Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 15: [SaShiSu] Biết người biết mặt khó biết lòng (5)

Chương 5: Thứ không chịu nổi thử thách ngoài bản tính con người còn có diễn xuất của bạn cùng lớp

---

-14-

"Không đời nào." Getou kiên quyết nói.

"Tại sao lại không được?" Gojo đại nhân rộng lượng bảo: "Tôi còn chẳng ngại cơ mà?"

Getou với vẻ mặt không thể thương lượng, nói không là không.

Lúc này đang là 3 giờ 30 sáng theo giờ Tokyo. Một Gojo Satoru vừa mới bước vào khoảng thời gian nghỉ ngơi, và một Getou Suguru bị đánh thức bởi tiếng ồn, đứng đối diện nhau trong phòng khách. Một người mặc chiếc áo khoác dài còn vương hơi lạnh, người kia khoác chiếc cardigan toát ra chút hơi ấm, điểm chung là cả hai đều có vẻ hơi khó chịu.

"Lý do đâu? Dù sao cũng phải có lý do chứ?" Chờ mãi không thấy chú linh đón khách đâu, Gojo tự cởi áo khoác và treo lên, "Cậu không phải rất giỏi để người khác nhập vào sao? Kenjaku, Sukuna — tôi kể ra được hai người rồi đấy."

"Đính chính lại," Getou ngắt lời anh: "Lúc đó tôi vẫn ở trong cơ thể của mình, cho nên chuyện đó không giống như chuyện hoán đổi linh hồn mà cậu nói."

Có gì khác biệt chứ? Không phải đều là giao cơ thể mình cho người khác điều khiển sao? Gojo hỏi: 
"Vậy nên ý cậu là không muốn rời khỏi cơ thể của mình?"

"Cậu hiểu thế cũng được."

"Nhưng để trao đổi, cậu cũng sẽ được chuyển vào cơ thể của tôi mà?"

"…Đây là điều đáng để tự hào sao?" Getou khinh thường nói: 
"Với lại, tôi nhắc cậu nhớ, trên người cậu không có ràng buộc kiểu 'không được giết lũ khỉ' đúng không? Cậu không lo tôi sẽ dùng cơ thể cậu để giết chóc hàng loạt à?"

"Không phải tôi xem thường cậu," Gojo phẩy tay: "Nhưng 'Lục Nhãn' chắc cậu sẽ không dễ gì làm quen được đâu. Với lại, ràng buộc chắc là đi theo linh hồn mà, đúng không?"

Getou hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì tôi càng không có lý do gì để hoán đổi với cậu."

Đừng mà, nói cả buổi sao lại quay về điểm xuất phát thế này. Gojo đổi góc độ, vừa lý giải vừa thuyết phục: 
"Cậu không tò mò xem Shoko có nhận ra sự khác biệt giữa hai chúng ta không à?"

Getou khẳng định chắc nịch: "Cô ấy nhận ra được."

"Cậu chắc chắn vậy à? Theo lời Utahime, lúc đầu cậu cũng đâu nhận ra chị ta và Shoko đã hoán đổi, đúng không? Lui một bước mà nói — "

Chuyện này có gì mà không nhận ra được chứ? Dù thân xác phàm trần không được "Lục Nhãn" hỗ trợ, nhưng những chi tiết và thói quen khi ở bên người yêu đã sớm khắc sâu vào tận xương tủy. Đối với hắn là như vậy, mà đối với Ieiri chắc chắn cũng không khác. Nếu chỉ vì không có "Lục Nhãn" mà kết luận rằng họ không thể phát hiện ra sự bất thường khi hoán đổi linh hồn, thì không chỉ là Gojo Satoru quá kiêu ngạo, mà còn cho thấy cậu ta chẳng hề tin tưởng Ieiri chút nào  ——  Như vậy thì có thể gọi là yêu cô ấy được sao?

Getou khiêu khích hỏi ngược lại: "Ý cậu là Shoko sẽ không nhận ra sao?" 

Câu này là sao? Gojo đầy tự tin đáp: "Shoko chắc chắn sẽ nhận ra tôi — " Anh cũng dùng cách khiêu khích tương tự để đáp trả câu hỏi của Getou: "Còn việc cô ấy có nhận ra cậu không, thì tôi không dám chắc đâu."

Ngày trước, chỉ dựa vào những cử động nhỏ nơi bàn tay, Ieiri đã nhạy bén nhận ra rằng linh hồn của hắn vẫn còn ở trong cơ thể, cho nên điều Getou không bao giờ nghi ngờ chính là điều này. Đối với người yêu, nếu đã có đủ cảm giác an toàn, thì cần gì phải dùng đến mánh khóe quái gở, không chính đáng và đầy rắc rối như vậy?

Getou khoanh tay, mỉm cười: "Có lẽ cậu và Shoko đã đến giai đoạn cần những cách cố ý như thế này để duy trì sự mới mẻ rồi nhỉ. Còn tôi và Shoko thì lúc nào cũng rất nồng nhiệt… À, chẳng lẽ vì lý do này mà cậu muốn mượn cơ thể của tôi sao?"

Rõ ràng chỉ là cặp đôi yêu đương cuối tuần, chẳng khác gì chim uyên ương hoang dã, vậy mà cũng nói được. Nhưng cãi vã chẳng giải quyết được gì, Gojo liền nhắm thẳng vào điểm yếu của Getou: 
"Cậu không muốn biết Shoko làm thế nào để phân biệt giữa hai chúng ta sao? Trong mắt cô ấy, cậu rốt cuộc là một người như thế nào — cậu không tò mò à?"

"Nói trước nhé, tôi hoàn toàn tin tưởng Shoko." Getou ung dung ngả người xuống ghế sofa, nhận tách trà nóng từ chú linh đưa tới, nhấp một ngụm, nhẹ nhàng khuyên nhủ: 
"Satoru, tôi khuyên cậu đừng nên thử thách lòng người làm gì. Nhưng nếu cậu nhất quyết muốn — "

Giọng điệu kiểu cách của Getou, vào tai Gojo, tự động bị diễn giải thành việc hắn đã dao động trước đề xuất hoán đổi linh hồn: 
"Cậu đồng ý rồi?"

Getou lại lần nữa phủ nhận: 
"Cậu chẳng qua chỉ muốn biết Shoko có thể phân biệt được chúng ta hay không, đúng chứ? Việc đó đâu cần thiết phải hoán đổi linh hồn."

"Hả? Cậu định làm gì?"

"Không phải tôi, mà là cậu — cậu chỉ cần nói với cô ấy rằng mình là Getou Suguru, thế là xong mà?"

Gojo Satoru im lặng. Ý cậu ta là muốn anh tự nhiên đóng giả làm Getou Suguru sao? Đây tính là kiểu nhập vai gì chứ? 

Nhưng kế hoạch này quả thực có lợi thế rõ ràng — vừa tiến vừa lùi đều được, rất linh hoạt, không cần phiền phức đi tìm Mei Mei Ui Ui để hoán đổi cơ thể, cũng không phải lo lắng về việc không kịp ứng phó nếu có tình huống bất ngờ xảy ra trong thời gian hoán đổi. Anh tự nhận mình hiểu khá rõ phong cách hành xử của Getou Suguru, nên nghĩ kỹ lại, cách này cũng có tính khả thi nhất định. Nhưng mà —

"Cậu mà đứng bên cạnh, tôi dù có nói mình là Getou Suguru thế nào cũng chắc chắn sẽ bị lộ thôi." 

Getou rộng lượng nhượng bộ: "Tôi có thể tránh mặt — nếu cậu hứa từ nay về sau sẽ không tự tiện xông vào nhà tôi như hôm nay nữa." 

Ieiri và Utahime hoán đổi cơ thể vài ngày, Gojo đành phải làm vệ sĩ bất đắc dĩ, ở tạm trong ký túc xá Cao chuyên; kết quả là vừa mới không trông chừng cẩn thận, họ đã đổi lại cơ thể, nhưng Ieiri lại bị Getou nhanh tay đưa đi trước. Điều này vốn dĩ đã khiến Gojo khó chịu, nếu không phải vì muốn tìm Shoko, anh chẳng thèm mò đến đây: 
"…Cậu nói tránh mặt thì tốt nhất là tránh thật đấy."

Vừa dứt lời, trước mặt Gojo bỗng dưng xuất hiện một bức tường trắng. Bức tường trắng kéo dài ra bốn phía, chia đôi phòng khách một cách hoàn hảo. Bàn trà, ghế sofa, tivi, kệ tivi — tất cả đều bị chặn lại bởi bức tường. Ngay cả chú linh vừa rồi đang rót trà cho anh, giờ đây nửa thân trên mắc kẹt một cách buồn cười trong tường, tay vẫn cầm ấm trà, không biết phải làm gì. 

Không thấy xuất hiện thuật thức tất trúng, nên đây không phải là lãnh địa; không có ranh giới khép kín, vậy cũng chẳng phải là "màn"… Trong tầm nhìn của "Lục Nhãn," Gojo chỉ nhìn thấy các vật thể phía bên bức tường trắng, ngay cả chú linh bị kẹt trong tường cũng giống như hoàn toàn không có nửa thân dưới, nhưng anh vẫn nghe thấy âm thanh Getou nhấp trà từ phía bên kia bức tường.

Ngăn cản tầm nhìn nhưng không ngăn âm thanh — đây có phải hiệu ứng thuật thức đặc biệt của một chú linh nào đó, giống như một loại "màn" không? 

Ngay giây tiếp theo, chú linh bị kẹt trong tường đột ngột tan biến. Trên bề mặt bức tường nhẵn bóng, chỉ còn lại một lỗ hổng nhỏ dần thu hẹp. Trước khi bị dòng chất lỏng nóng hổi hắt trúng, Gojo nhanh nhẹn dùng thuật thức hứng lấy chiếc tách trà đang rơi tự do; qua lỗ hổng, anh nhìn thấy Getou ở phía bên kia, đang ngả người trên ghế sofa và ngáp dài. 

Khi lỗ hổng thu nhỏ sắp không còn, Gojo nhanh tay nhặt một chiếc gối tựa dài nhét vào. Bức tường liền khít lại, giữ chặt chiếc gối mà không để lộ ra một khe hở nhỏ nào để có thể nhìn sang bên kia, cũng không siết đến mức làm biến dạng chiếc gối. Kích cỡ vừa khít, không thừa không thiếu — nếu không phải chính tay anh nhét chiếc gối vào, hẳn anh sẽ nghĩ rằng nó vốn đã liền với bức tường từ đầu.

Gojo thử kéo chiếc gối ra nhưng không thể rút ra dễ dàng. Anh dùng khớp ngón tay gõ lên tường, bức tường trắng liền biến mất, trả lại phòng khách với cách bài trí không hề khác trước. 

Gojo hút chiếc gối đang rơi về phía mình, rồi nhét lại sau lưng. "Thế này đúng là biến thái thật." Anh nói. 

"Đúng vậy," Getou phụ họa. "Sở thích tình dục của lũ khỉ đúng là bẩn thỉu — cậu muốn ở bên nào của bức tường đây? Nếu muốn thử nghiệm, quả nhiên vẫn nên đứng bên đối diện với cô ấy — " 

"Khoan, chờ đã." Gojo cắt ngang. 

...Đây là lời mời 3P sao? Getou Suguru vậy mà vừa mới chủ động mời anh tham gia 3P sao?? Mà lại là kiểu... Gojo nhất thời không tìm được từ thích hợp... kiểu chơi như thế này á? Hả?? Miệng thì nói sở thích tình dục của lũ khỉ thật bẩn thỉu, nhưng lại đưa ra lời mời 3P với kiểu chơi "ass stuck in wall" như thế này? 

(E/N: Bạn có thể tra hình ảnh trên google để biết thêm... Hoặc nếu bạn hay coi 210 thì chắc sẽ hiểu rõ 💀 Đại khái là một người vì một lí do nào đó mà bị kẹt phần eo vào một bức tường không chui ra được, rồi hai người ở hai bên tường tận dụng thời cơ chơi 2 lỗ trên dưới =)) Vẫn nghe thấy tiếng và biết bên kia tường có người ấy lmao)

Một bức tường, ngăn ra bên A và bên B, vị trí chính giữa bức tường thuộc về người thứ ba, chính là vị trí C — nghĩ theo cách này thì đúng là hợp lý, như thể trò "ass stuck in wall" vốn dĩ phải có ba người tham gia, và anh hoàn toàn hiểu được điểm "đặc sắc" của kiểu chơi này nằm ở đâu, nhưng mà —  

"Shoko đồng ý chưa? Kiểu thế này — ý tôi là, cái này..." Gojo đặt chiếc tách trà rỗng lên bàn, vắt chéo chân, chiếc dép lỏng lẻo đung đưa trên đầu ngón chân. Anh cố kéo dài thời gian để suy nghĩ, nhưng càng nghĩ lại càng thấy phức tạp. 

"…Cậu đang nghĩ gì thế, Satoru." Lời châm chọc của Getou nhẹ nhàng hẳn vì đã thấu rõ tâm tư, "Chẳng phải cậu chỉ muốn một không gian để nói chuyện với Shoko thôi sao?" 



-15-

Nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, Ieiri Shoko trên đường trở về giường trượt chân rơi xuống. Cảm giác mất trọng lực trong khoảnh khắc đó đủ để khiến adrenaline của cô tăng vọt, ý thức của cô chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã hoàn toàn tỉnh táo.

Cô đã chuẩn bị tinh thần để ngã đau, nhưng đầu gối lại không đập xuống sàn mà thay vào đó, cơ thể cô như đâm thẳng vào một bức tường theo cách khó hiểu.

... Nhà mà Geto Getou xây chất lượng kém đến vậy sao? Trông thì có vẻ chắc chắn đấy, sao lại như làm bằng giấy, đụng một cái là thủng, mà đâm vào còn chẳng thấy đau. Nhưng khi cô muốn chui ra khỏi cái lỗ đó thì dù xoay xở thế nào cũng không thể thoát được.

Điểm chịu lực toàn bộ dồn vào dưới xương sườn, khiến bụng cô đau âm ỉ. Ieiri nhón chân lên mới miễn cưỡng chạm được sàn phía sau.

Trời vẫn chưa sáng, chỉ có ánh đèn ngủ mờ mờ nơi cuối giường chiếu sáng một góc nhỏ. Đây là nơi nào vậy? Trông giống trong phòng ngủ, nhưng sao cuối giường lại có một bức tường chắn ngang?

Đèn ngủ là loại cảm ứng, không có gì di chuyển qua thì ánh sáng nhanh chóng tắt ngấm. Ieiri duỗi tay vẫy thử nhưng cũng không chạm được đến vùng cảm ứng của đèn, lúc này xung quanh tối đen như mực, chẳng thấy gì cả.

Biết vậy lắp đèn cảm ứng âm thanh từ trước. Nhưng lắp đèn cảm ứng âm thanh trong phòng ngủ thì hơi kỳ quặc. Chỉ cần phát ra chút âm thanh là đèn sáng lên, có cảm giác như một công nghệ tự động bắt quả tang vậy.

“... Getou?” Cô gọi. Giờ này chắc hắn vẫn chưa ra ngoài, nhưng cũng không chắc là còn nằm trên giường. Chẳng thể hiểu nổi lịch sinh hoạt của hắn. Nghĩ lại, lúc nãy khi cô thức dậy, hắn vẫn còn trên giường chứ nhỉ? Trời vẫn chưa sáng, không biết lại đang làm gì nữa. Ieiri cất giọng lớn hơn chút: “Getou —— ”

Tiếng bước chân trong bóng tối dần tiến lại gần cô. Một bàn tay to chạm vào đầu cô, vuốt dọc theo mái tóc dài xuống sau gáy. “... Gọi tớ à?” Người dừng lại trước mặt cô hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Giọng nói này, cùng mùi hương này... Ieiri có chút bối rối: “... Gojo?”

Bị kẹt trong tường, phần thân trên của cô vốn đã phải gắng sức nhờ lực từ eo và bụng để trụ lại, giờ lại thêm một bàn tay đặt sau đầu, vuốt tóc cô, khiến đầu cô càng bị đẩy xuống thấp hơn, gây ra cảm giác khó chịu như máu dồn lên não. Cô nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu mình, định mượn lực để kéo người lên, ai ngờ vừa kéo thì người trước mặt liền thuận thế ngồi xổm xuống.

Lần này thì đèn cảm ứng được kích hoạt. Ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ đủ để cô nhìn rõ người đang ngồi xổm trước mặt mình chính là Gojo Satoru.

“... Sao cậu lại ở đây?” Ieiri hỏi.

Gojo không đeo bịt mắt, không hiểu sao lại nheo hai con mắt xanh, đôi mày và khóe mắt cong lên, mỉm cười chậm rãi hỏi cô: “Lúc nãy chẳng phải cậu gọi tớ à?”

Người này bị làm sao vậy? Ieiri hỏi: “Mắt cậu không thoải mái à? Lại dùng mắt quá độ rồi hả?”

“Ừm...” Gojo chạm vào khuôn mặt hơi đỏ vì nghẹt thở của cô, đôi mắt mở to ra một chút rồi lại nheo lại, khẽ nói: “Có hơi... không quen lắm...”

Ieiri nghe càng lúc càng khó hiểu: “Không quen cái gì cơ?”

“Con người thế này của cậu…” Gojo vén mái tóc dài rũ xuống của cô ra sau tai, đầu ngón tay lướt dọc theo vành tai rồi chạm nhẹ vào dái tai cô, nói chậm rãi: “... Một Shoko phong phú, sống động, khác biệt như thế này — hơi... không quen lắm.”

Nếu không phải vì giọng điệu của Gojo quá yếu ớt, Ieiri thậm chí còn nghi ngờ anh đang nhìn cảnh cô bị kẹt trong tường một cách thảm hại, rồi cố tình buông lời mỉa mai để trêu chọc cô.

“Đừng nói mấy chuyện đó nữa — ” Ieiri cố gắng gồng eo vươn tay về phía anh. “Gojo, cậu mau giúp tôi ra khỏi đây trước đã!”

“Hừm…” Gojo nắm lấy tay cô, vừa nhẹ nhàng xoa bóp các khớp ngón tay vừa khẽ cười, đôi mắt nửa nheo nửa mở, hàng mi sáng màu khẽ rung lên, ánh nhìn đầy ý tứ dịu dàng: “Thật tiếc, đoán sai rồi, Shoko… đoán lại lần nữa được không?”

Ieiri rút một tay ra khỏi bàn tay anh, rồi bốp một cái đặt thẳng lên má Gojo. Chưa mở Vô Hạ Hạn sao? Chuyện này đúng là hơi lạ. Nhưng khi sờ thì nhiệt độ cơ thể lại hoàn toàn bình thường... Vậy rốt cuộc hôm nay người này bị làm sao vậy? Ieiri cảm thấy không hiểu nổi, nghĩ vậy rồi cũng hỏi thẳng: “Gojo, cậu có thể bình thường một chút được không?”

“Cứ gọi 'Gojo' mãi nhỉ… Vậy nên, thực ra Shoko tin tưởng Satoru hơn à?” Gojo thu lại nụ cười, cúi đầu xuống. Khi ngẩng lên lần nữa, khóe miệng vốn hơi cong giờ đây cứng đờ, anh khẽ thở dài: “... Có chút ghen tị rồi đấy, cứ gọi tên người khác trước mặt tớ mãi — ”

Bỗng nhiên, từ phía bên kia bức tường, eo của cô bị một đôi tay khác ôm lấy. Toàn thân Ieiri rùng mình, không thể tin nổi khi nghe thấy Gojo trước mặt nói: “… Satoru đang ở bên kia kìa.”



-16-

... lời nói dối vụng về thế này thì ai mà tin được chứ? Rõ ràng là chính bản thân mình mà, sao cứ phải giả vờ như hai người đã hoán đổi linh hồn vậy?!

Ieiri hoàn toàn không hiểu hai người đồng môn này lại đang giở trò gì, nhưng tạm thời cứ làm theo ý họ đã. Cô vẫn đang mắc kẹt trên tường, bị ép đến mức chỉ còn nửa hơi thở, cố gắng ngẩng đầu lên hỏi: “Ý cậu là... hai người thực sự hoán đổi linh hồn rồi à?”

“Bị cậu phát hiện rồi.”

“Làm thế này... công việc của các cậu không sao chứ?”

“Trời sáng sẽ đổi lại, đừng lo.”

“... Vậy nên, hai người giữa đêm khuya lại đến hành hạ tôi?”

“Sao có thể gọi là hành hạ được chứ — !” Gojo ngay lập tức cao giọng phản bác, nhưng rồi anh nhanh chóng nhận ra mình vẫn còn phải “diễn”, mà giọng của Getou Suguru chỉ vượt quá kiểu đều đều như tụng kinh khi cậu ta phát điên mà thôi. Vì vậy, Gojo vội vàng hạ thấp giọng, cố gắng bình tĩnh lại, tiếp tục nở nụ cười, nheo mắt nói: “Vì rất thích Shoko, nên mới vội vàng quay về, để cậu là người đầu tiên được thấy mà.”

“... Cái cách cậu thích tôi là nhốt tôi trong tường à?”

Gojo đã quyết tâm, bất kể thế nào cũng phải giữ nụ cười cáo già đặc trưng của Getou Suguru dán chặt trên mặt: “Ừm... chuyện này là...”

“Getou,” Ieiri cố ý gọi Gojo bằng tên Getou, đồng thời giang tay ra về phía anh: “Đỡ tôi một chút, tôi hơi đau lưng.”

Gojo lập tức đỡ lấy cô, để cô dồn toàn bộ trọng lượng phần thân trên lên người mình.

Khi nãy, lúc Ieiri kiên quyết không tin chuyện họ đã hoán đổi linh hồn, anh vắt óc bắt chước từng hành động, lời nói hằng ngày của Getou, cố hết sức biến giả thành thật để lừa cô; nhưng bây giờ, khi Ieiri thực sự gọi anh bằng tên Getou Suguru rồi, lòng Gojo lại thấy khó chịu vô cùng.



-17-

Chiếc váy ngủ của Ieiri khi buông xuống bình thường sẽ che kín đùi, nhưng khi bị kẹt trong lỗ tường thì chỉ vừa đủ che đến phần gốc chân. Lỗ tường nằm cao hơn phần eo của cô, vì mục đích của "ass stuck in wall" vốn không phải dành cho người bị kẹt trong tường. Chiều cao này đối với hắn thì lại rất phù hợp, nhưng hiện tại Ieiri đang phải gồng căng đôi chân, kiễng mũi chân mới có thể chạm đất. 

Ass stuck in wall... Getou nghĩ, so với điều này, hắn từng làm nhiều chuyện còn đê tiện hơn — vậy đây là báo ứng của hắn sao? Không thể có được sự tin tưởng hoàn toàn từ Ieiri, không thể có được sự công nhận hết lòng từ cô, thậm chí không thể chạm đến sự gắn kết và quen thuộc ở tầng sâu hơn của linh hồn cô. 

Hắn chưa từng nghi ngờ dù chỉ một khoảnh khắc rằng Ieiri sẽ không nhận ra hắn và Gojo. Mặc dù không nhìn thấy được hành động của Gojo ở phía bên kia bức tường, nhưng chỉ cần nghe những lời bắt chước trơn tru nhưng nông cạn của Gojo, hắn cũng đủ biết rằng Ieiri tuyệt đối không thể nhầm lẫn được —  

Cho đến khi từ phía bên kia tường, Ieiri gọi tên hắn với giọng nói hướng về Gojo. 

Cô ấy thật sự không nhận ra sao? Sao cô ấy có thể không nhận ra? Nghe thấy tiếng gọi "Getou" từ Ieiri bên kia bức tường, Getou như sét đánh ngang tai, sững sờ tại chỗ, trong lòng dậy lên những cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời. 

Coi như đây là hình phạt dành cho hắn. Coi như đây là báo ứng mà hắn xứng đáng phải nhận. Dù thế nào đi nữa, Ieiri cũng nên được đối xử tốt, cô ấy xứng đáng với mọi điều tốt đẹp nhất. Vì vậy, khi nghe Ieiri nói rằng cô bị đau lưng, Getou liền tiến lại gần, bàn tay đặt lên eo cô, dọc theo cột sống, xoa bóp nhẹ nhàng ở phần cơ căng cứng hai bên. 

Không gian để cô cử động vô cùng hạn chế — vậy mà cô lại căng người, kiễng chân, cố nâng eo lên cao, còn hông thì đẩy ngược ra sau. Getou như bị điện giật, lập tức bật ra xa. 

...Vậy nghĩa là Ieiri thật sự nghĩ người đứng sau cô là Gojou Satoru sao? Nếu đó là Gojou Satoru, thì dùng cách này để đối xử với cô, cô cũng có thể bao dung, thậm chí còn sẵn lòng phối hợp sao? 

Giống như đang tự chuốc nhục vào thân vậy. Khi xưa, việc hắn khăng khăng chen chân vào mối quan hệ bền vững suốt nhiều năm giữa Ieiri và Gojou tựa như một sai lầm mà ai cũng ngầm hiểu. Iori Utahime từng nói đúng, hắn là một nguyền sư bị hàng vạn người khinh bỉ, là một cánh cửa sổ vỡ không thể nào sửa chữa, thân phận đồng đội hay bạn học đã là chuyện của quá khứ, bởi hắn đã tự mình phản bội con đường mà cô đang bước đi. Dù có quay trở lại, hắn cũng không còn tư cách để đường đường chính chính sánh bước cùng cô dưới ánh mặt trời —  

Trong khoảnh khắc ấy, Getou thật sự muốn thu hồi lại chú linh, thu hồi lại bức tường này, thu hồi lại vở kịch mà sự tồn tại của hắn chỉ là một điều thừa thãi. 



-18-

“Lạnh quá đi,” Ieiri gối đầu lên vai Gojou, than thở: “Rõ ràng lúc nãy tôi đang ngủ ngon lành trên giường mà...” 

Một chú linh trồi lên từ khe sàn, trải tấm chăn lớn phủ lên cô. Đó là một chiếc chăn rất to, phần lớn chất liệu mềm mại rơi xuống lưng cô, bị tường chắn lại. Gojou luống cuống chỉnh lại, cách anh quấn chăn cho cô trông hệt như đang gói bánh sừng bò. Lỗ hổng trên tường dường như được mở rộng thêm một chút, phần chăn dư bị ai đó nhẹ nhàng kéo qua bên kia, phủ luôn cả chân cô. 

Thật không hiểu hai người này rốt cuộc đang nghĩ gì. Đã bọc cô kín mít thế này, xem ra không định làm gì, vậy sao không thả cô ra luôn cho rồi, khỏi để cô phải kiễng chân đến mức sắp bị chuột rút. Ieiri lại than: “Phải kiễng chân mỏi quá, chân tôi cũng nhức nữa, chẳng lẽ không thể — ” 

Ngay giây tiếp theo, chân cô bị nhấc lên, không biết là được đặt lên thứ gì, bàn ủi đồ hay giường massage? Tin tốt là cô không cần phải kiễng chân nữa, nhưng tin xấu là cô vẫn bị kẹt trong lỗ, nửa thân dưới nằm trên một bề mặt không rõ, còn nửa thân trên thì được Gojou ôm lấy. Tư thế hiện tại, khách quan mà nói, khá giống một con hải cẩu. 

Quá kỳ cục. Hơn nữa, cả hai bỗng dưng im lặng không nói gì — làm thì không làm, nói chuyện cũng chẳng nói, mà người cũng không thả ra. Nửa đêm nửa hôm, cô rốt cuộc đã làm gì để phải chịu cảnh khổ sở thế này, phí hoài thời gian ngủ quý báu chỉ để đoán xem hai tên cặn bã này đang nghĩ gì. 

Ieiri siết chặt cổ Gojou, kéo anh lại gần hơn, ghé sát tai anh cố ý hỏi: 

“Linh hồn của Gojou sau khi đổi sang đã điều khiển được đám nguyền hồn rất mượt mà rồi, sao cậu lại không mở Vô Hạ Hạn được nhỉ?” 

Hôm nay cô quả thật chưa lần nào chạm phải ranh giới của Vô Hạ Hạn, ngay cả lúc vỗ vào mặt Gojou cũng không. Nếu đây cũng là một phần của diễn xuất, nhằm khách quan thể hiện độ khó trong việc vận hành "Lục Nhãn," thì cô thật sự phải khâm phục khả năng thiết kế chi tiết của Gojou Satoru. 

"…Cho tớ ôm một lát được không? Nhiều ngày không được chạm vào cậu rồi, dù ngày nào cậu cũng lượn lờ trước mắt tớ, tớ vẫn rất nhớ cậu." Gojou nói với giọng rầu rĩ, hỏi cô: "Thực ra cậu phát hiện ra từ lâu rồi đúng không? Bọn tớ căn bản chưa hề hoán đổi linh hồn gì cả." 

Ieiri khẽ ừ một tiếng, tay vô thức vuốt ngược phần tóc cạo sát thành đầu đinh phía sau gáy của Gojou. Đáng lẽ đây phải là lời giải đố cuối cùng, mọi lớp màn đều đã được vén lên, tại sao hắn vẫn không chịu thả cô ra khỏi bức tường này? 

"Tớ tưởng tớ bắt chước Suguru giống lắm mà — " Gojou hỏi cô: "Vậy cậu phát hiện từ khi nào?" 

"Ngay từ đầu tôi đã biết rồi," Ieiri ngáp một cái, " — Getou không đời nào đồng ý chuyện này." 

"Lý do kiểu gì vậy chứ?" Lục Nhãn lầm bầm làu bàu than thở: "Cậu ta cũng nói vậy, bảo cậu chắc chắn nhận ra các kiểu — Rốt cuộc là tại sao? Hai người lại lén lút quyết định gì sau lưng tớ nữa à — " 

Bức tường biến mất đúng lúc này. Dù bị quấn kín như một con sâu bướm, nhưng đó không phải lý do Ieiri bị hai người khiêng lên, một người vác đầu, một người vác chân. 

"Tôi đã theo ý cậu mà phối hợp tránh mặt rồi, rõ ràng là Shoko có thể nhận ra — " Getou không chút lưu tình đuổi khách: "Thua thì phải chịu thôi, Satoru." 

Gojou không chịu thua, lập tức phản bác: "Tôi đâu có đồng ý với điều kiện của cậu, cũng không tham gia vụ cá cược đó!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro