Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1.

Một kẻ lang thang là gì? Chẳng phải hắn bị lạc, cũng không thể tiên đoán được sự thôi thúc của ruột gan, hướng đến bất kỳ nơi nào thú vị.

Không mang trên mình gánh nặng của những nghĩa vụ trói buộc.

Tại sao lại lang thang? Ừ thì, lý do chỉ mỗi bản thân hắn biết. Đôi khi, ngay cả kẻ lang thang cũng không rõ sự hấp dẫn ấy từ đâu mà có.

Kẻ đó có thể lang thang trong tâm trí, cơ thể và tâm hồn, có lẽ là mãi mãi; ai thực sự nhìn thấu sự phức tạp của thế giới bên kia?

Một cuộc đời như vậy sở hữu vẻ thanh thản đầy mê hoặc. Kẻ trưởng thành để hiểu lấy chính hắn. Nhưng tồn tại một nỗi khao khát, luôn luôn là một nỗi khao khát, về một thứ có thể sẽ trở nên rõ ràng, hoặc có thể sẽ không bao giờ được tìm ra.

Sự mãn nguyện xuất hiện ngay ở sự lang thang. Hoặc chí ít, đây là điều họ tự nhủ lúc ham muốn vượt quá khả năng tinh thần, nhằm xác nhận sự bất lực không ngừng với việc thỏa mãn những nhu cầu sâu thẳm và tuyệt vọng nhất.

Một kẻ lang thang là... Một kẻ lang thang là...

***

Một vật lạnh lẽo và ươn ướt lướt qua vầng trán đang nhức nhối của Sesshomaru. Tất cả những điều hắn biết bây giờ là, cơn đau và cảm giác dễ chịu duy nhất này. Tay hắn đụng phải nó, và nó liền bất động, cho phép hắn chậm rãi chọc vào những sợi tơ ẩm thấp, đến khi chúng trở thành hơi ấm của những ngón tay khác mà hắn chạm tới.

"...omaru?" Có thứ gì đó—một giọng nói. Nó bắt đầu xuyên qua tiếng ù ù ở tai hắn. "Sesshomaru, ngươi có nghe thấy ta không?" Thanh âm thô ráp... nhưng dịu dàng. Nó xua tan đi lớp sương mù đang bao trùm hắn trong trạng thái mê man.

Áp lực mát lạnh vừa rời khỏi trán hắn, thì tay đã bị một người nắm lấy, sự tiếp xúc đột ngột khiến hắn kinh ngạc mở mắt. Sesshomaru rên rỉ, chớp mắt và cố gắng quan sát rõ những hình ảnh mờ nhạt. Khung cảnh chói sáng. Hắn chống chọi trước sự chóng mặt và cơn đau dai dẳng phía sau đôi mắt, tuy nhiên việc nhìn cực kỳ khó khăn, hay nhận thức không thôi cũng thế.

Đôi mắt hắn lại khép vào và bàn tay hắn giật giật vì móng vuốt nhọn của một người khác. Giọng nói khàn khàn và nhẹ nhàng đó, vẫn thốt lên thứ mà hắn biết là tên mình. Có người muốn Sesshomaru trả lời, dẫu vậy điều đó là quá sức, hắn chỉ là một khối lửa cháy bỏng, có lẽ thậm chí không có miệng để đáp. Hắn không có gì cả.

Và ừ, hắn còn nhận ra cái chạm tay, và tiếng động trầm ấm kia dường như gọi được mỗi tên của hắn. Chẳng mấy chốc, nó mơ hồ dần. Và rồi không còn âm thanh nào nữa.

Lần tiếp theo Sesshomaru gắng gượng mở mắt, quang cảnh trở nên tối tăm hơn. Và hắn có thể nhìn thấy. Cơn đau đầu đã giảm bớt. Nhịp tim đều đặn và tiếng ngáy nhẹ nhàng khiến Sesshomaru quay sang bên phải. Rất gần hắn là một bóng hình đang ngủ, mặc áo choàng đỏ và mái tóc bạc.

Chỉ có hai người họ trong gian phòng thiếu ánh sáng, không khí thoang thoảng mùi thảo mộc, và mùi hương quen thuộc một cách lạ lùng của một sinh vật giống đực, mà hắn không biết. Có vẻ bây giờ họ đang cùng nhau nằm chung một chiếc đệm. Tuy Sesshomaru không thể nhớ hắn đang ở đâu, hắn là ai, hay sao hắn lại liệt giường.

Tâm trí có cực kỳ bối rối thì Sesshomaru cũng không mảy may hoảng loạn. Ngay cả với trạng thái này, Sesshomaru hiểu rõ rằng, hắn hoàn toàn có thể tỉnh dậy một mình tại rừng, hoặc dưới chân một vách đá, nhưng không hề, hắn đã được che chở, và có người bên cạnh và gọi tên hắn, người luôn bám sát hắn dù là lúc ngủ.

Người chăm sóc Sesshomaru có khuôn mặt trẻ trung, bình yên khi ngủ. Thay vì làm phiền người ấy, Sesshomaru quyết định đón nhận giấc ngủ một lần nữa.

Sự ấm áp và ánh sáng của mặt trời sáng sớm đã đánh thức Sesshomaru, hắn thấy thoải mái, có điều cổ họng hơi khô khốc. Hắn ngồi dậy, hất tóc ra sau vai. Chuyển động hẳn là khá đột ngột, bởi khối màu đỏ và bạc kế hắn khẽ nhúc nhích, và choàng bật dậy. Đôi mắt vàng chất chứa sự mệt mỏi mở to, lướt qua hắn, và Sesshomaru đã bị người luôn trông chừng hắn ôm chặt. Hắn cứng đờ, không biết phải phản ứng thế nào.

"Ôi trời, Sesshomaru, ngươi đã tỉnh," sinh vật quá mức tình cảm kia thì thầm nơi bờ vai hắn. Người này quả thực rất tinh ý. "Ngươi sao rồi? Có cần gì khô—?"

"Ngươi là ai?"

Con yêu quái có đôi tai chó đột nhiên lùi lại, nét mặt lộ rõ ​​vẻ kinh ngạc tột độ. Tuy Sesshomaru không rõ nguyên do, nhưng lời nói của hắn có lẽ đã vô tình cắt sâu vào trái tim đối phương. Hắn vốn không có ý định gây tổn thương cho người đã chăm sóc hắn trong thời gian khó khăn.

"Là... là ta. Inuyasha đây," ở khoảng cách gần tới vậy với người được gọi là Inuyasha, Sesshomaru nghe thấy nhịp tim dồn dập của cậu. Chuyện đó khiến hắn bối rối. Trước ánh mắt tối sầm của Inuyasha, ruột gan hắn cảm giác tệ hơn. "Xin ngươi đấy. Ngươi không thể làm thế, ta..."

Inuyasha cố chìa tay chạm lên mặt Sesshomaru, có điều hắn lùi lại và giơ tay ngăn cản. "Đủ rồi," hắn cất lời. Mọi thứ đã đi quá giới hạn, mà hắn thì không biết cách tự chữa lành. Hà cớ gì Inuyasha dám nhìn hắn bằng thái độ giống kiểu Sesshomaru vừa xé toạc bụng của cậu ra?

Inuyasha hiển nhiên nao núng, nhưng vẫn ngồi xuống, tạo không gian cho Sesshomaru. Cậu có vẻ mất một lúc để khôi phục tâm trạng, mặc dù đôi tay tiếp tục run rẩy. Sesshomaru kỳ thực ước mình đã nhẹ nhàng hơn với nam nhân rõ ràng là dễ bị tổn thương này.

"Xin lỗi, Sesshomaru," Inuyasha mỉm cười, và Sesshomaru có thể thấy được sự căng thẳng trong hành động ấy. "Ngươi nói đúng, ngươi... ngươi mới tỉnh dậy, ta không nên nhảy bổ lên người ngươi như vậy," Inuyasha vòng tay về sau lưng, lấy một bình hồ lô nhỏ. "Đây," cậu đưa nó qua chỗ Sesshomaru, "Chắc là ngươi khát lắm."

Liếm đôi môi khô khốc, Sesshomaru không chút do dự cầm chiếc bình, uống một hơi cạn sạch. Khi Sesshomaru trả lại Inuyasha, hắn gật đầu biết ơn. "Ta đã xảy ra chuyện gì?" hắn hỏi.

Inuyasha dán mắt xuống sàn nhà. "Có một trận chiến, dẫn tới vách đá sụp đổ và ngươi bị đè bẹp dưới một số tảng đá lớn. Vùng đầu của ngươi bị thương rất nặng. Ta nghĩ ngươi đã..." cậu khẽ ho khan. "Và bây giờ, có lẽ ngươi chẳng thể nhớ nổi bất kỳ thứ chết tiệt nào..."

Mất trí nhớ.

Nó giải thích tại sao Sesshomaru lạc lõng đến thế. Thật đáng sợ, nhưng...

Ánh mắt của Inuyasha nhìn vào khuôn mặt hắn, cậu đang chờ đợi một điều gì, cố gắng phân biệt đâu là ác mộng và đâu là hiện thực, giống Sesshomaru. Sesshomaru không rõ với hai người họ, ai thì bi thảm hơn. Kẻ ngốc tội nghiệp đau đớn vì sự mẫn cảm của mình, hay tên bị thương cùng lượng thông tin ít ỏi, phải đối diện tình cảnh của bản thân mà không hoảng loạn.

"Đại nhân Sesshomaru?"

Một thiếu nữ đứng ở cửa, tay nắm chặt tà áo kimono thêu hoa. Sesshomaru không nhận ra cô, và cả... cô là người phàm. Hắn ngạc nhiên thấy cô đứng đó, đôi mắt đẫm lệ. Phàm nhân ấy bắt đầu tiến về phía hắn, tuy nhiên Inuyasha đã bắt lấy tay cô trước khi cô kịp hoàn thành ý định ôm hắn.

"Inuyasha?" Cô giật tay, bối rối. "Muội biết đại nhân bị thương, muội hứa sẽ cẩn thận." Inuyasha mím chặt miệng, phàm nhân kia cau mày. "Có chuyện gì vậy?"

"Rin... hắn không nhớ. Không chỉ quên ta... mà còn những việc khác nữa..." Inuyasha mất hết năng lượng đáp.

"C-cái gì?" Phàm nhân, Rin, từ từ quỳ xuống sàn, và vuốt ve bàn tay của Inuyasha, mặc dù ánh mắt dao động của cô giờ đang tập trung vào Sesshomaru. "Ngài không nhớ chúng thần sao, Đại nhân Sesshomaru?"

Bị quấy rầy bởi loại phản ứng nghiêm trọng trước mắt, Sesshomaru đơn giản là lắc đầu. Trong tất cả mọi thứ, một phàm nhân, suýt kích động vì hắn. Thật là một cảm giác kỳ lạ, lúc nhìn sự lo lắng chân thành hiện trên khuôn mặt của những người Sesshomaru vốn không buồn để tâm.

Sesshomaru quan sát hai người họ an ủi lẫn nhau một cách quen thuộc, thì thầm nhỏ nhẹ những chuyện cần làm, tuy chẳng ai rõ. Họ nhắc đến thuốc men, một pháp sư, những người có thể hiểu tình trạng của hắn. Chốc lát, dường như hắn không tồn tại. Đối với họ, có lẽ hắn không còn ở đó, không phải Sesshomaru mà họ thân thiết và có thể, là yêu quý nữa.

"Ta biết tên các ngươi là Inuyasha và Rin," Sesshomaru cắt ngang, không muốn tiếp tục ngồi yên y hệt một cái xác vô hồn, hắn hy vọng việc nói về mình sẽ giúp xoa dịu họ đôi phần. Hắn đã dự đoán đúng, sự chú ý của họ ngay lập tức bị thu hút. Hắn cho rằng diện mạo của bản thân đang trông rất kinh khủng, khi đã nằm liệt giường mà không tính nổi là khoảng bao lâu, nhưng hắn vẫn đứng thẳng dậy và cố tỏ ra tỉnh táo. "Ta nhận thức được Inuyasha đã chăm sóc ta, và cả hai ngươi đều mang mùi của phàm nhân," Inuyasha và Rin có vẻ không thoải mái trước bình luận sau đấy. "Ta có quan hệ cùng các ngươi hay không, ta không rõ lắm. Sự thật là trí nhớ của ta đã bị tổn hại ít nhiều, những hình ảnh lẫn ý niệm rời rạc và rải rác khắp nơi. Tuy nhiên, ta đã khá hơn rồi và ta có thể rời đi." Sesshomaru không thích sự giám sát này, cũng không nghĩ chuyện hắn bị đối xử như một chú cún con yếu đuối là phù hợp.

"Rời đi?" Inuyasha và Rin đồng thanh hét lên.

"Chúng thần là gia đình của ngài mà," Rin cầu xin.

"Đây là nhà của ngươi," Inuyasha đau đớn thêm vào.

Gia đình? Nhà?

Sao họ có thể là gia đình của hắn? Mọi thứ liên quan đến họ chỉ khiến Sesshomaru càng chắc chắn, hắn hoàn toàn khác biệt.

Và nhà của hắn ư? Sesshomaru liếc nhìn xung quanh, diện tích chẳng mấy ấn tượng, trang trí thì hạn chế, không có gì trong gian phòng làm hắn cảm thấy giống đang ở nhà cả.

Có điều, những người này không hề có lý do để nói dối hắn, và Sesshomaru thì không có bằng chứng nào phản bác tuyên bố của họ. Sự khó chịu nơi lòng hắn càng trỗi dậy mãnh liệt mỗi khi hắn chạm mắt họ, và nhận ra họ cũng đang mất mát như hắn. Tình cảm của họ dành cho hắn là không thể bị xem nhẹ.

Có lẽ, nếu hắn lưu lại bên họ đủ lâu, ký ức của hắn sẽ hồi phục chăng. Hiện tại, đây là điều duy nhất hắn thực sự có thể hy vọng.

Sesshomaru quyết định đưa cuộc sống kỳ lạ này một cơ hội, trước lúc lao vào cõi hư vô giống một kẻ ngốc, theo lời của Inuyasha.

Sau khoảng thời gian tắm rửa một mình, và săn một bữa ăn thỏa mãn gồm những con nai sừng tấm non, Sesshomaru quay lại gian chính của thứ được gọi là nhà của hắn, với Inuyasha và Rin. Ngồi trên những chiếc đệm rơm, họ hàn huyên tới tận chiều muộn.

Đầu tiên, Sesshomaru lắng nghe về bản thân hắn. Sesshomaru là một yêu quái dũng mãnh, sở hữu những thanh kiếm uy lực và bảo vệ lãnh địa khỏi những yêu quái nguy hiểm, là mô tả đơn giản nhất. Inuyasha và Rin đã kể rất lâu những chiến công hắn từng lập, dưới tư cách là một sinh vật mạnh mẽ. Có vẻ họ mong rằng chúng sẽ khơi dậy ký ức, hay cảm xúc trong hắn. Dĩ nhiên, tâm trạng hắn khá vui vẻ vì không bị coi là một tên yếu đuối, nhưng hắn không thấy có mối liên hệ đặc biệt nào trước những thông tin ấy.

Tiếp đến, hắn nghe về Rin. Khi Rin là một đứa nhỏ, Sesshomaru đã hồi sinh cô bằng thanh kiếm mang năng lực chữa lành của hắn, và cho phép cô theo chân hắn đi phiêu bạt. Hắn thực tế đã nuôi nấng cô, quả là một ý niệm kỳ lạ. Hắn tự hỏi điều gì đã thúc đẩy hắn làm vậy. Rin không còn sống cùng hắn nữa, bởi cô và một xà yêu, tên Ryuunosuke, đã yên bề gia thất. Cặp đôi thỉnh thoảng vẫn ghé thăm hắn. Sesshomaru tin là, ở những trường hợp bình thường, một chuyến viếng thăm của cô sẽ khiến hắn trở nên tình cảm.

Sau tất cả, tạm thời, Sesshomaru biết về Inuyasha. Cậu là đệ đệ cùng cha khác mẹ với hắn, cha của họ đã khuất bóng từ ​​lâu, và nửa dòng máu kia của Inuyasha là phàm nhân. Rõ ràng, nhân loại là chủ đề đã quá quen thuộc trong cuộc đời của Sesshomaru.

Việc họ là huynh đệ là chuyện dễ hiểu, mắt và tóc của họ có màu sắc giống nhau. Sợi dây huyết thống cũng giải thích sự gần gũi mà Sesshomaru phát hiện giữa hắn và Inuyasha, khoảnh khắc lần đầu tiên hắn ngửi được mùi của cậu, và cảm nhận sự tiếp xúc đầy lo lắng ấy. Sesshomaru vui mừng vì có một người thân đúng nghĩa bên cạnh. Bây giờ thì chắc chắn rồi; hắn có thể tin tưởng Inuyasha.

Những manh mối chung liên quan đến quá khứ của Sesshomaru chính là thứ kết nối hắn và thế giới này. Cùng với nó, hắn đắm mình vào những sinh hoạt thường nhật: thiền định, đọc sách, săn bắn, tập kiếm và diệt trừ yêu quái, bởi đó là những gì bản ngã cũ của hắn từng làm. Sesshomaru chiến đấu cực kỳ thuần thục; hắn cho rằng thân thể hắn vẫn ghi nhớ những năm tháng rèn luyện và kinh nghiệm, khi ký ức đã quên lãng.

Ngoại thương của hắn dần lành lặn, và tâm trí đã minh mẫn hơn.

Inuyasha đa số lúc nào cũng kè kè quanh hắn, một sự hiện diện đáng hoan nghênh. Cậu là một thiếu niên cộc cằn, chân thành và dễ dàng nở nụ cười. Tuy nhiên, Sesshomaru luôn nhìn thấy nỗi buồn sâu sắc trong cậu. Do bán yêu hay cố che giấu chúng qua mấy lời lẽ thô thiển, rất có khả năng đây là lỗi của Sesshomaru. Hắn không biết phải xin lỗi đệ đệ ra sao, hoặc liệu lời xin lỗi của hắn có được cậu đón nhận không. Nên Sesshomaru đành để mặc mọi chuyện tiếp diễn, dù lồng ngực hắn nặng trĩu.

Rin trở về mái ấm của cô và ghé thăm nếu có thể, còn Inuyasha ở lại nhà của Sesshomaru. Tuy Sesshomaru hoàn toàn sẵn lòng chia sẻ phòng của mình, Inuyasha vẫn chọn ngủ trên đống rơm bên ngoài, lý do là cậu thích không khí trong lành thôi. Sesshomaru chỉ có thể nhớ tới lần đầu tiên hắn tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, và phát hiện Inuyasha đang cuộn tròn cạnh hắn. Có lẽ sự mệt mỏi vì bận bịu trông chừng Sesshomaru, đã buộc Inuyasha ngủ theo cách đó, nhưng Sesshomaru cảm thấy cực kỳ vui.

Cuối cùng, Sesshomaru dần dành các buổi tối bên ngoài với Inuyasha, trước khi cả hai đi nghỉ. Ban đầu, hành động của hắn xuất phát từ sự tò mò và buồn chán. Inuyasha không làm gì khác ngoại trừ việc ngồi im lặng, và quan sát thứ thu hút sự chú ý của cậu giữa mấy tán cây. Những lúc nhắc đến Inuyasha, Sesshomaru ưa sự ồn ào hơn.

Chẳng bao lâu, buổi tối đã trở thành khoảng thời gian của họ, hứa hẹn một sự đồng thành thân thiết. Thi thoảng họ tỉ thí, đi dạo và bơi lội. Inuyasha kể những câu chuyện về nhiều điều tà ác và các cuộc phiêu lưu xung quanh loài người, dường như không đề cập những tương tác của cậu và Sesshomaru. Inuyasha ngày càng ít bàn luận vấn đề mất trí nhớ của Sesshomaru, rồi hoàn toàn bị biến mất. Sesshomaru không rõ cần xử lý tình trạng này ra sao.

"Hãy cho ta biết," Sesshomaru cất lời, vào khoảnh khắc hai người đang ngồi bên bờ hồ, dưới ánh trăng. Những ngón chân trần duỗi thẳng của họ, cào lên lớp cát mát lạnh. "Ta là người thế nào? Trước đây," từ 'trước đây' có vẻ là một cách diễn đạt khéo léo, hơn là câu 'hồi ta còn minh mẫn và thực sự nhớ được ngươi là ai'.

"Hả?" Inuyasha nghiêng đầu, nhíu mày, ném hòn đá đang sờ soạng trong tay xuống nước. "Chúng ta không phải đã bàn qua à?"

Sesshomaru lắc đầu, di chuyển đối mặt với Inuyasha. "Ngươi đã kể ta nghe về sở thích và thành tựu của ta, nhưng chúng không giống nhau."

Inuyasha khẽ cựa quậy, thái độ trầm ngâm sâu sắc. Biểu cảm đó bao gồm, đôi mắt không tập trung, và một hành động kỳ lạ, vô thức cắn và mím môi ở một bên khuôn mặt. Sesshomaru tiếp tục nhìn chằm chằm cậu, và gửi tín hiệu rằng hắn đang cau có.

"Mau nói ít nhất là ngươi chưa quên đi, Inuyasha." Sesshomaru nửa nghiêm túc.

Inuyasha quăng một quả sồi tới đầu hắn, sao Inuyasha luôn có sẵn đồ để ném trên tay vậy, có điều hắn dễ dàng né nó. Đúng là một phản ứng nhỏ nhoi của Inuyasha; hắn thậm chí không thèm chế giễu cậu. Sự miễn cưỡng không muốn quay sang phía hắn của bán yêu, đang dần khiến Sesshomaru khó chịu. Trước đây, Inuyasha đã vui vẻ giải đáp mọi câu hỏi của hắn kia mà...

"Ngươi sẽ trả lời ta," Sesshomaru trầm giọng. Khi ấy Inuyasha quan sát hắn bằng ánh mắt lạ lùng, đầy dò xét. Có lẽ chính thanh âm bực bội của hắn đã làm Inuyasha giật mình. Sesshomaru đã nỗ lực kiềm chế không gay gắt với đệ đệ, người đã lưu lại cạnh hắn, giúp hắn thích nghi và không một lần oán than, tuy nhiên, hắn khó lòng giữ bản thân khỏi việc buông ra câu từ khắc nghiệt.

"Đầu tiên, ngươi thực sự là một tên khó ưa," Inuyasha bất ngờ cáu kỉnh.

Sesshomaru chớp mắt nhìn cậu.

Cơn giận dữ của Inuyasha vụn vỡ thành thứ không thể hiểu nổi, và cậu vùi mặt vào tay cùng tiếng rên rỉ. "Chết tiệt—không," cậu nghẹn ngào. Hít một hơi sâu, cậu ngẩng đầu, gạt mấy sợi tóc lòa xòa đang che chắn đôi mắt chất chứa sự tiếc nuối. "Đó không phải là điều ta muốn nói."

Bất chấp thái độ đau khổ Inuyasha dành cho hắn, khóe miệng Sesshomaru vẫn cong lên. "Ồ, ta tin là vậy," Sesshomaru hoàn toàn thích thú trước sự tuyên bố của Inuyasha. Liệu rằng Inuyasha đang kìm nén phát ngôn vì sợ Sesshomaru quá yếu đuối chăng? Có vẻ, ít nhất, Sesshomaru mãi mới có thể nhận lấy một số sự thật không bị giấu giếm. "Danh hiệu 'tên khó ưa' của ta đã được thiết lập," Sesshomaru lãnh đạm. "Còn gì nữa không?"

Sau một thoáng im lặng ngạc nhiên, biểu cảm của Inuyasha dần trở nên bình thản, một nụ cười chậm rãi nở trên môi cậu. "Ngươi là một yêu quái kỳ lạ," cậu tiếp tục đồng thời nhướn mày, dường như lời ấy đong đầy sự âu yếm.

Ánh mắt Sesshomaru dán chặt vào mặt hồ phản chiếu lấp lánh. Không khí mát lành, và nhẹ nhàng nơi hắn ngồi, lòng ngập tràn thỏa mãn. "Nó là sự đáp trả về hành vi hiện tại của ta, hay chỉ là một khẳng định khác liên quan đến tính cách của ta?"

"Cả hai," Inuyasha cười. Đôi tay cậu ôm chặt Sesshomaru, kiên quyết trong vòng tay của mình. Cậu nán lại nhiều hơn Sesshomaru tưởng, xuyên suốt màn thể hiện sự yêu thương mà Inuyasha không hay chia sẻ cùng hắn, bởi rõ ràng hai người họ, chẳng có ai là phải đối diện với cái chết. Những cánh tay đó dịch chuyển, để thả ra khi con yêu quái đang tập trung suy tư, và ngay lập tức Sesshomaru đã nắm lấy Inuyasha, kéo cậu bằng cánh tay dài khiếp của hắn. Mùi hương thô ráp của Inuyasha tràn ngập khắp khoang mũi Sesshomaru, một cảm giác bình yên choáng ngợp bao phủ tâm hồn hắn.

"Sesshomaru...?"

Sesshomaru mở mắt, không nhớ đã nhắm chúng từ lúc nào. Nghe giọng điệu ngập ngừng của Inuyasha, Sesshomaru buông tay, cũng thấy có lỗi vì đã lưu luyến quá lâu.

Họ quay về vị trí ngồi ngay ngắn trên cát, mặc dù đang vai kề vai. Tựa hồ Inuyasha không mấy bận tâm tới sự gần gũi ấy. Inuyasha hiện tại trông có vẻ trẻ trung hơn, ít nhuộm màu chai sạn do thế giới này tạo nên, như Sesshomaru thường cảm nhận.

"Chúng ta đa số không... hòa thuận lắm," cuối cùng Inuyasha thừa nhận. "Nói đúng thì, chúng ta căm ghét lẫn nhau suốt phần lớn cuộc đời."

Sesshomaru chau mày, hóa ra quá khứ của họ vốn đã phức tạp. "Có gì đã thay đổi vậy?" hắn nhẹ nhàng hỏi.

"Ta không chắc," Inuyasha lắc đầu đáp. "Ta đoán là thời điểm chúng ta có chung một kẻ thù, và biết rằng chúng ta cần đặt đôi bên lên trước lòng kiêu ngạo. Mãi đến khi đó, ta mới bắt đầu hiểu rõ ngươi, một ngươi mà không hẳn luôn là 'kẻ khó ưa'," Inuyasha cười toe toét.

Sesshomaru thúc khuỷu tay vào đệ đệ, không hề dùng lực. Inuyasha chỉ cười và trả đũa bằng một cú đẩy. Ánh mắt Sesshomaru đe dọa sẽ nhúng cậu xuống hồ, và Inuyasha giơ tay, hàm ý cầu hòa. "Ngươi không muốn ta tiếp tục à?" Inuyasha châm chọc.

Dĩ nhiên là Sesshomaru hy vọng được nghe nữa, nên hắn sẽ tạm bỏ qua Inuyasha bây giờ.

Inuyasha gãi cằm, nụ cười nhếch mép của cậu nhạt dần, dường như đang tìm lại dòng suy nghĩ của bản thân. "Con người xưa kia của ngươi khiến ta kinh ngạc. Ta phát hiện ngươi cũng quan tâm tới mọi thứ, thực sự quan tâm. Ta từng ngỡ tâm của ngươi là làm bằng đá, và không hề tồn tại bất kỳ cảm xúc khác. Ta suýt chẳng thể tha thứ cho ngươi."

Sesshomaru bấu chặt móng vuốt trên đầu gối, chăm chú nhìn Inuyasha, nét mặt trầm mặc. Sesshomaru không thể tưởng tượng nổi con người của hắn đã từng ra sao, nếu Inuyasha xuất hiện những ý niệm ấy về mình. Cả hai đã căm ghét nhau phần lớn cuộc đời đến mức độ nào vậy?

"Có điều, ngươi đã thay đổi," Inuyasha tiếp tục. "Theo hướng gì đó, hoặc ngươi đã dừng bận tâm mấy lời vớ vẩn rằng ngươi yếu đuối, kiểu thế. Bởi ai dám to gan có loại tư tưởng này hẳn phải mất trí rồi," Inuyasha bật cười khúc khích, có lẽ đang sống lại một ký ức chỉ mỗi cậu biết. "Ta nhận thấy ngươi còn sở hữu khiếu hài hước nữa. Thi thoảng đen tối y hệt địa ngục, nhưng chúng không ảnh hưởng lắm. Ta đương nhiên nắm rõ ngươi vốn thông minh từ trước. Cơ mà, một khi ngươi đã thôi bịt kín đầu dưới cái ổ kiêu ngạo của bản thân, ta mới cho là ngươi có thể thực sự... khôn ngoan," bán yêu hắng giọng một cách kỳ lạ. "Đấy là sau khoảnh khắc chúng ta có thể chịu đựng được sự hiện diện của nhau, lâu hơn thời gian một trong hai nổi nóng."

Sesshomaru nuốt khan, chờ đợi Inuyasha nói thêm. Một thứ gì đó len lỏi vào giọng nói của Inuyasha, khiến bụng dạ hắn bồn chồn. Tại sao vậy?

"Ngươi là một kẻ lang thang."

Sesshomaru nghiêng đầu, không hiểu chút thông tin mơ hồ kia. "Theo nghĩa nào?" hắn hỏi.

"Ờm... Ngươi luôn không đứng yên một chỗ, thường xuyên biến mất," vẻ hoài niệm chợt lóe trên gương mặt Inuyasha, lúc cậu khoanh chân ngồi. "Ta cũng chẳng rõ ngươi đã đi xa đến đâu, hoặc nguyên do của việc ngươi hầu hết không bao giờ dừng chân lại. Và hồi ta bắt đầu nhớ, thì ngươi đã là kẻ lang thang rồi. Ta thậm chí không chắc chắn về chuyện, ngươi đã từng có một ngôi nhà hẳn hoi trước cái hiện tại chưa," Inuyasha cau mày, có lẽ nhận ra thêm một điều nữa mà cậu có thể không còn cơ hội để hỏi Sesshomaru.

"Thứ gì đã thay đổi nhỉ?" Sesshomaru đang tự vấn, thốt lên. Như lời của Inuyasha, Sesshomaru quả thật đã có một mái ấm. Hẳn là hắn đã phải ngừng phiêu bạt một thời điểm nào đấy. Mặc dù, chỗ cậu gọi là nhà vẫn khá tẻ nhạt và đơn điệu đối với hắn. So sánh cùng bên ngoài, thì phía đây sạch hơn nhiều. Và Inuyasha hiếm khi tiến vào, ngoại trừ giờ ăn, nên mỗi khi ở phía trong nhà, Sesshomaru hay đơn độc một mình.

"Ngươi biết không," Inuyasha trầm ngâm. "Nó là một câu hỏi được phết. Cuộc đời này vốn không có bất kỳ ai đủ khả năng ép buộc ngươi, Sesshomaru, vì thế vấn đề nghỉ ngơi là do chính ngươi quyết định."

Sesshomaru mím môi, thắc mắc liệu bản thân hắn có mãi mãi là một bí ẩn không. Ngay cả Inuyasha, người có vẻ là thân thiết nhất, cũng không hiểu sao Sesshomaru có thể đưa ra những quyết định đã ảnh hưởng cả cuộc đời hắn.

Một ý nghĩ chợt nảy sinh nơi tâm trí của Sesshomaru. "Còn ngươi, Inuyasha? Cớ gì ngươi lưu lại ngôi nhà này?" Inuyasha vẫn trẻ, khỏe mạnh, dung mạo ưa nhìn, cộng thêm tính tình tốt bụng, giàu tình cảm, mặc dù cậu sẽ chống trả với kẻ dám gọi cậu bằng mấy thứ đó. Vậy nguyên do nào khiến cậu không tìm kiếm ý trung nhân của mình?

Inuyasha thoáng do dự, làm bụng Sesshomaru bỗng co thắt mạnh. Nhỡ đâu Inuyasha hoàn toàn chẳng có lý lẽ thực sự để lưu luyến. Nhỡ đâu Inuyasha chỉ ở đây bởi sự thương hại. Nhỡ đâu chính Sesshomaru đã ngăn cản Inuyasha khỏi cuộc sống mà cậu đáng được sống. Nhỡ đâu...

"Ngươi là gia đình của ta, Sesshomaru," Sesshomaru bắt gặp ánh mắt của Inuyasha, sự chân thành của chúng cứ như xuyên thấu tận tâm can hắn, và Inuyasha đã chạm vai hắn một cách vui vẻ. "Ngươi là tất cả những gì ta có."

"Và thế là đủ rồi?" Sesshomaru biết Inuyasha có thể đến bất cứ đâu. Cậu có thể sống cùng loài người giống cậu đã từng, hoặc lang thang, có những cuộc phiêu lưu hoàn toàn của riêng mình, không bị ràng buộc.

Thở dài, Inuyasha nằm ngửa ra và kê đầu lên tay, tùy tiện đáp: "Đối với ta, đúng là vậy."

Đêm đó, họ đều chìm vào giấc ngủ dưới bầu trời đầy sao. Và trong cái lạnh của thời khắc trước bình minh, Inuyasha vô thức cảm nhận thấy hơi ấm của Sesshomaru.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro