2. Mỗi lần...
Mỗi lần gặp nhau, rồi phải tách ra để về nhà, cậu ấy luôn nói: "Hẹn gặp lại sau nhé". Tôi không chắc "gặp sau" của cậu ấy là nói về công việc hay thứ gì khác, tôi không muốn phải tính toán quá nhiều về một lời chào hỏi. Thế nhưng mỗi khi nhìn theo bóng lưng dần dần khuất xa, lòng tôi luôn có suy nghĩ: Đó sẽ là lúc nào? Chúng tôi sẽ lại được gặp nhau vào ngày nào, tháng nào và lúc mấy giờ đây?
Mỗi lần nói chuyện, tôi tự hỏi cậu ấy đang hứng thú về điều gì, thứ gì sẽ khiến cậu ấy thấy vui, câu chuyện gì sẽ khiến cậu ấy hứng thú. Tôi muốn có thể làm cậu ấy cười, chia sẻ với tôi những điều mà cậu ấy quan tâm. Tôi chỉ muốn giữa chúng tôi không có gì gọi là bí mật, chỉ muốn cậu ấy thấy thoải mái bên tôi.
Mỗi lần gần bên, những lúc chúng tôi vô tình chạm vào nhau, tôi đều len lén nhẩm đếm một chút rồi mới khe khẽ tách ra, không quá lộ liễu nhưng cũng đủ lâu để có thể cảm nhận được hơi ấm nơi cận kề còn sót lại.
Mỗi lần nhắn tin, tôi đều mong mình đừng trả lời cậu ấy quá nhanh, không thì cũng đừng quá dài. Muốn tiếp tục trò chuyện với cậu ấy, nhưng cũng không muốn bản thân vồn vã. Nếu là tin nhắn, tôi sẽ bắt đầu muốn nghe giọng; nếu là tin thoại, tôi lại ước ao muốn nhìn; đến khi gọi video rồi, tôi cảm thấy mặt mình nóng ran chẳng biết nên nhìn đi hướng nào.
Mỗi lần được nghỉ, tôi sẽ chờ đợi một cái hẹn. Từ đồng nghiệp, anh em, bạn bè, quản lý, đều không quan trọng, tôi chỉ muốn biết rằng cậu ấy sẽ có mặt ở đó hay không. Tôi sẽ hào hứng nếu thấy cậu ấy xuất hiện, cũng có thể cảm thấy mất mát khi cậu ấy không đến. Nếu cậu ấy phải về trước, tôi mong cậu ấy sẽ ở lại thêm một chút, ít nhất đủ để tôi nhìn thấy cậu nhiều hơn ngày hôm qua.
Mỗi lần ở cạnh, nếu cậu ấy đối xử với tôi dịu dàng, tôi đều âm thầm ghi nhớ kỹ trong lòng. Tôi nghĩ nếu tôi thể hiện ra rằng tôi biết cậu ấy đang chăm sóc tôi, quan tâm đến cảm xúc của tôi, cậu ấy sẽ thấy ngại và dừng lại. Nên tôi cứ tỏ ra rằng mình không hề hay biết, cũng chẳng hề để tâm tới. Có lẽ như vậy thì những dịu dàng này của cậu ấy có thể dành cho tôi lâu hơn một chút, thiên vị tôi hơn một chút.
Mỗi lần, mỗi lần, rồi lại mỗi lần. Cậu ấy vui, tôi vô thức mỉm cười. Cậu ấy yên lặng, tôi cũng sẽ lặng thing. Tôi khắc ghi từng đường nét của cậu ấy. Tôi nhìn cậu ấy như thể cậu ấy là khúc nhạc hay nhất đời tôi.
Có lẽ bởi vì,
Khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, tôi nghe được cậu ấy nói.
"Em ở đây, bên anh."
Ánh nắng ấm áp ngoài kia, tựa như cái nắm tay của cậu ấy ngày hôm đó.
Cứ thế dùng sức, gắt gao nắm lấy tay tôi.
Chưa hề buông lơi.
ㅡ 𝙲𝚑ờ đợ𝚒, 𝚌𝚑ư𝚊 𝚌𝚑ắ𝚌 đã 𝚕à 𝚜ự 𝚗𝚐𝚞 𝚗𝚐ố𝚌. 𝙲𝚑ỉ 𝚕à 𝚔𝚑𝚒 𝚢ê𝚞, 𝚌𝚑𝚘 𝚍ù 𝚕à 𝚝𝚛ắ𝚗𝚐 𝚝𝚊𝚢, 𝚟ẫ𝚗 𝚙𝚑ả𝚒 𝚍à𝚗𝚑 𝚌𝚑𝚘 𝚗𝚐ườ𝚒 ấ𝚢 𝚝ấ𝚝 𝚌ả 𝚗𝚑ữ𝚗𝚐 đ𝚒ề𝚞 𝚌𝚞ố𝚒 𝚌ù𝚗𝚐 𝚌ò𝚗 𝚜ó𝚝 𝚕ạ𝚒.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro