Mãi là của nhau
[Hai người tay trong tay đi dọc bờ biển, chiếc nhẫn bạc nơi ngón áp út sáng lấp lánh xinh đẹp. Âm thanh sóng biển ập vào bờ thật êm dịu. Linh hồn sắp tan rã trong đau đớn cuối cùng cũng đã được cứu vớt và trở lại với hạnh phúc của mình.
Mãi là của nhau,
Nguyện không thay lòng...]
Đã một tuần kể từ ngày đó, Kuroko rảo bước chân chầm chậm trên bãi cát trắng mịn không bóng người. Sắc hoàng hôn buồn bã phủ đầy từng ngóc ngách nhỏ bé nhất trên bãi biển, phả vào khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của cậu. Thở dài một hơi, cậu ngồi xuống. Ánh mắt xa xăm ngắm nhìn cảnh hoàng hôn dần chìm xuống mặt biển dịu dàng.
Đưa tay nắm lấy một ít cát trắng, nâng lên cao ngang tầm mắt. Đề cát trắng tinh khôi tan dần trong kẽ tay.
Kuroko không phải một người yếu đuối. Cậu rất mạnh mẽ. Phải, rất mạnh mẽ và quyết đoán. Bởi cậu mạnh mẽ, bởi cậu quyết đoán và bởi cậu yêu người ấy, vì thế cậu chỉ có thể cố gắng tránh xa cuộc đời của người ấy, chỉ có thể đứng một nơi nào đó để cầu cho người cậu yêu được hạnh phúc.
Cậu và người đó đồng thời là nam nhân, hơn nữa lại là người có huyết thống gần. Ngay từ đầu đã biết tình cảm của cả hai dành cho nhau như thứ trái cấm, nhưng vẫn cố bất chấp hết mọi thứ mà tiến đến bên nhau. Anh là người kế thừa Gia tộc Akashi, sớm muộn gì cũng phải cưới vợ sinh con nối dõi cho gia tộc, đâu thể mãi cùng cậu ở một chỗ được. Vậy nên, lựa chọn ra đi sẽ tốt cho anh...và cả cậu nữa.
Cậu rất yêu anh, có lẽ còn nhiều hơn tình yêu của cậu dành cho bản thân mình.
"Seijuurou, chỉ cần anh sống tốt, em ra sao cũng được..."
Cậu mỉm cười, tiếp tục say sưa ngắm nhìn ánh mặt trời ấm áp xa xa kia đang dần mất hút.
Gió nhè nhẹ mang mùi hương mát lạnh của biển lướt qua...
Cậu ước mình là một đám mây trên trời cao, ung dung tự tại. Cậu ước mình là một ngọn gió, không vấn vương điều gì. Cậu ước mình là một cánh chim, dang đôi cánh rộng chạy trốn tất cả. Và cậu ước...cậu ước mình chưa từng gặp anh...
Akashi Seijuurou...
Sóng mũi chợt cay cay. Bây giờ, cậu không thể khóc. Cậu chỉ được phép khóc trong lòng anh. Nhưng anh không có ở đây, nên cậu không được khóc. Cậu rất mạnh mẽ mà...Sống mà không có anh bên cạnh? Cậu sẽ làm được...
Chiếc nhẫn bạc tinh xảo trên ngón áp út kia chính là vật thể hiện cho tình yêu của cả hai. Liệu bây giờ cậu còn có quyền được đeo nó trên tay hay không?
...
Cũng đã một tuần kể từ ngày người mà anh ta yêu thương nhất bỏ mặc anh mà đi. Cũng đã một tuần anh đau đớn dằn vặt bản thân. Cũng đã một tuần anh không thể chộp mắt. Và cũng đã một tuần anh tìm kiếm hình bóng màu băng lam ấy...
Akashi thẫn thờ bước đi trên bãi biển cát trắng xinh đẹp mềm mại, nơi đây, lần đầu tiên anh tìm thấy cậu, tìm thấy Tetsuya của riêng anh. Nơi đây, anh và cậu cùng nhau tay trong tay ngắm hoàng hôn chầm chậm chìm xuống biển. Cũng tại nơi đây, anh trao cho cậu những nụ hôn dịu dàng.
Thế nhưng giờ đây, anh chỉ có một mình. Chỉ một mình anh lặng lẽ nén đau buồn nhìn sắc hoàng hôn êm ái. Bãi biển yên bình, những hàng dừa nhẹ lay động in bóng xuống bãi cát như muốn vươn tới biển cả mênh mông kia. Khung cảnh thật bình yên và xinh đẹp, nhưng tại sao lòng anh vẫn không thể nào yên bình như thế?
Anh và cậu là họ hàng xa, dù gì cũng xem là có cùng chút huyết thống đi. Nhưng anh bất chấp tất cả mà lao vào cậu, đắm chìm trong tình yêu của hai người. Trái cấm đã hái xuống, tên đã lên dây, không thể nào khác được nữa...
Để rồi bây giờ cậu để anh lại một mình...?
Lại nghĩ, tại sao cậu lạ phải rời bỏ anh? Chẳng phải cả hai đang rất hạnh phúc sao? Cha cũng không có phản đối. Cớ sao cậu không từ mà biệt chạy khỏi anh? Hại anh ngày đêm tự thầm mắng mình?
Nắm chặt bàn tay mình lại, để móng tay báu vào thịt đến rứm máu, cho máu lẫn cơn đau làm dịu đi đau buồn của anh. Thoáng lấp lánh chiếc nhẫn bạc tinh xảo, tín vật định tình giữa anh và cậu. Anh cười nhạt, hướng mắt đến bầu trời trên cao kia, gọi tên cậu.
"Tetsuya, cho dù em chạy trốn tôi, tôi nhất định tìm em mang về cho bằng được..."
Anh biết cậu đang rất buồn, cậu muốn khóc nhưng không thể, bởi anh chỉ cho phép cậu khóc trong lòng anh...
Rồi anh tiếp tục bước đi. Sóng gợn lăn tăn nhẹ nhàng xô vào bờ cát trắng.
...
Trời bỗng dưng đổ mưa, anh vội vã chạy vào một căn nhà hoang gần đó. Hồi tưởng lại lần đầu tiên cả hai gặp nhau. Tại đây và cũng là khoảnh khắc trời mưa, anh và cậu cùng trú mưa tại ngôi nhà này...
Đang miên man suy nghĩ thì đồng thời có người cũng chạy vào trú mưa.. Cả hai ngỡ ngàng nhìn nhau. Mái tóc màu băng lam, vẫn khuôn mặt đầy mị lực khiến con người ta yêu thương nâng niu không thể dứt bỏ ấy. Làm sao có thể lầm được, là Tetsuya của anh, duy nhất chỉ có người ấy thôi.
Anh tiến tới gần cậu, dịu dàng ôm cậu vào lòng.
"Tetsuya, là Tetsuya có đúng không?"
Thứ chất lỏng nóng hổi trong hốc mắt cậu chực chờ tuôn ra. Bối rối dùng tay cố đẩy Akashi khỏi mình.
"Sao anh lại ở đây?"
"Tetsuya, tại sao em rời khỏi anh? Trở về với anh đi, anh van em..."
Trong suốt hai mươi hai năm sinh ra và lớn lên, đây là lần-đầu-tiên Akashi Seijuurou cầu xin một ai đó.
Anh càng dùng sức ôm chặt cậu hơn, không để cậu có cơ hội vùng vẫy. Thứ chất lỏng kia từ hốc mắt cậu nóng hổi chầm chậm lăn xuống khuôn mặt trắng xinh đẹp ấy. Cậu cũng ôm anh, tựa đầu mình lên bờ vai vững chắc của anh, cảm nhận hơi ấm của anh xâm nhập từng thớ thịt của mình. Rồi bỗng ôm chặt anh, nói nhỏ.
"Seijuurou...Em nghĩ chúng ta không nên gặp nhau nữa..."
Anh đã vô cùng ngạc nhiên bởi lời nói đó. Đôi mắt dị sắc hơi nheo lại.
"Em nói gì thế? Tại sao?"
Kuroko đẩy anh ra, nở một nụ cười dịu dàng, nhìn anh
"Anh sẽ là người kế thừa của Gia tộc Akashi, sớm hay muộn gì cũng sẽ lấy vợ sinh con. Hơn nữa chúng ta có chút huyết thống tương tự nhau. Chúng ta không thể cứ tiếp tục như thế này mãi được...Em nghĩ em nên ra đi, đó là sự lựa chọn tốt nhất cho cả em và anh. Chỉ cần nhìn anh hạnh phúc, em ra sao cũng được..."
Akashi ôn nhu dùng tay nhẹ nhàng lau đi dòng chất lỏng nóng hổi lăn trên má cậu, đặt lên trán cậu một nụ hôn.
"Chúng ta đã lớn rồi, không còn là những đứa trẻ không hiểu chuyện. Chúng ta đợi em tốt nghiệp Đại học sẽ kết hôn. Còn về chuyện kế thừa, sinh con? Nếu em muốn có một đứa con, chúng ta sẽ nhận con nuôi. Còn gia đình anh muốn có cháu nối dỗi, bất quá anh sẽ từ bỏ quyền kế thừa, cùng em sống bên nhau.
"Nhưng..."
"Không nhưng gì hết, anh đã quyết định và em sẽ là vợ anh."
"Seijuurou..."
"Đó là mệnh lệnh!"
Kuroko mỉm cười choàng tay ôm lấy cổ Akashi, hai bờ môi nóng bỏng chạm vào nhau. Nước mắt vẫn không ngừng rơi, cậu chỉ có thể khóc bên Akashi Seijuurou mà thôi...Mưa dần dần tạnh, mọi thứ như được gột rửa, yên bình...và có lẽ lòng anh cũng được gột rửa sạch sẽ những buồn bực, đau khổ. Bây giờ nó cũng thật ấm áp và bình yên.
"Mệnh lệnh của anh được đáp ứng..."
Ánh hoàng hôn đã lặn nơi chân trời biển cả,
Chúng ta sánh bước cùng nhau,
Cùng nhau trao một lời thề vĩnh viễn không thay lòng,
Chiếc nhẫn nơi ngón áp út là minh chứng cho tình yêu của chúng ta...
Anh là của em và em là của anh...
Hạnh phúc của anh cũng là hạnh phúc của em,
Chúng ta sẽ mãi mãi là của nhau,
Cùng sánh vai nhau đi hết đoạn đường dài phía trước,
Dù có chong gai thế nào,
Chỉ cần hai ta có nhau mà thôi...
Nguyện không thay lòng, giữ trọn lời thề này đến đời đời kiếp kiếp...
"Người ta nói mất đi thứ gì đó, sau này tìm lại được sẽ càng quý trong hơn, nâng niu hơn. Trước đây anh chưa từng tin vào điều đó. Cho đến hôm nay anh tìm lại được em, cuối cùng anh cũng hiểu được cái cảm giác 'Mất đi một lần sẽ càng ra sức mà yêu quý hơn' là thế nào."
"Hôm nay anh trông rất vui thì phải, nói liên tục không ngừng từ hồi từ căn nhà kia đi ra tới giờ. Đừng bảo anh nhiễm bệnh huyên thuyên của Kise-kun rồi nhé."
"Anh đang rất hạnh phúc a. Nhưng Tetsuya, em không được nhớ tới người đàn ông nào khác ngoài anh."
"Được rồi, em hứa"
Hai người tay trong tay đi dọc bờ biển, chiếc nhẫn bạc nơi ngón áp út sáng lấp lánh xinh đẹp. Âm thanh sóng biển ập vào bờ thật êm dịu. Linh hồn sắp tan rã trong đau đớn cuối cùng cũng đã được cứu vớt và trở lại với hạnh phúc của mình.
Mãi là của nhau,
Nguyện không thay lòng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro