[4] Trans | a regret (or two)
Author: rakuzvn
Permission: Translated without the author's permission.
Original work:
Disclaimer: Fic viết lowercase, để ở dạng giống thơ tự do nên có thể khá khó hiểu, mọi người nhớ đọc kĩ nhé.
.
lời xin lỗi muộn màng.
.
kèn trống dội vang
trong tâm trí Taeyeon khi tên người ấy vọng lại
như tiếng còi báo động làm xung quanh chết lặng
không phải kỉ niệm nhấn chìm cô trong mờ mịt
hay xúc cảm bị đè nén xoáy bão nơi cô
không, không phải cả hai điều đó
mà đúng ra, là miên man hoài niệm
xộc vào các giác quan tựa luồng hơi độc phảng phất quanh đây
loại tâm bệnh, à đấy là nếu ta muốn gọi nó như vậy, mà giày xéo ta
nhưng ta chẳng nhận ra
chính là thứ hoài niệm ùa về theo khắc khoải ngóng trông.
" Nếu như người trở về bên tôi thêm lần nữa, nếu người thì thầm bên tai tiếng thương dẫu mong manh đến mấy, tôi sẽ ngay lập tức vì người mà bỏ lại mọi thứ đằng sau, và đó mới là điều tồi tệ nhất. Bởi lẽ giờ đây tất cả đã khác xa, giữa tôi và người sẽ chẳng bao giờ trở về được ngày chưa rạn nứt - không, sau giông bão sẽ chẳng có ánh bình minh le lói, mà chỉ còn đổ nát tàn hoang. Duyên đã lỡ rồi, hai ta đâu thể đổi thay? "
_______________________
giá băng len lỏi
trong huyết quản Jessica khi tên người ấy bật lên
nhát dao sắc lẹm ấy kéo cùng cảm giác
dần dần lìa xa vạn vật xung quanh
hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát
không phải bóng ma kỉ niệm nhấn chìm cô trong ám ảnh
hay thói quen thơ thẩn lòng vòng nơi miền ký ức cô
không, không phải cả hai điều đó
mà đúng ra, là từng cái chạm còn hằn in trên thân thể,
lời hứa năm nào, hương thơm người quấn quýt
vẫn còn phảng phất trong gian phòng giống như của cả hai hơn là riêng mình cô.
nghiệt ngã cóng tê lắm, mùa đông vĩnh cửu kia đang dội thẳng xuống cô
để rồi khi cái rét lắng xuống, cô chẳng còn gì ngoài
ân hận, hối tiếc
và hai chữ giá như.
" Nếu người dành cho tôi một ánh mắt, một cái gật đầu thật khẽ thay câu chào tái ngộ, tôi vẫn sẽ chẳng chạy về phía người. Tôi sẽ chỉ đứng đó và chờ đợi, bởi tôi nào còn có thể bước tới chỗ người như khi xưa được nữa. Tôi sẽ đứng đó và xem người liệu có quay gót bước đi, hay vì tôi mà nán lại. Người có muốn đặt dấu chấm hết? Người có tin vào cơ hội thứ hai? Tơ duyên ràng buộc giữa hai ta đã dứt chưa, hay vẫn còn níu kéo được thêm đôi chút để người hiểu rằng tôi chẳng thể quên đi? Ngược dòng định mệnh nào tới nỗi viển vông; dẫu có chút vô vọng nhưng đâu quá xa vời... chỉ cần người muốn mà thôi. "
_______________________
chiều tà chẳng chút mảy may, còn
Taeyeon bước chân trần trên cát, sóng
xô thành bọt quanh chân cô
cảnh vật quanh cô tựa bức tranh thủy mặc lồng trong chính nó
và con tim cô chông chênh trên bờ vực.
lẽ ra biển cả là nơi ta
thanh thản chẳng chút ưu phiền, vẽ nên một nụ cười
rạng rỡ vô ngần trên gương mặt
lẽ ra biển cả không nên cho ta
một thoáng vẩn vơ
một gợn dở dang hụt hẫng
một trời ảm đạm tịch liêu
nhưng đó là những gì cô cảm thấy
khi muôn trùng trời nước cứ mở ra trước mắt
có thể biển khơi mênh mang rộng lớn,
khó lường tựa chính cô vậy,
đã làm u ám trong cô dậy sóng
để cho cảm giác này một bến đỗ tạm thời
cô sẽ chẳng gọi đó là chơi vơi
mà là nỗi sợ, như thể có một con sói đang ẩn mình trong bóng cây cổ thụ chỉ chực rình mồi
khiến ta dựng đứng tới từng chân tơ kẽ tóc,
và chỉ cần ta lỡ bước lệch một li,
vô tình thôi,
là tàn đời ngay tức khắc
Taeyeon tự hỏi, bấy lâu nay
cô đã chịu đựng bản thân bằng cách nào
khi thâm tâm vốn biết lỗi lầm của chính mình, sự ích kỉ của chính mình,
sự thiếu suy nghĩ của chính mình là nguyên nhân khiến cho
tất cả mọi thứ sụp đổ
nhưng rồi trò chơi đổ lỗi
lại hoàn toàn trỏ về đối phương
Taeyeon đã thấy từng mảnh hồn Jessica vỡ nát
và dửng dưng làm thinh bởi
chấp nhận rằng bản thân hèn yếu
là một thử thách cô chẳng dám đương đầu.
"cô ấy đã tin tưởng mi"
"tôi biết... tôi biết chứ"
_______________________
hoàng hôn ửng cam tới lợm giọng
hệt như sơn dầu phác trên nền vải
từng ngọn cỏ cọ râm ran trên da Jessica
nhưng cô chẳng hề rời mắt
cô ngả mình trên thảm cỏ
đôi tay ghì chặt trên mình
bên trong cồn cào trống rỗng và
cổ họng như nấc nghẹn khi tâm trí cô
dần dần nặng trĩu
suy nghĩ nhiều quá
có khi cũng sinh bệnh
và cô phải buông bỏ thế nào đây?
không giống như ba phải, thức tỉnh
là dứt khoát. là đột ngột.
phải mất vài khoảnh khắc, vài phút giây,
vài tháng, vài năm để người ta nhận ra.
nhưng khi tỉnh ngộ rồi, ta ngỡ mình là
kẻ đui mù bỗng được sáng lại đôi con mắt.
Jessica đã dành quá lâu trong tổn thương, đau đớn
để rồi vỡ lẽ, đó giờ
cô cứ tự dằn vặt về những thứ
không chỉ nằm ngoài tầm kiểm soát của chính cô
mà còn hoàn toàn không phải lỗi tại cô, dẫu chỉ là một phần nhỏ nhất
thời gian không chảy khỏi kẽ tay cô
thời gian chế nhạo cô
thời gian nhếch mép và đứng từ xa và
ngắm nhìn cô tự biến bản thân thành một trò hề khốn nạn và ngu ngốc suốt bấy lâu
thời gian tàn độc và trơ tráo làm sao.
và giờ đây, khi tất cả rồi chỉ còn lựa chọn,
thì Jessica chẳng muốn đưa ra bất kì một lựa chọn nào.
không phải vì sợ chọn sai
mà sợ chẳng thể quay đầu được nữa.
lựa chọn đúng có bao giờ là dễ dàng,
lựa chọn đúng có bao giờ là cao thượng,
lựa chọn đúng có bao giờ khớp với những gì Jessica muốn và
cô chẳng biết nó đã dẫn cô đi tới đâu
Jessica đã đọc lại những câu chuyện cô đặt bút viết nên
về năm tháng tươi đẹp ấy giờ đây đã tan thành ngàn mảnh
cô đã nhìn Taeyeon thắp một que diêm chẳng hề do dự
rồi thả nó rơi tự do xuống đống vụn vỡ kia.
và không hiểu sao trong khi ấy, vạn vật vẫn im ắng tới lạ.
chỉ còn ánh lửa chói lòa.
"nên lãng quên... hay tha thứ?"(*)
"chẳng cái nào"
tay nắm vặn xuống
cánh cửa bật mở
chết lặng.
"tôi vào được chứ?"
từng khắc trôi
như máu nhỏ giọt qua bờ tường
tích
tắc
tích
tắc
nét cười dìu dịu,
tuy chẳng quá chân thành,
"thôi để ngày sau"
.
(*) Translator's note: Ở bản gốc, câu này là "Forgive or forget" - dịch thô: "Lãng quên hay tha thứ?". Mình dịch "Khoan nhượng hay khoan dung" không sát nghĩa lắm, nhưng mà mình muốn nghe nó vần vần một xíu, mình trans vội nên chưa tìm được từ đúng ý, cứ dùng tạm cái này thôi. Nếu mọi người muốn mình chỉnh sửa sang cụm nào hay hơn thì cứ thoải mái comment nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro