai đang tới ngày hoặc không cẩn thận để dính phải gra giường. nhưng sau đó cảm thấy có gì đó không đúng. Má Lý vội kéo gra giường vừa bỏ vào máy giặt ra xem kỹ lại. Dù sao bà cũng là người từng trải, hiểu được đoạn vệt máu này là vì sao mới có. Nhưng đêm qua là Seulgi ngủ trong phòng Joohyun mà, không có khả năng là người khác, càng nghĩ càng thấy chỉ có một khả năng. Cho nên bà mới tìm Kang ba thương lượng, không ngờ Kang ba tựa hồ đã sớm biết.
_ Chính là... - Kang ba muốn nói lại thôi, hai đứa nó thật là chỉ nhất thời hồ đồ sao? Kang ba vừa nghĩ vừa thực lo lắng. Đúng lúc này điện thoại vang lên, gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người.
_ Alo. - Kang ba tạm thời gạt bỏ suy nghĩ về chuyện của hai người kia, cầm lấy điện thoại.
_ Cái gì. Bao lâu rồi? - Kang ba đột nhiên hét lớn.
_ Được rồi, tôi sẽ chú ý. - Kang babuông điện thoại, dùng sức đập mạnh vào bàn.
_ Sao vậy ? Là ai gọi điện đến? - Dì Kim thấy Kang ba phản ứng mãnh liệt như vậy, biết nhất định là đã xảy ra chuyện gì, lo lắng hỏi.
_ Có chuyện rồi. Anh Lee vừa báo, thật là cả đám dô dụng này.. - Kang ba áp chế lửa giận thở hổn hển, lại tức giận đập lên bàn.
_____
_ Sunmi, đây là bạn gái tôi, Son SeungWan. - Seulgi vô cùng thân mật ôm lấy vòng eo của SeungWan hướng Sunmi giới thiệu.
_ Chào cô. Lần đầu gặp Lee tiểu thư quả đúng như lời Seul thường hay nhắc. Rất có khí chất. - SeungWan nằm ở trong vòng tay của Seulgi tuy có chút khinh bỉ nhưng vẫn là áp chế xuống mở miệng lịch sự chào hỏi cô gái đối diện.
_ Chào cô. Tôi là Sunmi. Lần đầu gặp gỡ đã quá khen thật sự là rất hân hạnh cho tôi. Xin hỏi tiểu thư Son đây đang làm công việc gì? - Sunmi tuy có chút buồn vì người trong lòng đã có bạn gái. Nhưng vẫn rất hy vọng đối phương sẽ được hạnh phúc. Hỏi câu này cũng mong là đối tượng của Seulgi cũng có nghề nghiệp ổn định, nhưng nhìn dáng vẻ đối phương không giống như người có thể ngồi văn phòng, thật khiến cô cảm thấy lo lắng cho Seulgi.
_ SeungWan là hoạ sĩ nổi tiếng thế giới, mới từ nước Mỹ về đây không lâu, đang chuẩn bị mở triển lãm tranh.
Seulgi giành trước một bước trả lời, cố ý cường điệu bốn chữ "nổi tiếng thế giới" này. Trong lòng có chút khó chịu suy nghĩ. Sao lại giống ba mình như vậy, vừa gặp mặt liền hỏi công việc người ta, chẳng lẽ nhìn SeungWan giống tiểu thư chơi bời lêu lổng lắm sao? Trong lòng Seulgi âm thầm bất bình, bất quá quay đầu nhìn SeungWan bên cạnh, quả thật có một chút tuỳ tiện, ăn mặc giống như đi tập thể dục. Cái người này, chẳng phải đã nói cậu ta là hôm nay chính thức gặp Lee Sunmi sao, cư nhiên ăn mặc tuỳ tiện như vậy. Seulgi hung hăng trừng mắt liếc SeungWan một cái, SeungWan lúc này mới phát hiện Sunmi một thân váy đen ôm sát đường cong cơ thể lại vô cùng lịch sự nhã nhặn. Vừa nhìn qua là đã biết không phải loại con gái tầm thường đi đâu cũng có thể thấy. Thật sự nhìn lại m, quả thật so với mình có chút chênh lệch, biết mình mặc như vậy là có vấn đề, đành phải cười cười với Seulgi, hy vọng Seulgi không vì bị mất mặt mà làm gì mình, Seulgi mà nổi giận lên thì mình cũng khó mà ứng phó nổi.
Nhưng là tất cả trong mắt Sunmi thì biến thành liếc mắt đưa tình. Cảm tình cũng tốt thiệt chứ, Nhìn đối phương hạnh phúc như vậy, đành phải nhịn đau trong lòng mà chúc phúc, dù sao chỉ cần Seulgi hạnh phúc là tốt rồi.
_ Hai người nếu có hẹn rồi thì tôi không làm phiền nữa. - Nói ra lời này nội tâm Sunmi có chút nhói lên, nhưng Vẫn là buông tay thôi, Sunmi chuẩn bị rời khỏi.
_ Vậy chúng tôi đi trước... - Seulgi và SeungWan chuẩn bị đi, nhưng đúng lúc di động vang lên, là một dãy số lạ, nàng vốn tính không tiếp nhưng đối phương có vẻ rất cố chấp, gọi liên tục nên nàng đành phải bắt máy.
_ Alo. - Seulgi có chút bực bội. Giọng nói mang theo lửa giận có chút không kiên nhẫn nói. Thấy Seulgi có vẻ gấp gáp, SeungWan đứng kế bên đành phải bất đắc dĩ lắc đầu. Ai kêu người gọi điện không biết chọn thời gian như vậy, cố tình lúc này gọi điện đến. Seulgi đã có hẹn với chị, thấy sắp đến giờ nên mới muốn kéo SeungWan nhanh chóng rời khỏi. SeungWan buồn cười muốn nhìn xem Seulgi ứng phó với cuộc điện thoại này như thế nào, chính là nhìn thấy vẻ mặt Seulgi có chút kỳ lạ, tay thì gắt gao nắm chặt di động, tay kia thì tựa hồ cũng dùng sức nắm thành quyền, lại cắn môi không nói một lời, chỉ lẳng lặng nghe điện thoại.
Sunmi đang chuẩn bị đi cũng phát hiện Seulgi bất thường, nên cũng yên lặng đứng một bên, muốn biết rốt cuộc có chuyện gì.
_ Được, tôi biết rồi. Lập tức đến, anh yên tâm được rồi. - Seulgi từng chữ từng chữ nói ra những lời này. Từ đầu tới cuối ngoại trừ "Alo" thì Seulgi chỉ nói một câu này. Cúp điện thoại, Seulgi xoay người nói với SeungWan.
_ Mình có việc đi trước. - Nói xong cũng vội vã rời đi, chưa kịp từ biệt một tiếng với Sunmi đang thắc mắc đứng đối diện.
_ Cô để Seulgi đi một mình à. - Sunmi nhìn thái độ của Seulgi có chút gấp gáp, lại nhìn đến SeungWan thân là bạn gái nhưng trơ mắt đứng nhìn Seulgi rời đi nên lên tiếng chất vấn.
_ Cô không nhìn ra cậu ấy không muốn cho chúng ta biết sao? - SeungWan một trận khinh bỉ trong lòng, tôi là không phải bạn gái của cậu ấy nha, lại nhìn bóng dáng Seulgi rời đi, hỏi ngược lại.
_ Nhưng mà... - Sunmi nhìn theo bóng lưng Seulgi lại nhìn đến người trước mặt muốn nói gì đó.
_Đây là xe của cô? - SeungWan không thèm để ý đối phương muốn nói gì, chỉ vào chiếc xe bên cạnh hỏi.
_ Phải. Thì sao? - Sunmi không hiểu nổi người này có ý gì, liền thuận theo thắc mắc của bản thân lên tiếng hỏi.
_ Mau lái xe, âm thầm đuổi theo Seulgi. - SeungWan nói xong liền chạy tới chỗ chiếc xe.
_ Ah. Được. - Sunmi lúc này mới hiểu được SeungWan muốn đuổi theo Seulgi, mình đúng thật chậm chạp mà.
End chap 39.
Hơisssss, Nói chứ truyện này không có ngược đâu. Mình thề đó -.- từ đầu tới cuối chỉ toàn ngọt ngào thôi huh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro