Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Cậu còn mấy cái mười năm để chờ?

Khương Sáp Kỳ đương nhiên là nhớ.

Cô nắm tay cầm va li, dừng hai giây, sau quay lại nói: Em nhớ hết, nhớ luôn cả lời anh nói nữa.

Tối qua anh đã nói những gì?

Em muốn ngủ với ông đây.

Ông đây giỏi hơn, không sợ em.

Cô cười, nhẹ giọng nói: Một người đàn ông chịu chơi sau khi mặc quần lên sẽ không truy vấn đến cùng, biết rõ còn cố hỏi.

......

Vòi nước trong phòng tắm chưa khóa chặt, tích tích tách tách.

Cô đứng một lúc lại tiếp tục dọn đồ. Cô đứng bên bàn, bỏ sạc điện thoại và hộp kẹo bạc hà vào balô, động tác lưu loát. Chẳng bao lâu sau, liền cảm giác có người dựa sát lại gần, quanh thân vấn vương mùi bạc hà thanh mát.

Em nói đúng. Anh nói. Được, lần sau không hỏi.

Anh vào nhà vệ sinh lấy áo phông mặc vào, nói với cô: Anh đi mua đồ ăn sáng.

Phác Chí Mẫn mua hai bát mỳ thịt, thêm hai cái bánh quẩy trở về khách sạn, hai người yên lặng ngồi ăn, không vội vàng gấp gáp như bữa tối qua, nhưng bầu không khí cũng không mấy ngại ngùng.

Anh không nhắc đến việc về Phong Châu, Khương Sáp Kỳ cũng coi như không có chuyện này, không hỏi đến.

Ăn xong liền đi trả phòng, lái xe đến núi Linh Đinh.

Xe chạy men theo đường núi, bên ngoài cửa cơ man là núi là rừng.

Anh lái xe vững, tốc độ cũng không chậm. Khương Sáp Kỳ ngồi ở ghế phó lái ngắm phong cảnh bên ngoài. Tối qua đổ mưa to, không khí buổi sáng tươi mới, cửa xe mở to, cứ hít thở là không khí căng tràn lồng ngực.

Hai người hoàn toàn không nói chuyện với nhau. Phác Chí Mẫn không nói đến chuyện về Phong Châu, Khương Sáp Kỳ cũng không hỏi anh.

Tầm bốn mươi phút là tới đường Ma Phường dưới chân núi Linh Đinh. Cả một con đường đều là chỗ kinh doanh, quán ăn, khách sạn xếp thành hàng. Đi qua cả một con đường, chỗ bán đặc sản địa phương và đồ lưu niệm là nhiều nhất, cứ đi ba bước lại có một cửa tiệm, đồ giống nhau đến hoa mắt, rõ ràng nói với bạn rằng chỗ này đều là hàng hóa từ cùng một xưởng mà ra.

Khách sạn Ánh Dương ở cuối đường Ma Phường, tổng cộng hai tầng. Đi men theo con đường đá, phía trước là sông, đằng sau là núi, bên cạnh còn có một nhà kho nhỏ, có một khu vườn, có hoa có cỏ, đằng sau còn có chỗ nghỉ ngơi, bàn ghế bày khắp, còn có bạt che nắng.

Mười năm trước, chị của Phác Chí Mẫn là Phác Lâm gả tới Ngu Khê, cả nhà ở thành phố mở siêu thị. Sau này ngành du lịch ở vùng nông thôn phát triển mạnh, chị ấy bắt kịp xu thế chạy đến dưới chân núi Linh Đinh mở khách sạn.

Trước đây Khương Sáp Kỳ từng gặp chị ấy hai lần.

Một lần là vào học kỳ một năm lớp Mười Một, Phác Chí Mẫn gây chuyện, nhà trường mời phụ huynh, Phác Lâm tới, đứng ở ngoài cửa sổ lớp lúc giờ nghỉ trưa. Cô khi đó ngồi bên cửa sổ, liền giúp chị ấy gọi Phác Chí Mẫn.

Lần khác là vào học kỳ hai năm lớp Mười Hai. Vì hẹn hò nên cô và Phác Chí Mẫn bị lôi đến văn phòng giáo dục tư tưởng, thầy chủ nhiệm mời Phác Lâm tới, nói vòng nói vèo một hồi, đại ý của cuộc trò chuyện này chính là muốn chị ấy chia cắt uyên ương, nào ngờ Phác Lâm hào phóng nói: Không giấu thầy, em trai tôi từ lúc yêu đương liền không đánh nhau không gây chuyện, mỗi ngày về nhà đều đọc sách làm bài, hiếm lắm mới thấy nó ngoan như con mèo nhỏ. Tôi mà bảo nó chia tay không phải là con ngốc à, tôi còn mong bọn nó yêu đương đến thiên hoang địa lão cơ.

Khương Sáp Kỳ nghe mà trợn mắt há mồm, Phác Chí Mẫn đứng một bên thì cười sặc sụa.

Chỉ có duyên gặp mặt hai lần, thực ra ấn tượng về nhau cũng không sâu.

Nhưng khi vừa gặp ở khách sạn, cả hai đều nhận ra nhau.

Phác Lâm không hề kinh ngạc. Tối qua Phác Chí Mẫn vội vàng đến, vội vàng đi, cô hỏi Nhan Hân thì đã đoán được đến bảy tám phần. Lúc thấy Khương Sáp Kỳ, Phác Lâm cũng không hề bất ngờ, bước ra đón hai người, hàn huyên vài câu với Khương Sáp Kỳ, sau đó mới đưa thẻ phòng cho Phác Chí Mẫn, bảo anh đưa cô lên phòng.

Đồ đạc trong phòng đơn giản thanh nhã, ga giường rèm cửa đều mang màu sắc dịu nhẹ tươi mát.

Phòng của Khương Sáp Kỳ có giường gỗ mộc, cửa sổ lớn, bên ngoài có ban công nhỏ. Vùng sát cạnh khu du lịch tấc đất tấc vàng, phòng như thế này phí thuê một ngày nhất định là không rẻ. Cô nghĩ, lúc đi phải nhớ trả tiền.

Phác Chí Mẫn xách va li lên lầu, lại đi xuống dưới.

Cô ngồi nghỉ một lúc, mở tin nhắn của Nhan Hân ra. Cô nhóc này lại ra ngoài chụp ảnh rồi.

Cô khoác ba lô lên định đi xuống, cửa mở ra, một cô gái xinh đẹp đứng ngoài cửa, tầm hơn hai mươi tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy liền thân màu trắng, khi cười lên có má lúm đồng tiền.

Xin chào, chị Lâm bảo em mang nước nóng tới. Cô gái cười, giơ ấm nước trong tay lên cho cô xem.

Cảm ơn. Cô nhận lấy để trong phòng. Vừa quay người, lại thấy cô gái vẫn chưa đi, cứ đứng ở cửa nhìn cô.

Cô không hiểu ra sao, đối phương lại cười, nói: Chị Lâm nói, chị là bạn anh Phác Chí Mẫn, chị có việc gì cứ việc tìm em, em ở bên dưới.

Được.

Phía cầu thang có người gọi: Dương Thanh.

Đây. Cô gái đáp, chạy nhanh đi.

Cô đóng cửa lại đi xuống tầng. Phác Lâm ngồi ở quầy tiếp tân, thấy cô liền cười hỏi: Đi ra ngoài à?

Vâng. Tầm mắt cô đảo quanh.

Tìm Phác Chí Mẫn đúng không?

Em ra ngoài đi dạo, định nói với anh ấy một tiếng.

Ừ. Phác Lâm nhàn nhã chỉ cửa sau: Ở đằng sau đấy.

"Cảm ơn chị.

Cô đi theo hướng mà chị ấy chỉ, mở cửa ra liền đến một khu vườn nhỏ.

Anh Phác Chí Mẫn, lần này anh định ở lại bao lâu? Giọng nữ trong trẻo.

Cô quay đầu, thấy hai người trong chòi tránh nắng. Phác Chí Mẫn ở bên cạnh bậc xi măng bổ dưa hấu, cô gái tên Dương Thanh kia ngồi bên cạnh anh, lấy từng miếng dưa để vào trong đĩa.

Phác Chí Mẫn: Chưa quyết định.

Dù sao cũng phải ở mấy ngày chứ? Dương Thanh nhăn mày. Anh không ở đây, Bình An sắp bay lên trời rồi, hôm qua còn đánh nhau với con trai nhà Lão Trương đầu phố, bố mẹ nhà người ta gõ tận cửa nhà hỏi tội rồi.

Có chị tôi quản rồi.

Chị ấy đánh cũng đánh, mắng cũng mắng nhưng không có tác dụng. Dương Thanh nói: Bình An chỉ sợ có mỗi anh, anh ở đây quản thúc con bé, chị Lâm cũng đỡ lo.

Anh cười: Coi trọng anh phết đấy nhỉ.

Mặt Dương Thanh đỏ lên, cúi đầu nhặt dưa: Vốn thế mà, em chỉ nói sự thật thôi.

"Tiểu ma vương chạy đi đâu rồi?

Không biết nữa, sáng sớm ra đã cầm bài tập hè chạy mất tiêu rồi.

Phác Chí Mẫn cắt xong miếng cuối cùng, Dương Thanh đưa một miếng cho anh: Anh nếm thử đi, dưa năm nay ngọt lắm.

Anh nhận lấy, mấy miếng to ăn hết rồi ra bồn rửa tay rửa mặt. Dương Thanh đem dưa Ha Mi ra vòi nước rửa: Dưa này cũng phải cắt ra mấy đĩa.

Anh nhìn qua, nói: Dưa này phải gọt vỏ trước.

À phải, dao gọt vỏ. Dương Thanh ra chỗ đĩa tìm, đưa dao cho anh: Này.

Phác Chí Mẫn.

Hai người ở trong chòi đều quay lại.

Mặt Phác Chí Mẫn đọng vài giọt nước, mi mày ướt đẫm.

Em định đi ra ngoài. Cô đứng bên cửa.

Anh lau mặt:Đi đâu?

Đi lượn lung tung thôi.

Anh đi với em. Anh đi về phía cô.

Không cần. Cô cười. Anh cứ làm việc của anh đi. Cô không dừng lại, khoác balô đi.

Anh đứng đó một lúc, nước trên lông mi nhỏ xuống. Dương Thanh đi tới: Anh Phác Chí Mẫn, đó là ai vậy, chị Lâm bảo đó là bạn anh.

Ừ.

Bạn công việc à?

Không phải. Anh trở lại, lấy dao gọt vỏ dưa Ha Mi. Dương Thanh thấy sắc mặt anh không đúng lắm, muốn hỏi lại không dám, đi qua tránh nặng tìm nhẹ nói: Cô ấy xinh thật, mắt vừa to vừa đẹp.

Thế à. Anh lười biếng đáp.

Dương Thanh âm thầm quan sát anh, tim đập thình thịch, môi mấp máy một lúc lâu vẫn không thể nói gì, mà Tiểu Triệu ở trước nhà đã gọi: Dương Thanh, dưa đâu?

Đến ngay đây.

*****

Khương Sáp Kỳ đi dọc theo đường Ma Phường, dạo qua mấy cửa hàng. Có sạp bán bánh rau thơm nức mũi.

Cái này bao nhiêu?

Bốn đồng một cái.

Cho một cái.

Cô vừa đi vừa ăn, đi tới đầu đường, vào ngồi trong một cái đình.

Bên cạnh có người mở sạp bói toán. Có hai cô gái đi cùng nhau tới, nói muốn bói nhân duyên. Thầy bói toán hỏi ngày sinh trước, lại bảo mỗi người viết vài chữ, sau đó lẩm bẩm gì đó, cuối cùng nói cho bọn họ năm nào sẽ gặp được chân mệnh thiên tử, năm nào sẽ kết hôn, không nên đến với những người cầm tinh gì.

Khương Sáp Kỳ nghe xong, cũng vừa lúc ăn xong bánh, đứng dậy phủi mông định đi, lại bị gọi lại.

Cô gái, đến bói nhân duyên đi. Thầy bói toán khép hờ mắt, bên trán đầy nếp nhăn.

Cô dừng lại một chút, đi qua: Không xem nhân duyên, xem cái khác đi.

Xem gì?

Tùy ông. Cô nói ngày sinh cho ông ta.

Ông khép hờ mắt, lầm bầm một lúc rồi nói ra một tràng, cô không hiểu gì cả: Phiền ông phiên dịch được không?

Tình thân duyên mỏng, đừng cưỡng cầu.

Hết rồi à?

Ông lắc đầu, không nói gì nữa.

Cô cười, đặt tờ hai mươi tệ trước mặt ông.

Khương Sáp Kỳ đi ra đường, tới đường đi vào núi. Có rất nhiều xe đỗ ở đó, sạp bán đặc sản địa phương bày nhan nhản, có rất nhiều loại hoa quả chưa nhìn thấy bao giờ.

Cô đi về phía trước, bên trái bỗng nhảy ra một tên đầu trọc: Người đẹp, lên núi không, sáu mươi tệ, đưa đến Mộc Vân sơn trang.

Người phụ nữ trong xe bên phải hét to: Năm mươi tệ, Mộc Vân sơn trang, có đi không?

Khương Sáp Kỳ đi sang bên phải: Chị ơi, hỏi thăm chút được không?

Chuyện gì?

Có thể đi vào Mộc Vân sơn trang không?

Cái đó à... Nơi đó không mở cho người ngoài đâu, đó là biệt thự tư nhân để dưỡng lão đấy.

"Vậy có cách gì không?

Khó đấy, phải có cửa sau cơ, người bình thường đừng nghĩ tới. Người phụ nữ đánh giá cô: Em muốn đi thì chị đưa em đi, dạo vườn bên ngoài là được rồi.

Cô phất phất tay: Vậy không cần nữa, không thú vị. Cô quay đầu đi, qua một siêu thị, có hai đứa trẻ đang gây chuyện, cô bé đụng vào người cô.

Khương Sáp Kỳ đỡ cô bé: Đau không?

Chút đau này thì nhằm nhò gì. Cô bé đứng thẳng dậy, nhìn cô, đôi mắt phát sáng: Em từng gặp chị rồi.

Gặp ở đâu?

Cô bé nhăn mày, sờ sờ tai suy nghĩ: ...Em quên rồi.

Em đi cẩn thận vào. Cô thả cô bé ra, đi tiếp. Cô bé đi theo, vừa đi vừa vò đầu suy nghĩ, trong lúc vô thức đã đi theo về khách sạn.

Phác Lâm liếc nhìn cô nhóc đằng sau lưng cô, gầm lên: Thẩm Bình An!

Khương Sáp Kỳ quay đầu, không phải là cô nhóc vừa nãy sao.

Thẩm Bình An vội nói: Mẹ, đừng mắng con vội, hôm nay con không đánh người không mắng người, không cướp đồ chơi, không đẩy người ta vào cống, con còn làm bài tập nữa!

Phác Lâm cười nhếch mép: Ngoan lắm. Vừa hay cậu con đến, đưa bài tập cho cậu con xem đi.

Ai, ai đến cơ? Chân Thẩm Bình An hơi run, từng bước nhỏ dịch ra ngoài, vừa dịch đến cửa thì quay người chạy mất.

Khương Sáp Kỳ thán phục nhìn bóng dáng bé nhỏ, tốc độ này có thể chạy nước rút 100 mét rồi.

Phác Lâm đổi một mặt cười, bắt chuyện với Khương Sáp Kỳ: Con gái nhà chị đấy, nghịch lắm.

Hình như cô bé rất sợ Phác Chí Mẫn.

Phải, chỉ sợ mỗi cậu nó thôi. Phác Lâm nói. Phác Chí Mẫn vừa đen mặt, con bé đã sợ tè ra quần.

Đang nói thì Phác Chí Mẫn đi từ trên lầu xuống. Cô nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu thì nhìn thấy anh xách một cái thùng màu đỏ, đằng sau còn có một người đi theo. Cô không nhìn đằng sau anh, thu tầm mắt về, nói với Phác Lâm: Cô bé tên Bình An ạ?

Phải, bố nó đặt đấy. Phác Lâm nói: Chưa ăn trưa đúng không, cùng ăn nhé?

Em ăn bên ngoài rồi. Cô cười. Em lên trước đây.

Được.

Phác Chí Mẫn đi qua, Dương Thanh theo đằng sau anh.

Khương Sáp Kỳ cười với bọn họ, đi lên cầu thang.

Phác Lâm nói với Dương Thanh: Đi gọi Bình An về đi, con bé vừa về, chắc lại chạy sang gian nhà phụ rồi.

Vâng, để em đi gọi con bé. Dương Thanh bước nhanh ra ngoài.

Phác Lâm liếc cầu thang, nói với Phác Chí Mẫn: Đứng ngu người ở đây làm gì, không lên xem à?

Xem cái gì? Anh để cái thùng xuống, cầm lấy cốc uống nước.

Phác Lâm cười khẩy, nhàn nhạt nói: Trong bụng mày nghĩ gì, chị mày biết hết đấy.

Phác Chí Mẫn lười để ý, đặt cốc xuống, xách thùng đi về phía sân sau.

Nữ thần của mày đang không vui đấy, không nhìn ra à?

Anh ngừng bước.

Phác Lâm bỗng hả hê: Giả vờ cái gì? Cũng không biết tên ngốc nào, năm đó theo đuổi được con gái nhà người ta, về đến nhà trùm chăn cười một mình, như một thằng điên là ai.

Phác Chí Mẫn quay đầu lại: Chị có thể im lặng rồi đấy.

Chị mày nói không đúng hả. Giả vờ giả vịt cái gì, bao nhiêu tuổi đầu rồi, không lo giữ người ta lại đi, đợi người ta chạy mất rồi, mày chỉ có nước trùm chăn mà khóc thôi.

Mặt anh đen như đáy nồi.

Phác Lâm đi tới xách thùng lên, trước khi đi còn vứt lại một câu: Mày còn có bao nhiêu năm để đợi chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro