Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hư & Phạt 🌚 (2)

⚠ Góc cảnh báo: Cảnh H của chương này xuất hiện một số chi tiết có thể gây khó chịu nhẹ (chủ yếu nằm ở phần lời thoại chứ không phải hành động) và có yếu tố SM (siêu nhẹ) + “đồ chơi”, vui lòng cân nhắc trước khi đọc nếu bạn hok thíck 🙊

–--------------------------------

LingLing Kwong và Orm Kornnaphat cùng nhau trở về căn hộ sang trọng của họ, khi cánh cửa thang máy mở ra, không gian sang trọng và tiện nghi đang ngập trong cảm giác ấm áp ngay lập tức hiện ra trước mắt.

Không gian được pha trộn giữa những nét thanh lịch hiện đại nhưng cũng không kém phần hoài cổ theo thời gian, sàn nhà được lát gỗ 100%, khác xa với những miếng gạch bóng loáng trong căn phòng ở sảnh tiệc. Đồ nội thất được lau dọn rất sạch sẽ, bên ngoài cửa sổ đang mở là những quang cảnh đẹp đẽ nơi chân trời.

Bàn tay của LingLing Kwong vẫn không tách khỏi bàn tay của Orm Kornnaphat, miệng nàng nở một nụ cười hạnh phúc xen lẫn những tia tinh nghịch khi kéo em vào căn phòng.

“Chào mừng em đến với thiên đường nhỏ của chị, và chị phải thừa nhận rằng nó đã trở nên thật tuyệt từ khi có thêm sự xuất hiện của em.”

Sự thích thú của Orm Kornnaphat tăng lên ngay khi em theo LingLing Kwong đi vào căn hộ.

“Vậy sao? Em thì lại nghĩ rằng có lẽ bản thân mình đang bị chị thu hút nhiều hơn là khung cảnh xung quanh đấy.”

Ý cười trên môi LingLing Kwong càng đậm hơn, nụ cười của nàng càng thêm rạng rỡ khi nàng dắt tay em đi sâu hơn vào trong căn phòng.

“Hmmm, nếu xét theo cảnh quan bên ngoài thì nơi này đúng là đẹp thật. Nhưng mà, cục cưng ạ, em còn đẹp hơn nhiều, cảnh vật ngoài kia khi đứng trước em cũng phải lu mờ thôi.”

Biểu cảm của LingLing Kwong trở nên “gợi đòn” hơn khi nàng dẫn Orm Kornnaphat tiến vào khu vực bếp được bày trí vô cùng hiện đại. Đây có thể xem như một kỳ quan của thiết kế đương đại với mặt bàn bếp được ốp gạch sáng bóng cùng những thiết bị cao cấp tân tiến nhất, ở giữa bàn còn được trang trí bằng một ốc đảo mini.

Ngay khi vừa bước vào bếp, đôi mắt của LingLing Kwong đã sáng lên, nàng quay sang nhìn Orm Kornnaphat, khoé miệng hơi cong lên ghé sát vào em: “Cục cưng, chị nghe nói rằng nhà bếp là một nơi lý tưởng để làm chút chuyện ‘vui vẻ’, em có muốn xác thực điều đó không?”

Em nhướng mày, tò mò hỏi nàng: “Ồ? Vậy ý tưởng nào đang xuất hiện trong đầu chị?”

“Một vài ý tưởng khiến đêm nay trở nên đáng nhớ hơn.”

Orm Kornnaphat nghe vậy thì khẽ cười, gò má cũng đã ửng hồng lên đôi chút.

“Nghe hấp dẫn đấy nhỉ? Em cũng muốn thử xem đêm nay em sẽ được ‘nuông chiều’ tới mức nào.”

LingLing Kwong không lập tức trả lời, nàng ghé lại gần em, những ngón tay thon dài khẽ lướt qua bắp tay trắng nõn. Mùi hương của em luôn là thứ khiến LingLing Kwong khao khát, nàng ôm lấy Orm Kornnaphat, tham lam hít một hơi thật sâu trên thân thể xinh đẹp của thiếu nữ.

Orm Kornnaphat cũng thuận thế kéo người chị lớn tuổi hơn đến gần mình, nghiêng đầu đặt lên trán nàng một nụ hôn. LingLing Kwong ngẩng đầu, tầm nhìn rơi vào đôi mắt sâu thẳm đong đầy tình cảm của em. 

“Chiều chuộng em sẽ chỉ là bước khởi đầu thôi, chị tin rằng chúng ta đều xứng đáng để cùng nhau hưởng thụ đêm nay. Em nghĩ sao nếu chúng ta buông thả bản thân một chút và…”

Nói rồi nàng bắt đầu vuốt ve nơi cổ áo của em.

“Làm gì đó vui vẻ, nhỉ?”

Orm Kornnaphat nhìn sâu vào đôi mắt nàng, trong ánh mắt em tràn ngập sự ngạc nhiên và phấn khích: “LingLing Kwong, đêm nay chị cho em nhiều bất ngờ thật đấy!”

“Chị biết.” 

LingLing Kwong vừa nói vừa vòng tay xuống nâng em đặt lên bàn bếp, từng cái chạm hữu lực nhưng vẫn vô cùng dịu dàng của nàng khiến cả hai bắt đầu có những cảm xúc rạo rực đầu tiên. 

Nàng chen người vào giữa hai chân em, đôi tay đặt lên khoảng trống bên cạnh hông thiếu nữ. Đối diện với ánh mắt có chút nóng rực của Orm Kornnaphat, LingLing Kwong hơi nghiêng người rồi vươn tới ngậm lấy đôi môi em, kéo em vào một nụ hôn sâu. 

Đầu lưỡi non mềm nhanh chóng tìm được bạn tình, LingLing Kwong trượt vào trong khoang miệng Orm Kornnaphat, nhấm nháp đôi môi xinh đẹp của em. Hai chiếc lưỡi quấn quýt lấy nhau, một bên mạnh mẽ đòi lấy, một bên dịu dàng nuông chiều, tựa như đang dạo trong bản khiêu vũ của một bữa tiệc đêm. 

Thế nhưng lúc này, giác quan nhạy bén của LingLing Kwong bất ngờ cảm nhận được một mùi hương mà nàng cực kì không thích nó xuất hiện trên người em, nhất là trong khoang miệng của Orm Kornnaphat – nicotine. 

Mọi hành động của nàng lập tức dừng lại, ngay khi tách khỏi nụ hôn nồng nhiệt, hai hàng lông mày rậm đã nhíu lại, giọng nói tuy vẫn rất bình tĩnh nhưng lại nghiêm túc tới đáng sợ.

“Orm, chị từng nói là chị rất ghét mùi thuốc lá nhỉ?” Giọng nói của nàng lại càng trầm hơn, “Em đã hút thuốc trước lúc chúng ta đi lên đây sao?” 

Đôi mắt mơ màng của Orm Kornnaphat lúc này mới dứt được khỏi dư âm của thân mật, em chột dạ không dám đối mặt với nàng, ánh mắt dán chặt lên bàn đá cẩm thạch: “Vâng… Đúng là em có hút một điếu, em xin lỗi…”

“Xin lỗi vì cái gì? Vì đã làm thế ư?” Giọng nói trầm thấp mang theo sự nghiêm nghị lạnh lùng như từng đợt sóng đánh vào tâm trí Orm Kornnaphat.

“Không! Chỉ là em–” 

Em luống cuống muốn mở miệng giải thích, nhưng lời còn chưa kịp nói thì đôi môi đỏ hồng đã bị chặn lại. LingLing Kwong đưa ngón tay đặt lên môi em, không cho Orm Kornnaphat cơ hội giải thích, như thể nàng đang tước đi quyền bào chữa của em. 

“Đủ rồi, giữ lại những lời vô nghĩa của em và ngậm họng lại đi, đồ dâm đãng.” 

(Góc thả fact: Ngay từ đầu truyện tác giả có note là sẽ sử dụng từ ngữ khá “mạnh”, mới đầu mình cũng không rõ là mạnh theo kiểu gì, nhưng tới khúc này thì nguyên văn là: “That’s enough. Shut your pretty little mouth, slut.”, mà mọi người biết đấy, cái từ “slut” nó nặng thật :’) nhưng mà mình hổng chịu nổi cảnh embe xinh yêu của mình bị mắng nặng như thế nên xin phép giảm nhẹ (cả đoạn này lẫn những đoạn sau) đi cho đỡ xót ạ 👉👈)

Nàng chậm rãi nói thêm, giọng nói vẫn nghiêm túc như cũ: “Cái này là mệnh lệnh, không phải yêu cầu, em có gan làm thì cũng nên có gan chịu đi, thân ái.” 

LingLing Kwong đột nhiên vung tay, Orm Kornnaphat ngay lập tức cảm nhận được cái cằm nhỏ của mình bị nàng bóp lấy. Em hơi nhăn mặt, nhưng khi khuôn mặt của cả hai chỉ còn cách nhau vài xăng-ti-mét, nàng lại gằn giọng thì thầm: “Bây giờ chị sẽ tẩy sạch mùi nicotine trong miệng em, chị sẽ không dừng lại cho đến khi cái miệng không ngoan này hoàn toàn sạch sẽ, hiểu chứ?”

Orm Kornnaphat dùng sức gật đầu, từng tế bào trong cơ thể em như nóng lên sau câu nói vừa rồi của người phụ nữ. Họ lại lại đắm mình vào nụ hôn nồng cháy, chỉ khác là lúc này LingLing Kwong đã không còn dịu dàng như ban nãy. 

Nhưng Orm Kornnaphat cũng không phải người yếu thế, em mạnh mẽ đáp trả lại từng cái nút lưỡi độc đoán của người kia, hai chiếc lưỡi đói khát dường như đang tranh giành nhau quyền làm chủ cuộc chơi này, có vẻ như tới thời khắc này thì mọi nút thắt trong mối quan hệ của hai người đã bắt đầu được gỡ ra.

Thiếu nữ không có lựa chọn nào khác ngoài việc dâng hiến toàn bộ cơ thể mình cho người em yêu, cơ thể em khao khát được chạm vào, đồng dạng với mong muốn chiếm lấy em của người phụ nữ.

Ham muốn càng cao hơn sau khi mối quan hệ của họ vừa trải qua thời gian đứng trên bờ vực tưởng chừng như đi đến kết thúc, khoảng thời gian đó với cả hai đều rất tồi tệ, những cuộc cãi vã luôn bắt đầu mà không có hồi kết về việc ai sẽ phải gánh lấy trách nhiệm nhiều hơn so với người kia.

Một tiếng rên rỉ nho nhỏ thoát ra khỏi khoé môi thiếu nữ, dáng vẻ động tình của em khiến LingLing Kwong hài lòng, nàng đẩy em vào một nụ hôn sâu hơn. 

Một tay nàng giữ lấy gáy Orm Kornnaphat, tay còn lại đưa lên vuốt ve gò má trắng nõn của em. Mặc dù chỉ là những cái chạm rất nhẹ nhàng, nhưng nó dường như là mồi lửa thiêu đốt sự kìm hãm cuối cùng của hai người, đồng thời châm lên những ham muốn mãnh liệt của cả em và nàng.

“Bây giờ thì em có mùi giống chị rồi nhỉ?” Orm Kornnaphat cười khúc khích, “Có vẻ như chị khá là chú tâm đấy nhỉ, hôn em say đắm vậy cơ mà.”

LingLing Kwong mỉm cười dịu dàng nhìn em, trong ánh mắt nàng dường như tràn đầy sự chiều chuộng nhưng phảng phất một chút cảm giác không nỡ.

“Nếu không phải chị bị khiêu khích vì mùi nicotine quẩn quanh trong miệng em khi nãy thì có lẽ chị sẽ không bao giờ phải trừng phạt em như thế này, nhưng đây có được xem là phạt không nhỉ? Mà cũng chẳng sao, dù thế nào thì chị sẽ luôn có những hình phạt thích hợp dành cho em.”

Nói xong nàng liền bật ra một tiếng cười, điều này ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của Orm Kornnaphat, đã lâu lắm rồi em không nhìn thẳng vào mắt nàng với sự ngưỡng mộ không chút e dè nào như thế này. 

Tiếng cười của nàng như bản nhạc ngọt ngào văng vẳng bên tai em, đôi mắt xinh đẹp luôn cong lên mỗi khi nàng cười, và cả ánh mắt đong đầy tình cảm luôn hướng về phía em nữa, đây có lẽ là niềm hạnh phúc đơn thuần nhất mà Orm Kornnaphat muốn ôm lấy cả đời. 

Trong khi em đang miên man đắm chìm trong suy nghĩ thì từ đôi mắt xinh đẹp ấy đã phát ra những tín hiệu nguy hiểm khiến em bối rối.

“Cởi đồ ra.”

Lời nói mạnh mẽ như đang ra lệnh lập tức kéo em khỏi dòng suy nghĩ.

“Hả?”

Người phụ nữ tiến sát lại gần em, hơi thở nóng rực của nàng phả lên cần cổ trắng nõn của thiếu nữ. 

“Chị cần phải lặp lại lần thứ hai sao bảo bối? Chị bảo em cởi đồ ra.”

Nàng thì thầm bên tai em, giọng nói vì dục vọng mà trở nên khàn khàn, chất giọng trầm ấm đầy quyến rũ khiến Orm Kornnaphat không thể nhắm mắt làm ngơ.

Được rồi, em đầu hàng, sức cám dỗ từ người trước mặt vẫn là thứ gì đó khiến thiếu nữ không thể chống lại. Em từ từ cởi từng món đồ trên người xuống, xem nó như là một thú vui mà chỉ riêng bản thân nàng mới đủ sức dẫn dắt.

Khi Orm Kornnaphat chạm vào móc áo ngực rồi cởi nó ra, LingLing Kwong liền đưa mắt liếc nhìn từng món đồ đã bị em ném đi đang nằm yên vị dưới mặt đất, ánh mắt nàng cũng theo đó chậm rãi lướt qua từng đường đường cong tinh tế trên cơ thể tuyệt mỹ của thiếu nữ.

Vòng eo săn chắc hoàn hảo, phía trên là bộ ngực mềm mại căng tròn, còn có xương quai xanh thanh mảnh sắc lẹm. Nếu không phải đêm nay còn rất dài thì có lẽ là giờ phút này nàng đã bị cám dỗ tới mất lý trí rồi. 

Cơ thể của Orm Kornnaphat toát lên vẻ quyến rũ bất tận, những đường cong gợi cảm mê hoặc khiến người ta không thể rời mắt. Dáng người mảnh mai của em khiến mọi người nảy sinh cảm giác muốn ôm em vào lòng che chở nhưng họ đâu biết rằng, dường như bên trong lớp vỏ bọc ấy cũng ẩn chứa một sức mạnh tiềm tàng vô cùng mạnh mẽ.

Làn da trắng như ngọc của em dưới ánh sáng như tản ra cảm giác ấm áp, đây dường như là sự kết hợp hoàn hảo cho từng đường nét trên cơ thể. 

Mái tóc nâu dài uốn xoăn được xõa xuống đôi vai trần, khiến cơ thể không mảnh vải lúc này của Orm Kornnaphat như một tác phẩm nghệ thuật để LingLing Kwong thỏa thuê chiêm ngưỡng. 

Ánh sáng rực rỡ từ đèn trần phủ lên thân thể Orm Kornnaphat, khiến từng lọn tóc bóng mượt của em trở nên lấp lánh hơn, cơ thể xinh đẹp dường như càng lúc càng trở nên quyến rũ hơn. 

Có thể nói thân thể này chính là một kiệt tác xa hoa của tạo hoá, nó khiến ngọn lửa dục vọng cháy âm ỉ trong người LingLing Kwong bùng lên mạnh mẽ, nàng muốn chiếm lấy em, muốn em chỉ có thể là của riêng bản thân mình.

“Thân yêu, mắt của em ở trên này cơ mà~”

Orm Kornnaphat nở một nụ cười đắc thắng khi nàng cứ mải mê ngắm nhìn cơ thể mình, chỉ mới nhìn em thế này thôi mà LingLing Kwong đã cảm nhận được sự ướt át ở giữa hai chân mình. Nếu như bây giờ nàng chạm vào làn da trần nhạy cảm đó thì sao? Có lẽ nàng sẽ bị xử tội ngay lập tức.

“Chị đang tận hưởng cho riêng mình quá nhiều rồi đó thân yêu ạ. Nhìn em này, em ở đây này, em sẽ làm bất cứ điều gì chị muốn mà.” Em nói tiếp, biến những suy nghĩ nãy giờ của mình thành lời nói. 

Rời mắt khỏi cơ thể quyến rũ của em, LingLing Kwong ngước nhìn đôi mắt hổ phách trong veo thường ngày giờ đây đã ngập tràn ham muốn.

“Đêm nay em là của chị.”

Câu nói tuyên bố chủ quyền đầy dõng dạc của nàng khiến em chưa kịp phản ứng thì đã bị cuốn vào một nụ hôn khác. Đôi môi nàng mút lấy môi em một cách mạnh mẽ, chiếc lưỡi luồn sâu vào khoang miệng em khiến thiếu nữ trước mặt không tự chủ mà bật ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ.

Ngay khi nụ hôn kết thúc, nàng dời môi mình xuống cổ em, để lại từng ấn ký của bản thân trên làn da trắng mịn nhạy cảm trước khi em kịp lấy lại hơi thở của mình. 

Hai khoả mềm mại của Orm Kornnaphat phập phồng theo từng chuyển động của em, thật khó khăn khi phải cố gắng bắt lấy từng nhịp thở đang rối loạn của bản thân khi mà đôi môi LingLing Kwong cứ luân phiên cắn mút và hôn xuống hai bên cổ của em. 

Đôi tay nhàn rỗi của nàng lần mò xuống khe ngực em, sự kích thích làm Orm Kornnaphat thở hắt ra một hơi, đầu ngửa ra phía sau khiến yết hầu nhỏ của em nổi lên. Mỗi khi đầu ngón tay của LingLing Kwong chạm tới điểm nhạy cảm cơ thể em lại run lên từng hồi, bên dưới cũng bắt đầu rỉ ra mật ngọt.

Ngay khi những ngón tay của LingLing Kwong chạm đến vùng ẩm ướt giữa hai chân Orm Kornnaphat, em nghiêng đầu nhìn nàng, lúc này quần áo trên người nàng cũng đã bị vầy vò đến xộc xệch, mất đi dáng vẻ gọn gàng mà mọi người vẫn thường hay thấy.

LingLing Kwong nhìn em một lúc, sau đó thú nhận: “Cục cưng, chị muốn em.”

“Lấy hết đi, tất cả của em đều thuộc về chị mà.”

Đầu ngón tay của LingLing Kwong vờn xung quanh lối vào đã ướt tới lầy lội của em, ngón tay cái đè lên âm vật đang sưng cứng khiến thiếu nữ không tự chủ được mà cong người rên lớn. 

Vào khoảnh khắc Orm Kornnaphat thở hắt ra một hơi, dường như em cũng nghe được âm thanh hừ nhẹ đầy thoả mãn từ người phụ nữ trước mặt, đây dường như là điều mà họ đều mong muốn – là cảm xúc mà cả hai chờ đợi đã lâu.

Rõ ràng là em và nàng đều đã có thể làm điều này sớm hơn nếu như giữa hai người không xảy ra vô số những sự bất đồng không đáng có.

Cái miệng nhỏ giữa hai chân thiếu nữ ngày càng tiết ra nhiều mật dịch, kèm theo đó là sự khó chịu đến cực điểm khi hoa huyệt của em không thể cọ vào lòng bàn tay nàng, cảm xúc chơi vơi này khiến em càng mong cầu sự tiếp xúc mãnh liệt hơn.

Orm Kornnaphat đáp lại từng cái chạm của LingLing Kwong như thể đó là điều mà cơ thể em hằng mong mỏi, và dường như em không còn có thể tự điều khiển chính mình nữa khi mà bầu không khí xung quanh em đang nóng dần lên. 

Hành động xoa nắn day miết bên ngoài của LingLing Kwong như đang tiếp thêm dầu vào đống lửa đang cháy lớn, chỉ như vậy là không đủ, em muốn nhiều hơn, cơ thể em khát khao nàng, khao khát cả những ngón tay của nàng.

“Ah~ Em không chịu được nữa…” Từng câu chữ tràn qua tiếng thở gấp gáp của em, “Làm ơn… Vào trong em…”

Em gần như phát khóc khi nỉ non cầu xin người phụ nữ trước mặt.

Và như một lẽ đương nhiên, lời cầu xin của em luôn là yêu cầu mà nàng không có biện pháp nào từ chối. 

Hơi thở của dục vọng lan tràn trong không khí, dòng suy nghĩ lơ đễnh của em phiêu diêu theo mùi hương tản ra từ thân thể nàng, thứ mùi hương đặc thù chỉ thuộc về LingLing Kwong khiến tâm trí em mê đắm đến điên đảo.

Khi cảm thấy Orm Kornnaphat đã đủ trơn ướt, LingLing Kwong khẽ vạch ra cánh hoa ướt đẫm của em rồi cong ngón tay chậm rãi đi vào. Từng đốt ngón tay thâm nhập vào bên trong thân thể Orm Kornnaphat, ngay khi vừa tiến vào LingLing Kwong đã ngay lập tức cảm nhận được cảm giác co thắt chặt chẽ bên trong. 

Một cơn đau xuyên qua cơ thể Orm Kornnaphat khi ngón tay nàng đi vào, ban đầu chỉ là một cơn đau nhẹ nhàng nhưng rất nhanh sau đó liền biến thành một cơn đau nhói lan tràn khắp thân thể.

Từng tiếng rên kiều mị thoát khỏi môi Orm Kornnaphat khi em chính thức bị nàng chiếm lấy, từ cơ thể cho đến linh hồn.

“Chết tiệt! Bé con, em chặt thật đấy.”

LingLing Kwong thở hắt ra một hơi khi hai ngón tay của nàng chạm đến điểm tận cùng bên trong em. 

Thiếu nữ phát ra từng tiếng rên rỉ vụn vặt khi người phụ nữ xoay chỉnh hai ngón tay bên trong cơ thể em, khi thấy Orm Kornnaphat đã bớt căng thẳng, nàng bắt đầu di chuyển. LingLing Kwong di chuyển khá bình tĩnh, nàng chỉ đơn giản là rút ra rồi lại cắm thật sâu vào trong hoa huyệt của thiếu nữ. 

Mặc dù tiếu tấu chậm rãi nhưng lại vô cùng có lực, mỗi lần cắm vào đều đâm đến tận sâu bên trong em khiến Orm Kornnaphat cả người run rẩy, em buộc phải dùng tay để che đi đôi môi đang mím chặt, ngăn chặn từng tiếng rên sắp trở nên mất kiểm soát của bản thân. 

Có lẽ vấn đề duy nhất của tiết tấu chậm rãi này chính là sự kích thích quá lớn mà nó đem lại cho em. 

Đoá hoa mỏng manh ướt đẫm mật ngọt của Orm Kornnaphat khó khăn nuốt lấy hai ngón tay của nàng, mặc dù có thể ăn hết nhưng có vẻ điều này sắp chạm đến giới hạn cuối cùng mà em có thể chịu đựng. 

Khoái cảm từ hai ngón tay to dày của nàng khiến em cảm thấy như được lấp đầy hoàn toàn, một cảm giác mà trước đây em chưa từng trải qua. Sự căng trướng nơi bụng dưới khiến tâm trí Orm Kornnaphat tràn ngập vô vàn cảm xúc hỗn loạn, cũng khiến em thoải mái đến mức không nhịn được mà bật ra vô số tiếng rên rỉ ngọt ngào. 

“Ưm…”

“Em thích nó lắm đúng không cục cưng?” LingLing Kwong ghé sát vào người em, vươn đầu lưỡi liếm lấy vành tai đang đỏ ửng của Orm Kornnaphat.

“Trong khi miệng trên đang cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ thì cái miệng dưới này của em lại đang mút chặt lấy ngón tay chị này.” 

Bàn tay rảnh rỗi của LingLing Kwong lúc này đã yên vị trên ngực em, nàng vui vẻ bắt lấy khối thịt mềm mại mân mê trong lòng bàn tay.

Tiếng nức nở đầy gợi tình của Orm Kornnaphat trở nên rõ ràng hơn khi cơn đau dần qua đi, lúc này chỉ còn lại sự sung sướng bao trùm khắp thân thể khi những ngón tay bên trong em đang ra vào vô cùng dịu dàng. 

Bàn tay Orm Kornnaphat cũng không hoàn toàn rảnh rỗi, đầu ngón tay em chu du khắp cơ thể người phụ nữ trước mặt, sau đó em đặt một tay lên gáy nàng, tay còn lại ở trên đỉnh đầu kéo nàng lại gần, bàn tay đặt trên mái tóc óng ả nhẹ nhàng xoa vuốt. 

Đây dường như là hành động cổ vũ tinh thần đối với người phụ nữ, khi nhận được tín hiệu, ham muốn của LingLing Kwong dường như tăng vọt khiến nàng càng đòi hỏi nhiều hơn nữa từ thiếu nữ non mềm trắng nõn trong lòng.

Nàng cúi người rải những nụ hôn vụn vặt lên xương quai xanh quyến rũ của em trong khi bàn tay còn lại vẫn không quên chăm sóc bầu ngực căng tròn. 

LingLing Kwong cong khoé miệng lộ ra nụ cười hài lòng, khi ngón tay nàng miết lấy một điểm nhỏ gồ lên bên trong hoa huyệt Orm Kornnaphat, nàng ngay lập tức cảm nhận được thân thể trong lòng run lên từng hồi. 

Nhận thấy hơi thở của Orm Kornnaphat càng lúc càng dồn dập, từng mạch máu trong người LingLing Kwong như sôi sục thêm vài phần, bụng dưới nàng dâng lên một luồng khoái cảm kỳ lạ khi nghĩ đến cảnh tượng thiếu nữ bị chơi đến ướt nhẹp quằn quại, hơi thở hỗn loạn như muốn ngất đi dưới thân mình. 

Và có vẻ như khao khát này của nàng đang dần trở thành hiện thực. 

Ngày bình thường người ta sẽ chỉ thấy một LingLing Kwong nghiêm túc lãnh đạm, có cười nói thì cũng chỉ là những “nụ cười công nghiệp”, nàng hầu như không bao giờ được để lộ bản chất hay được là chính mình. 

Thế nhưng, vào thời khắc này, LingLing Kwong dường như đã tìm lại được cảm giác tồn tại. 

Tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh, bên trong Orm Kornnaphat càng lúc càng siết chặt, em ngửa đầu rên lớn, nước mắt lúc này đã bắt đầu chảy ra. 

“Hahh… LingLing Kwong…”

“Muốn ra rồi sao, cục cưng?” 

Ánh mắt của LingLing Kwong chăm chú quan sát biểu cảm của thiếu nữ, em nắm chặt bàn tay, cong người rên rỉ.

“Nhanh… Nhanh quá… Ưmmm… Em, em sắp…”

LingLing Kwong cười khẽ, ngay sau đó nàng mạnh mẽ rút ngón tay ra khỏi cái miệng nhỏ đang khát tình, nhanh lẹ như một tên trộm vừa đánh cắp thứ gì đó liền quay người bỏ chạy.

Cơ thể trắng nõn của thiếu nữ giật lên một cái, tiếng rên rỉ mềm mại như nước cũng ngừng hẳn lại. Cảm giác trống rỗng dưới thân khi sắp sửa lên đỉnh khiến Orm Kornnaphat gần như phát điên, từng tế bào trong cơ thể như đang khóc lóc đòi lại khoái cảm vừa bị tước mất khiến cơ thể em trở nên nóng bừng.

Cảm giác chơi vơi khiến bụng dưới em quặn lại, dường như lúc này Orm Kornnaphat đã không còn điều khiển được cơ thể nữa. Em giương đôi mắt ngấn lệ nhìn vào người phụ nữ trước mặt, bàn tay nắm thành quyền, gằn từng tiếng trong lồng ngực phập phồng:

“Đồ khốn nhà chị, làm ơn đi, để em ra, em sắp không chịu được nữa rồi. Làm ơn, vào trong em ngay đi!”

Nhưng trái với thái độ ấm ức của Orm Kornnaphat, LingLing Kwong lại vô cùng bình tĩnh. Nàng đưa mắt nhìn em, đuôi mày hơi nhếch lên với thái độ thách thức, đại ý là: Em yêu, đây là hình phạt dành cho em đấy.

 “Làm ơn đi, Ling…?” Orm Kornnaphat tiếp tục nỉ non.

“Thân yêu, trông em như một con điếm khát tình ấy, em muốn lắm sao?” 

LingLing Kwong trả lời Orm Kornnaphat bằng thái độ vô cùng khinh thường cùng nụ cười mỉa mai trên môi. 

Em ngạc nhiên tới nỗi hai mắt mở to, nhưng đáng sợ hơn là những lời này lại khiến Orm Kornnaphat cảm thấy bị kích thích, đầu gối em run rẩy co lại, hoa huyệt non mềm giữa hai chân lại bắt đầu rỉ nước, cảm giác cứ như thể chỉ cần giây tiếp theo người phụ nữ này chạm vào em thì Orm Kornnaphat sẽ ra ngay lập tức.

LingLing Kwong nhận ra điểm bất thường của em, nàng hơi nheo mắt, đôi mắt thâm trầm nhìn sâu vào đôi mắt màu hổ phách ngấn lệ đang ngập tràn ham muốn của Orm Kornnaphat. 

“Cầu xin chị đi.”

Orm Kornnaphat trở nên quẫn bách, em né tránh ánh mắt của người đối diện, cái đầu nhỏ vì cảm giác tủi hờn xen lẫn chút buồn bã mà hơi cúi xuống, nhìn mông lung từng vân đá trên bàn bếp sáng bóng. 

Nhưng ngay sau đó Orm Kornnaphat lại ngẩng đầu lên, đôi tay trắng trẻo thon dài cầm lấy bàn tay vẫn còn vương lại vệt nước của LingLing Kwong đưa đến sát bên gò má, cong môi đặt lên đó một nụ hôn.

Em âu yếm bàn tay của người phụ nữ với thái độ thành khẩn cùng đôi mắt ánh lên sự phục tình tuyệt đối: “Chị~ Xin chị, chơi em đi.”

“Nhắc lại xem nào?”

“Chị… Hãy chơi em theo cách mà chị muốn, xin chị~”

LingLing Kwong hít sâu một hơi để ổn định trạng thái, sau đó ngay lập tức nắm lấy hai chân Orm Kornnaphat rồi banh rộng ra hai bên. 

Nàng cúi người xuống, gương mặt lúc này đã ở ngay sát đoá hoa non mềm ướt đẫm của em. Đôi mắt sâu thẳm của người phụ nữ vẫn chăm chú quan sát từng biểu cảm trên gương mặt thiếu nữ, nhưng sự hưng phấn rạo rực trong cơ thể dường như cũng đang thúc giục nàng nhanh chóng làm ra hành động tiếp theo.

Việc bất ngờ bị tóm lấy khiến Orm Kornnaphat hơi mất thăng bằng, nhưng rất nhanh em đã bắt được ánh nhìn đầy dục vọng của LingLing Kwong. 

Khi cả hai nhìn sâu vào mắt nhau, cảm giác hưng phấn lại tiếp tục bùng nổ. Cơn sóng tình rạo rực trong thân thể Orm Kornnaphat chỉ vừa mới rút đi một chút, nhưng khi nhìn thấy hành động của LingLing Kwong, khoái cảm trong cơ thể em lại phun trào khi em biết nàng muốn làm gì.

LingLing Kwong mút lấy cánh hoa đỏ hồng của Orm Kornnaphat, đầu lưỡi nhanh chóng lần tìm vào bên trong khe suối nhỏ đang tuôn trào mật ngọt. 

Cần gì phải khám phá những nơi khác khi mà cái miệng nhỏ này đang khao khát được nàng chạm vào đến phát điên, LingLing Kwong hưng phấn hôn lấy âm vật run rẩy của em, từng tiếng môi lưỡi va chạm khiến người ta đỏ mặt vang vọng trong phòng bếp sang trọng. 

Cơn khoái cảm nhanh chóng trở lại, thậm chí còn mạnh mẽ hơn lúc ban đầu khiến Orm Kornnaphat không nhịn được mà ngửa đầu ra sau thở hắt ra một tiếng. 

“Ahh… LingLing…”

Vì tầm mắt đang đờ đẫn rời rạc không thể nhìn rõ tình hình bên dưới nên Orm Kornnaphat bị chính những suy nghĩ trong đầu mình cùng những cú thúc bằng đầu lưỡi của LingLing Kwong làm cho phát điên. 

Cứ nghĩ tới cảnh nàng đang nắm chặt hai bên đùi của em ra sao, đôi môi kia đang hôn cắn âm vật của em thế nào, còn có đầu lưỡi ranh mãnh đang thúc vào bên trong em như vũ bão cùng ánh mắt sáng rực đầy ham muốn đó nữa.

Không cần phải tận mắt nhìn thấy cũng vẫn khiến Orm Kornnaphat muốn lên đỉnh ngay lập tức.

Đêm nay Orm Kornnaphat đã khám phá ra một khía cạnh mà em chưa từng thấy của vợ mình khi thử thêm một hình thức quan hệ mới với nàng, sự hoà hợp gắn kết đến lạ thường khiến tình cảm trong lòng dường như cũng tăng lên không ít.

Bụng nhỏ bắt đầu co thắt lại, Orm Kornnaphat biết mình sắp không chịu được nữa rồi. Em đưa tay xuống ôm lấy cái trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi của LingLing Kwong, cảnh tượng gợi tình thế này, em phải nhìn cho thật rõ.

Cơ thể nhạy cảm của Orm Kornnaphat giật nhẹ từng hồi mỗi khi LingLing Kwong mút mạnh vào âm vật em, dâm dịch lúc này đã chảy ướt cả một mảng dưới mông, có lẽ là nhiều tới mức nàng cũng không thể liếm sạch.

Còn đối với LingLing Kwong, đây dường như là mỹ vị nhân gian, là món ăn cuối cùng nàng có thể ăn một cách mãn nguyện và ngon miệng như vậy. 

“Cục cưng, em thực sự quá ngon. Chị không dừng lại được, chị sắp phát nghiện vì mùi vị này rồi.” 

Âm thanh của LingLing Kwong truyền đến giữa những tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ của em, khoé môi nàng lấp lánh ánh nước, ngay cả ý muốn truyền đạt trong giọng nói cũng rất rõ ràng.

“Vợ, miệng chị ở đây.” LingLing Kwong vừa nói vừa liếm vào miệng huyệt đang mấp máy khép mở của em, “Nếu em ra, hãy ra trong miệng chị, nhé?”

Đại não của Orm Kornnaphat lúc này đã muốn ngừng hoạt động nhưng bên tai em vẫn văng vẳng câu nói của LingLing Kwong, từng câu từng chữ như một mệnh lệnh khiến em vô thức làm theo.

Bụng nhỏ đã căng đến phát đau, Orm Kornnaphat cong người nắm lấy vài lọn tóc của LingLing Kwong, bất chấp việc nàng có cảm thấy đau hay không, lúc này em cần phải có gì đó để bám víu vào.

“Ling… Ahhh… Em… Không chịu được nữa…!”

Khoái cảm chạy thẳng một đường từ đại não xuống đến tử cung khiến Orm Kornnaphat run rẩy hét lên một tiếng, từng dòng mật dịch trắng đục nhanh chóng tuôn ra từ lỗ nhỏ đang thoi thóp đóng mở. 

LingLing Kwong vui vẻ giúp em “dọn sạch” tàn dư còn sót lại của cơn hoan ái trước khi tiếp tục buổi tối đáng nhớ này, sau khi liếm sạch bên dưới, nàng đứng thẳng người dậy tiến tới trao cho thiếu nữ một nụ hôn sâu, khi rời ra còn cong cong đôi mắt.

“Em kiệt sức chưa?”  

“Để em thở một chút đã rồi em thức với chị cả đêm nay.” Orm Kornnaphat vừa trả lời vừa đưa tay vuốt ngực để bình ổn hơi thở.

Cả hai người lại si mê nhìn nhau, trong ánh mắt ngập tràn sự vui vẻ hạnh phúc.

Trên đường trở về phòng ngủ lớn, LingLing Kwong và Orm Kornnaphat đã hôn nhau vô số lần. Bất cứ nơi nào họ đi qua đều có dấu vết của sự hoan ái, tiếng thở dốc dồn dập cùng những tiếng rên rỉ nỉ non hay những dấu vết ướt át còn vương lại khắp nơi đều thể hiện rằng đêm nay họ đã điên cuồng tới mức nào.

Đây là đêm đầu tiên của hai người sau khi hiểu rõ lòng mình*, và thực sự là một đêm không thể nào quên.

(*Đoạn này mình phải note ra vì ở phần đầu truyện có chi tiết nói rằng LingOrm trong fic này có vẻ như là một mối quan hệ vợ - vợ mang hơi hướng hợp đồng hôn nhân nên không có mấy tình cảm, mà khúc đó lạc quẻ quá nên mình cắt mất rồi 🤡 giờ phải note ra để mọi người đọc đỡ lú nè 🤡)

Cả hai ôm nhau ngả lưng xuống chiếc giường rộng lớn, khi hai gương mặt xinh đẹp ở gần nhau trong gang tấc, LingLing Kwong chăm chú nhìn Orm Kornnaphat, trong đôi mắt nàng ánh lên sự cưng chiều lẫn tôn sùng dành cho thiếu nữ trước mặt. 

“Nhắm mắt lại đi cục cưng.” 

Nàng đưa tay luồn vào mái tóc màu xám tro của em nhỏ giọng thì thầm, dường như trong lời nói ấy đang ẩn chứa một âm mưu nào đó mà thiếu nữ chưa nhận ra.

Trong không gian có chút tối tăm của căn phòng ngủ không được bật đèn, không khí ám muội lờ lững trôi nổi khiến Orm Kornnaphat buông bỏ phòng bị, em ngoan ngoãn nằm yên trên chiếc giường êm ái, khi đôi mắt xinh đẹp nhắm lại, trước mắt ngay lập tức chỉ còn lại một màu đen kịt.

LingLing Kwong với tay lấy ra một dải lụa dài vừa mềm mại vừa mỏng manh nhưng lại có kết cấu cực kỳ bền chắc, nàng chậm rãi quấn nó quanh cổ tay của thiếu nữ, sau khi chắc chắn rằng mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, nàng mới thở hắt ra một hơi đầy thoả mãn.

Trong khía cạnh tình dục, việc trói bạn tình lại rồi từ từ chơi đùa với đối phương mang ý nghĩa chiếm hữu, kiểm soát, xâm lược và khám phá. 

Đêm nay nàng nhất định phải trải nghiệm cảm giác này với Orm Kornnaphat, ý nghĩ này khiến LingLing Kwong lại bắt đầu cảm thấy hưng phấn. 

Nàng kiểm tra lại nút buộc một lần cuối, khi đã chắc chắn Orm Kornnaphat không thể tuỳ ý cử động, cũng không thể vùng vẫy làm loạn hay tự cởi nó ra thì ánh mắt của LingLing Kwong mới dịu trở lại. 

Nàng ngắm nhìn thân hình mảnh mai trắng như tuyết đang không một mảnh vải che thân của thiếu nữ từ trên xuống dưới, sau đó xoa xoa vào đùi em, ra lệnh: “Xoay người lại đi.”

Orm Kornnaphat cũng rất nghe lời xoay người nằm sấp xuống, bộ ngực trần của em cọ xát với ga trải giường mềm mại khiến đỉnh ngực bị kích thích mà hơi cứng lại. 

“Chị định làm gì với em?”

Đôi mắt của Orm Kornnaphat vẫn đang nhắm nghiền, hơi thở vẫn giữ được sự bình tĩnh. 

LingLing Kwong ngồi thẳng người ở phía sau em, nàng tiến tới áp sát vào thân thể em, nhiệt độ nóng rực chạm vào làn da khiến thiếu nữ hơi run lên. LingLing Kwong ngậm lấy vành tai em cắn nhẹ một cái, sau đó thở một hơi vào lỗ tai em khiến Orm Kornnaphat rụt người lại.

“Orm.” Giọng nói của người phụ nữ dịu dàng cất lên, “Bây giờ chị muốn yêu em như một món đồ chơi tình dục của riêng chị, em có muốn như vậy không, cục cưng?”

Rõ ràng là lời nói chọc ghẹo nhưng lại mê hoặc tới như vậy, Orm Kornnaphat cảm thấy mình sắp không xong rồi. 

Khi nghe thấy tiếng cười nhẹ của LingLing Kwong, đôi chân em mềm nhũn ra. Em đầu hàng, hoàn toàn đầu hàng, dù biết đêm nay sẽ có nhiều điều bất ngờ và tuyệt vời – nhưng cũng có thể sẽ mệt đến không động nổi một đầu ngón tay nhưng Orm Kornnaphat vẫn đồng ý, không hề kháng cự. 

“Chị muốn nghe đáng yêu của chị nói cơ.”

“Chị…” Orm Kornnaphat nhỏ giọng nỉ non, “Làm ơn…”

“Làm gì cơ?” Rõ ràng là LingLing Kwong biết câu trả lời.

“Chơi em đi.”

Cứ ngỡ là LingLing Kwong sẽ ngay lập tức bắt lấy mình nhưng điều khiến Orm Kornnaphat ngạc nhiên là nàng lại dùng một mảnh lụa khác để che đi đôi mắt của em.

Khi em đang tự hỏi rằng nàng bịt mắt em lại làm gì thì sự dịu dàng trong từng cái chạm của người phụ nữ đã khiến cả người em mềm nhũn ra, sự rạo rực khiến Orm Kornnaphat gần như đã đánh mất sự bình tĩnh của mình.

LingLing Kwong ôm lấy em từ phía sau, nàng ôm lấy phần eo nhỏ của em, dùng sức nâng thân thể em lên cho tới khi hai cánh mông của Orm Kornnaphat áp sát với xương chậu của nàng.

Khi LingLing Kwong yêu cầu em nhắm mắt lại, nàng đã tranh thủ dùng khoảng thời gian đó để buộc một món “đồ chơi” vào quanh hông mình. Nàng vuốt thẳng thứ đồ trong tay, rõ ràng là đã bôi trơn đầy đủ từ trên xuống dưới nhưng LingLing Kwong vẫn không yên tâm mà xịt gel ra bôi lại lần nữa.

“Nếu em thấy đau thì phải nói với chị ngay, hiểu không?”

Nói rồi nàng cầm lấy phần thân của dương vật giả hướng về cửa huyệt đang rỉ nước của Orm Kornnaphat, thậm chí còn cố tình cọ qua cọ lại để chọc ghẹo kích thích em.

Gương mặt đỏ bừng của Orm Kornnaphat chôn sâu trong chiếc gối mềm mại, em không thể hiểu được nguồn cơn của sự trêu ghẹo này là từ cái gì nhưng có vẻ như đó không phải là đầu ngón tay của LingLing Kwong, vì rõ ràng là em cảm nhận được chúng còn đang xoa trên âm vật của em kìa.

Khi món đồ chơi trên hông LingLing Kwong tiến vào bên trong, Orm Kornnaphat ngay lập tức nhận ra nó là thứ gì. 

“Ưmm…” 

Orm Kornnaphat bật ra một tiếng rên đầy bất lực, thứ này thực sự quá cỡ so với cơ thể em, em gồng người để cố xoa dịu cơn đau đang không ngừng truyền đến từ hạ thân. 

Nhận thấy sự cứng ngắc của thiếu nữ, LingLing Kwong chỉ có thể lén thở dài, nàng vươn tay ôm em vào lòng, bàn tay xoa nhẹ lên bụng nhỏ của em. Mọi động tác trên người nàng cũng dừng lại, nàng cần phải để cho cơ thể Orm Kornnaphat có thời gian thích nghi với thứ đồ chơi này, nếu cố chấp di chuyển sẽ chỉ khiến em càng đau hơn.

“Nó… Đau quá…” Rốt cuộc Orm Kornnaphat không chịu được nữa, em nức nở thành tiếng.

“Chị biết, cục cưng. Chị sẽ dừng cho đến khi em có thể thích nghi với nó, khi nào cảm thấy ổn hơn thì hãy nói với chị nhé?”

Qua một lúc, thiếu nữ mới chậm rãi gật gật đầu. Nhận được tín hiệu chấp thuận từ em, LingLing Kwong lập tức động eo đẩy chiếc strapon vào sâu thêm một chút. 

Orm Kornnaphat gần như nín thở khi nó trượt vào trong, nhưng rồi em lại thốt ra một tiếng rên khi nó chạm vào điểm nhạy cảm bên trong hoa huyệt em. 

Mặc dù có hơi đau một chút, nhưng Orm Kornnaphat cảm thấy bản thân vẫn có thể chịu được. Em muốn làm cho vợ mình vui vẻ, muốn tận hưởng cảm giác hoan ái sâu sắc với chị ấy. 

Tình dục quả thực là một chất gây nghiện đáng sợ, một khi đã nếm vào rồi thì sẽ rất đẽ đắm chìm trong nó. 

LingLing Kwong cũng bắt đầu thở dốc, nàng cảm giác cả người đều nóng lên, trong đầu chỉ toàn là ham muốn cháy bỏng và những ý nghĩ về việc quan hệ tình dục với thiếu nữ trước mặt. 

LingLing Kwong bắt đầu di chuyển phần hông, vì mật dịch của Orm Kornnaphat đã bắt đầu chảy ra nên ở nơi giao hợp giữa hai người cũng bắt đầu phát ra những tiếng nước dính nhớp nho nhỏ, xen lẫn trong đó là những tiếng rên rỉ yêu kiều của Orm Kornnaphat.

Thực sự mà nói thì kích cỡ của strapon vẫn rất khó để em có thể thích ứng hoàn toàn, và mặc dù là nó vẫn khiến em hơi khó chịu nhưng Orm Kornnaphat lại chủ động nâng hông lên để LingLing Kwong có thể vào sâu hơn, em muốn chiều theo sự hưng phấn của người phụ nữ sau lưng. 

Khi những cú nhấp bằng hông của Orm Kornnaphat bắt đầu trở nên trơn tru, LingLing Kwong biết đã đến lúc nàng có thể bắt đầu cuộc yêu này. 

Nàng ôm lấy thiếu nữ, siết chặt eo nhỏ của em để thúc mạnh vào bên trong em với tốc độ chóng mặt. Orm Kornnaphat bị đâm đến choáng váng đầu óc, ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không thể nói thành lời. 

“Hahhh…. Ling… Ling…” 

“Xem bộ dạng của em kìa, thảm hại làm sao. Sướng lắm đúng không? Muốn hơn nữa không? Kêu lên đi?”

“Em… Ưmm… Ahhhhh….” 

“Đúng rồi, rên nữa đi, con đĩ của tôi.” LingLing Kwong vừa nói vừa mỉm cười bên tai em, “Em là tài sản của tôi, em thuộc về tôi!”

LingLing Kwong gần như đã đánh mất bản thân, nàng nắm lấy tóc Orm Kornnaphat, kéo cả người em về phía mình để mông em càng dập mạnh hơn vào xương chậu nàng. 

Orm Kornnaphat vốn dĩ đã mệt lả, em không theo kịp tốc độ của người phụ nữ, nó quá nhanh, quá mạnh mẽ và… quá sướng.

Thiếu nữ chỉ có thể cong lưng đón nhận từng cú thúc như trời giáng vào tận sâu bên trong của người phía sau, huyệt thịt bên ngoài đã sớm đỏ bừng lên vì sự va chạm quá mãnh liệt. 

LingLing Kwong nắm lấy ngực em, xoa nắn chúng thành đủ thứ hình dạng, môi lưỡi nàng tìm đến cần cổ trắng nõn nà của em, không kiềm chế được mà cắn xuống, để lại từng dấu hôn đậm nhạt ẩn hiện trên da thịt Orm Kornnaphat.

“LingLing… Nhanh quá… Ughhh… Em… Em sắp…”

Orm Kornnaphat gần như hét lên, cơn cực khoái lại đang chuẩn bị đổ dồn về giữa hai chân khi cái miệng nhỏ ướt đẫm của em lại đang bắt đầu siết chặt lấy món đồ chơi ở bên trong.

Bên trong siết quá chặt khiến việc di chuyển bắt đầu trở nên khó khăn, LingLing Kwong thở ra một hơi rồi dùng sức đâm mạnh vào bên trong điểm G của Orm Kornnaphat. 

Từng cú thúc vừa mạnh mẽ vừa chính xác của nàng khiến em như mất đi lý trí, cảm giác chơi vơi từ mặt đất chạy thẳng lên chốn thiên đường của khoái lạc khiến Orm Kornnaphat chỉ có thể vừa khóc vừa rên rỉ thật lớn. 

LingLing Kwong nắm lấy eo em thúc thật mạnh vào bên trong em một lần cuối cùng rồi rút ra, kích thích quá độ khiến Orm Kornnaphat chỉ kịp kêu một tiếng, cả người giật nảy lên rồi vô lực ngã xuống giường, bên dưới mật dịch ồ ạt chảy ra khiến cả một mảng ga giường dưới mông em ướt đẫm.

LingLing Kwong tháo strapon ném qua một bên, sau đó ngay lập tức đỡ Orm Kornnaphat rồi ôm em vào lòng, nàng vuốt ve gương mặt của cô vợ nhỏ nhà mình, giọng nói đầy dịu dàng: “Có mệt quá không em?”

“Dạ mệt, em mệt muốn chết luôn.”

Mặc dù nói vậy nhưng khoé miệng thiếu nữ vẫn cong lên, tạo thành một nụ cười mãn nguyện.

Ánh trăng bên ngoài lấp ló qua ô cửa sổ, phủ lên hai người một luồng sáng bàng bạc dịu dàng. Bên trên chiếc giường siêu lớn, LingLing Kwong và Orm Kornnaphat quấn lấy nhau, khăng khít không rời. 

Không khí trong căn phòng lúc này đã bớt đi một chút ái muội, lại tăng thêm vài phần ấm áp, Orm Kornnaphat lúc này đã ngủ thiếp đi, LingLing Kwong ôm chặt thiếu nữ vào trong lòng, đặt những nụ hôn nhẹ lên khắp mặt và vai em, sau đó mới thoả mãn cười một tiếng rồi cùng em chìm vào giấc ngủ.

–----------------------------

Phần bổ sung của tác giả:

LingLing Kwong ngả lưng trên chiếc ghế da cao cấp trong văn phòng, mắt nàng đảo một vòng với vẻ bực bội. Trên tấm bảng lớn là những tấm ảnh được ghim vào bên cạnh còn có các đường nối trông như một tấm bản đồ.

Lúc này, nàng cầm ống nghe điện thoại bàn lên, chiếc điện thoại kêu lách tách khi nàng bấm số. Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối với một tiếng tách sắc nhọn và một giọng nói khàn khàn ở đầu dây bên kia.

“Vâng?”

“Là tôi, LingLing Kwong đây.” Nàng nói với giọng lạnh lùng, “Tôi có chỉ thị mới đây.”

Đầu dây bên kia dừng một chút, sau đó mới trả lời: “Là chuyện gì?”

“Chúng ta cần phải hành động nhanh lên, không thể chậm trễ nữa, đã đến lúc kết thúc chiến dịch Sicilia.” Đôi mắt LingLing Kwong hơi nheo lại khi nàng nói chuyện, nhưng giọng nói và thái độ thì không hề lay động.

“Chúng ta sẽ tập kích bất ngờ và diệt gọn lũ khốn đó, mọi thứ phải thật nhanh và không được để xảy ra sai sót.”

Đầu dây bên kia chìm vào yên lặng, phải mất một lúc thì tiếng cốc thuỷ tinh cọ xát xuống mặt bàn và tiếng sột soạt từ giấy tờ mới phá tan bầu không khí yên lặng.

“Cô thực sự nghiêm túc đấy à? Chúng ta đang nói về một vụ tấn công toàn diện đấy?”

“Chính xác.” LingLing Kwong xác nhận, giọng nàng vẫn phát ra đều đều, “Tôi muốn huy động mọi nguồn lực để tấn công, đám chó chết Sicily sẽ phải hứng chịu hậu quả mà chúng gây ra. Chúng ta không phải là đang đi thương thảo mà là đang gửi một lời tuyên chiến với chúng.”

“Tôi hiểu rồi. Nhưng việc này rõ ràng là không trong sạch, muốn tìm người nhận việc này thì hẳn là phải có khoản đảm bảo.”

Ánh mắt của LingLing Kwong lóe lên sự quyết liệt, “Phải chi một khoản đảm bảo là điều không thể tránh khỏi, nhưng không sao, thứ chúng ta cần ưu tiên là nhanh chóng phá hủy hoạt động và căn cứ của chúng. Tôi không cần quá nhiều người, nhưng phải mạnh, sự hiện diện của ta là thứ mà không kẻ nào được phép xem thường.”

“Tôi đã hiểu, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay đây.”

“Ừm.”

LingLing Kwong gác máy, sau đó nhàn nhã chống tay lên bàn quan sát tấm hình ghim trên bảng.  

“Lũ chó chết chúng mày dám động tay vào vợ tao à? Tuyên chiến trắng trợn như thế thì đừng trách tao ra tay tàn nhẫn.”

–-----------------------------------

Sà wa đi thúc khun~  ( ̄▽ ̄)

Xin hãy thông cảm cho sự lười ra chương mới của tui ( ・ั﹏・ั) dạo này tui bận quá trời bận nên hổng có sức làm gì, với lại mỗi lần edit cảnh H là tui dễ chếch não lắm trời ơi, nó quằn thì thôi nhé nên là hãy cảm thông cho tui nhaaaaaa =))))))))))

Và điều quan trọng xin phép nhắc lại lần nữa: Hãy tương tác với tui bằng cách đọc và để lại bình luận để tui có động lực edit tiếp 👩‍🍳

(Chứ không tui nản quá là tui drop hết mấy cái fic tui đang ngâm á, vì làm cái này vì đam mê nên tui cần động lực dữ lắm luôn ấy 🤡)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro