Chị, Em Chúng ta (3)
Ling Ling Kwong dừng xe trước một căn nhà nhỏ ẩn mình sau hàng cây xanh mướt. Đó không phải là một biệt thự xa hoa, nhưng với Ling Ling Kwong, nơi này mang lại cảm giác an toàn và bình yên. Cô mở cửa xe, cúi xuống nhìn Orm Kornnaphat, người đã ngủ thiếp đi trên ghế phụ suốt chặng đường dài.
"Orm, dậy nào em" Ling Ling Kwong gọi khẽ, giọng nói dịu dàng như để không làm cô giật mình.
Orm Kornnaphat khẽ mở mắt, đôi mắt hổ phách thoáng vẻ mơ màng. "Chúng ta đến rồi sao?"
Ling Ling Kwong gật đầu, chìa tay ra giúp cô bước xuống xe. "Đây là nhà tôi. Từ giờ, em sẽ ở đây với tôi."
Orm Kornnaphat ngẩng đầu nhìn căn nhà, sự ấm cúng toát lên từ ánh đèn vàng hắt ra từ cửa sổ. Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình không còn là kẻ vô gia cư, không còn bị xua đuổi.
Ling Ling Kwong dẫn Orm Kornnaphat vào nhà, nơi mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Cô chỉ tay về phía phòng khách. "Em ngồi nghỉ đi, tôi sẽ chuẩn bị một phòng riêng cho em."
Orm Kornnaphat ngập ngừng. "Em có thể giúp gì không? Em không muốn chỉ ngồi không như vậy..."
Ling Ling Kwong ngước lên từ chiếc khăn trải giường đang gấp, mỉm cười nhẹ. "Orm Kornnaphat, từ giờ em không cần làm tất cả mọi thứ một mình nữa. Hãy để tôi lo."
Orm Kornnaphat không đáp, chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế, mắt dõi theo dáng người đang bận rộn của Ling Ling Kwong. Một cảm giác ấm áp len lỏi vào tim cô. Đây là lần đầu tiên, có ai đó sẵn sàng vì cô mà làm mọi thứ, không vụ lợi, không ép buộc.
Những ngày đầu tiên sống cùng Ling Ling Kwong, Orm Kornnaphat không khỏi ngạc nhiên bởi cách cô chăm sóc mình. Ling Ling Kwong không phải là người hay nói, nhưng mọi hành động của cô đều thể hiện sự chu đáo. Từ việc chuẩn bị bữa sáng, kiểm tra tình trạng sức khỏe hằng ngày, đến những cử chỉ nhỏ nhặt như pha trà nóng cho Orm Kornnaphat khi trời trở lạnh.
"Em uống đi, để giữ ấm," Ling Ling Kwong đặt cốc trà xuống trước mặt Orm Kornnaphat, rồi kéo ghế ngồi đối diện.
"Ling Ling..." Orm Kornnaphat gọi nhỏ, ánh mắt lấp lánh. "Tại sao chị lại tốt với em như vậy?"
Ling Ling Kwong nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách kia, như thể câu trả lời đã nằm sẵn trong lòng cô từ lâu. Nhưng thay vì nói ra, cô chỉ mỉm cười. "Vì em xứng đáng được đối xử tốt."
Orm Kornnaphat mím môi, bàn tay khẽ siết lại. Trong cô, một cảm xúc khó tả đang dâng lên.
Một buổi sáng, khi Ling Ling Kwong đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, cô nghe tiếng ho khan vang lên từ phòng khách. Đặt vội chiếc chảo xuống, cô chạy ra, thấy Orm Kornnaphat đang cúi người, tay ôm ngực, ho dữ dội.
"Em ổn chứ?" Ling Ling Kwong vội ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên vai Orm Kornnaphat.
Orm Kornnaphat lắc đầu, cố gắng lấy lại hơi thở. Nhưng ánh mắt Ling Ling Kwong sắc bén như nhìn xuyên qua mọi thứ.
"Đây không chỉ là cảm cúm hay mệt mỏi," Ling Ling Kwong nói, giọng trầm xuống. "Tình trạng của em tệ hơn tôi nghĩ. Chỉ xét nghiệm máu thôi là không đủ, chúng ta cần làm thêm xét nghiệm."
Orm Kornnaphat muốn từ chối, nhưng trước sự kiên định của Ling Ling Kwong, cô đành gật đầu.
Vài ngày sau, Ling Ling Kwong nhận được kết quả từ phòng thí nghiệm. Tay cô siết chặt tờ giấy, đọc đi đọc lại từng dòng chữ. Kết quả xác nhận rằng Orm Kornnaphat bị lao phổi, giai đoạn nặng. Dù bệnh có thể chữa được, nhưng vì đã kéo dài quá lâu không được điều trị, tình trạng sức khỏe của Orm Kornnaphat trở nên nghiêm trọng.
Ling Ling Kwong ngồi thừ trên ghế, lòng trĩu nặng. Là bác sĩ, cô từng đưa ra vô số chẩn đoán, nhưng chưa bao giờ cô thấy khó khăn như lúc này.
Tối hôm đó, Ling Ling Kwong đặt tờ kết quả xuống bàn, đối diện với Orm Kornnaphat. "Tôi có tin không tốt muốn nói với em."
Orm Kornnaphat ngước lên, ánh mắt đầy lo lắng. "Chuyện gì vậy, Ling Ling?"
Ling Ling Kwong hít một hơi sâu, giữ giọng mình bình tĩnh nhất có thể. "Kết quả cho thấy em bị lao phổi. Đây là căn bệnh cần được điều trị khẩn cấp."
Orm Kornnaphat sững người, bàn tay đặt trên bàn khẽ run. "Lao phổi... Chị nói là em sẽ... chết sao?"
"Không, nếu em điều trị kịp thời," Ling Ling Kwong vội nói, ánh mắt kiên định. "Tôi sẽ làm mọi thứ để giúp em."
"Nhưng... em không có tiền," Orm Kornnaphat lắc đầu, giọng nói yếu ớt. "Em không muốn làm phiền chị."
Ling Ling Kwong đặt tay lên tay Orm Kornnaphat, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyết tâm. " Tôi không thấy phiền. Hãy để tôi chăm sóc em."
Orm Kornnaphat nhìn Ling Ling Kwong, ánh mắt cô vô vàn cảm xúc đan xen vừa cảm động vừa bất an lại vừa hạnh phúc.
Kể từ hôm đó, Ling Ling Kwong dành toàn bộ thời gian chăm sóc Orm Kornnaphat. Cô tự tay chuẩn bị từng bữa ăn dinh dưỡng, theo dõi tình trạng sức khỏe của Orm Kornnaphat từng chút một.
Một buổi chiều, khi Ling Ling Kwong đang sức thuốc lên vết thương nhỏ ở tay Orm Kornnaphat, cô bất giác nhận ra mình đã để ý từng chi tiết nhỏ nhất trên người cô gái này – từ làn da trắng mịn, đôi tay gầy guộc đến đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp, tràn đầy sức sống dù cơ thể đang mỏi mệt.
"Em có biết không, Orm Kornnaphat?" Ling Ling Kwong bất ngờ lên tiếng, phá tan sự im lặng.
Orm Kornnaphat ngước lên, ánh mắt đầy tò mò.
"Em là người đầu tiên khiến tôi muốn làm tất cả mọi thứ để bảo vệ, để yêu thương. Khi nhìn thấy em bị bọn họ ức hiếp, tôi thật sự rất đau lòng" Ling Ling Kwong nói, giọng nói dịu dàng nhưng đầy chắc chắn.
Orm Kornnaphat không nói gì, chỉ khẽ cười. Nhưng nụ cười ấy, với Ling Ling Kwong, như một ánh sáng nhỏ nhoi giữa đêm đen, khiến cô thấy mình không còn là người chỉ biết sống trong thế giới chỉ trắng và đen.
Tối hôm đó, khi Orm Kornnaphat khẽ dựa đầu vào vai Ling Ling Kwong, cô bất giác thầm nghĩ:
"Càng là những thứ đẹp đẽ, tôi càng sợ mình không giữ được. Nhưng Orm Kornnaphat – em chính là điều đẹp đẽ nhất mà tôi từng có, là tất cả màu sắc trong cuộc đời tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro