
swap I
ft: stranger things
_____________
"It doesn't hurt me
Do you wanna feel how it feels?
Do you wanna know, know that it doesn't hurt me?
Do you wanna hear about the deal that I'm makin'?.."
Vẫn từ cái máy phát nhạc cũ kỹ, thanh âm đặc quánh khô khan của thập niên 80s 90s lan tràn trong phòng, thứ Wednesday đặc biệt ưa thích. Tách coffee đen đậm nghi ngút khói, đầu ngón tay dường như chưa từng dừng lại vì ý tưởng ngay đại não cứ tuôn tràn như nước lũ.
Cạch.
Cho đến khi cánh cửa im ỉm được đẩy vào, đồng hồ cũng vừa vặn điểm mười hai giờ hai mươi phút sáng. Thu lại ánh nhìn, cầm lên tờ giấy đương viết dùng chút lực trực tiếp ném ngược nó vào thùng rác.
"Ms Thornhill vừa lên kiểm tra, tôi phát ngán với việc phải che giấu để cậu lông nhông đi với đám nít ranh đấy."
"Tớ xin lỗi."
"Điểm thi thì lẹt đẹt nhưng vẫn cố bám theo đám ngáo cần ăn chơi." - Wednesday thở ra câu cảm thán, trong khi ánh mắt dán về tờ bản thảo trống trơn.
"Cậu đang gây hấn thụ động đấy, và đừng ra lệnh cho tớ phải làm thế nào, Weds." - như bị nói trúng tim đen, Enid đảo mắt thở hắt gằn lại.
Đứng lên rời khỏi ghế, Wednesday khoanh tay lưng thẳng tắp, mũi giày hướng trực diện lại âm trầm đánh giá Enid qua bộ quần áo loè loẹt rồi chậm rãi lên tiếng.
"Tôi không thích việc quản thúc vô nghĩa, càng sẽ ném đi sự quan tâm với những kẻ không có chính kiến."
And if I only could
Giá như có thể.
"Ngông cuồng, kỳ quái, tỏ ra mình hiểu biết và luôn xem thường mọi người xung quanh. Cậu đâu hơn gì tớ?!"
I'd make a deal with God
Lập ra một bản giao ước với Chúa Trời
"Đến một kẻ lập dị không tham gia mạng xã hội như tôi còn biết nữ hoàng tin đồn Nevermore bị ví như con đần tăng động chỉ biết chĩa mũi vào chuyện người khác."
And I'd get him to swap our places
Mong rằng Ngài sẽ hoán đổi vị trí của ta cho nhau.
"Cậu...chẳng hiểu gì cả. Tớ không đề cao mình, nhưng nếu cậu vẫn muốn thắng cuộc chiến này bằng cách đay nghiến thì cậu sẽ lại trở nên cô độc thôi."
Để cái tôi đấy cao vượt ngưỡng như một điều vốn có. Kẻ tạp nham, người thánh khiết chung quy tâm trí chẳng thể đồng thuận.
"Nhìn tôi giống sợ bị cậu bỏ rơi sao?!"
Tình bạn của bọn họ cứ vậy mà phát triển, như đoạn văn bản đương viết dở trên mảnh giấy nhàu nhĩ, lại sẵn sàng đem thứ mỏng manh đấy kề giữa hai lưỡi kéo.
Be runnin' up that road
Be runnin' up that hill
Be runnin' up that buildin'
Say, if I only could, oh..."
Kate Bush. Ca sĩ trong cái đĩa than dập nổi vừa vặn đem note cuối, cùng câu nói của Wednesday nín bặt.
Ngọn lửa giận dữ được thổi bùng, căn phòng tràn ngập mùi cháy khét. Vật vã, quằn quại vì bị thiêu sống, Enid như nắng xuân lại không thể chịu được. Nhưng đối phương dường như thoả mãn vì được tưới mát bởi ngọn lửa mang theo sự sỗ sàng mà Wednesday đang cất giữ.
Rầm.
Dằn khỏi, vứt bỏ thứ độc dược đặc sệt quấn chặt cổ chân luôn tra tấn tinh thần em mỗi ngày. Enid một lần nữa rời đi với tiếng đóng cửa thô bạo.
Về phần Wednesday, tuy có thương cảm với người nọ, nhưng một phần độc hại bên trong lại không cho phép bản thân cô yếu thế.
"Thing mở giúp tôi bài khi nãy đi, chẳng thể nghe trọn vẹn."
Giữ lại nét bất mãn, Thing tiến đến qua vài thao tác đã làm cho cái máy phát ra bài Running Up That Hill xưa cũ. Gương mặt lãnh cảm của Wednesday vẫn thế, quay về bàn học tiếp tục câu chuyện trinh thám của bản thân.
"...don't want to hurt me
Chẳng muốn làm tổn thương nhau
But see how deep the bullet lies
Nhưng nhìn xem nỗi đau này đã găm sâu vào da thịt.
Unaware I'm tearing you asunder
Một cách vô tình, lại gây ra nhiều thương tổn đến thế.
Oh, there is thunder in our hearts
Bởi, sự bực dọc nóng nảy như sấm rền luôn trực thuộc trong chúng ta.
Is there so much hate for the ones we love?
Có quá nhiều hận thù dành cho người ta từng yêu chăng?!
Tell me, we both matter, don't we?..."
Chúng ta vẫn trân quý nhau, phải không?!
Đoàng.
Hai giờ sáng, bầu trời bỗng nhiên xuất hiện tia sét giáng thẳng xuống sân vuông cùng tiếng sấm xé toạc màn đêm tĩnh mịch yên bình, Nevermore dường như bị nghiền nát phút chốc bởi âm thanh đinh tai bên ngoài. Không mưa không mây, không có bất kỳ tín hiệu báo trước, toàn bộ học sinh từ các phòng tò mò ló đầu ra ngoài xem xét nhưng chỉ nhận lại khoảng không u tối.
Cùng lúc tại Ophelia Hall, Wednesday hoàn toàn chú mục vào chương truyện không bị ảnh hưởng mà lơ đễnh khi có sét đánh ngang. Nhưng cô lại phải bỏ dở câu chữ tại máy đánh rồi khó chịu nhíu mày, bởi ở giữa thuỳ trán xuất hiện cơn tê rần khiến Wednesday ôm đầu thở dốc.
Sau đó là bất tỉnh dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Vài tiếng trước.
Lúc rời khỏi phòng, Enid đem theo nỗi bực dọc cùng thất vọng định sẽ đến chỗ Yoko ngủ nhờ, nhưng vừa đi được nửa đường thì Enid thấy bóng dáng ai đó lởn vởn tại sân vuông.
"Xin chào?!"
Nghe có động, từ trong bóng tối liền xuất hiện một phụ nữ trung niên dường như là đang lạc đường. Cô ta chậm rãi tiến về phía Enid trong tâm thế cảnh giác, cũng phải vì Nevermore không có chỗ cho những kẻ bình thường.
"Cô là phụ huynh của ai ở đây sao?!"
Người nọ khẽ lắc đầu, đứng đối diện một khoảng, gương mặt được soi bởi ánh trăng vằng vặc, đôi mắt có thần đến nỗi làm Enid như bị xoáy vào.
"Sao cô lại ở đây?!"
"Ta đi dạo, nhưng lạc đường."
"Người bình thường không thể ở đây đâu, hôm nay trăng sáng nguy hiểm lắm."
"Tại sao?!"
"Vì hội người sói sẽ biến đổi."
Dứt lời móng vuốt của Enid cũng xuất hiện như làm chắc chắn thêm câu nói. Nhưng lại phải bồi thêm vì nghĩ đối phương sẽ sợ.
"...cô yên tâm, em vô hại."
"Em tên gì?!"
"Enid Sinclair."
"Chúng ta đứng hơi xa nhỉ?!"
Vừa dứt lời, cả cơ thể Enid dễ dàng bị đối phương nhấc bổng lên bằng ý nghĩ rồi kéo gần khoảng cách và đến khi an toàn tiếp đất, em run rẩy xen lẫn thích thú nhìn chăm chăm đối phương.
"Cô có năng lực giống Rowan?! Cô là mẹ của cậu ấy sao?"
"Rowan?!."
"Vậy cô là ai?!"
"Jane Hopper, đến từ thị trấn Hawkins."
Mi mắt khẽ lay động như cố nhớ, Enid đã từng đọc qua vài sự kiện ở Hawkins những năm 1984. Thị trấn nói riêng và cả thế giới suýt chút nữa bị san phẳng bởi con quái vật tên Vecna, nhưng trong số những người đánh bại nó có một cái tên mà Enid nhớ mang máng. Tông giọng bỗng nâng cao ngạc nhiên, ánh mắt trố ra hơi lùi về sau như nhớ được điều gì.
"Cô là Eleven?"
"Ta không dùng cái tên đấy một khoảng một thời gian dài rồi."
"C-cô đến đây làm gì?!"
"Đừng sợ hãi như thế. Ta được cô hiệu trưởng mời để nói về chủ đề "Bình thường hoá trong xã hội văn minh", với cương vị cũng là một kẻ có năng lực điều khiển vật bằng ý nghĩ và tuỳ ý đi dạo trong tâm trí của người khác."
Jane cười mỉm ngồi xuống băng ghế không quên ra hiệu cho đứa trẻ vẫn còn chôn chân ngồi cùng. Tuy mắc mửa với tên chủ đề giả trân, nhưng vì được trả kha khá tiền nên Jane đành phải đến tận Nevermore tham gia hội thảo.
"Ta nghe nói khi trăng lên người sói phải ở trong lồng nhưng sao em giữa đêm rồi còn ở đây?!"
"Do em không thể hoá sói nên..." - bỏ dở câu trả lời, Enid ngoan ngoãn ngồi xuống kế cạnh.
"Bình thường trong đám người dị thường."
"Em lại không muốn sống đời bình thường, bố mẹ và các anh đều là bản thể sói hoàn chỉnh nhưng em thì không thể. Như một kẻ ngoại đạo của gia đình."
Trăng sáng đổ xuống chỗ cả hai đương ngồi, tiếng tru tréo từ phía xa càng làm Enid cảm thấy bản thân yếu kém, vô dụng vô cùng.
"Khi trước ta chỉ là một đứa trẻ người bình thường không có bất kỳ năng lực nào, lại bị đồng loại bắt về huấn luyện, tẩy não để giúp bọn chúng do thám người Nga." - ngừng một chút cho cô bé bên cạnh nghe hiểu sau đó mới chậm rãi tiếp tục.
"Lúc đầu ta muốn trốn chạy, cố vùng vẫy thoát khỏi thứ luôn âm ỉ trong đầu nhưng vì bạn bè, gia đình và cả bản thân mình. Chấp nhận nó, cá phải bơi chim thì bay, cứ xuôi theo số phận thôi bé con."
Tìm được người hiểu mình thật sự khó, sụt sùi giọng mũi Enid lau vội nước mắt đón nhận cái xoa đầu dịu dàng từ đối phương.
"Ta nghĩ có thể giúp được em, nằm xuống đi."
Nếu còn là thiếu niên như đám trẻ này Jane phải cần đến bể nước để tập trung thực hiện năng lực, nay cô đã tự chủ được sức mạnh chỉ cần vài thao tác đã dễ dàng đi vào tiềm thức của mọi người.
Hiện tại.
Sau tiếng sấm đầu, Jane bị đẩy ra khỏi thực tại. Nhíu mày không phải vì chưa thể gặp con sói trong đầu Enid, mà là còn một đứa trẻ khác thường trực ngay tại thuỳ trán, nó mạnh đến nổi làm Jane ngạc nhiên.
"Tâm thức em toàn nghĩ về người mang quá nhiều năng lượng hắc ám, một chút cũng không có cái em cần. Ta phải đi sâu vào nhưng đã bị hiệu ứng ngược."
"...làm lại nào."
"Cô ổn chứ? Máu mũi..." - vươn tay lau vội thứ đặc quánh giúp bạn mới.
Jane chỉ cười nhẹ lắc đầu, chộp lấy bàn tay siết nhẹ bắt đầu quá trình thâm nhập để tìm ra con sói rụt rè sâu trong tiềm thức của Enid Sinclair.
Tiếp tục nằm dài ra ghế, để tâm trí hoàn toàn trống rỗng và Enid nhận thức rõ ràng cô Jane đang đi lòng vòng nơi đại não. Đột nhiên có thêm một tiếng sét giáng xuống, lần nữa đẩy cô Jane trong đầu ra ngoài, sau đó Enid hốt hoảng choàng tỉnh cố hớp từng chút thở hồng hộc.
"Cô Jane?!"
Ngó quanh quất, nó không còn khung cảnh của sân vuông mà căn phòng Ophelia Hall quen thuộc đang hiện rõ mồn một. Trong lúc đưa mắt nhìn khắp một lượt, tầm nhìn vừa vặn đặt đến cái gương làm em bất giác hốt hoảng lùi về sau.
"Wednesday?!"
Bò đến gần vươn tay chạm lên mặt kính, lại chạm vào gò má mát lạnh. Sực nhớ ra điều gì, khiến Enid liền chạy như bay xuống sân vuông tiếp tục kinh ngạc giương mắt nhìn cơ thể của mình. Enid Sinclair đang bay lơ lửng với bàn tay nắm lại thành quyền như muốn tấn công cô Jane.
"Hình như ta vừa gây ra rắc rối rồi thì phải."
Jane nhìn một lượt cả hai rồi buông ra câu cảm thán vì bản thân vừa khiến hai đứa trẻ hoán đổi linh hồn cho nhau.
__________
Còn tiếp.
Tớ định làm give away, vài món quà liên quan đến OTP. Không có dịp gì đâu chỉ là độc giả của series này làm mình yêu kinh khủng. Các cậu cho mình ý kiến nhé, love u guys.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro