[SERIES] Tái Sanh Duyên | Yulsic | Chap 16
CHAP 16: SỰ THẬT VỀ KWON YURI
Yuri đẩy cửa vào căn phòng mở ra cho tôi một thế giới hoàn toàn khác, một thế giới mà tôi chưa bao giờ được thấy khi xoay quanh mình chỉ toàn những người giàu có đầy quyền lực.
Diện tích của cả căn phòng chỉ khoảng hơn 50m2 thậm chí còn nhỏ hơn phòng của tôi. Cả căn phòng không có gì đáng giá ngoài cái tủ và cái bàn gỗ được dùng làm bàn học, nhà bếp chỉ là một góc phòng nhỏ với một vài món dụng cụ cũng cũ kỹ như những thứ còn lại trong phòng, tất cả những thứ ở đây cho tôi thấy chủ nhân của nó khốn khó như thế nào.
Nhói tim ... tôi đau quá ... trong khi tôi đang sống trong một thế giới không âu lo phiền muộn, một thế giới chỉ toàn màu hồng với ông già noen và Công Chúa bạch tuyết thì Kwon của tôi đang vật lộn với bao nhiêu khó khăn trong cuộc sống để tồn tại.
Cuộc đời không bao giờ buông tha cho bất cứ người nào cho dù bạn có là sinh vật đẹp đẽ đến đâu đi nữa.
“Này ... này ...”
“Hả ...” – tôi giật mình khi có một bàn tay quơ trước mặt tôi.
“Cậu muốn nói gì bây giờ nói được rồi đấy”
“Tôi .......”
“Nếu cậu không nói thì tôi đi ngủ đây, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với một tiểu thư như cậu”
Yuri xoay lưng nhìn ra cái cửa sổ duy nhất trong phòng ngắm những bông tuyết lặng lẽ buông mình xuống mặt đất để rồi ngày mai khi nắng lên sẽ tan biến như chưa từng tồn tại.
“Tôi ... TÔI XIN LỖIIIIIIIIIII”
Tôi hét lên với tất cả không khí còn lại trong phổi, tuy đây là điều tôi nên làm nhưng việc này quả thật quá sức với tôi vì nó còn khó khăn hơn chuyện đứng hàng giờ dưới trời tuyết ngoài kia.
“Vì lý do gì ?” – Yuri vẫn không quay lại nhìn tôi, chẳng lẽ những bông tuyết vô tri ngoài kia thú vị hơn con người đang đứng trước mặt mình sao?
“Vì ... bởi vì những lời khó nghe mà tôi đã nói hôm qua, tôi đã mắng cậu trước khi kịp tìm hiểu mình đã để nó ở đâu. Tôi đã nói những lời lẽ xúc phạm khi mà cậu không đáng để nhận nó, thành thật xin lỗi và tôi mong chờ sự tha thứ từ cậu” – tôi cố nói thật nhanh trước khi những lời định nói có cơ hội tuột xuống phổi rồi trôi đi mất.
Yuri thở một hơi thật dài như đang cố phóng thích sự giận dữ trong lòng mình sau lời xin lỗi của tôi, cậu ta rời mắt khỏi cái cửa sổ buồn tẻ và chậm chạp xoay người lại đối diện với tôi, nhìn sâu vào mắt tôi như muốn xác nhận lời tôi đang nói là thật lòng.
Tôi im lặng chờ đợi Yuri lên tiếng trong khoảng thời gian dài như hàng thế kỷ.
“Liệu có cần thiết không ?”
“Có”
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu” – Yuri thở dài nói rồi lại tiếp tục hướng mắt về phía mà cậu ta đã nhìn từ nãy giờ, tôi cảm thấy mình vẫn chưa được tha thứ dù đã nhận được nó từ cậu ta – “có lẽ tôi nên báo cho cậu chuyện này ...”
“Chuyện gì?”
Tôi gắt gỏng hỏi, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu vì sự bất lịch sự của cậu ta khi không ngừng quay lưng lại với người đang trò chuyện với mình, cho dù người đó có đáng ghét đến đâu thì đó cũng là điều không nên làm chút nào.
“Nếu cậu muốn về nhà vào lúc này thì tốt nhất cậu nên từ bỏ ý định đó đi”
Tôi lao đến cửa sổ ngay khi Yuri vừa dứt lời và há hốc miệng trước cảnh tượng phía dưới kia. Tuy Kyo Umma đã cảnh báo về thời tiết hôm nay nhưng tôi không nghĩ nó tệ đến độ trong vài giờ thôi mà cả con đường chỉ còn một màu trắng xóa, người đi đường thì lội bì bõm trong lớp tuyết dày.
Thật là một ý nghĩ tồi tệ nếu về nhà vào lúc này, giao thông đã hoàn toàn tê liệt.
“Tôi nghĩ dù cậu không thích đến đâu vẫn phải ở lại đây đêm nay thôi, trừ phi cậu ghét tôi đến độ thà chịu chết cóng ngoài kia còn hơn ngủ ở đây một đêm”
Yuri vừa nói vừa lấy chăn đệm trong tủ ra trải xuống sàn có lẽ cậu ta đoán biết chắc câu trả lời từ tôi.
“Có lẽ tôi không còn lựa chọn cho sự đi hay ở của mình rồi” – tôi thở dài, đột nhiên tôi chú ý thấy cậu ta đang tủm tỉm cười như thể có chuyện gì vui lắm mà tôi vừa bỏ lỡ - “Ya !!!!! cậu cười gì đó”
“Hahaaaaaaaa ... không có gì, chỉ là ra vẻ nghiêm túc lâu quá làm các cơ mặt của tôi đơ luôn rồi” – Yuri cười sằng sặc cứ như không được cười từ kiếp trước không bằng, trong thoáng chốc tôi chợt hiểu ý cậu ta đang cố nói là gì.
“YA !!!! thì ra nãy giờ cậu giả vờ giận tôi” – tôi hét lên tức giận.
“Tôi không làm thế cậu chịu xin lỗi tôi à?” – Yuri bĩu môi.
“Cậu ...” – tôi tỏ vẻ giận dữ nhưng thật ra trong lòng vui mừng vì thái độ của Yuri bây giờ không còn lạnh lùng với tôi nữa.
“Rột ... rột ....”
Một âm thanh không được êm tai lắm vừa được phát ra và tôi xấu hổ đến đỏ mặt vì không làm chủ được cái bụng của mình. Nó lên tiếng phản đối vì tôi hầu như chưa ăn gì cả ngày hôm nay khi bận theo dõi một ai đó và kẻ đó đang cười sằng sặc càng làm tôi đỏ mặt hơn nữa. Thật là một phút xấu hổ của tiểu thư Jung.
“Đây ... cho cậu ...” – Yuri đứng dậy lục lọi trong balo của mình rồi lôi ra hai cái hộp màu trắng đưa một hộp cho tôi và giữ lại một hộp cho mình.
“Cái gì vậy ...” – tôi lưỡng lự vì sợ lại là một trò chơi khăm nào nữa từ con người đáng ghét này.
“Cậu có thể không lấy nếu cậu chịu được đến sáng mai với cái bụng trống rỗng đó” – Yuri đưa tay lấy lại hộp cơm nhưng tôi đã kịp giằng lại, tôi biết thật ngu ngốc nếu để cái đói hành hạ chỉ vì tính tự ái cao.
Tôi ăn ngấu nghiến như thể đây là hộp cơm ngon nhất mà tôi từng ăn. Khi mà bạn phải giữ cái bụng trống rỗng suốt một ngày dài như tôi thì cho dù đó là cơm trắng cũng là một món ngon không gì bằng.
Tôi liếc nhìn một cách thèm thuồng hộp cơm Yuri đang cầm trên tay sau khi đã giải quyết xong hộp của mình.
“Ya ... trông hộp cơm của cậu ngon hơn nhiều”
“Cậu có muốn thử một miếng không?” – Yuri chìa hộp cơm về phiá tôi mời mọc.
“Uhm ...” – tôi đưa đũa gắp lấy một miếng thức ăn trong đó rồi bỏ ngay vào miệng và tôi đã phun ra khi chưa kịp thưởng thức vị ngon của nó.” – “YA ... CÁI QUÁI QUỶ GÌ ĐÂY?????????”
Tôi hét lớn khi biết mình vừa cho vào miệng thứ khủng khiếp nhất mà tôi từng ăn. Chết tiệt thật tôi lại bị cậu ta chơi khăm lần nữa và đã là lần thứ 2 trong ngày hôm nay rồi đấy.
“HA ... HAAAAAAA ....” – Yuri cười thật to và gần như lăn lộn khắp căn phòng nhỏ như cái hộp diêm quẹt của mình – “thôi ... tôi không cười nữa ... đau bụng quá ... HA..HAA”
“CẬU CƯỜI ĐÃ CHƯA” – tôi cất tiếng hét cá heo trứ danh của mình làm Yuri ngay lập tức phải bịt tai lại nếu không muốn bị thương tật vĩnh viễn.
“Rồi .. rồi ... đừng hét nữa, vách phòng tôi mỏng lắm, không khéo nó nứt luôn đó” – Yuri làm dấu X trên miệng bằng hai ngón tay chứng tỏ mình sẽ biết điều mà im lặng –“cậu biết hộp cơm này là của ai không?”
“Cả 1 lũ con gái vây quanh cậu luôn, sao tôi biết người nào chứ”
“Hehe ... là Tiffany đó”
“CÁI G...”
“Suỵt ... nhỏ tiếng lại cho tôi nhờ, muốn hàng xóm kéo sang đánh chết tôi và cậu hả?” – Yuri đưa tay bịt miệng tôi lại làm tiếng hét thay vì bộc phát ra ngoài giờ lại chui tọt vào bao tử.
“Hmmm ...” – tôi gật đầu ra hiệu đồng ý để Yuri buông tay ra giải phóng cho cái miệng nhỏ xinh của tôi khỏi bàn tay xù xì thô ráp của cậu ta – “...là Tiff ?”
“Thì là cô nàng đó chứ ai”
“Thì ra cậu ta cũng có phần trong cái đám tạp nham hâm mộ đứa con gái hâm đơ dở hơi này nữa à. Đồ Nấm Ú chết tiệt, hèn gì mùi vị của nó khủng khiếp vậy!”
“Cậu vừa nói ai hâm – đơ – dở – hơi đó?”
“Không, tôi chỉ nói nhảm thôi mà”
“Thế thì tốt, nếu không th....”
“Này ... tại sao hộp cơm dở tệ như của Nấm Ú mà cậu cũng lấy nữa, cậu đã có rất nhiều từ những cô gái khác rồi và tôi không nghĩ cái thân hình gầy còm như cậu có thể tiêu hóa hết số thức ăn đó mà không chết vì bội thực” - tôi nhanh chóng đổi chủ đề.
“Yah ... cậu nghĩ tôi là Shikshin chắc khi có thể ngốn hết số thức ăn đó. Thật ra thì đó là nguồn thu nhập chính của tôi đấy” – Yuri tự hào nói.
“Hả? Thu nhập chính ????????” – tôi ngạc nhiên không hiểu chủ đề mà chúng tôi đang nói đến là gì.
“Cậu biết Ga In không?”
“Biết, cậu ta học cùng lớp Kinh Tế với Tiff” – tôi gật đầu.
“Tốt ... cậu cũng không đến nỗi ngu ngốc như cái đầu vàng hoe của cậu” – Yuri vừa dứt lời thì nhận được 1 cái đánh vào tay từ tôi – “thôi ... không giỡn nữa, hộp cơm đó hiện giờ đang nằm trong tay Jo Kwon, cậu ta đã mua nó vì thầm để ý cô nàng ấy từ lâu mà không dám ngỏ lời và khi tôi bảo bán cho cậu ta hộp cơm của cô nàng thì cậu ta sướng điên lên và tôi thì lại được tiền, thật là tốt đẹp cho cả 2”
“Yah ... thì ra cậu kinh doanh những món quà mà bọn con gái tặng cậu”
“Thế cậu nghĩ tôi có thể sống với số tiền lương ít ỏi mà tôi nhận được khi làm ở Cosplay’s Cafe sao? Với lại các khách hàng của tôi đều vui vẻ trả tiền để nhận được món gì đó từ người mình thích, thế không phải là tất cả đều có lợi sao? Chỉ có hai hộp cơm chúng ta mới ăn là chưa có người mua thôi”
“Nhưng m...”
“Thôi ... không nói nữa, tôi buồn ngủ lắm rồi” – Yuri ngắt lời tôi rồi nằm vào tấm đệm đã được trải sẵn trên sàn từ nãy giờ. – “Này, cậu tính ngồi đó tới sáng hả?”
“Uhm ... mà ... không”
Tôi ngại ngùng nằm xuống cạnh tên Đen rồi rụt rè kéo chiếc chăn đắp chung hai người, tôi sẽ bị chết cóng trong thời tiết lạnh giá thế này nếu cứ ngồi đó cả đêm.
Tôi trở mình liên tục mà không sao ngủ được, cả đêm cứ nhìn mãi bóng đèn treo trên trần nhà như thể nó là cái gì đó thú vị lắm vậy. Cứ thế này mãi chắc tôi sẽ trở thành công chúa mất ngủ thôi.
“Yuri này!!! ......... cậu ngủ chưa?” – tôi rụt rè lên tiếng hỏi.
“Cậu cứ lăn qua lăn lại vậy ai mà ngủ cho được chứ” – Yuri càu nhàu.
Tôi xoay người sang đối diện với cậu ta rồi chầm chậm móc 2 cái mề đay dây chuyền dưới áo ra cho cậu ta xem.
“Cậu nhớ cái này không?”
Yuri không trả lời mà trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó làm tôi càng hồi hộp hơn bao giờ hết và con tim ngu ngốc thì cứ nhảy múa lung tung trong lồng ngực.
......................
“Tôi có biết nó bao giờ đâu mà nhớ”
.......................
“Vậy à?” – tôi thất vọng đến nỗi không thèm chấp nhứt và tức giận vì câu trả lời móc họng của ten đen chết tiệt này – “Chẳng lẽ mình đã nhầm và Yuri không hề liên quan gì đến giấc mơ của mình. Mọi thứ lại trở về điểm xuất phát thế thì đến bao giờ mình mới giải xong bài toán hốc búa này chứ”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro