Chap 1
Trong đời em, cái em ao ước là được một lần cùng chị ngắm những màu sắc cầu vồng khi cơn mưa vừa dứt, nhưng em biết ước mơ của mình cũng giống như một thứ gì đó xa vời lắm và em không với tới được. Sau khi mẹ em mất, mẹ chị mang em về nuôi. Cảm ơn tình yêu đó, nó đã giúp trái tim em ấm hơn. Nhưng rồi mẹ chị cũng bỏ em và chị ra đi. Em đã khóc rất nhiều nhưng lại không nghe tiếng khóc của chị. Lúc đó chị mới vừa bước sang tuổi mười lắm. Chị phải nghỉ học vì chị phải lo cho chị và cả em. Em hiểu, rằng mình chính là gánh nặng của chị. Em cầm số tiền mẹ để dành đi tìm bàn tay của chị.
" Chị cầm tiền này đi, có lẽ sẽ giúp được cho chúng ta."
Chị đẩy nó lại về phía em.
" Không cần đâu. Chị lo được."
Em vẫn cứng đầu và dúi số tiền vào tay chị.
" Chị cầm đi"
Chị bực dọc hất tay em thật mạnh, xấp tiền rơi xuống. Em bật khóc. Chị thở dài, cúi xuống nhặt tiền lên, lau nước mắt cho em và nói"
" Tiền này là tiền mẹ em để dành chữa mắt cho em, chúng ta không dùng được đâu. Bây giờ chị sẽ giữ giùm em. Chị có kế hoạch của chị, em khỏi lo."
Kế hoạch của chị là bán đi căn nhà mẹ chị để lại, mua căn nhà nhỏ hơn và với số liền còn lại, chị mở một quán bán quà vặt trước nhà. Vốn lanh lợi, quán nhỏ của chị cũng dần đông khách. Chị bận rộn hơn, nhưng căn nhà của chúng ta bắt đầu có tiếng cười. Chị bán quán và dành dụm được một ít tiền, chị thuê cô giáo về dạy chữ cho em. Em cũng khuyên chị đi học lại, nhưng chị nói bỏ học lâu rồi nên làm biếng. Em hiểu đó chỉ là cái cớ. Chị không đi học vì sợ bỏ em lỡ ở nhà ban đêm chị không an tâm. Em cảm thấy bất lực. Chỉ có thể một mình hy vọng một cái gì đó tốt đẹp sẽ đến với chị. Chỉ có thể như vậy.
...
Vài năm sau, nhờ tài giỏi giang nên đã mua được một cái sạp bán quần áo ở chợ. Cuộc sống của chúng ta đã khá hơn trước rất nhiều. Mọi người trong xóm vẫn thường khen chị vừa đẹp vừa nết na. Em không thể hình dung được gương mặt của chị như thế nào, nhưng em nghĩ gương mặt chị dịu dàng như bà tiên trong truyện cổ tích mà chị hay kể cho em nghe. Ngày ngày em trông ngóng chị về chỉ đế nghe:
" Seul, chị đã về."
Nhưng em biết, chị không thể mãi là của em. Bên chị còn có rất nhiều người yêu mến chị. Và trong đám người đó, chị đã tìm được người mình yêu.
Em ghét người đó và ghét luôn cả bản thân mình. Mỗi đêm năm bên chị mà sao chúng ta cách xa nhau chừng nào. Em để nước mắt mình rơi, khóc ra làm tim em bớt ngột ngạt hơn. Nghe tiếng khóc, chị kéo em lại:
" Sao em lại khóc? Ai chọc em của chị, chị đánh nó?"
" Em không cần chị đâu."
Chị thở dài.
" Nhưng chị cần em."
Em đẩy chị ra.
" Không, chị đã có người khác rồi, chị đâu có cần em."
Chị im lặng, tiếng khóc em cũng nhỏ dần. Thật trẻ con.
" Xin lỗi chị."
Chị hôn vào mắt em rồi ôm em thật chặt.
" Chị sẽ chia tay chỉ cần em đừng khóc nữa."
Em nghe lòng mình vui buồn lẫn lộn. Vui vì chị vẫn là của em, buồn vì chị vừa từ bỏ hạnh phúc của mình. Nhưng trái tim vẫn thẳng lý trí, em ôm lấy chị, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày sau, em thấy chị ít nói và ít cười hơn. Em biết mình vừa làm sai chuyện gì rồi. Đôi lúc muốn nói gì đó với chị, nhưng lại thế. Mấy hôm sau, chị nhờ cô giáo chăm sóc cho em vì chị đi làm thật sớm đến tận khuya mới về. Có lẽ chị cố tránh mặt em. Có lúc chị cũng sẽ rời bỏ mình đi nhưng em thì không em không biết đi đâu cả. Suy nghĩ đó thôi thúc ngày một lớn để rồi em quyết định viết cho chị một lá thư rồi bỏ đi.
Em không biết mình đã đi bao lâu nữa và cũng không biết mình đi đâu, cho đến khi đụng trúng một đám người.
" Ê tụi bây coi kìa, con nhỏ dễ thương quá. Giống con gấu ghê."
" Đúng rồi. Hôm nay hời rồi."
Em cảm thấy sợ, em lùi dần cho đến khi đụng vào vách tường.
" Con đó mù tụi bây."
Họ đẩy em ngã xuống, bàn tay em run run như tìm kiếm một cái gì đó. Nỗi sợ hãi dâng tràn, em nghe thấy tiếng chị.
" Kang Seulgi, em ở đâu?"
Em định la lên nhưng cổ họng lại không phát ra tiếng.
" Thôi đi tụi bây, có người đang tới."
Nghe tiếng bước chân xa dần, em thả viên đá trong tay xuống. Ôm ngực. Em nghe tiếng bước chân khác lại gần mình.
" Kang Seulgi!!!"
Là chị! Chị Joohyun, đúng là chị rồi. Em và chị ôm nhau. Không biết bao lâu thì chị ngất đi trong lòng em. Em gào lên thật to may mắn có ai đó vừa kịp tới.
" Hai em có bị làm sao không?"
" Cô ơi! Mau cứu chị hai của em."
Cô ấy chạy đi gọi một chiếc taxi và đưa cả hai đến bệnh viện. Ngồi đợi chị em mà em thấy lòng mình đau lắm. Người ở trong đó là em chứ không phải là chị. Một lúc sau bác sĩ lại hỏi:
" Ai là Kang Seulgi?"
Em gật đầu, bác sĩ nắm tay em nói " Em hãy theo tôi."
Em giật tay lại "Không, em phải đợi chị của em."
" Chị của em không làm sao hết, chúng ta đi thôi."
Em cố sức tìm cái gì đó kéo lại, lúc sau họ làm cho em mê man và đưa em đi. Đến khi em tỉnh dây, em thấy mắt mình đau buốt, định sờ thì có một bàn tay khác ngăn cản lại.
" Đừng đụng vào, để yên đi nếu không em sẽ bị nhiễm trùng."
Hai hàng lông mày nhíu chặt lại, chỉ nghe bên ngoài có nhiều tiếng nói, có cả tiếng anh. Em không biết tiếng anh. Em đang ở đâu, chị ở đâu...
" Chị hai!!!"
" Đừng la, chị hai của em không sao cả."
Em thở phào như vừa trút được gánh nặng.
" Chị hai em đâu rồi?"
" Em cũng sẽ gặp chị hai của em sớm thôi, bác sĩ sẽ thay băng cho mắt em nhé. Để chị đỡ em dậy."
Em ngồi yên. Bác sĩ nói " Khi bác sĩ mở băng ra em đừng mở mắt nhé, mắt của em thời gian sau mới mở được."
Sau đó là một tràng tiếng anh em không hiểu được.
" Ông ta nói gì vậy?"
" Ông ta nói rằng em có một người chị thật tuyệt vời. Chị em ngồi ở trước cửa khách sạn từ sáng đến tối trong ba ngày chỉ mong ông ta đến chữa mắt cho em. Ông ta còn nói, ông chưa gặp ai mà lì lợm đến thế."
Giờ em mới hiểu khoảng thời gian trước vì sao chị lại đi sớm về trễ như thế. Em thấy mình thật vô dụng.
" Em muốn gặp chị em."
" Chưa được đâu, tuần sau em mới được gặp chị ấy."
Một tuần đối với em dài như thế kỷ. Chị biết không?
Thứ hai thức dậy trong mong nhớ.
Thứ ba dại khờ, thứ tư trông.
Thứ năm thứ sáu lòng vô vọng.
Thứ bảy lại đến mà lòng chẳng hay.
Chủ nhật niềm thương lại chất ngất.
Cả tuần chỉ nhớ đến chị thôi.
Và ngày trông đợi của em cũng đã tới, khi bác sĩ tháo băng ra, em đưa tay mình cho chị nắm. Chị ngồi xuống trước mặt em.
Đếm 1,2,3.
Em mở mắt mình ra, nhìn thấy khuôn mặt của chị đầm đìa nước mắt. Giờ em mới hiểu, không phải khi nghe tiếng khóc thì mới là khóc, chỉ cần rơi nước mắt xuống nhưng không lên tiếng mà thôi. Em mỉm cười, lau giọt nước mắt trên má chị, nơi đó em thấy được bảy màu sắc cầu vồng lung linh. Mọi người đã đi hết, chỉ có chị và em.
" Joohyunie, cảm ơn chị."
Chị cười, nụ cười chị thật hiền.
" Tất cả đều dành cho em, chỉ cần em vui."
Em ôm chị nhẹ nhàng.
" Em cứ ngỡ cổ tích chỉ là truyện để người ta mơ. Nhưng cảm ơn chị đã đem cổ tích đến cuộc đời em. Giờ em biết, bà tiên không xuất hiện ở trong cổ tích thôi mà còn ngoài đời nữa. Cảm ơn chị cho em làm công chúa của chị."
Chị vuốt tóc em " Em thấy có câu chuyện nào mà bà tiên với công chúa yêu nhau chưa?"
" Dạ có, cổ tích của chị và em."
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro