Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#2: My Ex



Lạp Lệ Sa và Kim Trân Ni yêu nhau hơn
3 năm. Tình cảm hết sức mặn nồng. Cả hai bên
gia đình đều tác hợp. Gần như đã kết hôn với
nhau. Cả hai cùng nhau đi muôn nơi, cùng nhau
gìn giữ hạnh phúc. Cả hai còn cùng nhau mở một
quán cafe nhỏ.

Định mệnh ngày hôm đó vì chút hiểu lầm mà chia
tay. Lệ Sa cho rằng cậu bị Trân Ni cắm
sừng. Trong khi chuyện đó hoàn toàn chỉ là hiểu
lầm. Không cho Trân Ni nói 1 lời nào, Lệ
Sa chỉ buông câu chia tay rồi rời đi. Đến nay
đã 1 năm sau câu chuyện đó. Cũng chẳng biết
trong lòng cả hai. Liệu còn chút gì vương vấn lại
hay không.

- Happy Birthday To Me.

Lệ Sa ngồi trong nhà. Tự chúc mừng sinh
nhật cho bản thân rồi thổi nến. 3 năm trước, cậu
luôn đón sinh nhật cùng Trân Ni. Cảm giác rất
vui vẻ. 3 năm trước ngay ngày này lúc nào cũng
có người tặng quà cho cậu, lúc nào cũng sẽ có
người giành ăn hết bánh kem của cậu. Lệ
Sa cười khổ. Sao hôm nay lại cô đơn thế
này. Cất cái bánh kem vào tủ lạnh. Cậu nằm dài
lên sofa. Cảm giác trống trãi, hụt hẵng len lỏi
trong lòng khiến Trịnh Nghiên đột nhiên muốn rơi
nước mắt. Cuộn tròn lại, tự ôm lấy bản thân mình. Lệ Sa rốt cuộc cũng đã bật khóc. Lệ
Sa nhớ Trân Ni

- Tớ nhớ cậu quá. Bây giờ cậu có nhớ tớ không?
Hôm nay sinh nhật của tớ đó. Tớ nhớ cậu nhiều
lắm.

Lệ Sa khóc. Cậu nhận ra sống thiếu Trân
Ni, đối với cậu mà nói là việc không thể nào.
Lệ Sa ngày đêm nhớ lại những ngày trái tim
được rung động, được đắm chìm trong hạnh
phúc. Hay đúng hơn là nhớ về những lúc đau lòng
chồng chất. Lệ Sa nhận ra mình đã sai hoàn
toàn khi ngày đó không cho Trân Ni nói lấy một
lời giải thích. Chỉ dựa vào mắt nhìn thấy đã vội
vàng buông tay.

Có đôi khi, lúc bản thân cậu chìm trong đêm
khuya tĩnh lặng, đột nhiên thấy cô độc thấu tận
xương tủy. Và có đôi khi, đột nhiên tìm không
được bản thân, ra là đã đánh mất chính mình rồi.
Đầu tiên là đánh mất người mình yêu, dần dần mà
đánh mất chính bản thân mình. Lệ Sa tự
cảm nhận những sự thay đối rõ rệt nơi bản thân.
Phải chăng cậu đã không còn như trước nữa.

- Phải chi được quay lại. Tớ chỉ muốn được xin lỗi
cậu.

Lệ Sa ôm đầu mình. Lúc nào cũng nhớ về
Trân Ni. Ước gì có thể bớt đi một chút, chỉ một
chút những lần nhớ da diết này.

Lệ Sa ôm đầu mình. Lúc nào cũng nhớ về
Trân Ni. Ước gì có thể bớt đi một chút, chỉ một
chút những lần nhớ da diết này.

Bỗng nhiên từ phía sau. Một vòng tay cùng hơi
ấm quen thuộc bao bọc Lệ Sa. Giống như
đang sưởi ấm lại trái tim này. Lệ Sa xúc
động, suýt thì bật khóc lên. Cậu xoay người, đầu
áp vào lồng ngực ấm áp của người kia.

- Ni...Ni ~

Lệ Sa nghẹn ứ, không thể nói một câu nào,
miệng chỉ không ngừng gọi tên Trân Ni.

- Tôi đây...

Trân Ni cũng thuận theo, ôm lấy Lệ Sa.
Hôm nay chăng biết có ma quỷ xui khiến thế nào
mà Trân No lại đi mua quà. Sau đó lại ngập
ngừng gần hết ngày, phân vân không biết có nên
đem tặng không. Cuối cùng vẫn là đến nhà Lệ
Sa.

- Thôi đừng khóc. Ngồi dậy.

Trân Ni nới lỏng cái ôm và ngồi dậy trước. Lệ
Sa cũng lồm cồm ngồi dậy theo. Tay dụi dụi
đôi mắt đã sưrng lên. Lệ Sa mỉm cười thật
hạnh phúc. Trân Ni đã đến sinh nhật của cậu.
Cậu không cô đơn nữa, đúng không.

- Của cậu. Sinh nhật vui vẻ.

Lệ Sa nhận lấy hộp quà của Trân Ni. Đôi
mắt lại ngấn nước. Trân Ni liệu còn yêu cậu
không.

" Đào, quay lại với tớ được không "

- Cảm ơn cậu.

Lệ Sa ôm hộp quà. Không dám ngước lên,
vẫn mỉm cười nhìn vào chiếc hộp. Nhìn thấy Trân
Ni, được ôm Trân Ni. Chiếc là điều hạnh phúc
nhất của Lệ Sa rồi.

- Sao lại tặng quà cho tớ.

Câu hỏi khiến Trân Ni đột ngột bối rối.

- Ờm...tôi...ờm tôi vô tình nhớ ra là sinh nhật cậu.
Chỉ muốn chúc mừng một chút.

Lệ Sa nhận ra vẻ bối rối của Trân Ni. Cậu
nhận ra, dù thời gian qua đi, Trân Ni vẫn mãi là
đứa trẻ ngốc nghếch thôi.

- Lâu rồi không thấy cậu đến quán cafe nhỉ.

- Không muốn thấy mặt chó của cậu thôi.

- Không muốn thấy mặt chó của cậu thôi.

Lệ Sa bật cười. Trân Ni là còn giận cậu sao. Lệ
Sa quyết tâm hôm nay phải làm lành với Trân
Ni bằng mọi giá.

- Sao cậu vào nhà được.

Tỉnh Đào đem trong túi ra chùm chìa khóa cho
Lệ Sa xem.

- Tôi phát hiện ra nó ở trong góc tủ. Chìa khóa
phụ lúc trước cậu đưa cho tôi.

Lệ Sa muốn nói gì đó. Đôi môi mấp mái rồi
lại mím chặt.

Cả hai ngồi cùng nhau im lặng một lúc thật lâu.
Không gian phòng khách ngột ngạt hẳn lên.

- Sa..

- Ni...

Cả hai cùng lúc gọi tên nhau. Trân Ni và Lệ
Sa không hẹn mà cùng nhau đỏ mặt. Trân Ni
khẽ nhích người ngồi gần lại với Lệ Sa.

- Này..

Trân Ni thấp giọng gọi Lệ Sa. Cậu nhanh
chóng quay sang. Khoảng cách giữa hai người là
rất gần. Hơi thở ấm nóng phả vào nhau. Tim hai
người đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng
ngực.

- Tôi cũng nhớ cậu.

Trân Ni giữ yên vị trí, thấp giọng lên tiếng. Nhích
người đến phía trước. Hai cánh mũi khẽ chạm
vào nhau. Trân Ni dùng mũi mình cọ cọ vào mũi
Lệ Sa. Cậu gần như muốn đã khóc, cảm
giác người mình yêu thương vẫn còn tình cảm với
mình. Trong lòng Lệ Sa chắc chắn đang
âm thầm bắn pháo hoa rồi.

Trân Ni giữ chặt gáy Lệ Sa, nhanh chóng
tiến đến ngậm lấy môi cậu. Lệ Sa cũng
nhanh chóng phối hợp theo. Bao lâu rồi mới nếm
trở lại mùi vị này nhỉ. Từng cái nhớ nhung của cả
hai gửi gắm hết vào nụ hôn này. Lệ Sa giành
lại thế chủ động. Nhanh chóng mút lấy môi
Trân Ni rồi đẩy lưỡi vào trong. Hai chiếc lưỡi tìm
lấy nhau, quấn quít. Môi lưỡi trao đổi vị nước bọt
suốt mười mấy phút đồng hồ.

Lệ Sa dứt ra mang theo sợi chỉ bạc nối dài.
Trân Ni thở hồng hộc. Thật sự, Trân Ni rất
nhớ nụ hôn này.

- Cậu...nụ hôn của cậu vẫn rất tuyệt.

Lệ Sa mĩm cười. Tay choàng qua kéo Trân
Ni vào lòng mình.

- Một năm qua tớ rất nhớ cậu. Tớ đã biết sai rồi.
Cho tớ xin lỗi.

Trân Ni im lặng. Mặt vẫn chôn trong ngực Lệ
Sa. Lệ Sa cho rằng Trân Ni không tha thứ
cho mình. Cậu ủ rũ úp mặt vào làn tóc
mềm của Trân Ni. Ở bên được giây nào hay
giây đó.

- Tôi...một năm nay cũng rất nhớ cậu. Nhớ gương
mặt cậu...

Nói đến đây, Trân Ni đưa tay vuốt ve gương mặt
của Lệ Sa.

- Nhớ cái ôm của cậu, nhớ nụ hôn, nhớ cả hơi
thở của cậu.

Trân Ni cảm nhận Lệ Sa đang dần siết
chặt vòng tay hơn. Trân Ni tay đang ôm lấy eo
Lệ Sa bất chợt luồn bên vào trong áo, bàn
tay lành lạnh vuốt ve sóng lưng của Lệ Sa.

- Nhớ cả những đêm cùng cậu không ngủ.

Trân Ni nói, động tác tay vẫn không dừng lại.
Nàng rướn người ấn môi lên cổ Lệ Sa mút
mạnh.

- Ahh...~

Những cảm giác mà Lệ Sa nhung nhớ một
năm qua bất chợt quay lại. Ăn chay cũng lâu nhỉ,
hôm nay Trân Ni chết chắc rồi.

Thoắt một cái, thân hình cao lớn của Lệ Sa
liền áp lên người Trân Ni, hai cơ thể dán sát
không kẽ hở. Lệ Sa chống tay ngắm nhìn
Trân Ni dưới thân.

- Thì ra cậu cũng giống tớ...

Lệ Sa cuối người hôn môi Trân Ni. Tất cả
nhớ nhung hôm nay sẽ gửi lại hết. Cánh môi Lệ
Sa mút lấy môi Trân Ni lúc mạnh lúc nhẹ,
đầu lưỡi mềm quấn chặt lưỡi người kia. Dòng
dịch vị Trân Ni không kịp nuốt, theo khóe môi
chảy dọc xuống cằm. Đến khi Trân Ni không thở
được, đập mấy cái vào vai thì Lệ Sa mới
dừng lại.

Lệ Sa dời xuống gặm cắn cần cổ trắng mịn
của Trân Ni, tham lam hít lấy mùi hương nhàn
nhạt trên làn da nàng. Môi Lệ Sa mút mạnh
mấy cái, lúc nhả ra liền để lại mấy dấu đỏ đỏ ái muội. Lệ Sa cắn cắn vành tai nàng. Bàn
tay luồn vào bên trong chiếc áo thun, đẩy cao cái
bra lên. Tay ôm trọn hai quả đào của nàng mạnh
mẽ xoa nắn.

- Cậu to hơn rồi nè, Ni nhỏ.

Lệ Sa thì thầm bên tai khiến Trân Ni rùng
mình. Lệ Sa biết tỏng Trân Ni rất nhạy
cảm với dâm ngữ. Trò chuyện hư hỏng khiến Trân
Ni nhanh động tình hơn hẳn khi động tay động
chân. Lệ Sa cởi bỏ chiếc áo thun vứt
xuống sàn, kế đó chiếc bra xấu số cũng yên vị
bên cạnh. Lệ Sa áp mặt vào khe rãnh ở
giữa, tay đấy hai khỏa ngực để chúng kẹp chặt
đầu cậu.

- Hưmm...tiểu bánh bao của cậu rất thơm...tớ sẽ
ở đây đến sáng mai a...

Lệ Sa chôn đầu ở đó liên tục hít ngửi. Còn
Trân Ni mặt đỏ như cà chín, lúc này nàng chỉ
muốn chui xuống đất ở một thời gian a. Tên vô lại
đó không biết ngượng hay sao chứ.

- Trân Ni, 'tụi nó' là của tớ. Chỗ này, cả chỗ này.
Tất cả đều là của tớ

Lệ Sa bóp lấy khỏa ngực của Trân Ni, kế
đó liền chạm vào môi. Rồi chậm rãi sờ soạng nơi
tư mật của nàng qua lớp quần jean dày cộp.

- Cậu không được để ai chạm...à không. Nhìn
thấy cũng không được. Tất cả của cậu đều là của
tớ.

Trân Ni đỏ mặt, càng lúc càng ngượng hơn.
Phải chi có bằng keo ở đây, nàng sẽ dán miệng
cái tên không biết xấu hổ này lại. Lệ Sa
cắn cắn mấy cái lên ngực Trân Ni, sau đó liền ở
đó ngậm mút. Như trẻ em khát sữa mẹ lâu ngày,
Lệ Sa lao vào bú mút mạnh mẽ, khỏa ngực
bên kia cũng bị nhào nặn đáng thương.

- Sa...ưmm~...từ từ thôi...~~

Trân Ni ôm lấy đầu Lệ sa. Có ai giành ăn
đâu mà gấp gáp như thế chứ.

- Mình thật sự nhớ chúng.

Lệ Sa rời ra một chút rồi lại tiếp tục ngậm
vào nhũ hoa nhô cao của Trân Ni. Ngậm bú
chưa đủ, thỉnh thoảng còn nhay cắn. Nhìn không
khác gì con sói đói lâu ngày tìm được miếng mồi
ngon. Lệ Sa chỉ dùng một tay, thoắt cái đã
khiến Trân Ni trần trụi, không mảnh vải che
thân.

- Trân Ni...

- Ưmm...hả...~

- Cậu bỏ tớ cũng gần 365 ngày rồi, tính là 365 đi.
Hôm nay sẽ làm 365 lần nhé.

Trân Ni nghe xong liền đánh mấy cái vào vai
Lệ Sa. 365 lần!? Muốn nàng chết trên
giường hay sao chứ? Đồ ham ăn này.

- Muốn giết tớ hay sao chứ...

Lệ Sa một phát cắn vào cái má phụng phịu
kia.

- Hôm nay cho cậu trả trước 5 lần. Còn 360 từ từ
rồi trả.

- Không...Không chịu...ưmm~

Trân Ni chưa kịp hoàn thành câu nói đã bị Lệ
Sa chặn lại bằng một nụ hôn.

Lệ Sa đem lưỡi mình quấn chặt lưỡi Trân
Ni, kế đó liền đưa ra ngoài mút chặt lưỡi nàng.
Toàn bộ dịch vị đều được cậu nuốt sạch. Trân
Ni bị lấy hết nước bọt thì cảm thấy miệng lưỡi
khô ran, Lệ Sa thấy thế liền tích mấy ngụm
nước bọt đem qua miệng Trân Ni. Trân Ni
định nuốt vào, rốt cuộc nuốt không kịp. Dòng dịch
vị tuôn ướt cằm cả hai.

- Hah...~

Hôn môi trao đổi vị nước bọt mà gần mười mấy
phút đồng hồ. Dứt ra, gương mặt Trân Ni liền
đỏ ửng, hô hấp không thông. Lệ Sa lưu
luyến hôn thêm một cái vào môi nàng rồi mới
dừng hẳn. Trân Ni lúc này mới sực nhớ ra, phía
bên dưới 'tiểu Ni' đã bị Lệ Sa bỏ quên.

- Sa...phía dưới...khó chịu~~

Lệ Sa bật cười. Một tay đưa xuống, chạm
vào hoa huyệt liền phát hiện đã ướt đẫm từ khi
nào. Lệ Sa nghịch ngợm lướt ngón tay lên
xuống khe rãnh xinh đẹp.

- Lâu ngày không được chăm sóc, 'tiểu Ni' đã
nhạy cảm như vậy sao hửm?

Lệ Sa đem ngón tay đặt vào mồng đốc đã
nhô ra của Trân Ni, mạnh mẽ cọ đẩy lên xuống
trái phải nhịp nhàng.

- Ahh~...Sa...ưmm ~

Trân Ni bấu lấy vai Lệ Sa. Khoái cảm ập
đến không quá đột ngột. Nhưng lâu rồi mới được
cảm giác này khiến Trân Ni bỗng có chút khẩn
trương.

- Ahh~...thật nhiều nước.

Lệ Sa đem ngón tay lấp lánh mật dịch của
mình đưa đến trước mặt Trân Ni.

- Cậu xem, cậu vừa gây ra lũ lụt đó.

Lệ Sa đút ngón tay đó vào miệng Trân Ni,
ép nàng liếm sạch. Trân Ni đỏ mặt, cảm nhận
mùi vị ngọt ngào của bản thân như tan trong
miệng. Không tự chủ cắn lấy ngón tay của Lệ
Sa.

Lệ Sa rút ngón tay ra. Lập tức vùi mặt vào
nơi đó của Trân Ni. Cậu nâng hai đùi của Trân
Ni để lên vai. Mũi cậu đưa để gần lỗ nhỏ khẽ hít
lấy.

- Hưmm... 'tiểu Ni' thật là thơm.

- Đừng nói nữa...Sa ~~

Lệ Sa rất thích chọc ghẹo Trân Ni. Kể cả
trong chuyện này vẫn thích chọc cho nàng đỏ mặt
tía tai mới chịu dừng lại trò này.

Lệ Sa đưa sóng mũi của mình chạm vào
cửa huyệt đang không ngừng rỉ nước. Trân Ni
oằn mình khi chóp mũi đã đi vào một chút bên
trong. Lệ Sa rời ra một chút. Sau đó liền
đem môi mình áp lên lỗ nhỏ khẽ mút mạnh một
cái. Toàn bộ ái dịch đều tuôn hết vào miệng cậu,
Lệ Sa tham lam nuốt sạch rồi tiếp tục lặp
lại. Chiếc lưỡi toan với vào bên trong. Đầu lưỡi
mềm ấm ma sát với nộn thịt nhạy cảm của Trân
Ni. Trân Ni ôm lấy đầu Lệ Sa đẩy sát
vào hoa huyệt mình, hông cũng khẽ nâng lên, cọ
đẩy với môi của cậu.

- Sa...ah...tớ sắp.

Lệ Sa đẩy nhanh chiếc lưỡi, liên tục đỉnh
vào những điểm nhạy cảm bên trong nàng. Đồng
thời một tay nhíu lấy hoa hạch kéo lên. Trân Ni
siết chặt tóc Lệ Sa, ngâm dài một tiếng rồi
cho ra hết mật hoa của mình. Lệ Sa nuốt
sạch không chừa một giọt. Lâu rồi mới có một lần
làm tình như thế, cơ thể Trân Ni cơ hồ hết sức
mẫn cảm. Bụng dưới vẫn co thắt, thân thể nhỏ
run lên từng hồi.

- Trân Ni hôm nay nhanh quá đó...

Lệ Sa vừa bóp lấy hai tiểu bánh bao của
nàng vừa lớn tiếng trêu chọc khiến Trân Ni càng
lúc càng ngại ngùng.

- Giờ đến tớ nào.

Lệ Sa lật lại nằm dưới Trân Ni. Trân Ni
lúc này trong đầu liền nghĩ ra đủ thứ trò để trả
đũa Lệ Sa.

Trân Ni cởi bỏ hết quần áo trên người Lệ
Sa, chỉ chừa lại cái boxer bó chặt khúc thịt kia.

- Bây giờ tớ sẽ trả thù cậu, Sa.

- Để xem cậu làm gì.

Trân Ni cuối người, môi mở ra bao lấy đỉnh
ngực đứng thẳng của Lệ Sa. Đầu lưỡi nhỏ
đây qua lại nụ hoa nhỏ, sau đó thì bú mút thật
mạnh. Trân Ni há miệng cắn mạnh một cái khiến
Lệ Sa phải hét lên.

- Sa...chiếc hộp đó cậu còn giữ không...

- Hộp? Còn chứ. Tớ sẽ đi lấy.

Lệ Sa vừa nhúc nhích. Trân Ni liền đẩy
cậu nằm xuống.

- Không cần đâu. Cậu chỉ chỗ đi. Tớ đi lấy cho.

- Ở dưới giường của tớ ấy.

Trân Ni bỏ Lệ Sa nằm trên sofa và chạy
vào phòng. Thật nhanh sau đó liền trở ra với một
chiếc hộp trên tay.

- Này Ni. Tớ nên dùng trước chứ.

- Nhưng tớ sẽ là người dùng trước, cứ tận hưởng
đi nào.

Trân Ni lôi ra trong chiếc hộp chiếc còng số 8 và
còng tay Lệ Sa lại.

- Ni...ưmm~

Lệ Sa trợn to mắt. Bởi vì Tỉnh Đào vừa
nhét chiếc quần lót của mình vào miệng Lệ
Sa. Mùi vị dịch tình ban nãy vẫn nồng đậm
trong khoang miệng cậu. Lệ Sa bỗng có chút
sợ hãi. Nhìn Trân Ni bây giờ có chút nguy
hiểm. Ngồi lên bụng Lệ Sa, Trân Ni vuốt
ve hai điểm đỏ bừng trước ngực cậu.

- Cậu sẽ bị phạt vì hôm đó dám hiểu lầm tớ, Lạp
Lệ Sa sẵn sàng đi nào.


——————————————————————

⭐️⭐️⭐️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro