[ Hân Dương ] DƯƠNG TỶ DẠY BẠN CÁCH LÀM THẾ NÀO ĐỂ THEO ĐUỔI TIỂU NÃI CẨU
DƯƠNG TỶ DẠY BẠN CÁCH LÀM THẾ NÀO ĐỂ THEO ĐUỔI TIỂU NÃI CẨU
Tác giả: BITTER MOON
https://loveshottt.lofter.com/post/1d5d1b0f_1c6771818
1.
Hứa Dương Ngọc Trác gần đây đã nhìn trúng một sinh viên thể thao, là sinh viên thể thao chơi bóng rổ.
Chết tiệt, thật cổ hủ.
Chà, dù sao cũng là sinh viên thể thao, hơi đen một chút, nhưng người ta vẫn rất ngọt ngào nha.
Mặc dù bình thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại thấy, nhưng điều thật sự khiến Hứa Dương Ngọc Trác nảy sinh hảo cảm là trong một lần di chuyển bàn ghế.
Lần di chuyển bàn ghế đó là để làm địa điểm cho lớp 12 thi đại học, điều khó hiểu là ở tầng 6 cũng phải chuyển bàn đi, tức là phải chuyển thêm bàn ghế thừa ra sân vận động.
Được rồi, vậy thì chuyển thôi.
Hứa Dương Ngọc Trác và một người khác đã cùng nhau chuyển bàn ghế, Hứa Dương đoán thắng số ghế chuyển đi rồi, nhưng mà.....
Vừa xuống đến tầng năm, tên cẩu bằng hữu đó lại bị lão sư tạm thời gọi đi??!!
Vậy nên tình hình hiện tại của Hứa Dương: một cái bàn, hai cái ghế, tất cả những người xung quanh thì đang cầm đầy tay chen chúc để xuống tầng.
Xấu hổ quá.
Nhưng đúng lúc này, người hùng đã xuất hiện!
"Ey, cái đó, bạn học, cậu đang đợi bạn sao?"
Một nữ sinh mồ hôi nhễ nhại đứng trên cầu thang nói chuyện với cô, có vẻ như là vừa mới hoàn thành việc chuyển đồ, mặc dù trên mặt lấm tấm mồ hôi, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại đến vẻ đẹp của cậu.
"Cậu có cần giúp đỡ không?"
"Ừ ... Có thể không? Cậu không cần phải về lớp mình để chuyển đồ sao?"
"Không sao đâu, lớp chúng mình có rất nhiều nam sinh, hơn nữa rất nhanh đã chuyển xong rồi."
Cậu bước lên mấy bước, không nói lấy một lời hai tay đã nắm lấy hai bên cạnh bàn.
"Cậu giúp mình cầm hai cái ghế xuống nhé."
"Ừm, cảm ơn cậu."
"Không có gì."
Cậu cẩn thận nghiêm túc rẽ vào một góc, cùng Hứa Dương chen chúc đi xuống cầu thang.
Trên đường không có gì để nói, người nọ cũng không có ý định bắt chuyện, bầu không khí có chút trầm xuống, vì vậy Hứa Dương thử mở lời điều tiết bầu không khí một chút.
"Cái đó, bạn tốt, cậu ở lớp nào vậy?"
"Mình? Mình ở lớp cách vách với lớp cậu."
"Lớp ba sao?"
"Ừ."
Có lẽ mồ hôi đã chảy vào mắt, cậu nhăn một bên mắt nói:
"Thực ra mình còn rất quen thuộc với cậu. Trước đây mỗi khi đến tiết thể dục đều có thể nhìn thấy cậu."
"Thật sao ?? Mình không để ý đến, là ngày nào vậy?"
"Chắc là thứ....năm? Mình đã thử hỏi bạn mình, tên cậu là Hứa Dương Ngọc Trác nha."
Cậu đặt chiếc bàn vào vị trí quy định trên sân vận động, Hứa Dương Ngọc Trác cũng đặt chiếc ghế lên đó.
"Đúng rồi, cậu tên là gì?"
Hứa Dương Ngọc Trác từ trong túi áo lấy ra một gói giấy.
"Trương Hân."
Sau đó Hứa Dương rút ra một tờ giấy trong gói đưa cho cậu, nói:
"Hôm nay thật sự rất nóng nhỉ"
Cậu nhận lấy tờ giấy, mỉm cười, nói:
"Đúng vậy, cảm giác còn nóng hơn hôm qua."
2.
Lén lút lấy điện thoại ra để thêm bạn bè.
Không nghĩ rằng người này còn đáng yêu như vậy, dùng ảnh Pikachu làm hình đại diện.
Nhưng ai có thể nghĩ tới được trên đời lại có thể tồn tại một sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.
Hình đại diện của Hứa Dương Ngọc Trác là Jenny Turtle.
Rất đáng yêu (xác nhận)
Chú thích: (^o^)🐈❤️
3.
Thực tế thì, Trương Hân so với những môn thể thao mang tính cạnh tranh như bóng rổ thì lại càng thích chạy bộ.
Siêu cấp phật hệ*, ai ngờ cậu lại bị huấn luyện viên bắt được vào đội bóng rổ nữ.
* Phật hệ có thể định nghĩa là “thế nào cũng được, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, vạn sự tùy duyên
Siêu cấp phật hệ, ai ngờ cô lại bị huấn luyện viên bắt được vào đội bóng rổ nữ.
Bởi vì cú ném ba điểm của cậu thực sự rất mạnh, cũng không biết làm thế nào mà các chuyên gia có thể đánh giá tố chất tổng thể của cậu ấy. Dù sao thì đối với một người không có chuyên môn như tôi thì, hầu như có thể ghi bàn mà không chạm vào khung bóng thật sự là một kỹ năng rất mạnh.
Vốn dĩ là muốn nhắc đến trận thi đấu của lớp. Lớp hai và lớp ba đều có người chơi bóng rổ nữ. Đến hiệp hai của trận đấu vì lớp hai không có đủ nam sinh để chơi bóng rổ nên hai bên đã thương lượng với nhau để mỗi bên thêm hai nữ sinh chơi bóng rổ vào đội.
Nhưng sau khi nghĩ lại thì có thể không có chỗ nào để đánh bóng được, nên đã kết thúc rồi.
À, không, vẫn còn chỗ để đánh được.
Tức là phía sau cái rổ đó của cả hai lớp sẽ có hai vị trí của một chiếc ghế bậc thang hai bậc.
(* chắc là miêu tả vị trí chơi bóng sẽ đứng 2 hàng giống như ghế bậc thang. Mình không chơi bóng rổ nên đoạn này cũng không rõ lắm, rất xin lỗi vì sự thiếu hiểu biết này 😥)
Trước khi hiệp hai của trận đấu bắt đầu, Trương Hân bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Hứa Dương Ngọc Trác, rồi nhìn nhau mỉm cười.
Được, đây rồi, tôi xin tuyên bố rằng đây là định mệnh của mình.
4.
Hứa Dương Ngọc Trác không có hứng thú với bóng rổ, chủ yếu là tới nhìn người ta.
Nhìn chân
Nhìn giày
Nhìn eo
Nhìn tay
nhìn mặt
#Kẻ biến thái vui vẻ#
5.
"Này, Trương Hân cậu có mang theo sách toán ba không? Tiết toán tiếp theo sẽ học bài mới, nhưng mà mình quên mang sách rồi."
"Mình có mang."
"Bao giờ lớp cậu có tiết toán?"
"Buổi chiều cơ."
Khi mượn được sách rồi, Hứa Dương Ngọc Trác đã cực kỳ vui vẻ, tưởng chừng giống như là đang ở trên hai tầng mây vậy.
Vì vậy mà tiết toán vốn dĩ khô khan nhàm chán mãi vẫn chưa hết cũng không còn gây buồn ngủ như vậy nữa.
Ngửi thử xem, trên đó không có mùi gì cả, chỉ có mùi bình thường của sách giấy thôi.
Chẳng qua là chữ của cậu ấy, rất giống với chữ của học sinh tiểu học.
Hứa Dương Ngọc Trác nghĩ trái nghĩ phải, dù cảm thấy thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể để lãng phí cơ hội tốt này được.
Vậy nên cô đã rút ra một tờ giấy nhớ, viết vài chữ lên đó, và dán vào một trang trong quyển sách này.
Bây giờ mới là tiết thứ hai, cô quyết định sẽ cầm sách đến trưa rồi mới đem trả lại.
6.
Buổi chiều, tiết toán ở lớp ba.
Trương Hân ôm mặt, vẫn còn tâm trí để nghe giảng.
Lão sư: "Mở sách giáo khoa trang..."
Mở sách toán ra, vừa hay mở đến trang đó.
Trương Hân sững sờ một lúc, sau đó gỡ tờ giấy ghi chú trên đó ra để nhìn kỹ hơn.
Thực sự có hai từ được viết trên đó.
"Ngốc nghếch..."
Cái quái gì thế này.
Trương Hân trốn xuống ngăn bàn và chụp ảnh tờ giấy lại, gửi cho Hứa Dương, lúc gửi đi còn gửi thêm một biểu tượng cảm xúc.
[Ngốc nghếch cúi chào.jpg]
A Dương: [Ngốc nghếch đỏ mặt.jpg]
7.
Thứ năm, trước giờ học thể dục vài tiết trời đã mưa, nhưng cơn mưa to này cũng rất ngắn, mưa phùn cũng đã tạnh rồi.
Cho nên tiết này vẫn phải học. Nhưng mà! Mặt đất rất trơn! Bởi vì trường có hai cái cửa sổ lớn ở góc cầu thang!
Tiểu Miên Dương rất không may, bị ngã rồi, thâm tím hết cả đầu gối.
Trương Hân rất lo lắng, hai người họ là những người rời đi cuối cùng, sẽ rất thê thảm nếu họ bỏ lỡ việc điểm danh khi vào tiết học.
“Cậu có bị ngốc không vậy, giải thích với lão sư một chút là được rồi mà.” Hứa Dương cứng họng, cái tên thẳng nam ngốc nghếch này nữa.
"Ừ nhỉ, haizz, mình quên mất."
Sau khi đến nhà vệ sinh để làm sạch vết thương Trương Hân lại đỡ cô tập tễnh đến phòng y tế được lắp đặt ở trường trung học cơ sở.
Gõ gõ cửa, đẩy ra, bên trong phòng có mùi thuốc khử trùng, không có ai, bác sĩ cũng không biết đã đi đâu rồi.
"Không sao đâu, loại vết xước này mình cũng có thể xử lý được, rất đơn giản, mình có kinh nghiệm mà."
Hứa Dương Ngọc Trác ngồi trên giường, nhìn Trương Hân lấy ra hai lọ thuốc không rõ nguồn gốc từ đống chai lọ nọ, sau đó lại lấy tăm bông trong ngăn kéo ra.
"Lúc bôi thuốc sẽ hơi đau một chút, cậu cố chịu chút nhé."
Trương Hân vén quần lên, quỳ một bên đầu gối xuống để bôi thuốc cho nàng, tay nghề rất thuần thục.
Thực sự rất đau.....
"Cậu nhẹ tay nhẹ tay một chút..."
"Mình đã siêu nhẹ tay rồi, nếu lại nhẹ hơn nữa thì sẽ bôi vào không khí đấy, ai bảo cậu bất cẩn như vậy chứ."
Hứa Dương Ngọc Trác là một người cực kỳ sợ đau, lúc này hai bên đầu gối đã được bôi thuốc xong rồi, đôi môi vẫn đang cắn chặt.
Trương Hân thở dài, lục tới lục lui trong túi áo, cuối cùng cũng chạm vào được một viên kẹo dẻo thỏ trắng lớn rồi nhét vào tay nàng.
"Được rồi được rồi, mình sẽ nhẹ tay thêm một chút nữa."
8.
Lông mi của Trương Hân... dài một cách đáng kinh ngạc.
Hứa Dương Ngọc Trác im lặng nhận lấy kẹo thỏ trắng rồi chăm chú nhìn vào đôi lông mi đang chuyển động của cậu, cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của bản thân.
9.
Sau khi bị chấn thương đầu gối, Hứa Dương tuân thủ quan điểm "Nếu không cần phải di chuyển vậy thì đừng di chuyển", cùng trò chuyện với Trương Hân ở hành lang đã biến thành nói chuyện trên QQ. A Hân hôm nay rất chủ động.
Hân: Buổi trưa cậu có muốn ăn gì không, mình mang đến cho cậu.
Tốt như vậy sao? Hứa Dương Ngọc Trác lạch cạch gõ chữ trả lời cậu.
Dương: Mang cho mình thịt miếng thái lát đi, của cửa hàng thấp nhất trên con dốc ở cửa sau trường ý.
Dương: Cậu có biết cửa hàng đó không?
Hân: Biết chứ biết chứ, đều là mình đưa cậu đến đó mà còn có thể không biết sao?
10.
Mang về rồi.
Trương Hân cầm một chiếc quạt nhỏ thò đầu ra cửa.
Trong phòng học không bật điều hòa cũng không có ai khác, chỉ có Hứa Dương Ngọc Trác đang nằm trên bàn.
Cậu bước tới, ngồi vào vị trí bàn trước mặt cô, đặt miếng thịt đã thái sẵn lên bàn của cô.
Hứa Dương hình như đã ngủ rồi.
Trương Hân nghĩ nghĩ một chút, chạm đầu ngón tay của mình lên đầu ngón tay của cô, qua một lúc sau, mới đánh thức cô dậy, cầm chiếc quạt nhỏ thổi vào khuôn mặt đang đỏ bừng vì buồn ngủ của Hứa Dương.
"Tỉnh rồi à?"
"Ừ......?"
"Quạt của cậu đâu?"
"Đang sạc pin á."
"Bây giờ cậu đã muốn ăn chưa?"
"Đợi chút, mình tỉnh thêm chút nữa đã."
Cô chống tay lên rồi vùi mặt vào lòng bàn tay.
Trương Hân nghiêng đầu nhìn cô, nghiêm tíc cẩn thận hỏi cô:
"Vừa rồi cậu đã nằm mơ sao?"
"Ừm... không có nha, làm sao vậy?"
"Ồ, không có gì đâu."
11.
Có vẻ như “chạm đầu ngón tay sẽ vào được giấc mơ của người ấy” là tin đồn thất thiệt.
Như vậy có vẻ như “chạm đầu ngón tay vào đầu ngón tay của người kia sẽ vào được giấc mơ của người đó” là tin đồn nhảm.
Bị lừa rồi.
12.
Vết thương ở chân của Hứa Dương Ngọc Trác có lẽ gần như sẽ ổn khi đến đại hội thể thao tháng sau, nhưng xuất phát từ tâm lý không muốn bị bắt thi chạy, cô vẫn chọn cách giả vờ bị ốm.
Sau đó, vinh dự trở thành một trong những người dẫn chương trình của đài phát thanh.
Haha thật tuyệt vời.
[không thể cười nổi.jpg]
Đến ngay cả Trương Hân, không phải chạy là được rồi sao nhưng vì không có nữ sinh nào tới báo tên hạng mục chạy 1000m nên đã bị kéo đến báo tên rồi.
Nó siêu siêu mệt, nghe vậy thôi đã cảm thấy đầu óc một trận quay cuồng.
Vẫn là nên viết bản thảo thì hơn, ít nhất thì bản thảo còn có thể lên mạng chép ra là được rồi, chỉ cần số lượng nhiều còn sợ không chọn được sao.
Mặc dù bản thân ngốc nghếch không có ý kiến, nhưng Dương tỷ rất đau lòng cho tiểu nãi cẩu mà mình muốn theo đuổi, lúc nghe thấy đài phát thanh báo đã tới cuộc đua 1000 mét nữ rồi thì đặt bút xuống rồi cầm điện thoại lên cùng bạn mình vội vàng đến điểm xuất phát để tìm ai đó.
Đương nhiên, về chuyện cổ vũ này, không phải là ở cùng một lớp, cũng không tốt lắm, Hứa Dương sau khi đã cổ vũ các tuyển thủ của lớp mình, liền giơ điện thoại lên bắt đầu quay.
Người bạn: "Ay, cậu thật sự rất thích cậu ấy nhỉ, tại sao vẫn còn quay thế."
Dương: "Cậu nhìn kỹ màn hình đi, tớ không quay cả người khác hay sao?"
Người bạn: "Cậu nhìn vào chỗ phân cách màu vàng này đi cậu đang nhìn ai chứ, ngay chính giữa! Đừng hòng lừa được mình."
Dương: "Được rồi cậu im đi, cậu đừng nói gì nữa."
"Chuẩn bị....."
"Bang!"
Khi tiếng súng vang lên, tất cả khán giả vỡ òa cùng nhau lên tiếng hò reo.
Hứa Dương chạy theo một đoạn, sau đó thì thấy mệt rồi, nên dứt khoát đi ngang qua sân vận động trực tiếp đến đích.
Giữa trận đấu bạn bè lại trêu chọc cô: "Không hô cổ vũ nữa à?"
Dương: "Chậc, không hô được nữa."
Bạn: "Trong đó có....à, có người đó, tại sao cậu lại không hô nữa chứ?"
Trương Hân lướt qua trước mặt họ.
Dương: "CỐ LÊN CỐ LÊN!!"
Dương: "Ha, hài lòng rồi chứ?"
Người bạn: Nụ cười của người dì đập được đường rồi.jpg
12.
Hai người dẫn đầu là của đội điền kinh, theo sát sau đó là Trương Hân đã bước qua vạch vôi sau khi nỗ lực vượt qua các đối thủ ngang tài ngang sức khác, vị trí thứ ba, thành tích rất tốt, nhưng mà đã mệt đến rã rời chân tay rồi.
Ngay khi Hứa Dương đi qua, Trương Hân đã nắm lấy cánh tay Hứa Dương, sau đó chống đầu gối thở dốc.
"A Hân cậu thật sự rất tuyệt đấy."
Hít một hơi, cậu dường như muốn nói điều gì đó, nhưng những người trong lớp cậu đã tụ tập xung quanh hai người họ rồi.
Cậu buông tay ra, chống đầu gối đứng thẳng dậy, nhìn Hứa Dương Ngọc Trác cười ngốc nghếch.
13.
Hứa Dương Ngọc Trác hơi đỏ mặt.
Cũng may là hôm đó nắng rất gắt, bị thời tiết nóng nực làm cho cả người đều ngốc đi rồi.
14.
Nhưng sau đó Trương Hân lại gửi cho cô một tin nhắn trên QQ rất biết cách phá hỏng niềm vui này:
Hân: Cảm ơn nha!!!!
Hân: Mặc dù là ở lớp bên cạnh nhưng vẫn cổ vũ cho mình, mình đã rất cảm động đấy.
Dương:......
Đã thay đổi biệt danh: 🐒
Và sau đó điều đáng ghét là, Hứa Dương Ngọc Trác càng nhìn càng thấy cái emoji này trông giống như biểu cảm hiện tại của bản thân vậy.
☹️
Hừ.
Thẳng nam ngốc nghếch.
15.
Hôm nay Trương Hân không phải chơi bóng rổ sao.
Sau buổi tập sáng nay Trương Hân đã tình cờ gặp Hứa Dương đang mua đồ ăn sáng.
Hứa Dương phát hiện ra rằng cậu đã thay một chiếc áo thi đấu màu trắng.
"À, thời tiết này thật sự khiến cho mấy cái áo có ống tay nóng chết mất, không còn cách nào khác, đành phải đổi thành áo thi đấu thôi. Chúng tớ vẫn còn áo thi đấu của đội mà, chẳng qua là chúng thường chỉ được mặc khi thi đấu thôi."
Mặc dù Hứa Dương không xem bóng rổ, nhưng cô vẫn biết đến một số đội bóng nổi tiếng.
Thế là cô liền chỉ chỉ vào chiếc áo thi đấu mà mình đã biết rõ rồi hỏi:
"Đây là áo của đội nào vậy?"
Đúng như dự đoán, nữ nhân này như đã mở ra máy phát thanh vậy, nói đội này là Warriors, đây là chiếc áo thi đấu đầu tiên mà cậu mua blahblah ...
Cuối đoạn blahblahblah, Hứa Dương thản nhiên nói một câu: "Nhìn đẹp thật đấy, chỉ là khiến mình nhớ đến một người bạn của mình đã mặc áo thi đấu của bạn trai cô ấy, đút cho tôi một đống cẩu lương."
Đầu gỗ ngây người một chút, ừ một câu, kết thúc đề tài này rồi.
16.
Sinh viên thể thao có một số lựa chọn để không đi tự học buổi tối, một mặt là do buổi tập huấn buổi chiều kết thúc thì đã muộn rồi, đợi đến khi làm xong hết mọi thứ, thì ba tiết tự học buổi tối nhanh nhất cũng chỉ có thể bắt kịp hai tiết cuối cùng.
Thứ hai là tiết tự học buổi tối thì trên thực tế có rất ít lão sư giảng bài.
Trương Hân là người không đi tiết tự học buổi tối, nói là tính kỷ luật của bản thân kém, ở trường học cũng có thể nói chuyện phiếm với người lạ, vì vậy tiết tự học buổi tối thì ở nhà học là tốt rồi.
Chết tiệt, tự học ở nhà thì có thể khiến tính kỷ luật tốt hơn sao! Hứa Dương nghĩ như vậy đấy.
17.
Sau đó vào một ngày tự học của một tuần nào đó, Hứa Dương Ngọc Trác không biết là tại vì sao, mà cảm thấy chán chết đi được, cúi đầu xuống vuốt vuốt điện thoại, thì thấy Trương Hân đã gửi cho mình một tin nhắn:
"Xuống dưới đi dạo không? Tớ đi cho tiêu hóa một chút."
Hứa Dương suy nghĩ một chút.
Bây giờ là tiết học đầu tiên, vẫn còn 18 phút nữa mới hết tiết.
"Được, mình đến ngay."
Trả lời lại.
18.
Hứa Dương Ngọc Trác dùng lý do đi vệ sinh để bỏ chạy.
Đi xuống cầu thang với tốc độ ánh sáng, trong lòng vui đến nỗi không gì có thể sánh bằng.
Chạy xuống đến tầng một, Hứa Dương liếc mắt đã nhìn thấy Trương Hân đứng ngẩn người ở lối đi cầu thang đang nghịch chiếc vòng tay châu ngọc của mình, lại mặc chiếc áo thi đấu màu trắng đó, nhưng lần này cậu ấy lại mặc bộ quần áo màu trắng có ống tay ngắn.
Cậu ấy nói là cô xuống tầng cũng nhanh thật đấy, có phải là bay xuống dưới này không vậy?
Hứa Dương cười lớn nói: "Tiên nữ lại không phải là phàm nhân, đương nhiên phải là bay lên bay xuống rồi."
"Vâng vâng vâng, tiểu tiên đã rõ."
Các nàng cẩn thận qua mặt tổ trưởng đội tuần tra, dự tính là sẽ đi xung quanh trường một vòng.
Thời tiết tối nay rất đẹp, dù cho trăng không tròn cũng vẫn rất đẹp, cũng giống như một cái bánh quy vậy, rắc lên trên đó một ít đường.
Gió đêm mùa hạ đã không còn giữ lấy cái hơi nóng gay gắt nữa, trong khuôn viên trường tối mờ lúc này chỉ còn lại tiếng lá xào xạc.
Đi ngang qua giếng, lắng nghe kỹ, thì thậm chí còn có cả tiếng cá quẫy lội quay cuồng.
Các nàng nhỏ tiếng thì thầm tâm sự, đi đến dưới bóng cây nào đó, tán gẫu về các bài hát.
"Gần đây mình cực kỳ nghiện bài "What If" này."
"Mình biết bài này, hôm qua mình thấy cậu hát bài này trên National K song mà hahahaha.
"Hả?? Mình?? Có phải là mình không đặt nó ở chế độ chỉ hiển thị với mình không???
"Chính là bài này, nếu như cậu đã không thể kiềm chế được, vậy mỗi ngày nghĩ đến mình một lần..."
"Nếu như cậu thật lòng vì mình. Nếu như cậu xem phim của mình, nghe những CD mà mình thích, nếu như cậu có thể đưa mình cùng nhau đi du lịch."
"Vậy thì đúng là không có....hát rất hay mà, tại sao lại muốn khóa nó vậy?"
"Uhhh, được rồi, là sợ bị lật xe* đấy."
*Lật xe: Thất bại; gặp khó khăn (ví với sự việc gặp khó khăn hoặc thất bại giữa chừng)
Ánh sáng trắng hắt xuống từ ngọn đèn đường xuyên qua những bóng cây chưa kịp cắt tỉa, rơi từng mảng vụn vặn liên tục xuống chỗ hai người đang kề vai đi cạnh nhau, ngay cả trên mái tóc cũng được viền trắng.
Hứa Dương Ngọc Trác đột nhiên có một loại linh cảm khó tả: hiện tại vừa đúng lúc, không bằng bây giờ tỏ tình luôn đi.
Các nàng rẽ vào một góc, bước tới cái đài nhỏ tối đen, lại đến một nơi không có đèn, chỉ có vầng trăng khuyết trên đỉnh đầu.
Cô còn chưa kịp nói ra, không nghĩ tới Trương Hân sẽ mở miệng trước:
"Cái đó, uhhh, cậu có muốn mặc áo thi đấu của mình không?"
Thao tác này là gì vậy??
Đột nhiên bị giành tỏ tình trước nên Hứa Dương không biết phải trả lời thế nào, trời ạ, cô cảm thấy mình sắp nóng đến mức ngất xỉu được rồi.
Mà Trương Hân ở bên cạnh tim đập thình thịch vẫn không nghe được câu trả lời, lo lắng nói thêm một câu.
"Mình đã giặt sạch sẽ rồi, không có mùi mồ hôi đâu, mình vừa rồi cũng không ra mồ hôi..."
"Ừm."
Hứa Dương chạm vào tay cậu, sau đó giơ lên, mười ngón đan xen, ngẩng đầu nhìn lên trời xán lạn đáp lại một câu:
"Được thôi."
19.
Ngay cả trong bóng tối, cả hai người cũng vẫn còn siêu ngây thơ thẹn thùng xấu hổ.
20.
Hứa Dương Ngọc Trác mặc áo thi đấu của Trương Hân, trêu chọc cậu ấy thì ra hôm nay mặc áo ngắn tay là có âm mưu.
"Mình vẫn chưa đủ to gan như vậy để lộ thân trên mà trở về được không hả?"
"Cậu không phải là nam nhân sao?"
"Hứa Dương cậu đừng có nói nhảm."
21.
"Yo, Hứa Dương tại sao vào nhà vệ sinh thôi mà lúc quay lại lại thay áo chơi bóng rổ rồi?"
"Cậu nhìn mình như thế này còn có thể chơi bóng rổ sao? Nó chỉ là áo thi đấu của bạn gái mình mà thôi."
22.
[Bức tường tỏ tình của trường]
Ẩn danh đăng bài: Chua quá đi, tại sao đi vệ sinh thôi mà cũng có thể thấy xql tay trong tay vậy??
[END]
___________________,
Chúc AXin của chúng ta sinh nhật vui vẻ ❤️💚
Mọi người ngủ ngon ❤️💚
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro