Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Để em ôm anh

Lời này không ngoài dự đoán của Khương Sáp Kỳ.

Được một tấc lại muốn tiến thêm thước chỉ có thể là chuyện Phác Chí Mẫn sẽ làm.

Cô có câu có thể chặn anh lại, nhưng lăn vài vòng ở trên đầu lưỡi lại không nói ra. Thời gian này cứ như là trộm được, trộm một ngày tính một ngày, lãng phí chính là ngu xuẩn.

Khương Sáp Kỳ vỗ vỗ bàn tay lớn quấn quanh hông kia: "Buông tay đi."

Phác Chí Mẫn bất động.

Khương Sáp Kỳ im lặng, thấp giọng nói: "Không buông ra, em làm sao ôm anh được?"

Người đứng phía sau thoáng cứng đờ, lát sau, buông lỏng tay.

Khương Sáp Kỳ xoay người, ôm lấy anh, xác định mùi hương không biết tên kia hẳn là sữa tắm.

"Anh muốn tới thì tới đi."

Khương Sáp Kỳ ôm xong, vỗ vỗ lưng anh: "Đi ngủ thôi, rất buồn ngủ."

Phác Chí Mẫn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cúi đầu suy nghĩ một hồi, cảm thấy cái này giống y cách anh dỗ Cá Chạch, ôm lên rồi vuốt lông, vỗ đầu hai lần, rồi cho một quả bóng: "Ngoan nào, tự chơi một mình đi."

Phác Chí Mẫn nghiến nghiến răng, có chút muốn cắn người.

Ngẩng đầu nhìn, Khương Sáp Kỳ đã đi phòng vệ sinh.

Một cái giường lớn hai mét, Khương Sáp Kỳ chiếm bên trái, cô vén tấm chăn mỏng ngồi ở trên giường cởi váy, đổi thành chiếc áo thun mặc đi ngủ, nằm xuống cảm thấy không thoải mái, lại ngồi dậy, đem áo thun vén lên tới ngực, cởi nút áo ngực, kéo dây ra khỏi tay áo, áo ngực cởi ném ở trên tủ đầu giường.

Phác Chí Mẫn đứng bên cạnh, xem toàn bộ quá trình: "Kỹ năng này thực dụng nhỉ."

Khương Sáp Kỳ: "Là rất thực dụng."

Phác Chí Mẫn: "Anh cũng phải học một ít."

Khương Sáp Kỳ gật đầu: "Đúng, chờ đổi giới tính là vừa đúng lúc dùng tới."

Phác Chí Mẫn không tiếp lời, cười nhìn cô một hồi, vén một bên chăn mền nằm xuống, ôm cô, tay từ áo thun bên trong sờ lên bóp một cái.

"Lần sau anh cởi cho em."

"Không dám để Phác thiếu gia nhọc lòng."

Phác Chí Mẫn hôn môi cô, cắn nửa ngày mới buông ra.

Khương Sáp Kỳ mặt nghẹn đỏ, cách quần áo vỗ tay anh: "Hôm nay không được, nhớ kỹ đi."

"Anh có chừng mực."

Chân dài đặt lên eo Khương Sáp Kỳ, ôm sát, hơi thở bao quanh lấy cổ cô.

Chỗ ấy lại bừng tỉnh, cọ xát bên ngoài chiếc quần an toàn của cô.

Khương Sáp Kỳ nói: "Anh vừa mới trở về không phải đã..." Phía sau lời nói tiết kiệm.

Một tiếng cười thầm nơi cổ truyền tới: "Ông đây tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng."

"..."

Khương Sáp Kỳ đổ mồ hôi, yên tĩnh mấy giây: "Có còn quẩn lót để thay không?"

Phác Chí Mẫn: "Mua một tá rồi."

"..." Khương Sáp Kỳ mặt kề sát ngực anh, nóng đến mức có chút khó chịu: "Anh đây là tính kĩ rồi, một đêm 12 lần?"

Phác Chí Mẫn không đáp, cười đến mười phần vui vẻ.

Sau đó không nói nữa.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Phác Chí Mẫn xuống tầng, tắm rửa xong, đổi quần lại lên tầng.

Khương Sáp Kỳ đã ngủ.

Phác Chí Mẫn chỉnh nhiệt độ điều hòa, tắt đèn, trong bóng tối ôm cô vào lòng.

Chân núi sáng sớm giống ban đêm tĩnh mịch như nhau.

Khương Sáp Kỳ đẩy cửa sổ ra, cho gian phòng thay đổi không khí.

Mặt trời chưa ló dạng, nhìn bầu trời có vẻ như là một ngày đầy mây, ngoài cửa sổ nhánh cây đưa tới một chút gió nhẹ nhàng, lãnh đạm.

Ở lại đây cả một đời, hẳn là rất tốt.

Có thể làm việc ở nơi này, có chút tiền tiết kiệm, không biết có đủ mở một tiệm nhỏ, bán chút đồ lưu niệm, hoặc là một cái tiệm tạp hóa cũng được, như vâyh không cần suốt ngày phải mua kẹo bạc hà, mỗi ngày đều có ăn, nuôi một con chó, loại giống Cá Chạch, dính người một chút.

Cá Chạch... Đó là chó của Phác Chí Mẫn, nếu như tìm anh muốn, không biết anh có cho hay không?

Trên giường Phác thiếu gia không biết con trai đã bị người khác ngấp nghé, trở mình, từ trong giấc mộng tỉnh lại, thoáng nhìn bóng người bên cửa sổ, hàm hồ gọi: "Khương Sáp Kỳ..."

Mấy ngày nay anh hình như không gọi thẳng tên cô, có chuyện thì nói, đột nhiên gọi một tiếng như thế, Khương Sáp Kỳ không sao thích ứng được, quay người lại nhìn anh.

Phác Chí Mẫn dụi mắt ngồi dậy, xuống giường với vẻ ngái ngủ, đi chân đất giẫm trên sàn nhà.

Toàn thân chỉ mặc độc chiếc quần lót màu đen, bao bọc một cục lồi lên.

Sáng sớm ra đã bán nhan sắc, không ai giỏi hơn anh.

Khương Sáp Kỳ chỉ chỉ giường: "Mặc quần áo!"

"Chờ một chút." Phác Chí Mẫn mắt lem nhem, cau mày đi tới: "Em đang nhìn cái gì?"

Sáng sớm cổ họng còn khô, khàn khàn rõ ràng.

Khương Sáp Kỳ ghét cái tính bất cần này của anh, đẩy anh về giường, xoa xoa mặt anh: "Tỉnh chưa? Tỉnh rồi mặc quần áo." Kéo chiếc áo thun ném qua cho anh.

Phác Chí Mẫn cười đến ngặt nghẽo: "Thoải mái xoa đi, của em hết đó."

"Mặc kệ anh." Khương Sáp Kỳ lấy quần ném qua, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Đánh răng được một nửa, Phác Chí Mẫn quần áo chỉnh tề đi tới.

Người cao lớn vừa tiến đến, trong phòng trở nên chật chội chen chúc.

Trên bồn rửa mặt có bàn chải đánh răng dùng một lần, Phác Chí Mẫn cầm một cái bóc ra, không dùng kem đánh răng mà nhà nghỉ cung cấp, dùng tuýp của Khương Sáp Kỳ mang theo lại là vị bạc hà thanh mát.

Hai người song song đánh răng.

Khương Sáp Kỳ cúi đầu.

Phác Chí Mẫn nhìn tấm gương.

Sau một lát, Khương Sáp Kỳ đánh xong, đẩy anh: "Dịch sang một chút."

Phác Chí Mẫn lùi sang một bên, nhìn cô rửa mặt. Khương Sáp Kỳ nặn tuýp sữa rửa mặt, xoa thành bọt ở trên mặt mấy cái rồi rửa sạch, cầm khăn mặt lau khô, xoa kem dưỡng da, không dùng mấy cái khác, cũng không có trang điểm.

Cô ra ngoài thay xong quần áo, Phác Chí Mẫn cũng vệ sinh xong, không có khăn mặt, anh mặt ướt đứng ở cửa: "Dùng khăn mặt của em được không?"

Khương Sáp Kỳ ngẩng đầu, nhìn mặt anh đầy nước, rất tức cười.

"Dùng đi."

Phác Chí Mẫn lại đi vào, khăn rửa mặt của cô là vải cotton, hình vuông, màu xanh. Phác Chí Mẫn mở ra nhìn qua, trải ra trên mặt xoa xoa, ngửi được một mùi hương thoang thoảng, có thể là mùi của sữa rửa mặt.

Phác Chí Mẫn đi ra phòng vệ sinh, Khương Sáp Kỳ đang lựa đồ bỏ vào balo nhỏ.

Anh đi qua, sáp lại gần: "Kem đánh răng của em nặng vị bạc hà quá."

"Không thích?"

"Thích." Khương Sáp Kỳ đem giấy ăn ném vào balo, Phác Chí Mẫn liếc mắt, bên cạnh có cuốn sổ màu xanh lá.

"Bây giờ vẫn còn viết nhật ký?"

"Không viết."

"Đó là cái gì?" Anh chỉ vào cuốn sổ.

Khương Sáp Kỳ kéo lên khóa kéo, nói: "Sổ ghi chép công việc."

Phác Chí Mẫn liếc nhìn cô một cái, không hỏi.

Khương Sáp Kỳ xách cặp để một bên, nói: "Hôm nay đi gặp Lâm Ưu?"

Phác Chí Mẫn gật đầu:"Còn muốn đi chỗ nào chơi nữa?"

"Anh có ý kiến gì?"

"Anh không phải hướng dẫn viên du lịch."

"Vậy gặp xong Lâm Ưu, em tự chơi một mình?"

"Em không phải làm việc à?"

"Sưu tầm văn hóa dân gian" Khương Sáp Kỳ nói: "Sưu tầm văn hóa dân gian chính là đi chơi."

"..."

Chưa nói chuyện xong,điện thoại di động Khương Sáp Kỳ vang lên, là tin nhắn của Nhan Hân.

Khương Sáp Kỳ xem hết nói với Phác Chí Mẫn: "Xuống tầng thôi, Nhan Hân ra ngoài rồi."

Một nam một nữ sáng sớm cùng nhau xuống tầng, vốn đã làm cho người ta mơ màng, Tiểu Triệu đứng ở quầy lễ tân thông minh cỡ nào, chỉ coi như không nhìn thấy, cười nói với bọn họ bữa sáng đã làm xong, ở nhà ăn nhỏ.

Nhà ăn nhỏ ngay bên cạnh, đi ra ngoài xoay trái, độc lập một gian phòng, tự phục vụ thức ăn, bên trong đã ngồi không ít người, phần lớn là nam nữ trẻ tuổi.

Khương Sáp Kỳ chọn một chỗ trống, để cặp xuống.

Phác Chí Mẫn múc hai bát mì, lấy mấy miếng xôi.

"Còn món khác nữa, không đủ lại lấy thêm."

Khương Sáp Kỳ nhìn một chút: "Chỗ này đủ ăn."

Hai người ngồi đối mặt nhau.

Phía sau bọn họ một cặp nam nữ, vừa ăn bên cạnh vừa trò chuyện.

"Ngày mai em đi, còn anh."

"Vé xe của anh ngày kia."

"Anh ở đâu."

"Thượng Hải, còn em ở chỗ nào?"

"Vân Nam."

Nam: "Vậy thì xa quá, về sau không gặp được, đêm nay sẽ đi qua tìm em, em có mở cửa không."

Nữ: "Ban đêm thig nói tiếp, nói không chính xác ban đêm anh đã đổi người khác."

Hai người đều cười, ngầm hiểu ý đối phương.

Khương Sáp Kỳ nghe câu đầu tiên đã hiểu bọn họ có quan hệ thế nào.

Cô nhìn Phác Chí Mẫn một chút, anh đang ăn xôi, đôi mắt cụp xuống, không biểu lộ cảm xúc gì.

Sau bữa ăn xuất phát, Phác Chí Mẫn vẫn lái chiếc xe kia.

Quán bar của Lâm Ưu mở ở một trấn gần nội thành, là khu danh lam thắng cảnh kiểu mở, có đường phố nghệ thuật, bên trong có chợ hoa, chợ chim, cửa hàng đồ thủ công, ngoài ra còn có mấy quán bar.

Khách tới nhiều nhất là quán của Lâm Ưu.

Khương Sáp Kỳ đi theo Phác Chí Mẫn, tới cửa nghe thấy tiếng ca, giai điệu khác lạ, hẳn là Lâm Ưu tự biên tự sáng tạo.

Phác Chí Mẫn quen thuộc, chọn ghế sa lon ngồi xuống.

Lâm Ưu đã trông thấy bọn họ, phất phất tay, tiếp tục hát.

Khương Sáp Kỳ ngồi xuống, trên sân khấu nhỏ mấy mét kia Lâm Ưu mặc một thân váy đen, đẹp đến mức cực kì ngang ngược, Lâm Ưu vẫn ngông cuồng như trước đây, cô ấy mãi mãi chính là bản thân cô ấy.

Khương Sáp Kỳ thất thần một hồi.

Phác Chí Mẫn bưng đồ uống tới, anh là rượu, đưa cho cô lại là nước cam ấm.

Anh còn lấy cái ô nhỏ, thả lên trên cốc của cô.

Khương Sáp Kỳ nhận lấy, buồn cười nói: "Có phải lừa gạt trẻ nhỏ đâu."

Phác Chí Mẫn nói: "Em là trẻ nhỏ đấy?"

Khương Sáp Kỳ: "Không nhỏ bằng anh."

Phác Chí Mẫn uống một hớp rượu, ngước mắt: "Anh nhỏ hay không nhỏ, trong lòng em rõ ràng."

"..."

Khương Sáp Kỳ không nói, quay mặt nhìn sân khấu.

Lâm Ưu hát xong, bỏ đi một mạch, đến đây.

Khương Sáp Kỳ sớm ấp ủ nụ cười xong từ lâu, Lâm Ưu đi lên bóp mặt cô: "Tự kiểm điểm xong chưa, bản kiểm điểm đâu"

Khương Sáp Kỳ: "..."

Phác Chí Mẫn nhíu mày: "Đừng động tay động chân."

"À há, Phác thiếu gia quản rộng quá rồi."

Lâm Ưu đặt mông ngồi bên cạnh Khương Sáp Kỳ:"Mình làm sao nhớ kỹ, hai ngươi đã chia tay từ tám trăm năm trước rồi, người bây giờ không phải là của cậu, tớ muốn chạm thì sẽ chạm."

Lời này là điển hình là hết chuyện để nói.

Hai người trong cuộc đều tránh sự tình, Lâm Ưu trở mình đưa sự tình ra ngay trước mặt, bầu không khí có thể tốt mới là lạ.

Hết lần này tới lần khác Lâm Ưu chưa bao giờ là người nhìn sắc mặt người khác, lại ném một câu thẳng tắp cho Khương Sáp Kỳ: "Làm sao? Quay lại rồi?"

"..." Khương Sáp Kỳ phát hiện ánh mắt của Phác Chí Mẫn so với Lâm Ưu còn gấp hơn, nhìn đuổi theo cô.

Quay lại không phải như này.

Cần phải quay ngược lại quá khứ, chữa lành mọi oán giận, ít nhất phải có cái nghi thức, lại không được nữa cũng phải có một câu, tóm lại là không phải như thế này mơ mơ hồ hồ rồi ngủ ở một phòng.

Mà Khương Sáp Kỳ hiện tại, không cho Phác Chí Mẫn được một câu.

Trong cổ họng hai chữ đi lòng vòng, lại quay trở về.

Khương Sáp Kỳ không nhìn Phác Chí Mẫn, cười kéo Lâm Ưu tay: "Cậu hỏi cái khác đi."

Lâm Ưu nhíu nhíu mày, nhìn trên mặt bọn họ mấy giây, biết rõ chút. "Được, không hỏi cái này, hai người các cậu tự dây dưa đi, cậu ở chỗ này đừng đi đâu, mình đi lấy ly rượu."

Lâm Ưu đứng dậy, đi quầy bar.

Khương Sáp Kỳ cúi đầu uống nước cam.

Phác Chí Mẫn cũng thu tầm mắt lại, im lặng không lên tiếng uống rượu.

Sau một lát, Lâm Ưu tới, bưng điểm tâm ngọt và đồ ăn nhẹ, cô ấy có thể dẫn dắt câu chuyện rất nhanh đã nói sang chuyện khác.

Chuyện này cuối cùng cũng cho qua.

Ở quán bar ăn xong bữa cơm trưa, Phác Chí Mẫn và Khương Sáp Kỳ rời đi.

Hai người một trước một sau đi ra đường phố.

Phác Chí Mẫn bước chân nhanh, mấy bước đã bỏ lại Khương Sáp Kỳ ở phía sau.

Đợi cô đi đến đầu phố, anh lại đứng ở đằng kia chờ.

Khương Sáp Kỳ đi qua, anh nắm tay đưa qua: "Nắm đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro