Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TÀN (3) (HE)

Trong màn sương mờ ảo tại Cung Phra Sukhothai, Phra Apasra từ từ mở mắt, ánh nhìn tỉnh táo nhưng lạnh lẽo. Sắc đẹp của nàng nổi bật như ánh trăng rằm giữa bầu trời đêm, vừa diễm lệ vừa bí ẩn, mang một vẻ đẹp thoát tục nhưng đầy quyền uy.

Làn da của nàng trắng mịn như sương đêm, đôi mắt thâm sâu không một gợn sóng, ánh lên sự lãnh đạm vô tận. Ánh mắt nàng như không vướng bụi trần, tựa như có thể xuyên thấu mọi thứ, nhưng cũng xa cách đến mức khiến người khác chẳng dám đối diện. Mái tóc đen huyền dài mượt mà, buông lơi theo từng đường nét kiều diễm, ẩn hiện dưới lớp áo thiên y màu đen óng ánh những họa tiết ánh bạc.

Chiếc váy dài phủ chân, thêu bằng tơ thiên hạc hiếm có, ôm lấy thân hình thon thả nhưng lại tôn lên vẻ lạnh lùng và uy nghiêm của Phra Apasra. Cổ áo cao, hoa văn tinh xảo của Điện Phra Sukhothai được dệt thành, tựa như một lớp bảo hộ kiêu hãnh. Tất cả tạo nên một phong thái vừa bí ẩn vừa khó gần, tựa một đóa hoa hồng đen, lộng lẫy nhưng không dễ chạm vào.

Khi vừa tỉnh dậy, nàng thoáng nhíu mày, cảm giác như một cơn gió lạnh buốt lướt qua tâm trí. Hình ảnh của Phra Peraya - vị thần nàng đã yêu đến điên cuồng trong suốt ba kiếp luân hồi đột nhiên hiện về trong đầu. Sự si mê đầy mãnh liệt đó như một ký ức ngọt ngào lẫn đắng cay, khắc sâu trong lòng nàng khi ở hạ giới.

Phra Apasra ngồi lặng yên trong Điện Phra Sukhothai, thân ảnh cô tịch, vừa diễm lệ vừa lạnh lùng. Nàng cứ lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt thăm thẳm như chìm vào ký ức của ba kiếp. Trong kiếp đầu tiên, nàng chỉ là một người hầu thân cận, lặng lẽ yêu thương công chúa mà không dám nói thành lời, để rồi cuối cùng phải chịu chết oan uổng dưới tay kẻ khác.

Kiếp thứ hai, khoảng cách tuổi tác và xã hội đã ngăn cản họ, nhưng nàng vẫn dành cả cuộc đời để bên cạnh Phra Peraya, cuối cùng cũng là cái chết phân ly. Kiếp cuối cùng là kiếp đau đớn nhất, yêu thương không thể nói ra, trái tim tan nát và chết đi trong sự tiếc nuối khôn nguôi.

Nàng nhắm mắt, cố gắng xua đi những hình ảnh quá khứ, tự nhắc nhở bản thân rằng giờ đây nàng đã quay về với bản ngã thần tiên của mình, không còn phải chịu đựng những ràng buộc của nhân gian.

Từ sâu thẳm trong lòng, nàng biết mình không còn là Phra Apasra của ba kiếp đó. Và những cảm xúc mãnh liệt ấy, dù ngọt ngào đến mấy, cũng chỉ là những thứ nàng đã bỏ lại nơi cõi trần đầy phiền não.

Bỗng từ phía xa, bóng dáng người mà nàng vừa nghĩ đến lại xuất hiện. Phra Peraya bước vào Cung Phra Sukhothai, phong thái và thần sắc đầy sự uy nghiêm. Hình ảnh này khiến nàng không khỏi dao động, nhưng vẻ mặt của nàng vẫn giữ nguyên nét lạnh nhạt. Đôi mắt đẹp nhưng sắc lạnh của nàng khẽ liếc qua, nụ cười mỏng manh trên môi, như có như không ẩn hiện một chút thâm trầm khó đoán.

"Mừng ngài trở lại thiên giới ... Phra Peraya"

Giọng nàng vang lên, trong trẻo như tiếng suối nhưng chứa đựng sự lạnh lùng khó tả.

Lời nói ấy tựa như một tấm màn ngăn cách giữa hai người, không có một chút dấu vết nào của tình cảm nơi hạ giới, chỉ còn lại sự xa cách của hai vị thần có địa vị ngang hàng.

Phra Peraya đứng sững, cảm giác bồi hồi lẫn chút đau xót len lỏi vào tim. Ba kiếp luân hồi, ba kiếp yêu thương và hi sinh đến khắc cốt ghi tâm. Vậy mà giờ đây, đối diện nàng, Phra Apasra lại lạnh lùng đến mức khiến Phra Peraya không dám lại gần.

Nàng nhìn Phra Apasra, đáy mắt đầy sự dịu dàng. Ánh mắt ấy như muốn nói lên tất cả, rằng ba kiếp qua không chỉ là lịch kiếp, mà là cảm xúc thật sự, đã khắc sâu vào tâm can nàng, chẳng thể nào xoá nhòa.

Dẫu vậy, đôi mắt sắc lạnh của Phra Apasra như lưỡi dao vô hình, cắt đứt mọi ý niệm tiến đến gần hơn của Phra Peraya. Nàng nhìn gương mặt tinh xảo và kiêu hãnh trước mắt mình, lòng đau như cắt. Trong thâm tâm, nàng chỉ muốn đưa tay ra, ôm Phra Apasra vào lòng, dỗ dành nàng ấy như cách bản thân đã từng làm ở hạ giới.

Nhưng ... chỉ với một cái nhìn sắc bén ấy, nàng biết rõ, người trước mắt không còn là người đã từng đón nhận cái ôm dịu dàng của nàng nơi trần thế nữa. Phra Apasra giờ đây đứng đó như một bức tượng hoàn mỹ, không chút cảm xúc, không một tia rung động nào dành cho nàng.

Cố kìm nén tâm tư, Phra Peraya khẽ thốt lên

"Mừng ngài lịch kiếp trở về ... Phra Apasra."

Giọng nàng trầm lắng, từng chữ phát ra đều thận trọng, như sợ rằng bất cứ lời nào thốt ra cũng có thể làm Phra Apasra thêm xa cách. Ánh mắt nàng chạm nhẹ vào ánh mắt của Phra Apasra, chứa đựng sự do dự và khát khao muốn nối lại mối dây liên kết đã bị cắt đứt, một khát khao mong manh mà nàng biết là không thể.

Phra Apasra vẫn im lặng, đôi mắt sắc như dao lia nhìn Phra Peraya, không chút dấu vết của sự yếu mềm hay động lòng. Nàng cười nhẹ, một nụ cười nhạt nhẽo, không chút ấm áp, đôi môi cong lên đầy vẻ lạnh nhạt. Giọng nàng cất lên đều đều, như thể mọi thứ chỉ là một cơn gió thoảng qua:

"Phra Peraya ... Ba kiếp luân hồi đó ... chẳng có gì đáng để bận tâm cả. Mong ngài giống như ta, đừng nghĩ quá nhiều!"

Giọng nói của nàng tràn ngập sự lãnh đạm, vô tình mà thẳng thừng. Những lời nói đó như chiếc búa nặng giáng thẳng vào lòng Phra Peraya, nén ép từng cảm xúc ấm áp còn sót lại. Nàng biết, nàng không còn là gì trong mắt Phra Apasra, mọi thứ giữa họ chẳng qua chỉ là những mảnh ký ức vụn vỡ đã tan biến cùng gió bụi.

"Chúng ta vẫn giữ mối quan hệ như cũ là được, không cần phải thay đổi điều gì"

Phra Apasra nói tiếp, không một chút ngập ngừng, đôi mắt vẫn lạnh lẽo.

"Nếu không còn chuyện gì nữa, ta xin phép vào trong. Ta vừa trở về, còn rất nhiều sự vụ cần xử lý."

Những lời nói đều đều, thong thả của nàng như tiếng chuông kết thúc, chặt đứt mọi ý niệm giao kết còn sót lại trong lòng Phra Peraya. Giọng nói của Phra Apasra tuy nhẹ nhàng, nhưng mỗi câu chữ lại như lớp băng giá, đẩy nàng xa khỏi trái tim mà nàng đã từng cố gắng bảo vệ trong ba kiếp nơi hạ giới.

Phra Peraya đứng đó, trầm mặc, nhìn Phra Apasra với ánh mắt thăm thẳm, nơi cất giấu sự tổn thương và nỗi cô đơn đang dâng trào. Trái tim nàng như bị bóp nghẹt, cảm giác chua xót dâng lên từng đợt.

Nàng muốn nói điều gì đó, muốn hỏi rằng liệu Phra Apasra có thực sự không còn chút cảm xúc nào, nhưng lời nói cứ nghẹn lại nơi cổ họng. Nàng biết, dù nói gì cũng vô ích, dù có cầu xin cũng không thể làm người trước mắt mềm lòng.

Phra Peraya khẽ gật đầu, giọng nói mang theo chút buồn bã

"Ta hiểu rồi "

Nàng nở một nụ cười nhạt, che giấu đi nỗi đau tận sâu trong lòng, rồi không chờ thêm một giây nào nữa, xoay người bước ra khỏi Điện Phra Sukhothai, bóng dáng uy nghiêm dần dần biến mất giữa thiên cung lạnh lẽo. Nàng rời đi mà không quay đầu lại, tựa như đã chấp nhận sự thật nghiệt ngã rằng nữ nhân mà nàng từng yêu thương sâu đậm đã không còn là của nàng nữa.

Trong cung điện, Phra Apasra vẫn đứng yên, ánh mắt thờ ơ nhìn theo bóng dáng của Peraya khuất dần. Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt lãnh đạm ấy, một tia cảm xúc thoáng qua rồi nhanh chóng bị che giấu đi. Phra Apasra hít một hơi thật sâu, đôi môi mím chặt lại, lòng tự nhắc nhở bản thân rằng nàng đã chọn con đường này, con đường không có chỗ cho sự yếu lòng.

Nàng đã tự nhủ sẽ không bao giờ để tâm đến những ký ức hạ giới, rằng đó chỉ là trò đùa của số phận. Nhưng khi nhìn bóng dáng của Phra Peraya rời đi, lòng nàng lại như có thứ gì đó thoáng động, một sự chua xót không tên len lỏi vào tim. Nhưng nàng nhanh chóng nén lại, lấy tay vuốt nhẹ vạt áo, đôi mắt trở lại vẻ lạnh lùng cao quý, như thể nàng chưa từng có một giây phút bối rối nào.

Nàng khẽ xoay người, tiếp tục bước đi trong cung điện tĩnh lặng, tựa như vừa đóng lại một cánh cửa trong lòng, phong ấn tất cả những gì thuộc về ba kiếp luân hồi đó, để không bao giờ chạm vào nữa.

__________

Thời gian dần trôi kể từ khi Phra Apasra trở về thiên giới. Thế nhưng, dù đã tự nhủ hàng trăm, hàng nghìn lần rằng ba kiếp luân hồi đó chẳng qua chỉ là lịch kiếp, thế nhưng mỗi lần nghĩ đến việc gặp lại Phra Peraya, nàng không thể ngăn nổi những ký ức cũ trỗi dậy trong tâm trí.

Phra Apasra, từ khi trở về Điện Phra Sukhothai, luôn mang vẻ ngoài bình thản và uy nghiêm, vẻ đẹp diễm lệ nhưng lạnh lùng đến mức khó có thể chạm tới. Ánh mắt nàng thoáng nhìn qua muôn vật, nhưng không để lộ bất kỳ xúc cảm nào, tựa như một pho tượng sống.

Tuy nhiên, khi đêm xuống và yên tĩnh bao trùm, nàng lại thấy hình bóng của Phra Peraya hiện về trong tâm trí, dường như những mảnh ký ức đó đang len lỏi, quấy nhiễu, khiến lòng nàng chẳng thể an yên.

Mỗi khi nghĩ đến ánh mắt dịu dàng của Phra Peraya, đôi mắt sâu thẳm như ẩn chứa cả bầu trời sao trong đêm tối, nàng không khỏi bàng hoàng. Trong ký ức mờ ảo, nàng nhớ về nụ cười của Peraya, cái cách nàng ấy luôn quan tâm, ôm nàng vào lòng và ... hôn nàng mỗi khi nàng yếu đuối.

Những hình ảnh đó cứ chợt hiện lên rồi tan biến, nhưng lại đủ để khiến trái tim vốn luôn lạnh lùng của Phra Apasra thoáng dao động. Dù nàng luôn nhắc mình rằng tình cảm đó là thứ nên lãng quên, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy như có một sợi dây vô hình trói buộc.

Một lần, khi ngồi trong đại sảnh của Điện Phra Sukhothai, ánh mắt Phra Apasra luôn vô tình lạc vào không trung. Một cảm giác đau đớn, như có lưỡi dao bén nhọn cứa vào lòng, khiến nàng giật mình.

"Tại sao... ta lại luôn nhớ về nàng ấy?"

Nàng khẽ lẩm bẩm, đôi mắt xa xăm nhìn qua dãy chuông bạc treo ở cửa điện. Cảm giác này vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ đến mức đáng sợ. Thế nhưng, dù nàng có cố gắng tự thuyết phục bản thân bao nhiêu lần rằng ba kiếp chỉ là ảo ảnh, chỉ là một cơn mê muội chóng qua, thì trái tim nàng lại vẫn không ngừng phản kháng.

Phra Apasra bực bội đứng dậy, bước nhanh ra ngoài điện. Nàng đi dọc theo hành lang dài, gió lạnh thổi qua, từng mảnh vải mềm mại trên y phục nàng phấp phới bay. Vẻ đẹp của nàng lạnh lùng, cao ngạo, tựa như một bông hoa hồng trắng mọc trên đỉnh núi cao không ai dám mạo phạm.

--------

Trong khi đó, ở nơi xa xa, Phra Peraya, dù đã chấp nhận số phận, nhưng cũng không thể nào quên đi những giây phút yêu thương nàng từng có cùng Phra Apasra. Mỗi khi nàng đứng lặng nhìn bầu trời thiên giới, những ký ức ấy lại trỗi dậy trong lòng, đau đớn đến không nói thành lời. Bề ngoài Phra Peraya là một vị thần uy nghiêm và đầy quyền lực, nhưng sâu trong lòng nàng lại chất chứa một nỗi đau sâu kín không ai hay biết.

Nàng nhớ lại nụ cười của Phra Apasra khi ở nhân gian, nhớ những khoảnh khắc yên bình bên nhau, nhớ những lần nàng ôm ấp hay vuốt ve gương mặt xinh đẹp nhưng đầy vẻ cao ngạo ấy.

Thế nhưng...mỗi khi nhớ lại ánh mắt lạnh lùng và câu nói vô tình của Phra Apasra hôm đó, trái tim nàng lại nhói lên. Chẳng lẽ, tất cả những gì họ có cùng nhau chỉ là một phần trong lịch kiếp? Chẳng lẽ, mọi cảm xúc của nàng đều là ảo ảnh, chỉ mình nàng là thật lòng còn người kia đã quên sạch?

Phra Peraya không ngừng tự hỏi, mỗi đêm, mỗi lúc ở một mình trong không gian tĩnh lặng của thiên giới, những câu hỏi không có lời giải ấy dường như muốn thiêu đốt lòng nàng. Nàng muốn quên, nhưng trái tim nàng lại kháng cự, mãnh liệt như một cơn bão dữ dội.

Có những đêm khuya, khi không gian bao trùm sự im lặng, nàng lặng lẽ rời khỏi điện của mình, bước đi trong vườn hoa đêm. Ánh sáng dịu dàng phủ lên bóng dáng của nàng, soi rọi khuôn mặt buồn bã và ánh mắt đầy trầm tư. Trong lòng nàng dâng lên một nỗi khát khao mãnh liệt được một lần nữa đối diện với Phra Apasra, dù chỉ để nói với nàng ấy rằng nàng chưa bao giờ quên, rằng trái tim nàng vẫn còn đầy ắp tình yêu như những ngày tháng đó.

------

Một ngày nọ, Apasra không chịu nổi những cảm xúc lạ lẫm ấy nữa. Nàng một mình đi ra khỏi Điện Phra Sukhothai, đến Hồ Sri Nakhon tĩnh lặng, nơi nàng thường tìm đến khi muốn thoát khỏi những phiền muộn. Ánh sáng mông lung phản chiếu xuống mặt hồ, gợn sóng lăn tăn như những mảnh gương vỡ. Apasra nhìn vào bóng mình dưới nước, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng một nỗi niềm không thể nói thành lời.

"Tại sao... tại sao ta cứ mãi nhớ về nàng ấy?"

Nàng lẩm bẩm, giọng nói mang theo chút oán trách, chút đau xót khó giải thích.

Cảm giác này khiến nàng bối rối, vì trời sinh tính cách nàng đã lạnh lùng và đầy sự xa cách. Trong thiên giới, Apasra là một vị thần vừa đẹp đẽ, vừa đáng sợ với vẻ uy nghiêm và cao quý không ai dám phạm vào.

Nhưng cảm xúc này, sự yếu đuối này, là thứ mà nàng không thể kiểm soát. Nó như một lời nhắc nhở ám ảnh, một sợi dây vô hình trói buộc nàng vào ký ức ba kiếp, giam cầm nàng trong tình yêu và nỗi đau mà nàng cố tình quên đi.

Đúng lúc ấy, nàng nghe thấy bước chân nhẹ nhàng phía sau. Không cần quay lại, Phra Apasra cũng biết đó là Phra Peraya. Nàng cắn nhẹ môi, lòng trào lên một cảm giác phức tạp khó nói.

Phra Peraya lặng lẽ tiến đến, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy đau đớn. Nàng dừng lại sau lưng Phra Apasra, giọng nói khẽ vang lên, chứa đựng cả tình yêu lẫn nỗi đau:

"Ta biết nàng không muốn nhắc đến ba kiếp trước ... nhưng ... những ký ức đó với ta, không chỉ là lịch kiếp. Ta không thể ... không thể quên được nàng ... Apasra."

Phra Apasra không quay đầu lại, đôi mắt sắc lạnh của nàng nhìn thẳng vào mặt hồ, không để lộ một tia xúc cảm nào. Nàng ngừng một chút, rồi lạnh nhạt đáp:

"Phra Peraya ... Ta đã bảo ngài đừng bận tâm rồi mà? Đó chỉ là phàm trần, là thứ mà ta và ngài buộc phải hoàn thành để trở về thiên giới! Đừng cố bám lấy những ký ức không đáng có đó nữa!"

Lời nói của nàng như một nhát dao đâm thẳng vào tim Phra Peraya, Phra Peraya chỉ biết cười khổ, trong lòng biết rằng người trước mặt nàng là vị thần cao cao tại thượng, sẽ chẳng bao giờ thuộc về nàng nữa. Dẫu vậy, Phra Peraya vẫn không thể từ bỏ, nàng khẽ thì thầm, như để chính mình nghe:

"Dù chỉ là lịch kiếp, nhưng đối với ta, đó là phần ký ức đẹp đẽ nhất ... mà ta từng có được!"

Phra Apasra không đáp, lòng nàng dậy lên cơn sóng ngầm, nhưng nàng vẫn giữ vẻ lạnh lùng, kiêu hãnh đến mức khó chạm tới. Nói xong, Phra Peraya lặng lẽ quay người rời đi, để lại Phra Apasra đứng đó một mình, bóng lưng uy nghiêm của nàng khuất dần.

Khi bóng dáng Phra Peraya biến mất, Apasra mới khẽ nhắm mắt lại, che đi sự yếu mềm mà nàng chưa bao giờ cho phép bản thân bộc lộ. Trong sâu thẳm trái tim, nàng biết rằng, dù muốn dù không, tình yêu ba kiếp đó đã khắc sâu vào tận xương tuỷ, chẳng thể nào xóa bỏ...

____

Trong điện Phra Sukhothai thanh tĩnh, Phra Apasra đang ngồi thiền giữa bầu không khí tĩnh mịch, ánh sáng xanh ngọc tỏa quanh người tựa như tầng sương mờ bao bọc lấy dung nhan cao quý. Từng nhịp thở của nàng đều trầm ổn, như hòa quyện cùng dòng chảy của thiên địa. Tâm thức nàng như lạc vào cõi vô định, nơi không còn bất kỳ trần duyên vướng bận.

Nhưng bỗng một cơn gió lạ xé tan sự yên tĩnh ấy, một vị thần hộ vệ vội vàng chạy vào, sắc mặt hiện rõ vẻ lo âu.

"Bẩm Phra Apasra..."

Giọng nói khẽ khàng nhưng mang nặng sự khẩn cấp

"Phra Peraya gặp nạn, bị trọng thương sau trận chiến với Gakdee ..."

Chưa đợi vị thần nói hết lời, thân ảnh của Phra Apasra đã tức khắc biến mất, như một vệt sáng mờ ảo, tựa như gió xuyên qua không gian, vượt qua ranh giới các cõi, thẳng tiến đến điện của Phra Peraya.

Khi Phra Apasra đến nơi, trước mắt nàng là cảnh tượng Phra Peraya đang nằm trên giường ngọc, xung quanh là các vị thần đang tất bật chữa trị. Đôi mắt Phra Apasra hiện lên tia đau xót, nhìn gương mặt nhợt nhạt, hơi thở mong manh của người nằm trên giường.

Thần lực của nàng ấy đang rất hỗn loạn, trái tim Phra Apasra như bị siết chặt, đôi môi nàng thoáng nhợt nhạt. Nàng đứng lặng trong giây lát, tay nắm chặt đến trắng bệch, cố gắng áp chế cơn sóng lòng đang trào dâng.

Nhìn kỹ một lúc, Phra Apasra phất tay, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng mang uy quyền không thể chối từ

"Lui ra đi, để ta tự tay chữa trị cho Phra Peraya"

Các vị thần chỉ biết cúi đầu cung kính, lui ra khỏi điện. Trong thoáng chốc, cung điện chỉ còn lại hai người, một người nằm yếu ớt trên giường, một người đứng lặng đầy cô tịch.

Phra Apasra chậm rãi ngồi xuống mép giường, đưa tay run rẩy chạm lên gương mặt Phra Peraya, cảm nhận sự lạnh lẽo toát ra từ làn da nhợt nhạt. Ánh mắt nàng trở nên mờ mịt, như chìm vào tận đáy ký ức.

Những ký ức trong ba kiếp sống trần tục lại ùa về, từng khoảnh khắc hạnh phúc lẫn đau thương bên Phra Peraya, những lần tay nắm tay, trái tim kề cạnh. Bất giác nàng nhận ra rằng, những cảm xúc sâu thẳm đó vẫn còn nguyên vẹn, chưa từng phai nhạt, dù đã trải qua biết bao kiếp luân hồi.

Tâm trí Phra Apasra đấu tranh dữ dội, lý trí cố gắng phủ nhận, nhưng trái tim nàng lại không thể nào lừa dối. Dường như bản thân nàng ... đã yêu người trước mặt này, một tình yêu vượt lên cả kiếp phàm, một mối lương duyên đã gắn chặt từ khi cả hai ra đời.

Điều này khiến nàng cảm thấy ... có chút mất mặt, bởi nàng, người luôn coi nhẹ tình cảm trần thế, lại không thể cưỡng lại mối tình này. Thậm chí, khi nghĩ đến việc mình đã dốc lòng yêu Phra Peraya qua ba kiếp, nàng lại thấy trái tim thêm phần yếu đuối.

Mỗi lần nhìn Phra Peraya, nàng lại nhớ đến từng cử chỉ, từng nụ cười, từng ánh mắt. Và giờ đây, nàng càng không thể phủ nhận rằng người đó đã chiếm trọn tâm tư nàng, khiến nàng không còn chỗ cho sự kiêu hãnh hay kiềm chế. Phra Apasra không khỏi cảm thấy mâu thuẫn, vừa yêu vừa đau, vừa sợ hãi vừa không nỡ buông tay.

Nàng lặng lẽ nắm lấy tay Phra Peraya, từng luồng thần lực chữa lành được nàng truyền vào cơ thể người ấy. Mỗi giọt thần lực là một phần tâm tư, là sự dốc lòng, là tất cả những gì nàng có thể trao đi, tựa như lòng yêu thương không thể giãi bày thành lời.

Nàng biết, truyền thần lực như thế này sẽ hao tổn rất nhiều sức mạnh của bản thân, nhưng nàng không bận tâm. Chỉ cần người ấy bình an, nàng nguyện dốc cạn tất cả.

Thần lực của Apasra thiên về chữa lành, tựa như làn nước thanh khiết, từng luồng ánh sáng xanh ngọc dịu dàng lan tỏa quanh thân thể yếu ớt của Phra Peraya. Đến khi những giọt mồ hôi nhỏ xuống trán Apasra, khi thần lực của nàng dần kiệt quệ, Phra Peraya mới khẽ nhíu mày, đôi mi từ từ mở ra.

Ánh mắt lờ mờ của nàng hiện lên sự ngạc nhiên khi thấy Apasra bên cạnh, rồi nét vui vẻ khẽ thoáng qua. Như một phản xạ tự nhiên, Phra Peraya đưa tay nắm lấy cánh tay Phra Apasra, nhẹ nhàng kéo ôm vào lòng, giọng thì thầm như nỗi lòng giấu kín

"Ta nhớ nàng..."

Nghe lời thì thầm ấy, trái tim Phra Apasra như tan ra, cảm giác đau xót pha lẫn hạnh phúc. Không kìm lòng được, nàng cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Phra Peraya, một nụ hôn dịu dàng nhưng đầy đủ mọi tình cảm thầm kín đã bị kìm nén từ lâu.

Đó là khoảnh khắc nàng không thể giữ được lý trí, chỉ còn trái tim dẫn dắt. Nàng cảm nhận từng hơi thở ấm áp trên môi, từng nhịp đập tim của bản thân như hoà quyện với người đối diện.

Phra Peraya bị hôn thoáng giật mình, đôi mắt mở to, nàng giật mình nhận ra đây không phải mộng. Sự ấm áp trên môi, ánh nhìn dịu dàng của Phra Apasra, tất cả đều là thật. Nhưng vì vẫn còn yếu, nàng không thể ngồi dậy hẳn, ho nhẹ vài tiếng. Phra Apasra liền nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, giọng thì thầm đầy ôn nhu

"Từ từ thôi... Ta ở đây, không cần vội."

Phra Peraya nhìn nàng đầy xúc động, đôi mắt long lanh ngập tràn niềm vui xen lẫn sự bất ngờ

"Sao nàng lại ở đây?"

Giọng nói của nàng khẽ khàng, như muốn chắc chắn rằng Phra Apasra thực sự ở trước mặt mình.

Phra Apasra ngắm nhìn đôi mắt long lanh của Phra Peraya, trái tim nàng như bị siết chặt bởi cảm giác day dứt. Lần đầu tiên, nàng thấy hối hận vì đã để mặc cảm xúc của mình bị lý trí khống chế quá lâu, đã để người mà nàng yêu thương phải trải qua bao nỗi cô đơn. Nàng khẽ đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của Phra Peraya, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng nhưng pha lẫn nỗi đau đớn vô hình.

Phra Peraya thoáng rụt rè, ánh mắt ngập ngừng nhìn Phra Apasra. Giọng nàng vừa ngạc nhiên, vừa ngập ngừng như không dám tin vào sự hiện diện này.

"Ta... không ngờ... nàng lại tới đây vì ta."

Đôi mắt nàng dõi theo từng cử chỉ của Phra Apasra, cảm nhận từng tia ấm áp mà Phra Apasra mang đến, như ánh sáng rọi vào trái tim đang lạnh lẽo của mình. Phra Peraya thoáng chần chừ, rồi cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ

"Có lẽ... ta đã mong quá nhiều..."

Phra Apasra khẽ nhắm mắt, lòng nàng tràn ngập sự dằn vặt. Nàng chưa bao giờ thấy mình yếu đuối như lúc này. Thời gian qua nàng đã để Phra Peraya chịu đựng nỗi đau một mình. Apasra lặng lẽ siết chặt tay Phra Peraya, như để bù đắp cho những tháng ngày xa cách, từng lời nói đều thấm đẫm tình cảm sâu lắng

"Ta đã sai rồi... Ta không nên để nàng phải chịu nhiều đau khổ. Nhưng bây giờ, ta sẽ bù đắp cho nàng ... mãi mãi"

Phra Peraya không còn kìm nén được nữa, nước mắt nàng lăn dài trên má. Nàng siết chặt vòng tay ôm lấy Phra Apasra, như sợ rằng nếu buông ra, nàng sẽ mất đi người mình yêu thương mãi mãi.

"Apasra... Ta đã chờ nàng quá lâu, quá lâu rồi."

Giọng nàng nghẹn ngào, mỗi chữ đều chất chứa sự nhớ nhung, niềm hạnh phúc ngọt ngào xen lẫn nỗi đau đã từng trải qua.

Phra Apasra khẽ tách khỏi cái ôm, dịu dàng hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại của Phra Peraya, giọng nàng trầm ấm nỉ non

"Từ giờ trở đi, nàng không cần phải chờ nữa. Ta luôn ở đây, luôn bên cạnh nàng..."

Phra Apasra khẽ nâng cằm Phra Peraya lên, nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của nàng, rồi chậm rãi cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi nàng . Nụ hôn ngọt ngào, sâu lắng, như muốn truyền tải tất cả những tình cảm, sự ân hận, và lời hứa hẹn mà nàng dành cho Phra Peraya....


















[UPDATED]
Có bạn bên phở bò đòi cho hai chị đẻ nên Chăn viết thêm vài dòng về song tu rồi cho hai chị đẻ ra Sunny🫠Nó xàm lắm nha! Khỏi đọc cũng được 🫠Này là chuyện của vạn năm sau rồi á🥹

Tại điện Phra Sukhothai, ánh sáng yếu ớt len qua lớp rèm dày, phủ lên không gian một vẻ bí ẩn và cám dỗ đến nghẹt thở. Trên chiếc giường ngọc cao, hai luồng thần lực, một xanh một trắng, vờn lấy nhau, cuốn trọn cả không gian, lan ra tựa những dải lụa linh thiêng.

Gương mặt của Phra Apasra sắc sảo, làn da trắng tựa ngọc. Thần lực xanh lấp lánh phát ra từ nàng, như sương khói, quấn quanh từng đường nét trên người nàng, rồi từ từ lan ra, quyện vào dòng thần lực trắng của Phra Peraya đang nằm phía dưới. Cả hai luồng sáng như những dòng nước xoáy, chảy dọc cơ thể cả hai, làm cho không gian trở nên đặc quánh, tĩnh lặng.

Phra Apasra đưa tay xoa nhẹ lên vai Phra Peraya, đầu ngón tay nàng truyền thần lực qua từng lớp da mịn màng, khiến từng đợt thần lực trắng từ Phra Peraya dâng lên như sóng biển, đan quyện lấy thần lực xanh đang nhẹ nhàng lan tỏa. Ánh mắt nàng chăm chú dõi theo từng chuyển động, một sự chiếm hữu ngầm toát lên, đầy uy quyền, và cũng tràn ngập cám dỗ.

Cảm giác nóng bỏng lan tỏa từ thần lực của Phra Apasra khiến Phra Peraya bất giác thở gấp. Thần lực của cả hai cứ thế quấn quýt, từng đợt thần lực xanh cứ nhấn chìm thần lực trắng, rồi lại bị hút lấy, trộn lẫn với nhau, cuộn xoáy như dòng xoáy biển sâu không đáy. Phra Apasra cúi xuống, đôi môi nàng phớt nhẹ lên trán Phra Peraya, khẽ lướt qua từng đường nét trên gương mặt, không ngừng lan tỏa thần lực qua từng hành động đầy sự khiêu khích dụ hoặc.

Mồ hôi lấm tấm trên trán Phra Peraya, gương mặt nàng ửng đỏ giữa làn sáng trắng, hơi thở nàng gấp gáp, nhưng vẫn để cho Phra Apasra chiếm lấy mọi giác quan của mình, không chút phản kháng. Cơ thể nàng mỏng manh giữa luồng thần lực xanh đang bao trùm, như bị nhấn chìm trong dòng chảy cuồng nhiệt ấy.

Thần lực từ Phra Apasra mãnh liệt hơn, luồng sáng xanh mạnh mẽ lan tỏa ra từng ngóc ngách của điện, dường như bao trùm cả không gian quanh họ, như thể mọi sự sống đều thu nhỏ lại chỉ còn lại hai người, hai luồng thần lực hòa quyện trong sự im lặng, tràn đầy vẻ chiếm hữu và d.ục v.ọng ngấm ngầm.

Và cứ thế, không gian như dừng lại, không còn khoảng cách nào nữa. Thần lực xanh và trắng hòa vào nhau, trở thành một, lan ra như ánh sáng của thiên địa, từng đợt từng đợt...

Cả điện lung linh trong ánh sáng đan xen, mỗi đợt thần lực hòa nhập vào nhau lại phát ra một luồng ánh sáng chói lọi, như tiếng vọng của hai linh hồn đang giao hòa, một sự hòa hợp tuyệt đối.

Phra Apasra kéo sát Phra Peraya vào lòng, cảm nhận sự run rẩy của nàng khi luồng thần lực xanh mạnh mẽ áp sát, đẩy sâu vào luồng thần lực trắng, khiến nó bùng lên rực rỡ hơn. Hai cơ thể như gắn chặt vào nhau, từng nhịp từng nhịp chạm vào nhau một cách uyển chuyển nhưng đầy mãnh liệt. Sự giao thoa của thần lực khiến không gian xung quanh họ như tan ra,...

Đúng lúc đó, giữa nơi thần lực hai nàng quyện chặt nhất, một đốm sáng nhỏ xíu tựa như ánh sáng mặt trời (Little boy đó, Sunny đó🫠) dần hình thành. Từng tia thần lực xanh và trắng đan vào nhau, luồn lách vào đốm sáng ấy, khiến nó lớn dần lên, phát sáng rực rỡ như ngọc quý. Đây chính là linh phách - mầm sống đầu tiên hình thành từ tình yêu sâu sắc và sự kết nối tuyệt đối của hai vị thần.

Phra Apasra nhìn vào linh phách đó, trong mắt nàng hiện lên một tia xúc động không dễ thấy, cảm nhận được sự sống nhỏ bé này đang dần lớn lên từ thần lực của cả hai. Cả nàng và Phra Peraya đều giữ im lặng, ngắm nhìn linh phách giữa họ, một sự hòa hợp tuyệt đối, như thể cả thiên địa đều lắng đọng lại trong khoảnh khắc này...

🥲🥲🥲
THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro