4. Ngày bình thường
Ánh nắng ban mai lấp ló nhòm qua khe cửa dừng chân trên khuôn mặt chàng trai đang say giấc nồng, khiến cho làn da vốn trắng ngần lại thêm sắc hồng vô cùng xinh đẹp.
– Ưm....
Bị ánh nắng làm cho khó chịu khiến cho làn môi hồng mấp máy, hàng lông mi dài đen chớp chớp. Đôi mắt đen láy long lanh mở ra để rồi khi nhìn hình ảnh trước mắt thì đôi môi bất giác nở nụ cười.
Trong đôi mắt đen là hình ảnh một lớn một nhỏ ôm lấy nhau ngủ. Người lớn mái tóc nâu pha trắng mượt có chút toán loạn trước mặt nhưng cũng không thể che được vẻ quyến rũ đến mê người, cánh tay dài rắn chắc trở thành chiếc gối êm ái cho người nhỏ.
Người nhỏ cũng là mái tóc đen mượt đôi gò má phúng phính đôi môi khẽ chu ra, chiếc tay nhỏ trắng mũn mĩm đặt lên ngực người lớn, còn chiếc chân ngắn tũn cũng yên ổn trên người lớn.
– Thật là....
Chàng trai dừng cười có chút bất lực lắc đầu đem chăn kéo lên cho cả hai, sau đó đưa tay vò vò mái tóc của mình cho về nếp rồi cố gắng thật nhẹ nhàng đi về phía nhà vệ sinh.
Khoảng 15 phút sau trở ra, nhìn hai người trên giường một lát đi tới bên cửa sổ kéo chiếc rèm lại mới an tâm ra ngoài.
Mở tủ lạnh ngó ngó một lúc lôi ra vài quả trứng, một chút rau thơm và cho vài lát bánh mì vào lò nướng chàng trai hài lòng mỉm cười tự khen chính mình. Thường ngày đều là người kia nấu ăn cho nên cậu làm được như vậy đã là quá tốt rồi.
Mà lúc này trong căn phòng ngủ, người nhỏ đã tỉnh dậy từ lúc nào đang tinh nghịch kéo kéo cái tai nhọn của appa.
– Tiểu Hiền dám chọc appa.
Người lớn bị trêu đùa tỉnh dậy vừa mở mắt liền choàng lấy người nhỏ cù lét, cả căn phòng vì thế trở nên ồn ào.
– Thức dậy là liền làm loạn.
Chàng trai sau khi chuẩn bị bữa sáng xong định trở về phòng đánh thức hai con sâu ngủ, nào ngờ vừa tới cửa đã nghe tiếng cười dòn tan vang vong ra, mở cửa bước vào nhìn cảnh một lớn một nhỏ đang " đại chiến " mà thở dài. Nhắm mắt thì thôi mở mắt là cơ miệng liền hoạt động đúng là cha nào con đấy.
– Baba~ / tiểu Bạch ~
Nghe thấy giọng nói cùng dáng người quen thuộc hai kẻ đang bừng bừng khí thế liền quay qua giọng nói đổi sang đầy nịnh nọt.
– Đừng có nhìn nữa vô ích thôi, nhanh dậy đánh răng rửa mặt còn xuống ăn sáng.
Chàng trai trừng mắt kiên quyết đấu lại hai đôi mắt cún con mở to trên giường.
– Baba, appa cù lét con cười chảy cả nước mắt ý~ baba xem đi~
Chất giọng trẻ con ngọt ngọt đầy nũng nịu vang lên, tiếp đó một bóng nho nhỏ đu lên người chàng trai.
– Chứ không phải con kéo tai appa con trước.
Chàng trai nhéo nhéo mũi cậu con trai, lại đưa tay chỉnh chỉnh lại mấy sợi tóc trước mặt con.
– Chỉ có tiểu Bạch là hiểu và thương anh nhất " chụt ".
Lại một cái bóng cao mét tám bay vèo về phía chàng trai ôm ôm chặt còn không quên hôn lên má một cái thật kêu.
– Xê ra, bẩn muốn chết.
Chàng trai ngượng ngùng đẩy cái kẻ đang cười nhe răng nhe lợi ra khỏi người mình đem tay xoa xoa má.
– Baba con cũng muốn....
– Bé con ngoan cùng ba đi đánh răng rửa mặt nào.
Cậu nhỏ vốn định nói " con cũng muốn hôn baba " nhưng chưa kịp nói hết đã bị chặn lại, vô cùng uất ức mà bị ôm vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.
Loay hoay cả giờ đồng hồ cuối cùng một nhà ba người cũng rồng rắn nhau ra khỏi phòng ngủ an ổn ngồi trên bàn ăn.
– Xán Liệt nhà hết đồ ăn với sữa rồi lát anh đi siêu thị mua nha.
Chàng trai hay còn được gọi là Tiểu Bạch, baba với tên đầy đủ là Bạch Hiền vừa ăn vừa dặn dò người bên cạnh mình.
– Baba đi siêu thị rất thích, con cũng muốn đi.
Cậu con trai nghe tới " siêu thị " là mắt sáng long lanh, siêu thị có rất rất nhiều đồ ăn nha.
– Không được, appa con suốt ngày ngơ ngơ ngẩn ngẩn lạc mất con thì sao?
Bạch Hiền vừa nghe cậu con trai nói thì liền phản đối.
– Con mới không có, baba mới là người hay đi lạc mà~
Tiểu Hiền đáng thương khẽ lẩm bẩm trong miệng chứ không dám nói ra, nói ra là xong a~ baba sẽ giận đó.
– Được rồi để tiểu Hiền đi cùng anh đi, anh sẽ trông trừng nó cẩn thận.
Thấu hiểu nỗi lòng của con trai appa vĩ đại quyết định đứng lên ủng hộ con trai nhỏ.
– Ai ~ vậy thì tuỳ hai người đó, đừng có đi hai về một là được.
Bạch Hiền nghĩ tới con trai cả tuần đi học, cuối tuần được nghỉ ra ngoài cũng tốt nên không cản nữa.
– Iu baba nhất " chụt "
Tiểu Hiền nhỏ bé chỉ đợi có vậy nhào qua ôm lấy cổ baba ôm hôn một cái thật kêu mà không để ý thấy ánh mắt toé lửa của appa mình.
– Tiểu tử, appa đã nói bao nhiêu lần rồi hả, không được hôn baba con, chỉ có appa mới được hôn hiểu không.
Vị appa gương mẫu đứng lên khỏi ghế bước tới chỗ cậu con trai nhéo nhéo chiếc tai nhỏ xinh giống y chang mình. Cậu con trai dĩ nhiên không chịu thua, thế là trận chiến mỗi buổi sáng lại tiếp tục diễn ra, nó thường xuyên tới mức vị baba không thèm ngăn cản nữa mà ung dung xem kịch mỗi sáng.
....
Một lớn một nhỏ cùng một phong cách đậm chất style áo phông quần phông, thêm cả chiếc mũ đen bước vào siêu thị thành công thu hút ánh nhìn của mọi người nhưng có vẻ cả hai hoàn toàn không để ý tới điều đó mà chuyên tâm hướng tới dãy đồ ăn.
– Appa mua cái này, cái này, cái này nữa....
Tiểu Hiền đã bị đống đồ ăn trước mắt hạ ngục, chìm đắm trong thế giới đó.
– Không được baba con sẽ mắng appa cho xem.
Appa gương mẫu kiên quyết nghe lời " vợ " không cho con mua đồ ăn vặt quá nhiều.
– Đi mà appa~ cái này được tặng cả miếng ghép hình nữa.
Tiểu Hiền vẻ mặt đáng thương nhìn appa mà vị appa thì vẻ mặt cũng không khá là mấy. Vì sao? Vì thực ra tiểu Hiền à appa con cũng thích chết đi được ý.
– Vậy mua hai gói thôi nha, tối xem phim cùng ăn.
Thế là tiểu Hiền dễ dàng thành công dụ dỗ appa của mình, cứ thế hết món này đến món khác khi hai cha con ra đến quầy tính tiền đã chất cả một xe.
– Appa ~
Tiểu Hiền dịu dịu mắt nắm lấy ống quần appa, nhìn dáng vẻ muốn ngủ đến nơi.
– Buồn ngủ sao? Ai kêu hôm qua thức khuya chơi điện tử.
– Tại appa và baba cũng chơi mà ~
Cậu nhóc bĩu môi tiếp tục dụi mắt ngáp một cái vô cùng đáng yêu. Cho nên vị appa cũng không nói nữa bế con trai nên để con dựa vao vai mình ngủ ngon lành.
– Chị tính xong rồi sao, xin lỗi bao nhiêu vậy?
Appa quay qua thấy chị thu ngân ngẩn người tưởng đã xong vội móc móc ví ra lấy thẻ, mà không biết chị thu ngân tội nghiệp từ đầu mải ngắm hai cha con mà chưa kịp làm gì. Haizzz cứ gặp mấy khách hàng kiểu này chắc chị bị đuổi việc sớm thôi.
Đặt con trai vào xe tránh để cậu nhóc tỉnh giấc, Xán Liệt mới đem đồ để vào cốp xe lúc này nhìn tới mới biết mình mua quá nhiều đồ ăn vặt thảo nào về cũng bị la.
Trong khi hai cha con đi siêu thị Bạch Hiền ở nhà liền lôi đống chăn mềm ra chuẩn bị giặt, hiếm có hôm nắng đẹp lại là cuối tuần rảnh rỗi cũng nên vệ sinh nhà cửa một chút. Vừa bê được đống đồ ra bên ngoài thì chiếc xe quen thuộc trở về đỗ ở trước cửa.
– Baba tiểu Hiền về rồi.
Trẻ con vốn ngủ ít tiểu Hiền về đến nhà đã tỉnh ngủ vừa xuống xe là chạy tới chỗ baba bỏ mặc appa tội nghiệp trong đống đồ.
– Xán Liệt anh khuôn cả siêu thị về hả, đã bảo đừng mua đồ ăn vặt nhiều mà.
Bạch Hiền nhìn người kia xách túi lớn túi nhỏ thì vô cùng không hài lòng bởi phần lớn đều là đồ ăn vặt thôi.
– Tại tiểu Hiền cứ đòi.
– Appa cũng thích mà.
Một lớn một nhỏ lại tiếp tục khai mào cuộc chiến.
– Thua hai người luôn, nhanh mang đồ vào rồi ra phụ giặt đồ đi.
Bạch Hiền luôn cảm thấy số cậu vô cùng xui xẻo khi phải nuôi trong nhà đến hai đứa trẻ vừa ương bướng lại nghịch gợm.
– Tiểu Bạch ~ cái này làm thế nào?
– Baba, appa đổ cả gói bột giặt vào chậu luôn.
– Tiểu Bạch ~ giặt thế nào mới được.
– Baba, appa không rửa chân mà dẫm luôn lên chăn.
– Tiểu Bạch ~ thế nào thì biết là sạch?
– Baba, appa làm ướt quần của con.
– Tiểu Bạch....
– Baba....
-.....
– ....
– STOP, hai người không thể chỉ làm mà không nói được sao, đau đầu muốn chết.
Baba đáng thương không chịu nổi nữa xoa xoa hai thái dương đau nhức của mình.
– Tại tiểu Hiền/ appa cứ trêu anh/ con.
Hai kẻ phá hoại vô cùng ăn ý lên tiếng kêu oan.
– Hai người...tránh ra một chỗ cho tôi.
Sức chịu đựng của con người có hạn, vị baba vĩ đại cảm thấy bản thân đã tới giới hạn nếu không đuổi người e là sẽ nổi điên mất.
– Tại appa đó, baba giận rồi.
– Tại con thì có, ai kêu con cứ cãi lời appa.
– Nhưng rõ ràng appa sai mà.
– Appa sai thì cũng không được cãi.
– Baba dạy con thấy sai là phải nói để người ta biết sửa chữa. Appa đã sai còn không biết tiếp thu vậy là không tốt, appa xấu.
Tiểu Hiền trưng ra vẻ mặt y hệt Bạch Hiền mỗi khi cậu nhóc làm sai chuyện gì còn tiện vung tay hất nước vào người appa trong khi cả hai đang rửa tay. Trẻ con mà phải trái luôn rõ ràng, đúng sai cũng thế.
– A thằng nhóc này ướt hết áo của appa rồi, áo này baba con mua cho appa đó.
Nói rồi đem nước hất vào con trai, bộ dạng không khác gì đứa trẻ giận dỗi.
– Baba, appa té nước vào con.
Tiểu Hiền chạy lại ôm chân baba cầu cứu.
– Nhóc con đứng lại cho appa.
Appa đuổi theo cậu con cầm hẳn vòi nước theo nhưng khổ nỗi con trai nhỏ đang núp sau baba nó cho nên người bị ướt đương nhiên là baba Bạch Hiền.
– Phác – Xán – Liệt.
– Tiểu Bạch anh không có ý đâu.
Vị Appa vừa nãy còn hùng hùng hổ hỏi giờ như chú cún bị mắng cụp tai sợ hãi.
– Đưa cái đó đây, ngay – lập – tức.
Xán Liệt appa dĩ nhiên nghe theo lập tức đưa vòi qua, Bạch Hiền đón lấy vội đem vòi phun vào người kia. Đáng đời ai kêu làm cậu ướt, lại còn dám dùng cả vòi nước như vậy phun vào tiểu Hiền bé nhỏ nhỡ bị thương thì sao.
Cuối cùng chăn mềm giặt không xong mà cả nhà ba người lấm lem bẩn từ đầu tới chân đành cho vào túi mang ra tiệm giặt. Cũng vì thế bữa trưa im lặng một cách lạ thường. Sau khi ăn uống xong vẫn không ai nói tiếng nào.
– Baba đừng giận, lần sau tiểu Hiền sẽ nghe lời mà.
Tiểu Hiền ngây thơ nhưng biết là baba giận vội chui vào lòng baba dùng đôi mắt cún con hối lỗi.
– Tiểu bạch~ đừng giận nữa.
Cún nhỏ hành động cún lớn rửa bát xong từ nhà bếp đi ra cũng hùa theo ngồi bên cạnh vẻ mặt đầy ăn lăn.
– Hôm nay, ngủ sofa đi.
Bạch Hiền không tỏ thái độ chỉ đại một câu rồi đi về phía phòng ngủ, hai cha con chỉ biết ngậm ngùi ôm nhau trên chiếc sofa nhỏ tí ti.
Bạch Hiền vốn không ngủ được ra ngoài liền thấy một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ ngon lành trên sofa vừa buồn cười vừa thương. Đúng là ngốc mà cậu vốn đâu có đóng cửa đâu. Cậu cũng chỉ là nói thế thôi, cứ nghĩ lát nữa hai cha con sẽ mò vào phòng, nào ngờ....
Thực ra trên giường thiếu đi hơi ấm quen thuộc khiến cậu không thể ngủ say được.
Hai cái kẻ chỉ biết quậy phá và gây hoạ này, cậu thấy mình ở lâu cũng sắp giống họ mất rồi. Càng ngày càng thấy bản thân ngốc, thậm chí còn ngốc nhất trong nhà.
Vì đã yêu hai kẻ ngốc này đến không thể rời ra được nữa rồi. Mở mắt ra phải nhìn thấy cả hai, mỗi ngày phải nghe tiếng cãi nhau chí choé mới thấy an lòng biết rằng cả hai vẫn khoẻ mạnh và vui vẻ.
Gia đình, cả hai chính là gia đình của cậu mà cuộc đời này đối với cậu không gì quý giá hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro