Blindbox
Minh Hằng gần đây cực kì bận rộn. Sáng sớm vội vàng đến phòng thu, tối khuya lại nhảy múa đến đuối sức. Thân là trợ lý ảo bé xíu, một cái đuôi luôn quấn lấy cô, Ánh Quỳnh không thể không ngừng lo lắng đến sức khoẻ của cô. Thế nên thời gian gần đây, nàng quyết định thường xuyên xuất hiện bên cạnh chị, không chỉ để tiếp sức, mà còn để gửi đến chị những lời động viên, cổ vũ như một liều thuốc tinh thần, giúp chị tiếp tục "bùng cháy" với công việc không biết mệt.
Hôm nay, Ánh Quỳnh quyết định phá lệ một chút bằng việc tặng Minh Hằng một bất ngờ nho nhỏ. Nàng ghé qua một cửa hàng nhỏ mua hộp mù – thứ đồ chơi mà chị yêu thích, để khi nào mệt mỏi căng thẳng, chị có thể mở ra và giảm stress.
Thực ra, sở thích này của Minh Hằng thật sự đáng yêu lắm. Không biết từ khi nào, cô lại mê mẩn những hộp mù, dù nàng và cô cách nhau đến tám tuổi, nhưng sở thích thì chẳng khác gì mấy cô bé con. Và thế là nhiều lần cả hai đã cùng nhau đi săn lùng những chiếc hộp mù, vừa mở ra vừa bàn tán đủ thứ chuyện về các loại búp bê trong đó.
Dù có bao nhiêu món đồ chơi mới mẻ, chỉ cần là hộp mù, Minh Hằng sẽ luôn cười tít mắt như một đứa trẻ khi nhận món quà ấy. Cứ thế mỗi lần mở hộp, không khí quanh chị như bừng sáng lên cùng vui vẻ hẳn ra.
Chắc chắn hôm nay, bất ngờ này sẽ làm chị bé thêm phần hạnh phúc và phấn chấn nhiều!
- Chị bé ui, hôm nay ngày cuối trước buổi tổng duyệt rồi nên chị bé nhớ đừng có làm việc quá sức nhe. Yêu chị nhìu~
Ánh Quỳnh ghi âm trong điện thoại rồi cúp máy ngay lập tức. Nàng biết rõ việc gọi điện đột ngột có thể làm gián đoạn công việc của Minh Hằng, đặc biệt là khi cô đang tập nhảy. Thế nên Ánh Quỳnh cũng đoán chắc rằng, trong lúc đó cô sẽ bật chế độ "không làm phiền" – điều này là đương nhiên vì khi làm việc, Minh Hằng sẽ không để bất kỳ thứ gì, kể cả điện thoại, xâm phạm vào công việc của mình.
Thế là, với hộp túi mù và ly Cóc Cóc Đác đác đã sẵn sàng trong tay, Ánh Quỳnh không kiềm được niềm vui, cười một cách ngây ngô như thể vừa phát hiện ra một điều gì đó thật thú vị. Nàng nhanh chóng nhảy lên xe phóng vù đi, lòng đầy hào hứng như thể đang chuẩn bị trao đi một món quà bí mật sẽ khiến chị cười tít mắt.
____________
Vì ngày mai là buổi tổng duyệt trên sân khấu cho công bốn, Minh Hằng cảm thấy như mọi sức lực trong cơ thể bỗng dưng kiệt quệ, mệt mỏi đến rã rời. Bài hát lần này đòi hỏi cô phải đu dây hay leo cầu thang vất vả hơn cả công trước, và những động tác đó còn nguy hiểm nên khiến cơ thể cô mệt mỏi, điều đó làm Minh Hằng không thể không dốc hết sức lực và tâm huyết để đầu tư cho tiết mục một cách chỉn chu nhất.
Dù đã miệt mài tập luyện, Minh Hằng vẫn có một cảm giác không thể yên tâm trong lòng. Những dây nhợ, những chi tiết bên ngoài cứ xoay vòng trong đầu khiến cô không thể hài lòng với tiết mục hiện tại dù cô cho rằng mình đã cố gắng hết sức. Cảm giác trằn trọc này như một lời nhắc nhở rằng, mình vẫn chưa hoàn hảo, vẫn còn điều gì đó chưa đủ.
- Thôi Hằng, em tạm thời ra góc kia nghỉ đi. Đừng tạo áp lực cho bản thân quá.
Chị Minh Tuyết đã quen Minh Hằng đủ lâu để hiểu rõ cô đang chịu áp lực lớn như thế nào. Nàng biết em gái mình cầu toàn đến mức luôn đòi hỏi mọi thứ phải hoàn hảo, và càng hiểu hơn khi Minh Hằng gia nhập đội toàn những người tài năng nên tiêu chuẩn cô đặt ra cho bản thân cũng vì thế phải cao hơn hẳn so với các thành viên khác.
Vì vậy, chị Minh Tuyết chỉ vỗ vai Minh Hằng, nhẹ nhàng dặn dò vài lời mà không cần nói thêm gì nhiều. Minh Hằng, dĩ nhiên, hiểu ngay ẩn ý trong câu nói ấy. Cô khẽ gật đầu đồng ý im lặng, rồi quay về góc phòng, uống một ngụm nước để xoa dịu cơn kiệt sức đang dồn nén trong cơ thể.
Minh Hằng đang uống nước nhưng tay ngứa ngáy không quên cầm điện thoại kiểm tra những cuộc gọi lẫn các tin nhắn, tất nhiên đập vào mắt cô mỗi khi mở máy lên là dòng tin nhắn của Đồng Ánh Quỳnh nhắn gửi cô. Với một dòng ghi âm khá ngắn gọn nhưng cũng chất chứa sự yêu thương bé nhỏ gắm gửi đến cô.
Vì một lý do vô hình, chỉ cần được ai đó hỏi thăm nhiều như thế gần đây, lòng Minh Hằng từ khó chịu cũng hoá hư vô, nhường lại cho một góc tim niềm hân hoan và động lực to bự. Thế nên chỉ cần thấy Minh Hằng đứng một góc phòng cười tủm tỉm một mình, các thành viên trong phòng ai nấy cũng biết cô cười vì cái gì.
"Cốc cốc"
Bất ngờ tiếng gõ cửa vang lên nhẹ nhàng, lịch sự khiến cả phòng bỗng chốc im bặt. Mọi người đều giật mình bởi gần đây, vì lịch luyện tập căng thẳng và nghiêm ngặt, các cô rất ít khi để người ngoài vào vì sợ rằng bất kỳ sự gián đoạn nào cũng có thể làm mất đi cảm hứng và tinh thần tập trung. Thế nên khi tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, tất cả đều nghĩ rằng đó chỉ là người trong ban tổ chức, những người đã quen thuộc và không gây trở ngại gì cho công việc.
Tuy nhiên, Tóc Tiên – đội trưởng của các cô trong công này – lại có cảm giác như có điều gì đó đang muốn giấu giếm các thành viên qua phía sau nụ cười nham hiểm. Cô không chút ngần ngại, nhanh chóng bước đến mở cánh cửa, và ngạc nhiên...
- Mọi người đang tập hỏ? Em vào được hem ọ?
Tất cả các thành viên trong phòng đều sững sờ, đôi mắt mở to trong sự ngỡ ngàng khi bất ngờ nhìn thấy một bóng hình đã lâu không xuất hiện tại nơi làm việc của chương trình. Không khí bỗng trở nên im lặng, như thể thời gian bỗng dừng lại một khoảnh khắc. Nhưng có một người không hề tỏ ra bối rối, không hề có dấu hiệu của sự ngạc nhiên, đó là Tóc Tiên. Cô không chỉ giữ vẻ điềm tĩnh mà còn khẽ mỉm cười, như thể có một sự hiểu biết nào đó giữa hai người mà chỉ họ mới rõ, và miệng thì thốt lên lời trách móc đầy ẩn ý.
- Tao nói mày nãy giờ tới phải nhắn tao một tiếng chứ Quỳnh! Rồi cái gì đây?
- Em thấy mọi người tập siêng nên không có dám nhắn gọi mọi người nhiều. Nên em mới mua ly nước cho mọi người để tiếp sức năng lượng nò~
Chỉ cái liếc xéo dưới tay Ánh Quỳnh.
Lại Katinat...
Rồi Tóc Tiên nhẹ nhàng quay sang nhìn Minh Hằng, ánh mắt như đã hiểu hết mọi chuyện. Cô biết rõ, Ánh Quỳnh lần nữa lại chọn hãng nước này vì ai và tất nhiên, không hẳn vì cô. Cảm giác ấy thật quen thuộc, nhưng thay vì thể hiện sự bực bội hay khó chịu, Tóc Tiên chỉ im lặng, nở một nụ cười nhẹ nhàng như thể tất cả đã rõ ràng. Cô khẽ cầm lấy ly nước, tặc lưỡi một cách có chủ ý như muốn ám chỉ rằng dù không nói ra nhưng cô hoàn toàn nhận ra sự thật.
- Thái độ đó là sao tròiiii, em nói thiệt màaa!
- Ừ ừ rồi tao hiểu rồi, mày đi mà dỗ mệt chị bé nhà mày đi chứ chị ấy mệt sắp bở hơi tai rồi kìa.
Ánh Quỳnh mải mê trò chuyện cùng mọi người trong phòng đến mức suýt quên mất sự hiện diện của người mà nàng đã chủ đích đến gặp hôm nay. Chỉ một cái nhìn thoáng qua, Ánh Quỳnh nhận ra điều gì đó khác lạ: rất hiếm khi Tóc Tiên giao Minh Hằng cho nàng, bởi bình thường dù tất cả các thành viên cùng làm việc trong nhóm, họ luôn chia sẻ mọi áp lực, gánh nặng với nhau kể cả gặp khó khăn đến đâu. Nhưng hôm nay Minh Hằng lại lặng im khác thường, cô chỉ đứng một mình ở góc phòng, ánh mắt trầm ngâm dõi theo một điểm vô định trên bức tường.
Kể cả chị Minh Tuyết dù đứng gần đó cũng cảm thấy khó lòng tiếp cận, như thể có một khoảng cách vô hình ngăn cản cô không thể tiến lại an ủi. Thế nên khi thấy Ánh Quỳnh vừa xuất hiện với tay cầm ly Katinat, chị Minh Tuyết sớm nháy mắt ra hiệu với nàng để tới gần Minh Hằng bằng thứ trên tay, với hy vọng cô sẽ phấn chấn hơn.
- Chị bé ui... em có nước cho chị nò...
Ánh Quỳnh khẽ bước lại gần Minh Hằng, khi cô vẫn lặng im chìm trong dòng suy tư, ánh mắt vô hồn dõi về một phương xa. Bất ngờ giọng nói quen thuộc vang lên khiến Minh Hằng giật mình, cô lập tức quay ngoắt lại, ánh mắt ngỡ ngàng tìm kiếm nguồn gốc âm thanh. Cô không rõ Ánh Quỳnh đã đến từ lúc nào, nhưng trong sâu thẳm, cặp mắt ánh lên sự tò mò:
- Quỳnh? Em tới đây lúc nào vậy?
- Hỏ? Em tới nãy giờ rồi á. Nãy chị Tóc Tiên với chị Minh Tuyết có bảo chị bé đang mệt nên em có đem cho chị ly Cóc Cóc Đác đác quen thuộc nè~
Kể từ khi quen Ánh Quỳnh qua chương trình *Chị Đẹp Đạp Gió 2024, Minh Hằng phải thừa nhận rằng Ánh Quỳnh có khả năng đặc biệt khiến cô bật cười và thay đổi tâm trạng chỉ qua vài cử chỉ tinh tế, nhẹ nhàng len lỏi vào cuộc sống. Đặc biệt là vào lúc này, khi cô đang phải gánh vác một mớ hỗn độn đầy khó nói và khó bộc lộ, chỉ một sự xuất hiện giản dị, ngây ngô nhưng chân thành của Ánh Quỳnh đã khiến mọi nỗi buồn bỗng chốc tan biến, nhường chỗ cho món quà nhỏ xinh trên tay nàng tựa một làn gió mới.
- Cảm ơn bé nha~ - Minh Hằng cười tít mắt như một đứa trẻ vừa nhận quà.
- Còn đây nữa! Chị bé nhắm mắt đi em có quà ó!
Minh Hằng đã không còn đắm chìm trong nỗi muộn phiền nữa mà thay vào đó là một sự tò mò hồn nhiên như một con nít, cùng cảm giác phấn khích bỗng dưng dâng trào trong lòng khi Ánh Quỳnh đột nhiên muốn tạo ra điều bất ngờ cho cô. Minh Hằng nhanh chóng hiểu ra ý đồ của nàng nên vội liền nhắm chặt mắt, từ từ xoè tay ra như một cử chỉ ngây thơ, như thể đang chờ đón món quà bé nhỏ xinh xắn mà Ánh Quỳnh chuẩn bị dành tặng.
- Đây nò~ hôm nay chơi xé hộp mù để trộm vía nhó!
Minh Hằng mở to mắt ngạc nhiên khi nhận chiếc hộp quà khá lớn từ tay Ánh Quỳnh. Đó chính là bộ hộp mù Baby Three Thỏ Macaron, món quà mà hai người đã không biết bao nhiêu lần cùng nhau săn lùng, trò chuyện về từng chi tiết nhỏ của nó như những đứa trẻ háo hức. Khi nhìn thấy chiếc hộp mù thân thuộc nằm trong tay Minh Hằng không giấu nổi sự hân hoan đến mức suýt nữa thì nhảy cẫng, hét toáng lên vì vui sướng nhưng ngay lập tức phải kiềm chế lại, vội vàng nén lại những cảm xúc dâng trào vì cô chợt nhớ ra rằng vẫn còn những người khác trong phòng.
Thế là thay vì nhảy cẫng lên, Minh Hằng chỉ có thể mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lên khi nhận được món quà yêu thích, vừa ngại ngùng lại vừa đầy ắp niềm vui.
- Ỏ~ cảm ơn em bé nhiều nhoa! Tự nhiên bất ngờ tặng quà cho chị chi vị?
- Ớ bình thường mà! Vì chị xứng đáng nhận quà từ em bé trợ lí ảo sau nhiều ngày tập vất vả đoá!
Niềm vui sướng trong lòng Minh Hằng như một làn sóng ấm áp xua tan hết mọi ưu phiền, để lại một không gian chỉ còn tràn ngập hạnh phúc. Cô không kìm được, lập tức chọn ngay bé thỏ đồ chơi yêu thích của mình, rồi nghịch ngợm bày đủ trò, chẳng hạn như gõ liên tục lên hộp để tạo thành một bản ASMR độc đáo. Khi mở bao ra, Minh Hằng phát hiện một bé thỏ màu vàng mặc chiếc yếm xanh đáng yêu đến mức không thể nhịn cười. Trông nó vừa ngớ ngẩn lại vừa dễ thương, khiến Minh Hằng suýt nữa thì cười đến mức không thở nổi.
- Bé này chị chưa có nè~ trông nó cứ tếu tếu kiểu gì ấy, trông y chang em luôn á Quỳnh!
????????????
- Em tếu chỗ nào!?!
Ánh Quỳnh giả vờ chu môi mếu máo, nhưng khi thấy Minh Hằng cười thoải mái đến thế, cô đành phải lén lút chịu thua và cùng hùa vào trò vui của chị. Những niềm vui nhỏ nhặt xung quanh lại khiến Minh Hằng cười hạnh phúc đến nỗi mắt cũng cong lên như vầng trăng non. Thậm chí, khi nhận được một chú thỏ vàng đáng yêu trong bộ yếm xanh, cô chẳng ngần ngại treo nó ngay vào thắt lưng quần, mặc dù trong bụng biết rõ rằng lúc nhảy nhót, cái em bé thỏ này sẽ chẳng khác gì một chiếc "vật cản" nhỏ bé, sẵn sàng gây vướng víu cho mỗi bước di chuyển.
Nhưng thôi, đôi khi vui mà, có chút bất tiện cũng đáng yêu mà ha!
— Chị Hằng ơi quay lại luyện tập thôi! Ủa mà chị đeo bé thỏ kia lúc tập không sợ rớt hả?
Tuimi, Ngọc Phước và Thảo Trang đồng loạt nhìn con thỏ vàng xinh xắn vắt chéo trên thắt lưng quần của Minh Hằng mà không khỏi ngạc nhiên, bởi chỉ mới vài tiếng trước đây cô còn mệt mỏi, lưng đau nhức, mặt mày rầu rĩ như sắp ngất xỉu đến nơi. Còn chị Minh Tuyết và Tóc Tiên - những người đã lén lút làm người qua đường - đã chứng kiến cuộc hội thoại nhỏ xíu của cặp đôi ở góc phòng giờ chỉ biết lắc đầu ngao ngán và im lặng, không dám tò mò hỏi thêm gì, sợ lại vướng vào mớ bòng bong đang ngày càng rối rắm.
- Ờ thì món đồ này là bé Quìn nhỏ á, hôm nay bé ấy sẽ là thành viên thứ 7 gia nhập với chúng ta?
"Bé Quìn nhỏ" cuối cùng cũng có danh phận chính thức, còn Ánh Quỳnh lớn thì vừa nghe xong câu đó, đầu óc lập tức hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, không hiểu sao chị bé nhà mình lại biết cách tung hứng mọi người điêu luyện đến thế. Chẳng hạn, khi Minh Hằng vừa dứt lời, cả phòng lập tức rơi vào im lặng một cách kỳ lạ, còn Ánh Quỳnh thì đứng bần thần ở góc phòng, mặt đỏ bừng như trái cà chua không biết nên cười hay nên khóc.
Chị nói vậy là sao chị bé??
- À ừ vậy chị tập đi... nếu nó vướng quá thì nhớ tháo ra nha.
Thân là đội trưởng, Tóc Tiên luôn đặt sức khỏe và tinh thần của mỗi thành viên lên hàng đầu, đặc biệt là Minh Hằng – cộng sự thân thiết của cô. Chính vì vậy, dù Minh Hằng có đòi hỏi gì đi nữa, có chăng đó là yêu cầu vô lý hay ngớ ngẩn, miễn sao giúp cô ấy vui vẻ và tinh thần phấn chấn thì Tóc Tiên chẳng hề thấy phiền, ngược lại còn sẵn sàng đáp ứng như thể đó là phần không thể thiếu cho cả đội.
Còn phía Minh Hằng khi có sự chấp thuận từ Tóc Tiên, cô cũng nhanh chóng lấy lại niềm hân hoan trong lòng và bắt đầu tiếp buổi luyện tập, chưa kể còn có "bé Quìn nhỏ" làm bạn đồng hành trong ngày hôm nay nữa. Thế là trong suốt một ngày, Ánh Quỳnh lớn dù ở trong phòng tập nhưng đã vô tình bị hắt hủi khi chị bé của nàng có người khác bầu bạn.
________________________
Vậy là suốt cả ngày hôm đó, "bé Quìn nhỏ" cứ quấn quýt bên Minh Hằng không rời, có mặt ở mọi nơi, từ phòng họp đến bữa trưa, thậm chí còn ở cả góc phòng mà Minh Hằng đang trò chuyện. Còn Ánh Quỳnh – trợ lý ảo được đặc cách đứng bên cạnh cô suốt bao lâu – dù có mặt lâu hơn cả cái thỏ xinh xắn kia, không hiểu sao lại thấy lòng mình hơi... ghen tị.
Quái lạ, sao lại thế này vậy trời? Chỉ vì món quà bé xinh nàng tặng Minh Hằng ban đầu cho vui, thế mà giờ lại cảm thấy như thể mình bị hắt hủi vậy??!
Đúng là cái món quà nhỏ bé ấy giờ thành ra nguyên nhân khiến nàng phải đối mặt với cảm giác tị nạnh chẳng giống ai. Tự hỏi mình có điên không, nhưng cứ nhìn cái cách bé thỏ vàng đáng yêu ấy được Minh Hằng nâng niu như báu vật, Ánh Quỳnh không khỏi thấy hơi... chạnh lòng.
- Chị bé~ chị đừng có suốt ngày con thỏ bông kia quài chứ!!
Ánh Quỳnh chu chu mỏ lẽo đẽo theo sau cùng Minh Hằng với "bé Quìn nhỏ" vẫn đang yên vị ngay thắt lưng quần. Nhìn giọng điệu nhõng nhẽo của nàng, khiến cô không khỏi bật cười mà nói thẳng:
- Sao dị? Quà em tặng chị, chị mang "bé Quìn nhỏ" đi dạo xíu đáng lẽ em phải vui hơn chứ. Tự nhiên đâu ra đi hơn thua với ẻm chi vị?
- Nhưng có Quỳnh lớn ở đây mà! Chị hông thích hay sao mà cứ đi theo con bé kia quài vậy?!
Minh Hằng cũng thật sự chịu thua cô nàng hay tị nạnh này rồi, nhưng mà phải công nhận, "bé Quìn nhỏ" dễ thương quá chừng, thế nên dù có muốn tháo ra, cô cũng chẳng nỡ. Hơn nữa, cái thỏ vàng đáng yêu này lại là món quà mà Ánh Quỳnh tặng cô, nếu giờ tháo ra rồi vứt đi, không lẽ lại không trân trọng tình cảm của người tặng sao?
Đúng là đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Càng nghe Ánh Quỳnh mè nheo, càng thấy cô nàng tỏ vẻ như sắp phát điên lên vì cái thỏ, Minh Hằng lại càng muốn giữ chặt "bé Quìn nhỏ" bên mình như bảo vật. Cái cảm giác ấy giống như một trận chiến gia đình nhỏ, trong đó mỗi bên đều có lý do riêng để giữ chặt "con vật" của mình.
- Sao mà hông thích được! Vậy hoi hem mang nữa được chưa! Sao mà thích hơn thua quá àaa!
Minh Hằng phụng phịu tháo "bé Quìn nhỏ" ra một cách dễ dàng, đến mức Ánh Quỳnh còn phải tròn xoe mắt vì chị đột ngột nghe lời mình.
Nhưng Ánh Quỳnh đâu biết được...
Minh Hằng giấu một buổi thì sẽ trả thù bằng nhiều buổi.
Bằng cách đeo liền tù tì ba ngày nhưng lại giấu không cho Ánh Quỳnh thấy.
_________________________
Ánh Quỳnh của hôm sau vẫn ngỡ rằng Minh Hằng đã bỏ chiếc thỏ bông ấy đi rồi, nhưng cảm giác nhẹ nhõm lẫn vui mừng lẫn lộn trong lòng nàng. Thật kỳ lạ, khi nghĩ rằng Minh Hằng có thể đã hết yêu thích món quà mình tặng chỉ vì một câu nói vô tình, lòng cô lại có chút buồn bã. Cảm giác hối hận cứ xâm chiếm, khiến Ánh Quỳnh tự hỏi liệu có phải mình đã làm điều gì đó sai khiến chị không còn muốn giữ món quà ấy nữa không?
Đang mải miết với những suy nghĩ ấy thì khi thấy Minh Hằng đứng gần đó, ánh mắt Ánh Quỳnh bỗng có chút u buồn, nàng lại gần, kéo nhẹ ống tay áo của chị và hỏi với giọng lạc điệu đầy lo lắng:
- Chị bé, con gấu hôm bữa chị đòi của em đâu rồi?
Minh Hằng ngây ngô không hiểu được tâm trạng của em nên coi vẫn cười tít mắt quay qua khoe bé gấu được vắt trên lưng quần, miệng cười toe toét cười lên như khoe thuở ban đầu mới tặng.
- Nè, chị vẫn treo đây nè. Nhà chị nhiều lắm á mà vẫn treo đây nè, nay còn mặc áo vàng nữa.
Ánh Quỳnh nhìn xong, lòng tự nhiên thấy ấm áp và vui vẻ trở lại, như thể cơn mưa rào vừa tạnh, ánh nắng rực rỡ vừa chiếu qua. Nàng lập tức lẽo đẽo theo sau Minh Hằng, giống hệt như "bé Quìn nhỏ" ngày nào vẫn lẽo đẽo chạy theo chị mỗi khi hai chị em luyện tập, không rời nửa bước. Cảm giác ấy thật quen thuộc, vừa hài hước lại đầy tình cảm, như thể một phần của cuộc sống không thể thiếu. Nghĩ kỹ lại, nàng chợt nhận ra, đâu cần phải bận tâm so đo hay ganh đua với bé thỏ bông kia nữa.
Dù gì, Ánh Quỳnh cũng biết Minh Hằng quý trọng món quà ấy biết bao, và chỉ cần cô ấy biết ơn, trân trọng mỗi ngày, thì chẳng có gì tuyệt vời hơn. Đó chính là món quà hạnh phúc ngọt ngào nhất trong năm qua mà nàng chẳng cần gì hơn.
___________________
Người luỵ moment cũ, moment nào cũ đào lại cho mới 🫰 do tui k rành blindbox nên nếu tui có sai loại thì hú tui tui sửa lại liền nha
🥺 Anyway VIỆT NAM VÔ ĐỊCH R ĐỈNH QUÁ CẢ NHÀ OIIII 🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro