Chap 1
Trời mưa...
Nó đứng lên, cầm ô ra phố. Một thói quen từ lúc nào ấy nhỉ? Nó cũng chẳng nhớ nỗi. Chỉ biết lúc đó trời mưa rất to, và nó nghĩ ngoài phố sẽ có một ai đó đang cần một chiếc ô chăng? Và rồi câu chuyện lãng mạn sẽ bắt đầu, dưới trời mưa tầm tã và chiếc ô caro xám nhạt...
...Chẳng có câu chuyện lãng mạn nào xảy ra cả. Không phải nói là " chưa có chuyện lãng mạn nào xảy ra cả." Nó chẳng thế đùng đùng chạy ra níu lấy tay một ai đó đang chạy vội cã trong mưa, dúi cái ô vào tay người ta và bảo " trời mưa...". Để rồi người ta sẽ nhìn nó trân trối, giật tay ra và chạy như ma đuổi, để trốn một đứa điên là NÓ.
Chậc! Thời buổi này con người thay khái niệm " lãng mạn" bằng "hâm", " điên", thậm chí là " có ý đồ". Ròi nó cười mình. Thật ra chuyện ấy chỉ xảy ra trong tư tưởng của nó thôi. Vì chưa lần nào nó dám níu tay ai lại và chìa cho cái ô cả. Nhưng mỗi khi mưa nó lại lấy ô và ra phố. Một thói quen ấy mà và một chút hy vọng, một chút lãng mạn còn lại thôi!
Chị nào đó quay sang nhìn nó, sống mũi hơi đỏ ửng và đôi môi mím chặt trông bướng lạ lùng, Mái tóc xõa tung, nước nhỏ long tong từ mặt xuống áo. Rõ ràng đã chạy trong mưa rất lâu trước khi tấp vào mái hiên hẹp này. Thật là kì lạ! Núp mưa cốt để không ướt, thế mà chị lại đứng sát mép ngoài hiên, nước từ mái hiên ào ào đổ xuống lên mặt, lên tóc. Chị đang khóc! Khóc trong mưa!
...
Chị vẫn nhìn nó trân trối, làm nó chột dạ nhìn lại mình, " một người đi núp mưa và cầm một cái ô trên tay. Cũng giống khùng lắm."
Nó cố xích xa chị đến mức có thể trong mái hiên hẹp nép mình vào tường khô ráo của ngôi nhà nhìn mưa. " Có lẽ nó nghĩ chị là người xấu.", nó nhủ thầm. Chị quay mặt đi chìa tay hứng mưa.
- Thất tình sao?
Chị há hốc mồm ngạc nhiên sau khi nhìn quanh quất. Chị đang nói với nó. Thì còn ai nữa trong cái mái hiên chỉ có hai người. Chị vẫn hứng mưa không nhìn nó.
- Sao...sao chị lại hỏi tôi như vậy? - Nó lắp bắp.
- Cầm ô đi trú mưa không phải khi bị thất tình mới làm mấy chuyện đó sao? - Chị nói đều đều, sống mũi vẫn đỏ ửng.
- Ờ...ừ...ừ - Nó ra vẻ lúng túng cố giấu nụ cười. Hóa ra chị này...
- Thế còn chị? - Nó tập trung thể hiện bộ mặt thảm não, như thể vừa - như chị nói- THẤT TÌNH!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro