Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11

Seulgi lái xe đưa nàng đến một nơi rất đặc biệt, là một tiệm thú cưng. Xuống xe, Seulgi đưa nàng vào trong. Không gian bên trong rất thoáng đãng sạch sẽ, trên tủ kính có rất nhiều các chú chó nhỏ vẫy đuôi nhìn người lạ chằm chằm. Có một chú chó chạy đến liếm chân nàng, người quản lý vội vàng định bắt nó ra nhưng Seulgi khoát tay bảo cô đừng:

"Chúng tôi tham quan xung quanh một lúc cô cứ làm việc của mình đi"

Joohuyn cúi xuống vuốt ve chú chó nhỏ:

"Nó tên là gì vậy?"

"Bé tên là Shin"

"Shin ngoan quá"

Nàng thích thú vuốt ve Shin, lại gãi gãi lưng cho cậu. Shin dường như rất thích, cậu cọ cọ đầu nhỏ lên lòng bàn tay nàng, lại liếm liếm lòng bàn tay nàng sau đó nằm lăn qua lăn lại cho nàng vuốt ve, cu cậu thoải mái rên ư ử. Thấy nàng vui vẻ như vậy, sự khó chịu vừa rồi do Jason tạo ra cũng vơi đi ít nhiều, cô là đối bản thân không tự tin, Kang đại tổng tài lúc đứng trước tình yêu cũng chỉ là một người bình thường không hơn không kém. Thích thú đùa với Shin một lát, nàng ngẩng mặt lên ánh mắt trong suốt nhìn cô ý hỏi sao cô không nói gì, thấy nàng dễ thương như vậy, Seulgi thật muốn đè nàng ra hôn một chút. Seulgi kéo nàng đến một chiếc tủ kính nhỏ, bên trong là một chú chó nhìn có vẻ rất ốm yếu, mệt mỏi, các đồng loại khác của nó đều năng động hoạt bát trong chiếc lồng còn chú chó này lại nằm yên một chỗ. Joohuyn bất ngờ nhìn cô, khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi. Seulgi phì cười nhìn động tác của nàng, từ tốn giải thích:

"Hank bị bỏ rơi ở bên đường sau đó được tôi vô tình nhìn thấy, do bận công việc nên tôi đã đem nó đến đây"

"Sao nhìn nó có vẻ mệt mỏi vậy?", Joohuyn đau lòng nhìn động vật nhỏ trước mặt.

Hank có bộ lông trắng, phần tai và mắt màu nâu cà phê, bộ lông xù, đôi mắt như hai hòn bi ve. Hank là một chú chó rất đẹp, cũng rất đáng yêu, nhưng có vẻ như hiện thực nghiệt ngã đã lấy đi mất sự hoạt bát vốn nên có của cậu.

"Tôi không biết Hank bị bỏ lại khi nào nhưng nghe quản lý nói nó đã nhịn đói mấy ngày, khi tôi đem đến thì đã đói đến ngất xỉu, chỉ còn thở thoi thóp thôi"

Nghe cô nói vậy, nàng ngậm ngùi im lặng, trong lòng xót xa không ít. Joohuyn rất yêu thương động vật, nàng từng khóc khi con cá mình nuôi từ nhỏ qua đời, sau đó nàng cũng không nuôi thêm thú cưng nào nữa. Hồi nàng còn ở Đại học, có một con đường từ ký túc xá về nhà lúc nào cũng có mấy chú mèo hoang kiếm ăn, nàng mỗi cuối tuần về nhà đều nhớ ghé mua đồ ăn cho chúng. Ban đầu chúng rất sợ người lạ, phải chờ nàng đi xa mới dám lại ăn, sau đó dần quen, nàng còn có thể vuốt ve chúng một chút. Qua một thời gian, có một buổi nàng ghé qua không nghe thấy tiếng kêu của chúng nữa, nàng cũng không có cách nào đi tìm chúng, Joohuyn đau lòng một trận, nàng sợ chuyện gì không may xảy ra. Sau đó, trong một lần tình cờ nàng nhặt được một tờ quảng cáo về một tiệm thú cưng mở gần trường, nàng tò mò đến xem thử, mới phát hiện mấy chú mèo hoang đã được đưa đến đây, cuối cùng nàng cũng có thể an tâm. Cô thấy nàng im lặng cũng không nói gì, thời gian trôi qua một chút, cô mới thử mở miệng đề nghị:

"Hay là, chị nhận nuôi Hank đi"

Joohuyn có chút bất ngờ, thì ra đây là lý do cô dẫn nàng tới đây, nàng có chút do dự, công việc của nàng cũng không ít, nàng sợ mình cũng không có thời gian. Nhận ra điều đó trong mắt nàng, Seulgi nhanh miệng trấn an:

"Chúng ta chia nhau chăm sóc Hank, lúc nào chị bận có thể đưa nó cho tôi, các chi phí cho nó để tôi lo liệu, Hank đáng thương như vậy, chị nỡ lòng nào để nó không nơi nương tựa"

Nhìn con người trước mặt gấp gáp như vậy khiến nàng phì cười, ý đồ của tên này sao nàng không hiểu, chính là muốn lợi dụng Hank để viện thêm lý do tiếp xúc với nàng. Suy tính tốt như vậy, kế hoạch cũng quá hoàn hảo đi, lại biết nàng yêu động vật, đề nghị kia đúng là rất khó từ chối, dù sao, nàng đúng là xót xa chú chó nhỏ này.

"Cũng được, vậy chị sẽ nhận nuôi Hank, nhưng mà em không cần chịu toàn bộ chi phí đâu"

"Không sao, Hank là do tôi nhặt về, dù sao cũng có một phần trách nhiệm, tôi không trực tiếp nuôi nó, vậy hỗ trợ chi phí là điều nên làm mà, không có vấn đề gì"

Seulgi đã đoán trước nàng sẽ không từ chối, nhưng mà hiện tại cô rất vui vẻ, trên mặt còn viết rõ ràng hai chữ đắc ý. Joohuyn không quan tâm tên kia, trên tủ kính viết Hank thuộc giống chó gì ấy nhỉ, nàng muốn trở về tìm hiểu một chút. Seulgi rời đi nói chuyện với quản lý sau đó trở về bên cạnh nàng:

"Quản lý nói Hank có vẻ còn rất yếu, nên để ở đây chăm sóc thêm mấy ngày, ngày mốt tôi chở chị đến đây lại được không?"

Nàng nhìn cô gật gật đầu không có ý kiến, sau đó hai người nhìn nhau chằm chằm, Seulgi phì cười xoa đầu nàng:

"Sao lại đáng yêu như vậy a, đi thôi, tôi đưa chị trở về công ty"

Nàng ngượng chín mặt, cô lúc nào cũng thích trêu chọc nàng, lại làm như nàng là con nít không bằng.

Seulgi đưa nàng trở về Bae thị, sau đó rất tự nhiên dưới hàng trăm con mắt theo nàng lên tận phòng tổng tài, nàng muốn cản cũng cản không được.

"Seulgi! em rảnh rỗi lắm sao!"

"Thật sự không rảnh a, dạo gần đây công việc rất bận, ngay cả giờ nghỉ trưa cũng phải đi thị sát công trình"

Nàng nhìn con người siêu cấp da mặt dày ngồi trước mặt không biết nói gì, cô hiện tại ngồi trên ghế sô pha nhướng mày vẻ mặt thích thú nhìn nàng, trêu chọc thật vui vẻ. Joohuyn thả lỏng gương mặt đi đến thoải mái ngồi lên đùi cô, lại câu lấy cổ cô, nàng nhìn vào mắt cô, môi mỏng phả ra hơi nóng quyến rũ:

"Nhớ chị lắm sao, hửm"

Seulgi bị nàng làm cho bất ngờ, cả thân thể bất động. Nàng được nước lấn tới, chồm lên cổ cô liếm lên vành tai của cô, cắn cắn. Seulgi ôm eo nàng sợ nàng ngã, bên trong bắt đầu phát ra cỗ nhiệt khí. Joohuyn dừng lại động tác, hai tay kéo cô xuống chuẩn xác bắt lấy cánh môi của cô hôn lên, lưỡi trúc trắc muốn cạy mở khớp hàm của cô. Đầu óc Seulgi như nổ tung, sau đó rất nhanh đảo khách thành chủ, tay siết eo nàng sau đó mở miệng cuốn lấy lưỡi của nàng vào một nụ hôn sâu. Joohuyn ngồi rất không an phận ngọ nguậy, nàng cảm nhận được bên dưới của cô bắt đầu nổi lên phản ứng. Vật kia cương lên qua lớp quần tây cạ vào mông nàng, nàng còn cố ý tiếp tục ma sát khiến nó càng to lớn hơn nữa. Seulgi thở gấp, cô không ngờ nàng lại chủ động như vậy dám câu dẫn cô, cô hiện tại đã không chịu được, bàn tay ở eo bắt đầu không an phận sờ loạn, kéo kéo muốn cởi ra váy công sở của nàng. Joohuyn nở nụ cười thỏa mãn, đắc ý buông ra nụ hôn, bàn tay cũng giữ chặt tay của cô, nàng âu yếm nhìn cô gọi:

"Seulgi ah"

"Hửm"

Cô khàn giọng đáp lời, nhìn nàng quyến rũ như vậy, cô chỉ muốn lập tức ăn nàng, cô đã sắp không còn kiên nhẫn nữa rồi.

"Là ai đã nói sẽ không ép chị?"

"Chị đang nói gì vậy?"

Seulgi bị nàng khiêu khích nổi lên dục vọng hiện tại phản ứng không kịp, mặt ngơ ngác nhìn nàng. Joohuyn đắc ý buông cô ra đứng lên, quay mặt về bàn làm việc, tiêu sái bỏ lại một câu cho cô:

"em tự giải quyết cho tốt đi"

Seulgi nghệch mặt nhìn nàng ngồi vào bàn làm việc một lúc mới hiểu ra mình bị nàng trêu đùa. Cô tức giận cũng không kịp, bên dưới đã cương đến phát đau, hiện tại lại bắt cô tự giải quyết, khác gì đòi mạng cô a. Rất không bình tĩnh lại bàn làm việc chống hai tay nhìn nàng

"Chị là đang phóng hỏa xong không chịu dập lửa có biết không", cô không kiềm được thở hổn hển, thật sự nàng ra tay quá ác độc.

"Không liên quan đến chị, em....", cố tình liếc bên dưới của cô một chút sau đó khóe miệng nở nụ cười, "trong phòng nghỉ có nhà vệ sinh, em nhanh chóng xử lý xong cho chị, nếu không a, chị lập tức kêu thư ký vào xem bộ dáng động tình của Kang đại tổng tài"

Seulgi cứng họng đành phải ngoan ngoãn vào nhà vệ sinh hành sự, Bae Joohuyn, chị được lắm, để xem sau này tôi tính sổ chị thế nào, nhất định phải khiến chị dưới thân tôi khóc lóc cầu xin. Joohuyn ngồi bên ngoài đắc ý vô cùng, cái tội dám trêu chọc nàng, phải cho cô nếm mùi như vậy cô mới biết sợ. Nàng hiện tại rất vui vẻ, nhìn bộ dáng cô khổ sở như vậy, nàng không nhịn được muốn cười to.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro