KIẾP
Phù dung nở chốn đông phong
Vừa hé nhụy, sắc hương đã vong
Tình trường tựa khói mơ màng
Nợ trần ai gánh, duyên này ai mang...
Trong cung điện nguy nga của vương triều Ayuthaya, phía sau những bức tường vàng son lộng lẫy, có một thế giới riêng mà ít ai nhìn thấu được. Công chúa Phra Faye Ratchaniwet, con gái duy nhất của quốc vương Phra Narai Ratchaniwet, người mang dòng máu hoàng tộc, từ nhỏ đã sống trong sự cao quý và cô độc. Nàng như một đóa hoa phù dung, thanh cao nhưng lại bị giam cầm bởi lễ giáo và sứ mệnh hoàng gia. Bên cạnh nàng, không ai khác, là Yoko, người hầu gái theo hầu nàng từ thuở bé. Tuy chỉ là một nô tì, Yoko lại hiểu Faye hơn bất kỳ ai khác, và chính điều đó khiến cả hai dần nảy sinh tình cảm – một tình yêu thầm lặng, nhưng chẳng ai dám nói thành lời.
“Yoo, nàng có bao giờ nghĩ về vận mệnh của hai ta chăng?” Faye cất lời, giọng nàng khẽ khàng, nhưng lại vang vọng tựa tiếng chuông chùa buồn giữa đêm khuya.
Yoko cúi đầu, giọng nàng như gió thoảng qua những tán cây: “Nô tì nào dám mơ tưởng! Vận mệnh của nô tì từ lâu đã ... không thuộc về mình.”
Từ thuở còn ngây thơ, Faye và Yoko đã cùng nhau trưởng thành. Bao mùa phù dung nở rồi tàn, cũng chính là bao kỷ niệm chất chồng giữa hai tâm hồn lặng thầm yêu nhau nhưng không bao giờ dám nói. Tình yêu ấy tựa như ánh trăng sáng nhưng xa vời, mãi mãi chẳng thể chạm tay vào. Faye luôn biết mình chẳng thể mơ tưởng đến một cuộc đời bình yên, còn Yoko, dù yêu nàng sâu sắc, vẫn không thể vượt qua ranh giới của thân phận.
“Nếu có thể chọn lựa, ta nguyện làm một nữ tử bình dân, sống một đời tự do, nhưng số phận đâu để ta thoát khỏi những ràng buộc...” Faye cất lời, mắt nàng ngập tràn nỗi buồn.
Yoko lặng im không đáp, lòng ngập tràn xót xa. Dù ở bên Faye bao năm, tình cảm ấy vẫn phải giấu kín trong lồng ngực, như một ngọn lửa cháy âm ỉ mà không ai có thể dập tắt.
Những ngày tháng trôi qua trong im lặng. Faye và Yoko tiếp tục bên nhau, nhưng cả hai không ai dám thổ lộ tình cảm của mình. Yoko tự ti về thân phận, còn Faye thì quá ràng buộc bởi lễ nghi và sứ mệnh. Tình yêu ấy giống như một cánh hoa phù dung mong manh, đẹp nhưng ngắn ngủi, không bao giờ có thể kéo dài.
Tin dữ đến vào một buổi đông lạnh lẽo. Ngay cả ông trời cũng không dung tình yêu của họ. Tin tức từ triều đình truyền đến như sấm vang giữa ngày nắng. Công chúa đã được hứa gả cho hoàng tử nước láng giềng, để giữ hòa bình giữa hai vương quốc. Cái giá của hòa bình chính là cuộc đời nàng – một cuộc đời bị định đoạt bởi lễ nghi và chính trị.
Faye đứng lặng giữa khuê phòng, ánh mắt hướng về phía những cánh hoa phù dung đang nở rộ ngoài cửa sổ. Nàng không khóc, cũng chẳng nói lời than oán, nhưng lòng nàng như có ngàn mũi dao đâm vào. Trong tim, nàng chỉ nghĩ đến Yoko – người duy nhất hiểu thấu nỗi lòng nàng.
“Yoo, ta phải đi rồi.” Faye cất lời, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng lại như lưỡi dao cắt ngang trái tim cả hai.
Yoko nhìn nàng, đôi mắt ngấn lệ. Nàng quỳ xuống, khẽ cầm lấy tay Faye, dù biết rằng giờ đây khoảng cách giữa họ đã xa vời vợi. “Nô tì... sẽ không được theo hầu công chúa ư?” Giọng Yoko run rẩy, hy vọng cuối cùng trong lòng nàng tan vỡ từng chút một.
“Phụ vương đã quyết, ta không thể mang nàng theo.” Faye khẽ đáp, lòng nàng như bị siết chặt. Nàng biết rõ, quốc vương đã nhìn thấu thứ tình cảm mà Yoko dành cho nàng từ lâu. Tuy không nói ra, nhưng trong lòng quốc vương đã âm thầm giữ ý nghĩ ấy, và ông quyết định không cho phép Yoko đi theo để ngăn chặn tình yêu tội lỗi này.
Ngày công chúa rời đi, trời âm u như lòng người. Từ nơi xa, Faye quay lại nhìn Yoko lần cuối, ánh mắt chất chứa bao niềm đau. Nàng không nói được gì, chỉ để lại một lời dặn dò cuối cùng: “Yoo... Nàng phải sống tốt”
Thế nhưng Faye đâu biết rằng, chỉ vài khắc nữa thôi, người nàng yêu sẽ chẳng còn trên cõi đời này nữa. Định mệnh tàn nhẫn đã âm thầm an bài, nữ tử luôn lẽo đẽo theo sau nàng từ ngày còn bé đến khi trưởng thành ấy sẽ lặng lẽ rời khỏi thế gian như cánh phù dung sớm tàn trong gió đông lạnh lẽo.
Yoko đứng đó, đôi chân run rẩy, nước mắt lăn dài không ngừng. Nàng muốn chạy theo, muốn nói ra tình cảm đã chôn giấu bấy lâu, nhưng biết rằng không thể. Khoảng cách giữa họ giờ đây là cả một triều đình, là cả một vương quốc, và nàng chẳng có quyền gì để thay đổi số phận.
Khi bóng dáng công chúa dần khuất xa, quốc vương ngay lập tức ra lệnh chém c.h.ết Yoko. Tội của Yoko không phải là việc nàng yêu công chúa, mà là vì tình yêu ấy đã vượt qua mọi giới hạn của thân phận và đạo lý, một điều mà vương triều không thể chấp nhận. Ngày hôm đó, trong khu vườn thượng uyển nơi Yoko thường quỳ bên cạnh công chúa, một lưỡi gươm lạnh lùng đã kết thúc cuộc đời nàng.
------------
Yoko giật mình choàng tỉnh, cả thân người run lên bần bật, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp. Hơi thở nàng rối loạn, hòa lẫn trong cái không khí oi bức ngột ngạt của đêm trường, mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương, trượt xuống cằm, đọng lại như những giọt sương sớm. Cảm giác sắc lạnh từ lưỡi dao ghim vào cổ vẫn còn nguyên vẹn, như thể vừa trải qua cơn tử biệt. Nàng đưa tay lên cổ, kiểm tra một cách vô thức, những ngón tay run rẩy chẳng thấy vết thương nào, nhưng trong lòng vẫn hoảng loạn.
Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, Yoko không rõ đâu là thực, đâu là mộng. Liệu nàng còn là nô tì của công chúa chốn cung cấm xa xưa, nơi lễ nghi và quyền lực đè nặng lên đôi vai mảnh khảnh, hay là một con người bình thường đang sống giữa thế giới hiện đại, nơi mọi ranh giới dường như đã tan biến?
Bỗng một vòng tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau, kéo nàng trở lại với thực tại. Giọng nói dịu dàng, thân quen cất lên ngay bên tai, nhẹ nhàng như gió thoảng: "Có chuyện gì thế ... Yoo?"
Là Faye ... vẫn là nàng ấy!!!
Yoko quay người lại, ôm chầm lấy Faye, khóc nức nở. Tiếng khóc nàng nghẹn ngào, như nỗi uất ức, như dòng nước dồn nén bao lâu cuối cùng cũng vỡ òa. Nước mắt tuôn chảy không ngừng, thấm vào chiếc áo ngủ của Faye, bàn tay gầy yếu của nàng bấu chặt lấy lưng người yêu như sợ hãi điều gì đó có thể cuốn mất Faye khỏi cuộc đời nàng.
Nàng khóc không chỉ vì sự đau đớn của giấc mơ vừa qua, mà còn vì hạnh phúc, vì sự may mắn đến lạ lùng mà nàng đang có trong kiếp này. Nàng được gặp lại công chúa của mình, người mà trong giấc mộng kia đã từng là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời u tối của nàng. Không những gặp lại, Yoko còn được yêu, được ôm ấp và trân quý. Giấc mơ ấy quá chân thật, khiến nàng tin rằng đó không phải chỉ là mộng tưởng, mà chính là kiếp trước của cả hai.
Trong lòng Yoko dâng lên niềm biết ơn sâu sắc. Nàng thầm cảm tạ ông trời, cảm tạ số phận đã không để mối tình đau khổ kia chìm vào quên lãng, mà còn cho họ cơ hội được yêu nhau một lần nữa, trong một kiếp sống khác, ở một thế giới khác. Nghĩ đến đó, nàng càng khóc dữ dội hơn, như thể muốn xả hết những giọt nước mắt còn đọng lại từ quá khứ.
Yoko tự nhủ rằng ngày mai nàng nhất định phải đến chùa dâng hương bái Phật, cảm tạ ân đức của trời Phật đã ban cho nàng ở kiếp này, để nàng được yêu thương, được ở bên công chúa, không còn lễ nghi, không còn thân phận ngăn cản.
Giữa những dòng suy nghĩ hỗn loạn, Yoko cảm nhận được đôi tay mềm mại của Faye đang vỗ nhẹ vào lưng mình, như muốn xua đi nỗi sợ hãi, an ủi nàng trong lúc yếu lòng. Faye chẳng hiểu điều gì đang xảy ra, chẳng hiểu vì sao người yêu của mình lại khóc đau lòng đến thế. Cô chỉ cảm nhận được nỗi đau lạ thường toát ra từ từng hơi thở nặng nề của Yoko, như thể một phần trái tim nàng đang tan chảy.
"Chị ở đây ... Yoo! Đừng khóc ... chị ở đây," Faye thì thầm, từng câu từng chữ dịu dàng và đầy kiên nhẫn. Cô ôm chặt bạn gái trong vòng tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, đôi mắt ngập tràn yêu thương. Dù chẳng biết điều gì đã khiến Yoko đau lòng như vậy nhưng cô vẫn dịu dàng vỗ về an ủi.
"Chị ở đây..."
Đôi lời: Oneshot này được mình viết khá vội, được lấy cảm hứng từ bài Đoá phù dung cuối cùng của Đức Phúc🥹 Vốn chỉ định viết đến đoạn Yo 👻 ! Nhưng mà chợt nhớ tới bức ảnh Yoko đi chùa nên mình đã thêm yếu tố kiếp trước kiếp này vào! Thú thật thì đây là oneshot mà mình cảm thấy hài lòng nhất từ bữa đến giờ!😭😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro