Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. lumark

made by tntt__

mùi gây của xác người len lỏi trong không khí khiến húc hi đang đẩy xe thóc phải dừng lại bình tĩnh bản thân, nếu không hắn sẽ nôn hết nắm xôi bé tí mà hắn đã vất vả giành giật với người khác để có được. tiếng mấy con quạ trên cây đa đầu đê cùng với tiếng khóc của những đứa trẻ con nhà có người chết tạo nên một thứ âm thanh vừa bi thương vừa rờn rợn. người lao động nơi đây gầy sọp hẳn đi, những thanh niên cường tráng nay chỉ còn da bọc xương, gương mặt xám đen lại, cố gắng lết từng bước để kéo xe thồ hàng, ráng kiếm vài đồng bạc với hi vọng mua được gì đó để lót cái dạ dày đã lâu không được ăn. húc hi ngửa mặt nhìn lên bầu trời xám xịt, thở dài một tiếng, không biết hắn có sống sót qua nổi cái mùa đói này hay không. rồi tiếng trống thúc thuế đầu làng vọng lại đánh thức hắn khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, hắn đẩy xe chở thóc về phía nhà kho, dùng chân đá cái xác một cậu thanh niên nằm ở giữa đường, tiếp tục công việc của mình.

hoàn thành công việc, nắm vài đồng xu lẻ trong tay, húc hi nhanh chóng rồi rời khỏi kho thóc. nhiều khi hắn hận lắm, cớ sao nơi này nhiều thóc như vậy mà dân lao động nghèo như hắn lại chết đói cơ chứ, rồi húc hi chợt nhớ ra đây là kho thóc của địch. hắn từng có ý định ăn cắp thóc gạo trong kho nhưng chưa kịp làm thì đã thấy mấy người bị bắn chết vì ăn trộm thóc của liên đoàn, hắn đành tự dập tắt cái ý định đấy ngay lập tức, thà hắn sống vật vờ với hi vọng qua được nạn đói này còn hơn chết như thế. vừa rời khỏi kho được vài bước thì có một chàng trai với vóc dáng thấp thấp, gương mặt tiều tụy thiếu sức sống, hai gò má nhô lên ôm lấy chân hắn.

'anh gì ơi cho tôi xin hai đồng được không? tôi đói quá...' cậu ta ôm chân húc hi, lệ rỉ ra từ khóe mắt, giọng nói thì thều thào xen tiếng nức nở, có vẻ như là chịu đói nhiều ngày rồi mới đến mức ôm chân đi xin ăn thế này.

'cậu gì ơi tôi làm việc vất lắm được ba đồng, cậu xin tôi hai đồng thì tôi lấy gì sống đây? đấy, cậu có nghe thấy tiếng trống thúc thuế không hả?' húc hi thở dài, cúi xuống gỡ cánh tay gầy của chàng trai đó ra, định bước đi thì nhớ ra một thứ, hắn thò tay vào túi quần móc ra một cái nhúm lá chuối: 'tôi còn tí xôi bằng hai đốt ngón tay, nãy mùi xác ghê quá không thể nuốt nổi. tôi cũng mấy ngày mới được có nắm xôi, cậu lấy thì lấy không thì tôi ăn nốt.' húc hi đưa cho chàng trai ấy mẩu xôi bé tí gói trong nhúm lá chuối. đúng như hắn dự đoán, cậu ta vồ lấy mẩu xôi cho vào miệng nhai đi nhai lại như kiểm chứng xem có phải mình đang được ăn xôi không.

đến khi húc hi dám cá là cậu ta đã nhai chỗ xôi đó nát như cháo loãng rồi mới quay lưng bước đi. bỗng chàng trai đó lên tiếng: 'tôi là minh hưởng, còn anh?'

'húc hi,' đoạn rồi hắn nói tiếp 'cậu nên kiếm gì làm đi chứ đừng có ngồi đây mà ăn xin, thời buổi này thân mình còn nuôi không xong, chẳng ai cho cậu đâu' rồi tiếp tục bước đi.

húp sạch ba lưng bát cháo loãng với vài hột muối hắn dành dụm cả năm mới có để ăn, húc hi ngồi xếp bằng trên phản, đổ ống tiền tiết kiệm ra đếm. tiếng tiền xu rơi xuống phản gỗ tạo nên những tiếng lộc cộc. chậc, được có hơn bốn mươi đồng, đóng thuế chỉ còn có hai đồng, tình hình này tuần sau hắn chỉ có thể ăn được hai bát bánh đúc bé bằng lòng bàn tay thôi. hai bát bánh đúc so với cái xóm này là khá lắm rồi chứ đừng nghĩ có thêm gì ăn, tí cháo loãng ban nãy hắn húp cũng là do gạo để dành từ lâu, sắp mốc đến nơi húc hi mới dám lấy ra nấu ăn chứ để hỏng thì phí lắm, biết đến bao giờ mới có gạo để mà ăn. mùi đốt đống rấm khét lẹt len lỏi qua tấm mành mỏng thay cửa vào trong nhà, húc hi thở dài lấy tấm phên tre rách mép bịt lại cho gió đỡ thổi vào cùng cái mùi khét và gây gây của xác người. năm nay đói to rồi đây, không biết hắn có còn sức làm để dành dụm được như kia nữa không.

nghĩ vẩn vơ một hồi, hắn thiếp đi từ lúc nào không hay.

vài ngày sau, húc hi nộp thuế xong nghĩ bụng ra chợ xem có gì mua về trữ ăn dần được không chứ hai bát bánh đúc để rồi nhịn đói năm ngày còn lại hắn sợ mình không trụ nổi. bỗng nhận ra một bóng người, trông rất quen. à là cậu nhóc tên minh hưởng hôm nọ. cậu ấy gầy đi nhiều, hai gò má nhô cao, quầng mắt xám đen lại, quần áo trên người rách rưới, da xạm đi nhiều hoặc do không được tắm rửa nên trông vô cùng bẩn thỉu. điều mà húc hi để ý nhất là khuôn mặt của cậu ta hiện rõ sự ảo não.

'minh hưởng, lại gặp rồi.' hắn nói rồi tiến gần đến cậu.

'chào.' đúng như những gì húc hi dự đoán, cậu ta đang gặp vấn đề gì đó.

'cậu có muốn kể chuyện gì đã xảy ra cho tôi nghe không?'

'tôi nghe anh, đi chạy việc vặt cho người ta kiếm vài đồng, mua được củ sắn luộc nhưng bị mấy người đói ngoài chợ cướp mất rồi...' mặt cậu ta như sắp khóc đến nơi, trông đến là tội. thế là húc hi quyết định mời cậu ta đi ăn, nếu trong tình cảnh chỉ còn mấy đồng để ăn trong một tuần như hắn bây giờ thì mười người sẽ có chín người mặc kệ cậu ta, thân mình còn chưa lo xong nữa là mời người khác ăn. nhưng húc hi là người còn lại duy nhất sẽ mời cậu ta ăn, hắn đã từng tự hứa với lòng mình rằng có đói cũng cũng không thể bỏ mặc người yếu như thế. húc hi tin vào luật nhân quả, nếu hắn làm chuyện tốt thì sẽ sống qua nạn đói này.

minh hưởng một lần nữa như vớ được vàng liền khóc nức nở vì vui sướng, còn húc hi hốt hoảng vì lo lắng, sợ mình đã làm gì sai thế nhưng khi hắn hỏi cậu ta sao thế, cậu ta chỉ lắc đầu rồi đi theo húc hi ra chợ.

ngoài chợ vắng tanh chẳng có ma nào, mấy người ăn xin cũng rời đi vì dân ở đây chả mấy ai khá khẩm hơn họ, hàng quán cũng chẳng nhiều, lác đác vài gánh hàng rong trông rách rưới, người bán hàng cũng gầy vêu vao chẳng khác gì.

'hai cậu vào đây ăn cháo mấy đường này!' một bà lão vẫy vẫy cái tay gầy mời chào.

'mấy đồng một bát hả cụ?' húc hi hỏi bà lão, thời điểm này có cháo với đường là quý lắm, chắc là đắt lắm đây.

'gạo với đường bộ đội phát bảo tôi đem ra chợ chia cho người đói, không lấy tiền đâu cậu! nào nào ngồi xuống đây, mỗi người được hai bát nhé, tôi chia nãy giờ còn ít, may quả đủ cho hai cậu!' bà lão hồ hởi kể, xem ra cụ ấy vui lắm, lòng húc hi cũng trở nên ấm áp hơn, hoá ra không chỉ có mình hắn tốt bụng chia cơm cho người khác vào cái giai đoạn này.

minh hưởng rất đói, cúi đầu húp sạch hai bát cháo đường, nhiều lúc vì vội mà sặc cả cháo nhưng liền nhanh chóng lấy tay che miệng, cậu không muốn hoang phí tí nào dù chỉ là vài hạt gạo. húc hi thấy vậy liền vỗ lưng cậu nói hãy ăn từ từ thôi, không ai ăn mất của cậu đâu mà lo. bốn cái bát sạch bong đặt lên cái mẹt rách của bà cụ cùng hai đồng, bà cụ rối rít đòi trả lại nhưng húc hi không chịu, hắn bảo rằng cụ cứ cầm mà tiêu, lễ phép cảm ơn vì bữa ăn rồi kéo minh hưởng dậy rồi đi.

cả hai đi được một đoạn thì húc hi rẽ sang đường khác để trở về nhà, minh hưởng có chút tiếc nuối nhìn húc hi một chút rồi cũng chào tạm biệt.

đêm hôm đó húc hi không tài nào ngủ được, hắn cứ lăn lộn trên cái phản gỗ, trong đầu cứ hiện ra hình ảnh của minh hưởng với đôi mắt to tròn, lần nào cũng ầng ậng nước. người gì đâu mau nước mắt dễ sợ. húc hi hắn tự dưng muốn bảo vệ cậu ta ghê, không biết có phải duyên trời không mà cứ lần nào hắn gặp minh hưởng là cậu ấy lại trong hoàn cảnh vô cùng đáng thương. hắn lắc lắc cái đầu cho hình ảnh chàng trai ấy biến mất, lạ, cũng đâu có đói đến mức ảo giác đâu? huống chi chiều vừa được ăn cháo.

ngoài trời gió bắt đầu thổi lớn, những hạt mưa nặng trĩu cứ rơi đồm độp trên cái mái nhà làm bằng lá chuối, cũng may hắn mới tu sửa lại cái nhà chứ không chắc qua đêm nay là nhà cũng nát bươm. cứ nằm nghĩ vẩn vơ một hồi rồi hắn ngủ quên từ lúc nào không hay.

sáng hôm sau húc hi dậy sớm hơn mọi ngày, mưa cũng đã tạnh từ bao giờ, hôm nay hắn phải kéo xe gấp đôi bình thường, nhân công của nhà kho đã hụt đi khá nhiều vì chết do đói, làm cho những người may mắn còn sống như hắn phải làm nhiều hơn. nhưng nghĩ lại thì cũng không sao cả, nhọc hơn nhưng được cho gạo và nhận được thêm tiền nuôi thân mình là được rồi. không biết gần đây làm sao mà hắn thấy người chết vì đói cũng ít đi thông qua việc hắn chẳng cần phải dẹp gọn mấy cái xác sang hai bên lề đường để kéo xe hay đêm đêm không còn ngửi thấy mùi đốt đống rấm khen khét ở trong xóm nữa, tiếng khóc của mấy nhà có người chết cũng không còn xuất hiện nhiều nữa. trong lòng hắn bỗng nhẹ bớt đi, phải chăng hắn sắp vượt qua cái nạn đói này?

bụng sẽ bắt đầu kéo hàng sau vì còn hơn một canh giờ nữa mới đến giờ làm nên hắn quyết định đi ra đầu làng chơi. và lại một lần nữa, hắn gặp minh hưởng ở cổng làng.

'sớm như vậy sao cậu lại ở đây rồi? còn ướt nhẹp thế kia?' húc hi chạy lại, có chút hoảng hốt vì minh hưởng ướt nhẹp ngồi bó gối nép vào thân cây, run bần bật.

'lều của tôi bị gió thổi đổ mất rồi... húc hi ơi, sao tôi khổ thế?'

lần này minh hưởng khóc thật lớn, cậu không thể chịu được nữa rồi, quá nhiều thứ bất hạnh đến với cậu. nạn đói này cướp đi người thân, minh hưởng phải rời bỏ quê hương đến một nơi khác xin ăn, sống vật vờ gần chợ, dựng được cái lều nhỏ để trú thân thì mưa gió thổi đổ bằng sạch, cả đêm ngồi dưới bóng đa lớn mà vẫn bị mưa hắt ướt cả người, vừa lạnh vừa tủi.

húc hi không nói gì, chỉ cúi xuống lấy cái khăn lau rách của mình lau nước mắt rồi lau khô đầu cho minh hưởng rồi kéo cậu đứng dậy. chân minh hưởng mềm nhũn, không còn sức lực liền bám chặt lấy cánh tay của húc hi.

'đi theo tôi về, về ở với tôi, không gì làm cậu khóc được nữa đâu.' húc hi nghĩ mình điên rồi, chắc gì sẽ lo được cho cả cậu ta mà còn đưa người về? nhưng mà húc hi cứ làm theo tiềm thức mách bảo, phải bao bọc lấy chàng trai này.

minh hưởng cong đuôi mắt, môi vẽ thành nụ cười. đó là lần đầu tiên húc hi nhìn thấy nụ cười ngời sáng trên môi minh hưởng, tựa hồ như mặt trời đang tỏa rạng trước mắt mình.

minh hưởng, mãi sau mới chuyển từ ôm tay húc hi sang bá vai, vui vẻ nói:

'được, tôi theo cậu về.'

a/n: các bạn ai đã, đang và có thể sắp học lớp 12 chắc hẳn sẽ thấy quen quen đúng không? =))) vâng mình dựa vào và lấy bối cảnh truyện 'vợ nhặt' của kim lân để viết nên có điểm chung khá nhiều, hay có thể nói là một phiên bản khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro