Vô Đề (DaeJae)
Một câu chuyện dài và khá toxic, hãy cân nhắc trước khi đọc
.
.
.
Youngjae dựa đầu vào vai Jaebum, đôi mắt khẽ nheo lại khi cậu cười lớn với đoạn phim hài đang chiếu trên màn hình. Không gian tĩnh lặng ngoài tiếng cười phát ra từ TV, nhưng trái tim của Jaebum thì không yên tĩnh như vậy. Ngón tay anh chậm rãi gọt từng lát táo, cố gắng tạo ra một bầu không khí nhẹ nhàng cho cả hai. Đôi mắt Jaebum ẩn chứa nỗi buồn và những suy nghĩ khó nói thành lời. Anh cắt lát táo nhỏ, đưa lên miệng Youngjae, nhưng tâm trí anh thì lại xoay quanh một chủ đề khác: cuộc hôn nhân của Youngjae và Daehyun.
Youngjae vẫn chưa ly hôn. Cậu nói rằng mình cần thời gian, rằng mọi thứ cần suy nghĩ thêm, nhưng Jaebum biết lý do thực sự. Youngjae vẫn còn yêu Daehyun. Cái cách cậu ấy tránh né mỗi khi nhắc đến chuyện ly hôn, ánh mắt mơ hồ khi nghĩ về quá khứ của mình và Daehyun — tất cả những dấu hiệu đó Jaebum đều thấy rõ.
Ánh mắt Jaebum tối lại khi suy nghĩ về vị trí của mình trong cuộc đời Youngjae. Anh là người thứ ba. Cái ý nghĩ đó khiến trái tim anh nhức nhối, dù biết rằng tình cảm của mình với Youngjae là thật. Jaebum muốn là người duy nhất, muốn có Youngjae trọn vẹn, nhưng hiện tại anh chỉ là kẻ chen ngang trong cuộc hôn nhân đầy mâu thuẫn đó. Những lát táo trong tay anh dừng lại, con dao nhỏ run run trong tay khi anh không thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa.
"Jae... em định khi nào kết thúc với Daehyun?" Jaebum buộc miệng hỏi, đôi mắt cố tìm kiếm câu trả lời trong ánh mắt của Youngjae.
Youngjae bối rối dừng lại, không cười nữa. Cậu quay sang nhìn Jaebum, hơi thở ngắt quãng trong giây lát. "Jaebum, chuyện này..."
"Anh biết, anh biết em còn yêu anh ta." Jaebum cắt ngang, giọng khàn khàn và đầy nặng nề. "Nhưng anh ghét cảm giác này, Jae. Anh không muốn là người thứ ba. Anh muốn... muốn em là của anh, chỉ của anh."
Youngjae mím môi, mắt cậu lướt qua khuôn mặt Jaebum rồi nhìn xuống đĩa táo trong tay anh. "Jaebum, hiện tại em không muốn ly hôn với Daehyun."
Tim Jaebum như rơi xuống vực. Anh nghe rõ từng lời, nhưng không thể chấp nhận sự thật đó. "Vậy còn anh? Em cũng không muốn chia tay với anh đúng không?"
Youngjae gật đầu, đôi mắt cậu ánh lên chút do dự. "Đúng vậy. Em không muốn mất anh, nhưng em cũng không thể... em không thể ly hôn với Daehyun lúc này."
"Vậy nếu anh không chấp nhận được thì sao?" Jaebum hỏi, giọng khản đặc.
"Thì thôi," Youngjae thở dài, giọng bình tĩnh nhưng lạnh lẽo. "Em không thể ép buộc anh ở lại nếu anh không chịu được, Jaebum."
Jaebum sượng người, cảm giác như vừa bị đánh mạnh vào tim. Anh không biết phải nói gì. Tình yêu mà anh dành cho Youngjae quá lớn, quá mãnh liệt, khiến anh không thể bỏ cậu ấy. "Anh... xin lỗi," Jaebum thì thầm, giọng yếu ớt. "Anh sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, anh hứa."
Jaebum khẽ nắm lấy tay Youngjae, ánh mắt van nài. "Hôm nay... ở lại với anh được không? Chỉ đêm nay thôi, Jae."
Nhưng Youngjae lắc đầu. "Không được, Daehyun tối nay đi công tác về. Em phải về nhà."
Jaebum cắn chặt môi, nỗi thất vọng và buồn bã tràn ngập trong lồng ngực. Nhưng anh vẫn mỉm cười yếu ớt, buông tay Youngjae ra. "Được rồi. Anh sẽ không ép em."
Trong lòng, Jaebum tự dằn vặt bản thân, tự hỏi đến bao giờ anh mới có thể thực sự có được Youngjae, hay sẽ mãi mãi là cái bóng phía sau tình yêu cũ của cậu.
Youngjae khẽ thở dài khi nhìn thấy khuôn mặt buồn bã đến khó coi của Jaebum. Đôi mắt anh lấp lánh những nỗi buồn không giấu nổi, khiến Youngjae cũng cảm thấy hụt hẫng trong lòng. Cậu chậm rãi cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Jaebum, hy vọng rằng sự tiếp xúc ngắn ngủi sẽ xoa dịu phần nào sự tổn thương trong anh.
"Em phải đi rồi," Youngjae thì thầm, đôi mắt khẽ liếc nhìn đồng hồ trên tường.
Jaebum gật đầu, nụ cười yếu ớt vẫn còn trên môi, nhưng Youngjae biết rõ rằng trái tim của anh đang đau đớn. Cậu đứng dậy, thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi. Khi bước ra khỏi cửa, cảm giác tội lỗi và lúng túng dâng tràn trong lòng cậu. Cậu muốn ở lại, nhưng cũng không thể từ bỏ Daehyun, và điều này khiến tâm trí cậu vô cùng hỗn loạn.
Trên đường về nhà, Youngjae suy nghĩ rất nhiều. Cậu tự hỏi liệu mình đang làm đúng hay sai, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc mất cả hai người đàn ông quan trọng trong đời, trái tim cậu không thể chịu đựng được. Cậu muốn giữ lại cả Jaebum và Daehyun, dù biết rằng điều đó là ích kỷ và tồi tệ. Nhưng cảm giác yêu thương và sự gắn bó với cả hai là điều không thể chối từ. Cậu yêu Daehyun, nhưng sự hiện diện của Jaebum mang đến cho cậu một thứ mà Daehyun không thể cho được: sự an ủi và dịu dàng trong những khoảng trống cô đơn.
Bước vào nhà, Youngjae nhanh chóng lao vào phòng tắm. Cậu tắm rửa kỹ lưỡng, cố gắng rũ bỏ đi mùi hương của Jaebum. Daehyun rất thính mùi, và nếu hắn phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào khác lạ, mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối. Youngjae cẩn thận dùng sữa tắm và sau đó xịt một chút dầu thơm quen thuộc của mình. Từng động tác được thực hiện với sự lo lắng và áp lực vô hình đè nặng lên vai cậu.
Khi cậu bước ra khỏi phòng tắm, cùng với mái tóc ẩm ướt. Daehyun vừa mở cửa bước vào. Hắn vẫn mặc bộ vest đen lịch lãm, khuôn mặt điển trai lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy Youngjae, đôi mắt hắn bỗng sáng lên. Daehyun không thể kìm nén nổi cảm xúc của mình khi nhìn thấy người mà hắn vẫn coi là "em bé" đang đứng trước mặt, mái tóc ướt lòa xòa và làn da mịn màng sau khi tắm.
"Em bé của anh," Daehyun thì thầm, không nhịn được lao vào ôm lấy Youngjae từ phía sau.
Youngjae hơi giật mình, nhưng chưa kịp phản ứng thì Daehyun đã áp sát môi mình vào cổ cậu, hôn lên làn da ẩm ướt của Youngjae với sự cuồng nhiệt mà cậu đã quen thuộc. Bàn tay mạnh mẽ của Daehyun kéo cậu lại gần, giữ chặt lấy eo cậu như thể sợ rằng cậu sẽ biến mất.
"Anh nhớ em quá," Daehyun thì thầm, giọng nói trầm khàn bên tai Youngjae khiến trái tim cậu đập nhanh hơn. "Anh đã nghĩ về em suốt chuyến công tác."
Youngjae cảm nhận từng nụ hôn của Daehyun lên làn da mình, nhưng trong lòng cậu lại là một mớ cảm xúc phức tạp. Cậu vẫn yêu Daehyun, yêu sự mãnh liệt và tình cảm sở hữu của hắn, nhưng sâu trong tâm trí, hình ảnh Jaebum vẫn lẩn khuất đâu đó.
Cậu cố nén cảm xúc hỗn loạn lại, để bản thân mình đắm chìm vào vòng tay Daehyun, ít nhất là vào khoảnh khắc này.
.
.
.
Youngjae nằm cuộn tròn trong vòng tay của Daehyun, cả cơ thể mê mệt với cảm giác an toàn và quen thuộc. Họ vừa có một đêm nồng nhiệt mạnh bạo hơn bao giờ hết và từng nhịp đập của trái tim cậu hòa vào những nụ hôn và cái vuốt ve đầy sung sướng. Cậu yêu cảm giác này, yêu cách mà Daehyun làm tình với mình, yêu sự bảo vệ, yêu cái cách hắn khiến cậu cảm thấy mình là duy nhất.
Nhưng càng yêu cảm giác này bao nhiêu, Youngjae lại càng cảm thấy mình không thể xa rời người đàn ông này bấy nhiêu. Sự mâu thuẫn trong lòng cậu cứ ngày càng lớn dần. Cậu đang giữ hai mối quan hệ, và điều đó khiến cậu sống trong nỗi lo sợ bị phát hiện từng phút từng giây. Sự đan xen giữa tình yêu với Daehyun và tình cảm với Jaebum khiến lòng cậu trở nên rối bời.
Daehyun khẽ hôn lên trán cậu, đôi tay dịu dàng vuốt lưng cậu, giọng nói ấm áp vang lên, "Ngủ đi, Jae."
Youngjae khẽ thở dài, nhắm mắt lại và từ từ chìm vào giấc ngủ. Cậu gác lại những suy nghĩ lo lắng đằng sau, cho phép mình được thả lỏng trong vòng tay của người đàn ông mà cậu yêu. Trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy mình như đứa trẻ được bảo bọc, như thể không còn gì có thể chạm đến mình nữa.
Nhưng khi Youngjae dần thiếp đi, Daehyun lại mở mắt. Hắn nhẹ nhàng gỡ tay Youngjae ra khỏi người mình, cẩn thận để không làm cậu thức giấc. Daehyun ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu, ánh mắt bần thần và nặng trĩu.
Trong suốt chuyến công tác vừa qua, Daehyun đã lỡ qua lại với một người khác — một cậu thanh niên tên JunHong. Mối quan hệ giữa hắn và JunHong không chỉ dừng lại ở một lần. Mỗi lần ở bên JunHong, Daehyun đều cảm thấy mình như được trải nghiệm điều gì đó mới mẻ, điều mà hắn không tìm thấy ở Youngjae.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Daehyun vẫn biết trái tim mình thuộc về Youngjae. Hắn yêu Youngjae, si mê đến mức không thể tưởng tượng cuộc sống của mình mà không có cậu. Nhưng hắn không hiểu tại sao bản thân vẫn tìm kiếm những cảm giác lạ, vẫn muốn thử thách giới hạn của mình với một người khác. Điều đó khiến hắn cảm thấy tội lỗi, nhất là khi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp vô tội của Youngjae đang say ngủ bên cạnh.
Daehyun cảm nhận trái tim mình bị xé nát, cảm giác đau đớn vì sự không chung thuỷ của mình. Sau khi đã phản bội cậu, hắn muốn tự hành hạ mình, muốn trừng phạt bản thân vì đã phá vỡ lòng tin của người mà hắn yêu thương nhất.
Hắn thở dài, đôi mắt chứa đựng bao nhiêu mâu thuẫn. Trong lòng, Daehyun biết rằng mình phải đối mặt với sự thật, nhưng hắn lại không đủ can đảm để làm điều đó. Hắn tự hỏi, đến bao giờ mình mới có thể ngừng lại, hay sẽ mãi mãi chìm đắm trong vòng xoáy tội lỗi này.
Đúng lúc Daehyun còn chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, điện thoại hắn vang lên một âm thanh quen thuộc — chuông báo riêng mà hắn đặt cho JunHong. Tim Daehyun đập nhanh hơn, một sự căng thẳng vô hình tràn ngập trong không khí. Hắn nhìn sang Youngjae, người đang ngủ say bên cạnh, lòng không khỏi có chút áy náy và day dứt. Nhưng sự tò mò và cơn cám dỗ từ phía bên kia vẫn không ngừng réo gọi.
Daehyun mở điện thoại, tin nhắn từ JunHong hiện lên trên màn hình:
"Mai anh qua với em nhé? Em nhớ anh quá... Không chịu được nữa rồi." Câu nói kèm theo những biểu tượng cảm xúc nũng nịu của JunHong làm Daehyun cảm thấy như đang bị kéo vào hai thế giới song song.
Hắn nhìn Youngjae, khuôn mặt yên bình như một thiên thần, hoàn toàn không biết rằng người đàn ông mà cậu yêu thương đang phải vật lộn với những suy nghĩ phản bội. Daehyun nắm chặt điện thoại, cố kìm nén cảm xúc tội lỗi. Hắn không nỡ làm tổn thương Youngjae, nhưng ký ức về thân thể mềm mại và làn da trắng trẻo của JunHong cũng hiện lên rõ ràng trong đầu hắn, như một cơn lốc không thể cưỡng lại.
Sau một vài giây đấu tranh nội tâm, Daehyun quyết định trả lời JunHong, cụt lủn và lạnh lẽo:
"Mấy giờ?"
Ở bên kia, JunHong có chút bực mình trước sự hờ hững của Daehyun, nhưng cậu ta nhanh chóng đoán được rằng hắn đang ở với Youngjae, nên không muốn gây thêm rắc rối.
"Mấy giờ cũng được, chỉ cần gặp anh một chút thôi là em vui rồi."
Daehyun ngồi lặng một lúc, mắt hắn nhìn chằm chằm vào tin nhắn. Cuối cùng, hắn thở dài và nhắn lại:
"Ok, 9g tối mai."
Hắn xóa tin nhắn ngay lập tức, cùng với tất cả những bằng chứng ngoại tình còn sót lại trên điện thoại. Hành động đó khiến hắn cảm thấy lòng nặng trĩu, như thể mỗi lần xóa đi một tin nhắn, hắn lại càng lún sâu hơn vào cái vòng xoáy ghê tởm này
Daehyun thở dài, đôi mắt bần thần nhìn ra phía cửa sổ. Hắn cảm thấy bối rối và bất lực, lòng tự hỏi tại sao bản thân lại đẩy mình vào hoàn cảnh trớ trêu. Hắn yêu Youngjae, nhưng đồng thời hắn lại bị cuốn vào sự mới mẻ và kích thích mà JunHong mang lại.
Hắn biết rằng ngày mai, khi đứng trước mặt Youngjae, hắn lại phải nói dối, lại phải che giấu đi những tội lỗi của mình. Trái tim hắn như bị chia làm hai, và hắn không biết đến bao giờ mới có thể thoát ra khỏi sự mâu thuẫn đầy đau khổ này.
....
Youngjae tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon, cơ thể cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái. Cậu nhìn quanh và nhận ra rằng Daehyun không còn nằm bên cạnh nữa. Nhưng mùi thơm của đồ ăn từ nhà bếp bay lên khiến cậu mỉm cười. Daehyun luôn như vậy, từ khi họ kết hôn đến giờ, hắn luôn thức dậy sớm nấu ăn cho cậu mỗi khi có thể. Điều đó khiến lòng Youngjae vừa ấm áp, vừa day dứt.
Cậu tự hỏi bản thân, vì sao mình lại ngoại tình? Phải chăng chỉ vì Daehyun đi công tác quá nhiều, và họ ít có thời gian ở bên nhau? Hay còn lý do nào khác ẩn sâu hơn, khó nói hơn? Dù sao đi nữa, Youngjae biết rằng lòng mình đang bị kéo về hai hướng, và cậu không thể tìm ra lối thoát.
Cố giữ một nụ cười trên môi, Youngjae bước vào phòng ăn. Daehyun đang bận rộn đứng bên bếp, nấu món mà cậu thích nhất. Youngjae khẽ tiến lại gần, vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau, cảm nhận sự ấm áp của người đàn ông mà cậu vẫn yêu thương sâu sắc.
"Anh làm món em thích," Youngjae nói với một giọng hạnh phúc. Daehyun quay lại, nhìn cậu với đôi mắt dịu dàng, nhéo nhẹ mũi cậu như thường lệ.
"Ra bàn ngồi đi, tí anh mang đồ ăn ra cho," Daehyun nói, nụ cười nhẹ nhàng trên môi hắn làm Youngjae cảm thấy trái tim mình như dịu lại.
Cả hai ngồi bên nhau trong bầu không khí ấm áp. Họ cùng bón cho nhau ăn, cười đùa như những cặp vợ chồng hạnh phúc. Nhưng rồi, giữa khoảnh khắc yên bình đó, Daehyun chậm rãi lên tiếng:
"Tối nay, anh có hẹn gặp đối tác kinh doanh vào lúc 9g."
Câu nói của Daehyun khiến nụ cười trên môi Youngjae thoáng chốc tắt lịm. Trái tim cậu khẽ chùng xuống. Họ đã xa nhau mấy tháng trời, mới chỉ vừa gặp lại mà Daehyun đã lại bận rộn với công việc. Hôm nay là chủ nhật, lẽ ra họ phải dành cả ngày cho nhau, nhưng công ty và những buổi gặp gỡ đối tác lại chen vào giữa họ.
Youngjae cố giấu cảm xúc, nhưng ánh mắt buồn bã của cậu không thể che giấu được hết sự thất vọng. "Anh không có một ngày nghỉ phép nào sao? Hôm nay là chủ nhật mà..." Giọng cậu khẽ run lên, chỉ một chút thôi, nhưng đủ để Daehyun nhận ra.
Daehyun nhìn cậu với ánh mắt áy náy, cố gắng giải thích: "Chuyện kinh doanh quan trọng lắm, anh mong em hiểu. Đối tác này không thể trì hoãn được."
Youngjae chỉ ậm ừ, cố gắng mỉm cười nhưng nét buồn trên khuôn mặt cậu lại càng thấy rõ hơn. Cậu hiểu công việc của Daehyun, nhưng điều đó không ngăn được cảm giác cô đơn và buồn bã cứ dâng trào trong lòng. Cả hai đã xa nhau quá lâu, và cậu chỉ muốn có thời gian để ở cạnh hắn, không phải đối tác hay công việc.
Nhìn thấy sự buồn bã của Youngjae, Daehyun không biết phải làm sao. Hắn đặt đôi đũa xuống bàn, đứng dậy và tiến lại gần, vòng tay ôm lấy cậu thật chặt. "Anh xin lỗi," Daehyun thì thầm, vỗ nhẹ lên lưng cậu, như cố gắng xoa dịu nỗi buồn trong lòng Youngjae.
Nhưng điều mà Daehyun không thể xoa dịu được chính là cảm giác tội lỗi ngày càng lớn dần trong hắn. Hắn biết rằng buổi gặp đối tác tối nay thực chất là một cuộc hẹn với JunHong. Và việc hắn phải nói dối Youngjae, nhìn thấy cậu buồn bã mà không thể nói ra sự thật, chỉ làm cho sự dằn vặt trong lòng hắn trở nên nặng nề hơn.
Daehyun ôm Youngjae thật chặt, như thể muốn bù đắp cho những lỗi lầm mà hắn đang giấu kín. Nhưng càng ôm cậu, hắn lại càng cảm thấy mình chìm sâu hơn với sự dối trá này
.
.
.
Khi Daehyun rời đi, Youngjae cảm thấy trong lòng dâng lên một sự hậm hực khó chịu. Cậu chui vào phòng, ngồi xuống giường, và theo thói quen, mở điện thoại lên. Tin nhắn từ Jaebum đập vào mắt cậu, hàng loạt những dòng dài dằng dặc từ tối qua đến giờ. Những lời xin lỗi, hứa hẹn rằng Jaebum sẽ không nhắc đến chuyện chia tay với Daehyun nữa, và trên tất cả, là sự lặp đi lặp lại liên tục của câu "Anh nhớ em" — một cách não nề, đầy luỵ tình.
Youngjae thở dài, mắt lướt qua từng tin nhắn. Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác khó tả, sự hỗn loạn của việc bị kéo giữa hai người đàn ông. Cuối cùng, cậu nhắn lại cho Jaebum, ngắn gọn nhưng rõ ràng:
"Em muốn gặp anh."
Jaebum ở bên kia giật thót, cảm xúc dâng trào lên trong lòng anh. Ban đầu, Jaebum cứ nghĩ rằng Youngjae sẽ không muốn gặp mình trong một thời gian dài, nhất là khi Daehyun đã quay về. Nhưng bây giờ, khi nhận được lời mời từ Youngjae, trái tim anh không khỏi vui sướng. Anh nhanh chóng trả lời cậu:
"Anh qua đón em ngay."
Jaebum không chần chừ, lập tức lái ô tô đến chỗ Youngjae, nhưng dĩ nhiên, anh cũng phải cẩn trọng. Khi đến gần nhà Youngjae, Jaebum dừng cách ba ngôi nhà. Anh không muốn Daehyun thấy xe của mình xuất hiện trước nhà qua camera giám sát. Nếu Daehyun phát hiện ra có một chiếc ô tô lạ đến đón Youngjae ngay sau khi hắn rời đi, rắc rối sẽ không chỉ dừng lại ở sự nghi ngờ.
Youngjae bước ra khỏi nhà, lững thững đi bộ về phía xe của Jaebum. Khuôn mặt cậu mang nét u ám, không có chút niềm vui nào. Jaebum vừa nhìn thấy đã đoán ngay được rằng nguyên nhân khiến cậu khó chịu chính là Daehyun. Lòng anh nhói lên khi thấy Youngjae trong trạng thái như vậy, nhưng cũng không khỏi có chút hài lòng âm thầm, vì điều đó có nghĩa là cậu vẫn tìm đến anh khi cảm thấy thất vọng trong mối quan hệ với Daehyun.
Youngjae bước vào xe, đóng cửa lại mà không nói lời nào. Jaebum nhìn cậu với ánh mắt lo lắng nhưng không hỏi gì, chỉ lái xe đi. Không khí trong xe thoáng chốc trở nên im lặng, chỉ có tiếng động cơ vang lên. Nhưng Jaebum không muốn để mọi thứ cứ như vậy.
"Em ổn chứ?" Jaebum khẽ hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự quan tâm.
Youngjae nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt cậu mệt mỏi. "Không hẳn..." Cậu đáp, giọng nói lơ đãng. "Daehyun lại bận công việc... Anh ấy vừa về mà tối nay lại phải đi gặp đối tác."
Jaebum khẽ gật đầu, cảm giác khó chịu trong lòng dâng lên. Anh không thể không cảm thấy tức giận thay cho Youngjae, nhưng lại biết mình không thể nói gì quá nhiều, vì mối quan hệ giữa họ vốn đã phức tạp.
"Anh ở đây với em, bất cứ khi nào em cần," Jaebum nói nhỏ, mắt vẫn dán vào con đường trước mặt.
Chiếc xe lăn bánh êm ái trên con đường vắng, ánh đèn từ phố xá lấp lánh chiếu qua cửa kính. Youngjae ngồi bên cạnh Jaebum, ánh mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trí cậu đầy những suy nghĩ mông lung và bế tắc. Khi xe chạy đến gần một khách sạn 5 sao nổi bật giữa khu phố, Youngjae liếc mắt nhìn về phía đó, rồi bất ngờ quay sang Jaebum.
"Anh muốn làm tình không?" Câu hỏi vang lên đột ngột, phá vỡ không gian im lặng trong xe. Youngjae hỏi với giọng đều đều, nhưng bên trong cậu, cảm xúc hỗn loạn như một cơn bão đang dâng lên. Cậu không biết tại sao mình lại thốt ra lời đó, có lẽ là để giải tỏa cảm giác bất mãn, trống rỗng mà Daehyun đã bỏ lại sau lưng.
Jaebum thoáng giật mình, tim anh đập nhanh hơn. Anh không ngờ Youngjae sẽ nói như vậy, nhưng khẽ đáp lại một cách chân thành: "Có."
Cậu chỉ vào khách sạn 5 sao đó. Không cần suy nghĩ thêm, Jaebum từ từ lái xe vào bãi đỗ. Cả hai bước xuống xe, không khí căng thẳng và hồi hộp bao trùm lấy họ. Họ tiến vào sảnh khách sạn xa hoa, bước chân của Youngjae hơi ngập ngừng khi cậu bước vào không gian trang trọng. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ bước vào đây với Jaebum theo cách này.
Nhưng rồi, tất cả cảm xúc ấy lập tức bị cuốn phăng khi cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía quầy lễ tân. Youngjae sững người lại, cảm giác như thời gian ngừng trôi. Đứng ngay đó, rõ ràng trước mắt cậu, là Daehyun. Hắn không đi một mình — hắn đang nắm tay một người con trai trẻ trung, dáng người cao ráo và làn da trắng sáng, không ai khác ngoài JunHong.
Cả cơ thể Youngjae như đông cứng lại. Tim cậu đập mạnh và không thể thốt ra lời nào, miệng khô khốc. Cậu chỉ có thể đứng đó, nhìn Daehyun với sự bàng hoàng không thể tin được. Daehyun, người mà cậu yêu thương, người mà cậu vừa cố gắng duy trì mối quan hệ — giờ lại đứng trước mặt cậu, nắm tay một người khác một cách tình tứ ngay tại khách sạn.
Jaebum cũng sững sờ không kém, đôi mắt anh nhìn từ Daehyun sang Youngjae, cố gắng xử lý tình huống. Anh có thể cảm nhận được sự tổn thương sâu sắc từ Youngjae, nhưng anh cũng không thể phủ nhận trong lòng mình một chút nhẹ nhõm lạ lùng. Ít nhất, Daehyun không còn là người hoàn hảo mà Youngjae luôn giữ trong tim nữa.
Daehyun chợt quay lại, và đôi mắt hắn chạm phải ánh nhìn của Youngjae. Trong giây phút đó, cả hai đều không thể trốn tránh sự thật nữa. Những lời dối trá, những hành động phản bội — tất cả đều đã bị phơi bày giữa không gian lạnh lẽo của khách sạn xa hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro