Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Cô vẫn luôn có mặt

Phác Chí Mẫn tươi cười rạng rỡ, mặt mày cong cong, buông Cá Chạch ném trên mặt đất.

Khương Sáp Kỳ nhìn thấy ngón tay anh đặt bên môi, cho cô một nụ hôn gió giống năm ấy.

Bình An tròng mắt đều trừng hết cả lên, che miệng trốn đến lan can phía sau cười khanh khách, vừa cười đứbg ở bên cạnh nói với Khương Sáp Kỳ: "Cậu em đang hôn chị kìa."

Dương Thanh đứng ở cửa hiên, một màn này tự nhiên cũng nhìn thấy, gò má cô hơi nóng, trong lòng lại dúm dó.

Khương Sáp Kỳ chỉ chỉ cửa nhà nghỉ.

Phác Chí Mẫn gật đầu một cái, nhìn cô mấy giây, đi vào.

Dương Thanh đi đến sân sau, đứng dưới tán cây nhìn người đàn ông bên cạnh, anh đang mở ra nước lạnh xả từ trên đầu xuống.

Thời tiết quá nóng, áo thun của anh chỗ lưng bị mồ hôi làm ướt, tạo thành một mảng lớn ẩm ướt. Anh eo thon chân dài, chỉ nhìn hai bắp chân kia thôi đều có thể khiến người khác đỏ mặt.

Ở trong mắt Dương Thanh, anh có lúc rất dễ gần, có khi lại để cho người khác mơ hồ không hiểu nổi, có khi chẳng mấy đứng đắn, nói chuyện thô lỗ, có khi lại nghiêm túc đến dọa người.

Anh sẽ nói chuyện phiếm, nhưng sẽ không nói ra tâm sự, anh sẽ đối xử với mọi người tốt nhưng rất giữ chừng mực, anh làm người làm việc có khuôn phép của bản thân. Người đàn ông như vậy, từ trong tới ngoài đều rất hấp dẫn người ta.

Phác Chí Mẫn rửa mặt xong, lau nước trên mặt, đi trở về thấy cô ấy.

Dương Thanh khẩn trương đến nóng mặt.

Cô ngừng một chút mới khiến cho mình nhìn bình thường chút:"Anh Phác Chí Mẫn."

"Ừm, có việc sao?" Anh cười, lộ ra hàm răng trắng, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

Dương Thanh cũng cố cười: "Không có việc gì, chỉ là muốn nói Cá Chạch hôm nay đi ra ngoài chơi rất bẩn, là chị Khương tắm rửa sạch sẽ cho nó."

"Thật sao." Phác Chí Mẫn bất ngờ: "Cô ấy giúp Cá Chạch tắm rửa?" Nói xong cũng cười:"Anh bỏ lỡ trò hay này rồi."

Dương Thanh gật gật đầu, xoa ngón tay: "Anh Phác Chí Mẫn, có thể hỏi anh một chuyện không."

"Em nói đi." Phác Chí Mẫn đi đến ngồi chỗ ghế kia, từ trong túi móc ra một cái hộp màu đỏ mở ra, chậm rãi uống sữa tươi.

Dương Thanh cũng đi qua, nhỏ giọng nói: " Cô Khương... Là bạn gái của anh phải không?"

Phác Chí Mẫn tay dừng lại, siết chặt bình sữa bò.

Anh cúi đầu lại uống một ngụm, ngẩng đầu:"Hỏi cái này để làm gì?"

Dương Thanh lập tức càng khẩn trương hơn không biết làm sao đứng ở đấy nói tiếp thế nào, gượng cười để đỡ tạm:"Em thấy hai người trông rất tốt, nếu như yêu nhau thì chị Lâm hẳn là rất vui vẻ, không cần vì anh mà phải quan tâm nhiều nữa, mấy nhóm bà ở trên phố cũng không giày vò giới thiệu bạn gái cho anh nữa, cô Khương đẹp như thế, tất cả mọi người đều vui vẻ cho anh."

Phác Chí Mẫn không ngẩng đầu: "Chuyện này có quan hệ gì với bọn họ, là chuyện của chính anh."

"Ồ." Dương Thanh nói: "Mọi người chỉ là quan tâm anh mà thôi."

Phác Chí Mẫn không nói chuyện, đem mấy ngụm sữa bò uống hết, mãi cho đến trước khi đi vẫn không trả lời vấn đề của cô.

Khương Sáp Kỳ ở phòng Bình An đợi không đi, nhìn cô nhóc luyện chữ.

Cá Chạch thiếu gia trong sân đào đất đào đến buồn bực ngán ngẩm, tự mình chạy tới.

Bình An lúc nghỉ giải lao dắt Cá Chạch đến tầng ba ở gian nhỏ bên trong chơi đùa.

Khương Sáp Kỳ kiểm tra bài tập của cô bé, không bao lâu chỉ nghe thấy Bình An ở trên đầu gào.

Cô đi lên xem xét, quả thực dở khóc dở cười, Cá Chạch không biết như thế nào lại chạy đến nóc phòng, lúc này đứng ở kia một đôi chân chó run lẩy bẩy, sống chết không dám xuống.

Nóc nhà là hình cái ô bằng gỗ dựng lên.

Cá Chạch đứng ở chính giữa, mở to đôi mắt chó vô tội.

Bình An đứng trên sân thượng ngửa đầu gào loạn: "Xuống đi đồ chó ngốc!"

"Em đừng mắng nó." Khương Sáp Kỳ nói:"Tranh thủ thời gian dỗ đi."

Bình An thế là bắt đầu khen: "Cá Chạch ngoan, bé ngoan, bé cún đẹp trai nhất, em nhanh lên xuống đây đi."

Cá Chạch không nhúc nhích.

Khương Sáp Kỳ: "..."

Đoán chừng bị buồn nôn đến mức không muốn xuống rồi.

Khương Sáp Kỳ chuẩn bị lên trên.

"Em đợi đó đừng nhúc nhích."

Cô dặn dò xong Bình An, cầm cái ghế, thân trên vừa leo lên, ở dưới gào một tiếng: "Khương Sáp Kỳ."

Cô vừa quay đầu lại, nhìn thấy mặt Phác Chí Mẫn, anh đang ở dưới tầng. "Đừng có mà lộn xộn!" Phác Chí Mẫn cau mày quát lên một tiếng.

Chưa tới nửa phút, anh chạy lên.

Khương Sáp Kỳ cũng đã lên nóc phòng, đầu Cá Chạch co lại trong ngực cô, miệng rộng liều mạng chen vào người cô.

Phác Chí Mẫn nhìn mà nổi điên: "Bảo em đừng có nhúc nhích."

"Em lên rồi còn gì."

Khương Sáp Kỳ sờ đầu Cá Chạch:"Nó có phải sợ độ cao không, nhìn nó run như này này."

Bình An ở một bên hô: "Mau thả nó xuống đây đi ạ."

Khương Sáp Kỳ nhìn Phác Chí Mẫn: "Anh đỡ chắc chắn nhé."

Cô ôm Cá Chạch, nhẹ buông tay, Cá Chạch kêu một tiếng, rơi xuống vào tay Phác Chí Mẫn.

Khương Sáp Kỳ từ trên nóc phòng chậm rãi trượt, dừng ở ngay rìa.

Phác Chí Mẫn vứt Cá Chạch xuống, tay mở ra: "Nhảy."

Khương Sáp Kỳ mảy may không do dự, trực tiếp nhảy, Phác Chí Mẫn vững vàng đỡ được cô: "Em là chán sống rồi?"

"..."

Khương Sáp Kỳ không đáp lại, nhanh đi nhìn Cá Chạch.

Phác Chí Mẫn nhìn xem Cá Chạch, cũng không biết mẹ nó bình dấm chua này nên làm thế nào.

*

Sau buổi cơm trưa, Phác Lâm trở về.

Phác Chí Mẫn đưa Khương Sáp Kỳ lên núi, trước khi đi để cô lên lầu thu dọn đồ đạc:"Đêm nay ở trên núi, ban đêm lạnh, có áo khoác cũng mang một cái theo."

Khương Sáp Kỳ trở về phòng tìm đồ, không có áo khoác, cô mang tới tất cả đều là váy, ngắn tay, có áo sơ mi tính là áo dài, đành phải lấy cất vào balo.

Ba giờ xuất phát.

Đường cái vòng quanh núi, không rộng, có vài đoạn hơi dốc, nhưng phong cảnh thực sự rất tốt.

Phóng tầm mắt nhìn ra, một mảng xanh mơn mởn, thảm thực vật bao trùm cực cao.

Đương nhiên cũng có vách núi hiểm trở, cửa sổ xe mở ra, gió một mực lùa vào, càng đi vào trong càng mát mẻ.

Núi này không nhiều người, một đường trống trải đến giữa sườn núi mất khoảng bốn mươi phút. Giữa rừng núi rất nhiều đường, có chiều rộng hẹp, trên cây treo cột mốc đường, chỉ cho biết từng nơi có cảnh đẹp đi như thế nào. Những cái tên của nơi đó đều rất đẹp, vườn hoa Linh Đinh, Hang Phong Cốc, Vụ Hải, còn có một cặp các sơn trang. Khương Sáp Kỳ từ đó thoáng nhìn "sơn trang Mộc Vân", bảng hướng dẫn bên trên viết phía trước 1KM.

Phác Chí Mẫn giảm tốc độ, tìm điểm đậu xe bên ngoài, toà nhà màu đỏ. Đó là khách sạn, sơn bốn chữ màu trắng —— khách sạn Hồng Sơn.

Bọn họ thuê phòng giường lớn.

Từ cửa sổ sát đất nhìn ra phía ngoài, một mảng màu xanh, càng nhìn ra xa, sương mù càng nặng, giống tiên cảnh.

Khương Sáp Kỳ mở cửa sổ ra, gió thổi vào mặt, len lỏi vào toàn thân từ trên xuống dưới một lượt, lạnh lẽo. Có thể tưởng tượng nhiệt độ buổi tối nhất định thấp hơn, cô cầm áo sơ mi mặc lên. Phác Chí Mẫn liếc mắt sang: "Chỉ mang theo cái này?"

Khương Sáp Kỳ nói: "Không có áo khoác."

"Đây là sườn núi, ban đêm lạnh hơn, đến trên đỉnh núi em không chịu được đâu."

Anh nhíu mày nói:"Đợi chút nữa mua bộ quần áo."

"Nơi này có thể mua sao?"

"Ừm, dẫn em đi."

Chỗ Phác Chí Mẫn bảo là ở một đầu phố nhỏ.

Bọn họ trông thấy tiệm bán quần áo liền đi vào.

Đúng là bán đồ nữ, nhưng trong tiệm treo toàn là váy hoa dài cùng một kiểu, nhìn chiều dài có thể che đến chân mắt cá chân, đỏ đỏ xanh xanh, có xanh có tím, hận không thể đem tất cả nhan sắc nhuộm lên.

Khương Sáp Kỳ vừa vào cửa liền dừng chân.

Phác Chí Mẫn nhìn hai lần, cũng nhíu mày, tưởng tượng một chút thứ này mặc trên người Khương Sáp Kỳ...

Cái này đều cái thứ quỷ gì! Hai người hết sức ăn ý quay đầu ra, đi lên phía trước một đoạn, lại tìm đến một nhà.

Nhà này đáng tin cậy hơn, quần áo kiểu dáng đa dạng, dài ngắn khác nhau, dày mỏng đều có.

Khương Sáp Kỳ còn đang nhìn ngắm, Phác Chí Mẫn đã cầm lên chiếc cardigan dài màu xám hở cổ.

Bà chủ nắm lấy cơ hội: "Anh đẹp trai ánh mắt thật tốt, cô gái này gầy như vậy, cái áo này đặc biệt vừa người, nhan sắc cũng tốt, mặc vào khẳng định là đẹp lắm."

Phác Chí Mẫn nói: "Thử một chút?"

"Ừm."

Khương Sáp Kỳ trực tiếp mặc lên, kích cỡ phù hợp, không tệ không dày, chiều dài vừa tới đùi, che chiếc quần đùi của cô, dưới là một đoạn chân dài vừa trắng vừa thẳng.

Bà chủ khen: "Đặc biệt phù hợp, chân này đẹp thật."

Phác Chí Mẫn nhìn đôi chân mảnh thon nhỏ, ánh mắt có chút ý sâu, qua hai giây, gật đầu: "Rất được."

Khương Sáp Kỳ nói: "Vậy sẽ lấy cái này đi."

"Được!" Bà chủ lại tiếp tục chào hàng:"Cần một cái quần dài không trên núi buổi chiều rất lạnh."

Phác Chí Mẫn nói: "Lấy một cái."

Khương Sáp Kỳ chọn cái màu đen, chất liệu cotton, hơi rộng.

Cô đi phòng thử đồ mặc thử.

Phác Chí Mẫn ở bên ngoài, sau một lát, nghe thấy Khương Sáp Kỳ gọi tên.

Anh đáp một tiếng, hỏi: "Không thích hợp?"

"Ừm."

Cô ở bên trong nói:"Eo bị rộng, giúp em cầm cái nhỏ hơn một số."

Phác Chí Mẫn để bà chủ tìm, đi đến phòng thử đồ bên ngoài gõ cửa.

Cửa mở một góv, chân trần trắng từ trước mắt thoảng qua, Phác Chí Mẫn không thấy rõ, trên tay quần đã bị rút lấy, cửa đóng lại.

Anh yết hầu có chút gấp, bỗng dưng nuốt xuống.

Khương Sáp Kỳ thay xong ra, vừa mở cửa, Phác Chí Mẫn ngay tại cửa.

Bà chủ chạy tới nhìn, lại khen: "Rất hợp, đẹp mắt cực kì."

Phác Chí Mẫn nhìn qua, cảm thấy vẫn là không mặc càng đẹp mắt.

Ý tưởng này ít nhiều có chút hạ lưu, anh không tiếp tục nghĩ nữa, nói: "Cứ mặc như vậy đi, ban đêm cũng phải đổi."

Hai túi quần áo, hết thảy hai trăm sáu. Trên núi dù sao cùng khác dưới núi, tùy tiện đụng cái gì cũng khác giá.

Khương Sáp Kỳ lấy tiền trong cặp, Phác Chí Mẫn đã trả tiền xong:"Đi."

Đi dạo một vòng, năm giờ rưỡi đi ăn cơm chiều.

Cuối phố đều là cửa hàng nhỏ và quán ăn nhanh nhỏ, vòng qua con đường này có nhà hàng cơm lớn, đi lên nữa, gần sơn trang Mộc Vân bên cạnh còn có khách sạn.

Nhưng du khách thích nhất vẫn là quầy ăn vặt.

Bọn họ ăn một bát mì kéo sợi làm bằng thủ công, lại tới quầy đồ nướng, không nghĩ tới, oan gia ngõ hẹp, đụng phải người quen.

Phác Chí Mẫn không chú ý, bưng đĩa ngồi xuống, Khương Sáp Kỳ kéo tay anh, chỉ cho anh nhìn, bên kia một nhóm người vây quanh cái bàn, ăn uống nói chuyện Nghiêm Tùng Mạn và Lư Hoan đều có mặt ở đó. Mà người đang uống bia kia không phải là Triệu Tắc sao.

Phác Chí Mẫn liếc hai mắt: "Thật đúng là vẫn còn cùng một chỗ với bọn họ, ngu xuẩn."

Khương Sáp Kỳ không nói chuyện, lại nhìn một chút, Triệu Tắc vui tươi hớn hở nói chuyện gì đó với Nghiêm Tòng Mạn. Tâm tư của đàn ông không giống phụ nữ, không quanh co ngoằn ngoèo, rất dễ dàng nhìn ra.

Khương Sáp Kỳ nói: "Cậu ấy giống như là còn ưa thích Nghiêm Tòng Mạn."

"Thích có ích lợi gì? Người ta không cho cậu ấy nửa điểm cơ hội."

Phác Chí Mẫn nhấp một hớp bia:"Muốn cần người hỗ trợ thì đi tìm cậu ấy, bình thường không gọi nổi một cuộc điện thoại, cái này có thể có hi vọng?"

Khương Sáp Kỳ nói: "Như thế nào gọi có hi vọng?"

Phác Chí Mẫn nắm vuốt lon bia, giương mắt nhìn cô một hồi, nói: "Giống ông đây năm đó theo đuổi em như thế."

Như thế nào?

Bình thường không để ý tới anh. Anh vừa có chuyện, cô tóm lại đều có mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro