Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

with u (end)

7.

Thời gian là liều thuốc tốt nhất để làm phôi phai đi nỗi đau và nước mắt. Dương Băng Di vẫn ở lớp học, thi cử và về nhà một vòng lẩn quẩn liên tục lặp lại, cậu vẫn sống liên tục đi đi về về ở hai địa điểm một là ở nhà và hai là ở trường học, chỉ là nụ cười rạng rỡ của Đoàn Nghệ Tuyền không còn ở nơi này. Chỉ là ghế sau xe đạp của cậu không bao giờ chở ai cả vẫn đợi chờ một người trở về.

Tháng sáu lặng lẽ đến, giữa mùa hè sắp đến, kỳ thi tuyển sinh đại học thường niên vẫn sôi nổi, học sinh như người lính chuẩn bị lên chiến trường, dùng bút làm quân, ước mơ như ngựa, chiến đấu cho chính mình. Tháng sáu mùa tốt nghiệp cũng định mệnh là mùa chia tay.

Và những điều này không liên quan gì đến Dương Băng Di, học sinh gần như là học sinh cuối cấp 3. Cậu ấy chỉ có một vài ngày nghỉ phép hiếm hoi.

Bắt đầu từ tháng sáu, Vụ Thành bước vào mùa mưa, với những cơn mưa kéo dài, tưởng như không bao giờ có một ngày nắng.
Vào ngày cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học, bầu trời trong xanh và ánh mặt trời đã làm biến mất đi mây mù kéo dài trong nhiều ngày liên tiếp, giống như sự phù hộ của Thượng đế đối với các thí sinh và cầu chúc cho các học sinh một tương lai tươi sáng. Dương Băng Di nhìn đám ứng viên đi qua, đột nhiên nhớ tới Đoàn Nghệ Tuyền, lại đột nhiên nhớ tới lời hứa với nàng dưới pháo hoa ngày hôm đó.

"Chờ ngày tốt nghiệp của chị, em sẽ cho chị những thứ tốt hơn."

Dương Băng Di nghĩ rằng lời "tạm biệt" giữa họ sẽ đợi đến khi tiếng pháo hoa vang lên vào lúc cả hai tốt nghiệp, nhưng cậu không ngờ rằng mình đã không còn cơ hội để thực hiện lời hứa này.

Có lẽ đi về bên một phương trời Tây xa lạ của của Đoàn Nghệ Tuyền là một lễ tốt nghiệp đặc biệt nhất mà nàng đã dành tặng cho cậu.

Trong ánh hoàng hôn, Dương Băng Di đến công viên với một túi pháo hoa lớn, cậu chọn một góc nhỏ và đốt tất cả pháo hoa, rõ ràng là mùa hè, nhưng cậu ấy đã không kìm nổi rùng mình bởi làn gió buổi tối.

Trời chưa quang mây tạnh, trong công viên vẫn có một số người đi dạo chơi, cậu không muốn họ nhìn thấy màn bắn pháo hoa đáng lẽ chỉ thuộc về một người nào đó.

Dương Băng Di nhớ lại bữa tiệc mất điện hôm đấy, nàng đã từng sát cánh cùng cậu trong bóng tối, khi bước xuống, nàng nắm lấy tay Dương Băng Di, nghĩ lại khoảng khắc ấy hiện tại sao lại xa vời đến thế.

Đoàn Nghệ Tuyền đã hát bài "Cầu vồng" vào ngày hôm đó, nhưng sau ngày hôm đó, Dương Băng Di chưa bao giờ nhìn thấy cầu vồng ở Vụ Thành lần nào nữa. Cậu thường tự hỏi nếu mình hát "Ngày nắng" thì kết quả sẽ khác.

Tiếng nổ nhỏ vang lên lách tách.

Ngọn lửa phụt ra từ miệng bật lửa và đung đưa nhẹ theo gió đêm, đốt thành dây lửa và phát ra tiếng nổ lách tách. Điều đặc biệt rõ ràng là trong công viên không có người vào lúc nửa đêm. Ngọn lửa lao đến cuối cùng theo và biến thành pháo hoa, rực rỡ chói chang như ban ngày.

Dương Băng Di không ngước nhìn lên, mà chính là nhìn vào bức ảnh chụp chính mình trên tay và cuốn sổ ghi chép nhưng không hề có một dòng chữ nào, tất cả đều được tìm thấy trong tủ sách của cậu vào ngày Đoàn Nghệ Tuyền rời đi. Bức ảnh được đặt trong một khung ảnh, trong đó Dương Băng Di đang ngồi bên hồ, nhìn lên phía trời xanh. Không hiểu sao cậu không đủ can đảm để lấy tấm ảnh ra khỏi khung, cậu sợ nhìn thấy lời tạm biệt đằng sau tấm ảnh, lại càng sợ hãi hơn nếu nhìn thấy sự trống trải phía sau tấm ảnh.

Trên bầu trời đêm giữa mùa hè, những vì sao sáng lấp lánh, côn trùng kêu râm ran, và pháo hoa Dương Băng Di đốt một bức màn pháo hoa, đẹp đẽ sáng rực và lộng lẫy, nhưng thoáng qua, giống như câu chuyện của cậu và nàng. Mùa hè, dường như luôn có một cuộc chia tay rực rỡ mà thầm lặng không ai

nhắc đến.

Lần này, thứ bị nhấn chìm trong tiếng nổ của pháo hoa là tiếng thút thít không thể ngăn lại từ cổ họng Dương Băng Di, và tình yêu mà cậu không thể nói với nàng vào năm ấy, năm 16 tuổi.

"Tạm biệt, Đoàn Nghệ Tuyền."


---------

Buổi chiều 6 giờ, Dương Băng Di đến nơi như đã hẹn, tâm tình không phức tạp, cũng cố gắng kìm nén không tìm bóng hình thân quen đó, cậu bình tĩnh bước vào để kịp chuẩn bị phụ giúp Trương Hân.

Viên Nhất Kỳ vẫn im lặng không đề cập đến cái tên thân quen đó trước mặt Dương Băng Di.

Căn phòng không có ánh sáng và cánh cửa bị khuất, một bàn tay mảnh khảnh mở cửa, dẫn nữ chính đêm nay lên sân khấu.

Đoàn Nghệ Tuyền đi cùng Hứa Dương Ngọc Trác.

Dương Băng Di, người đang đứng lặng lẽ trong bóng tối và chịu trách nhiệm bật đèn, ngay lập tức cậu đã nhận ra Đoàn Nghệ Tuyền đứng cạnh Hứa Dương Ngọc Trác.

" Đoàn Nghệ Tuyền, đang làm gì vậy?"

Hứa Dương Ngọc Trác chỉ cười chọc ghẹo vài câu "Chẳng lẽ cậu đã phải lòng mình từ lâu nên hôm nay đã đặc cách trở về Trung Quốc để tỏ tình với mình sao?"

"Mình đã có đối tượng! Chuyện tỏ tình cậu thì để người khác làm."

Đoàn Nghệ Tuyền nhún vai nhìn Hứa Dương Ngọc Trác trên mặt đang lộ ra vẻ bất lực.

Viên Nhất Kỳ cuối cùng đã khó khăn đến bên Dương Băng Di, vỗ lên vai người anh em tốt đang đứng ngẩn ra. Dương Băng Di nhanh chóng định thần lại và nhấn công tắc trên tay. Đột nhiên, căn phòng được chiếu sáng bởi nhiều loại đèn màu và âm nhạc vang lên, Trương Hân bước ra từ sau tấm rèm và nhẹ nhàng nhìn Hứa Dương Ngọc Trác đang ở cửa. Đoàn Nghệ Tuyền bước đi lui sang một bên, nhường sân khấu cho nhân vật chính đêm nay.

Đoàn Nghệ Tuyền lui tới bên cạnh Dương Băng Di. Họ lại đứng cạnh nhau.

Trương Hân vì Hứa Dương Ngọc Trác mà viết cả đoạn văn cầu hôn, cùng nhau nói về một vài kỷ niệm mà họ có được từ lần đầu quen nhau, không chỉ đôi bên khóc giữa hai bên mà cả những người bạn thân quen của hai người gần đó cũng cảm động. Ngay cả Đoàn Nghệ Tuyền, người mới quen Trương Hân

được một tuần, cũng đưa tay lên lau nước mắt. Chỉ có Dương Băng Di là có vẻ lơ đễnh, cậu chợt nghĩ nếu viết một câu chuyện tình thoại về Dương Băng Di và Đoàn Nghệ Tuyền bất quá cũng chỉ được một trang giấy ngắn ngủi.

Màn cầu hôn kết thúc đầy lãng mạn của Trương Hân và Hứa Dương Ngọc Trác.

Tuy nhiên, vì cả hai thực sự không quá say vào tối nay, họ chuyển mục tiêu sang mời rượu Đoàn Nghệ Tuyền. Hai người đã lâu không gặp nhau sau đó Đoàn Nghệ Tuyền đang muốn nhân cơ hội nói chuyện với Dương Băng Di, đã bị chặn lại giữa chừng, sống sót qua vài lần nâng ly nàng có chút choáng váng, chỉ có thể tạm thời xua tan ý định đi tìm Dương Băng Di chạy ra ban công để tỉnh táo một chút. Cánh cửa dẫn đến ban công mở ra, vừa vặn gặp lại người đang muốn tìm.

Làn gió buổi tối mát mẻ khiến Đoàn Nghệ Tuyền nửa tỉnh rượu, nửa còn lại gần như bị Dương Băng Di làm cho say ngất. Dương Băng Di không nói chuyện mà nhìn Đoàn Nghệ Tuyền, nàng đang trong cơn say.

Nhìn nhau hồi lâu, Đoàn Nghệ Tuyền thận trọng nói được một câu "Đã lâu không gặp" Dương Băng Di có chút buồn cười, lời mở đầu sáo rỗng và cẩu huyết như vậy lại từ miệng Đoàn Nghệ Tuyền.

"Đã lâu không gặp."

Sau khi Dương Băng Di trả lời, Đoàn Nghệ Tuyền cũng không nói thêm nữa, Dương Băng Di không nói gì, cậu thở dài quay người rời đi, cậu nỡ né tránh nàng nhưng đối mặt chính là làm nổi đau trong lòng gợn sóng. Chợt cánh tay bị nàng kéo giữ lại.

"Em đừng đi."

Đoàn Nghệ Tuyền nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi Dương Băng Di, chị... lúc đó đã không nói rõ với em."

Đối mặt với lời xin lỗi này, Dương Băng Di cảm thấy lòng dâng lên cảm giác chua xót, cậu lắc đầu chậm rãi nói: "Chuyện này chị không cần phải xin lỗi em. Dù chị lúc ấy có nói với em hay không thì chị cũng phải rời đi."

Đoàn Nghệ Tuyền tim thắt lại, bàn tay ôm Dương Băng Di run lên, sau đó lại nói: "Thực xin lỗi, chị thật sự không biết phải nói như thế nào với em..."

Dương Băng Di giễu cợt nói ra những u uất đã kìm nén trong lòng nhiều năm: "Ồ, chị không biết phải nói với em thế nào, nhưng chị có thể bình tĩnh nói với tất cả mọi người, ngoại trừ em, cho nên cuối cùng em là người không quan trọng, không quan trọng trong tim chị."

Đoàn Nghệ Tuyền kinh ngạc nhìn người trước mặt, không ngờ Dương Băng Di lại nghĩ như vậy, nàng siết chặt tay mình, đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Đoàn Nghệ Tuyền không nói thêm nữa, nàng biết nhất thời sẽ không thể giải thích rõ ràng cho cậu, nhưng không sao, sau này cả hai sẽ còn có nhiều thời gian.

Đoàn Nghệ Tuyền dùng lực kéo Dương Băng Di vào lòng và ôm chặt.

Dương Băng Di không chuẩn bị trước, não bộ bị một màn bất ngờ đột ngột làm cho trống rỗng, suýt chút nữa ngã xuống đất, cảm giác có một tầng ngọt dịu ập đến, một vòng tay ấm áp, mùi rượu trên người Đoàn Nghệ Tuyền xông thẳng lên não càng khiến Dương Băng Di không tỉnh táo, có chút choáng váng, còn không phản ứng kịp mà có thể đẩy nàng ra.

Đoàn Nghệ Tuyền ôm Dương Băng Di một lúc, trong lòng có chút xúc động buồn bực, khẽ thở dài một hơi, ở bên tai cậu nói: "Dương Băng Di, em rất quan trọng đối với Đoàn Nghệ Tuyền."

Lời nói đó như rót mật vào tai Dương Băng Di xen lẫn một chút ôn nhu nhẹ nhàng như gỡ bỏ tổn thương bao năm thắt chặt trong tim, Dương Băng Di ngàn vạn lời muốn nói, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn khóc trong vòng tay của nàng. Đoàn Nghệ Tuyền vừa nói xong liền nghe thấy tiếng khóc của Dương Băng Di, nàng xoa xoa tấm lưng của cậu, có chút chạnh lòng.

Dương Băng Di khóc một hồi lâu, Đoàn Nghệ Tuyền liên tục lau nước mắt nước mũi cho cậu, Dương Băng Di cảm thấy mình thật xấu hổ nhìn Đoàn Nghệ Tuyền, lợi dụng đối phương không cẩn thận liền rời khỏi vòng tay ôm của nàng, không dám ngẩng đầu lên Đoàn Nghệ Tuyền có chút buồn cười. Nhanh chóng bước tới nhấn cửa ban công định mở, Dương Băng Di lại bị nàng bước đến ép cậu vào tường, tư thế vô cùng ám muội.

Đoàn Nghệ Tuyền lộ ra nét cười động tâm, nhìn thấy cái mũi đỏ ửng đang khóc của Dương Băng Di, khuôn miệng nàng cười càng thêm rạng rỡ, vội vàng nói: "Hôm nay A Dương nói đúng. Chị đặc biệt trởvề Trung Quốc để tỏ tình, nhưng đối tượng tỏ tình không phải là A Dương."

"Cho chị một cơ hội, được không, Dương Băng Di?"

Dương Băng Di đột nhiên cảm thấy chính mình đang mơ, mọi chuyện diễn ra quá nhanh không thể tưởng tượng nổi, cậu nghĩ rằng hoặc là Đoàn Nghệ Tuyền điên mất rồi đúng không, hoặc là thiên hạ đảo lộn rồi, nhưng dù thế nào đi nữa, chạy trốn nhất định là lựa chọn tốt nhất lúc này. Dương Băng Di xoay

người mở cửa, lao ra ngoài, loạng choạng suýt làm đổ cái đĩa mà người phục vụ đang cầm, Đoàn NghệTuyền nhìn thấy hết hành động của cậu, chỉ nghĩ Dương Băng Di này đúng là đáng yêu. Kể từ bây giờ Dương Băng Di chính là ngoại lệ của nàng, xem em như sinh mạng của nàng.


Ngày hôm đó, Dương Băng Di trở về nhà cùng với Đoàn Nghệ Tuyền, cả người đã say và ngủ như chết vì bị bạn bè bao vây xung quanh chén chú chén anh.

------

Sau đó, Đoàn Nghệ Tuyền bay về nước ngoài hơn một tháng để sắp xếp công việc, sau khi trở về Trung Quốc, nàng quyết định ở lại và góp vốn đầu tư cho một công ty ở Vụ Thành và trở thành CEO. Dương Băng Di mỗi ngày tan làm đều lái xe đi qua hơn hai con phố để đón Đoàn Nghệ Tuyền về nhà cùng nhau. Bàn tay của Đoàn Nghệ Tuyền. Hôm hôn lễ của Hân Dương cả hai đều nắm tay nhau, luôn kề cận bên nhau khiến Viên Nhất Kỳ ăn phải cẩu lương liên tục.

-

Đoàn Nghệ Tuyền dọn dẹp phòng trước khi họ chuẩn bị chuyển đến một ngôi nhà mới, vô tình tìm thấy cuốn sổ mà nàng đã để lại cho Dương Băng Di trong tủ sách, và bức ảnh nàng chụp cậu.

Nàng nhẹ nhàng mở cuốn sổ ra, trang đầu tiên là nét chữ đầy nắn nót của Dương Băng Di:

"Đoàn Nghệ Tuyền, câu chuyện của em với chị bắt đầu ở Vụ Thành trong mùa mưa và kết thúc trong mùa mưa ở Vụ Thành, nhưng em vẫn cảm thấy ánh nắng mùa hè đó đặc biệt chói chang dù cơn mưa có kéo ngang qua thành phố như trút nước."

Dương Băng Di chưa bao giờ mở khung ảnh, vì vậy cậu đã bỏ lỡ lời thú nhận mà Đoàn Nghệ Tuyền năm mười bảy tuổi xuất ngoại để lại sau bức ảnh:

"Dương Băng Di, em chính là mùa hè của chị."






-----------

♡tác giả: 摘星星的暹罗猫
♡trans: zipo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro