Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Toxic

Mình đặt tên fic này là toxic bởi vì nó thật sự rất rất toxic YoungJae sẽ rất tệ theo đúng nghĩa, nó là liên quan đến ''Một chút rối ren'' nếu câu chuyện đi theo hướng khác thì mọi thứ sẽ như nào?

.
.
.

Nếu Youngjae chọn Jaebum, đó chắc chắn là một cú sốc lớn đối với Daehyun. Anh đã dành cho Youngjae tất cả tình yêu và sự tin tưởng, và việc Youngjae quyết định chọn một người khác sẽ để lại một vết thương sâu trong trái tim anh.

---

Khi Youngjae cuối cùng nói với Daehyun rằng cậu đã quyết định chọn Jaebum, Daehyun chỉ đứng lặng nhìn cậu, cảm giác như thế giới của anh đang sụp đổ. Anh cố gắng nắm bắt những từ mà Youngjae vừa nói, nhưng chúng cứ lơ lửng trong không gian, như thể anh không thể hiểu nổi.

"Em... chọn Jaebum?" Daehyun hỏi lại, giọng anh gần như thì thầm, không tin vào điều mình vừa nghe.

Youngjae gật đầu, ánh mắt cậu đầy nỗi buồn và sự đau khổ. "Em xin lỗi, Daehyun. Em không muốn làm tổn thương anh, nhưng em không thể phủ nhận cảm xúc của mình. Em đã cố gắng hết sức để giữ cho mọi thứ không đi đến mức này, nhưng trái tim em... nó đã chọn Jaebum."

Daehyun cảm thấy một cơn đau nhói trong lồng ngực. Anh đã luôn tin rằng tình yêu giữa họ đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi thứ. Nhưng giờ đây, khi Youngjae đứng trước mặt anh và thừa nhận rằng cậu đã chọn người khác, mọi hy vọng trong anh dường như tan biến.

Sau một khoảng lặng dài, Daehyun nở một nụ cười buồn. "Anh hiểu rồi, Youngjae. Nếu đó là quyết định của em, anh sẽ tôn trọng. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không đau. Anh không biết liệu mình có thể tha thứ cho em ngay lúc này, nhưng anh biết mình phải buông tay."

Youngjae nhìn Daehyun, đôi mắt cậu ngấn lệ. "Daehyun, anh là một người tuyệt vời. Em rất biết ơn vì đã có anh trong cuộc đời mình. Nhưng... em xin lỗi vì em không thể tiếp tục con đường này với anh."

Daehyun gật đầu, giọng nói của anh trầm thấp và đầy cay đắng. "Anh hiểu. Chúc em hạnh phúc, Youngjae. Và hy vọng rằng em sẽ không hối hận về quyết định này."

Sau khi Youngjae rời đi, Daehyun chìm đắm trong nỗi cô đơn. Anh mất một khoảng thời gian dài để có thể vượt qua sự mất mát này. Những ký ức về Youngjae vẫn luôn ở lại trong tâm trí anh khiến anh đau đớn không nguôi..

.
.

Khi Youngjae thông báo với Jaebum rằng cậu đã chọn anh, Jaebum thoạt đầu không thể tin vào tai mình. Trái tim anh đập mạnh, một cảm giác hân hoan tràn ngập, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng xen lẫn. Đây là điều mà anh đã khao khát, nhưng lại không dám mơ đến, vì anh biết Youngjae đã có Daehyun – một mối tình sâu đậm và bền vững.

Họ đang đứng ở một góc yên tĩnh trong quán cà phê nơi họ thường gặp nhau, ánh sáng buổi chiều mờ dần qua cửa sổ. Jaebum nhìn Youngjae, đôi mắt anh ánh lên sự pha trộn giữa niềm vui và sự bất an. "Em... em thật sự đã chọn anh sao?" Jaebum hỏi, giọng nói của anh vừa ngạc nhiên vừa không dám tin.

Youngjae gật đầu, ánh mắt cậu đượm buồn nhưng cũng kiên định. "Vâng, Jaebum. Em đã suy nghĩ rất nhiều. Dù biết rằng quyết định này có thể khiến DaeHyun tổn thương, nhưng em không thể phủ nhận tình cảm của mình. Em muốn cho chúng ta một cơ hội."

Jaebum cảm thấy một làn sóng cảm xúc dâng trào trong lòng. Anh nắm lấy tay Youngjae, đôi bàn tay của họ đan vào nhau, cảm nhận được sự ấm áp từ đôi tay nhỏ nhắn ấy. "Youngjae, anh không biết phải diễn tả thế nào... nhưng anh rất hạnh phúc vì em đã chọn anh. Anh hứa sẽ trân trọng em và sẽ không để em phải hối tiếc vì đã đưa ra quyết định này."

Nhưng đồng thời, Jaebum cũng không thể ngăn mình lo lắng về Daehyun – người bạn trai cũ của Youngjae và cũng là người mà anh rất tôn trọng. "Nhưng... còn Daehyun thì sao? Anh ấy sẽ rất đau lòng, đúng không?" Jaebum hỏi, trong giọng nói của anh là sự áy náy.

Youngjae khẽ gật đầu, ánh mắt cậu chùng xuống. "Daehyun chắc chắn sẽ rất tổn thương. Em không muốn làm anh ấy đau, nhưng em cũng không thể sống giả dối với bản thân mình. Em hy vọng rằng, với thời gian, Daehyun sẽ hiểu và tìm được hạnh phúc mới."

Jaebum kéo Youngjae vào lòng, ôm chặt cậu như muốn bảo vệ cậu khỏi mọi sóng gió. "Anh sẽ luôn ở bên em, Youngjae. Anh biết con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng anh tin rằng chúng ta có thể vượt qua mọi khó khăn. Chỉ cần em luôn ở bên cạnh anh."

Youngjae tựa đầu vào ngực Jaebum, cảm nhận sự ấm áp và an toàn từ người đàn ông mà cậu đã chọn. Dù lòng cậu vẫn còn nhiều nỗi lo âu và hối tiếc, nhưng cậu biết rằng đây là quyết định của mình, và cậu sẵn sàng đối mặt với mọi hệ quả.

Trong lòng Jaebum, niềm vui và hạnh phúc vẫn tràn ngập, nhưng anh cũng biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu. Họ sẽ phải cùng nhau đối mặt với quá khứ, với những vết thương chưa lành, và với tương lai không thể đoán trước. Nhưng với Youngjae bên cạnh, Jaebum tin rằng anh có thể vượt qua tất cả, và anh sẵn sàng đặt cược cả trái tim mình vào tình yêu này.

.
.

Sau khi Youngjae quyết định chọn Jaebum, cả hai cố gắng xây dựng mối quan hệ mới, nhưng mọi thứ không suôn sẻ như họ từng hy vọng. Ban đầu, mọi thứ dường như ổn định. Jaebum dành mọi tình cảm và sự quan tâm cho Youngjae, còn Youngjae cố gắng sống trọn vẹn với lựa chọn của mình. Nhưng theo thời gian, những cảm xúc không thể lấp đầy dần dần trỗi dậy trong lòng Youngjae.

Mỗi ngày trôi qua, Youngjae nhận ra rằng, dù Jaebum có tốt đến đâu, sự hiện diện của anh không thể thay thế hoàn toàn Daehyun trong trái tim cậu. Cậu bắt đầu nhớ về những kỷ niệm với Daehyun – những khoảnh khắc giản dị nhưng tràn đầy hạnh phúc. Dù cố gắng bao nhiêu, Youngjae vẫn không thể ngừng nghĩ về Daehyun.

Một buổi tối nọ, khi Jaebum đã đi làm thêm giờ, Youngjae ngồi một mình trong căn hộ. Không gian yên tĩnh khiến những suy nghĩ về Daehyun trở nên quá đỗi mạnh mẽ. Cảm giác day dứt, tiếc nuối tràn ngập trong lòng cậu. Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm, Youngjae quyết định làm điều mà cậu biết rằng không nên – cậu quyết định đi gặp Daehyun.

Youngjae biết rõ rằng đây không phải là một quyết định dễ dàng và có thể gây tổn thương cho cả ba người. Nhưng trái tim cậu khao khát được gặp lại Daehyun, dù chỉ là để nói một vài lời chưa nói, để thấy anh lần nữa và biết rằng anh vẫn ổn.

---

Đêm đó, Youngjae đứng trước cửa căn hộ của Daehyun, nơi cậu từng gọi là nhà. Cậu do dự một lúc, không chắc liệu mình có nên gõ cửa hay không. Nhưng trước khi cậu kịp suy nghĩ lại, cánh cửa đã mở ra – và Daehyun xuất hiện trước mặt cậu, ngạc nhiên và cũng không kém phần xúc động.

"Youngjae... Em đang làm gì ở đây?" Daehyun hỏi, giọng anh pha lẫn giữa ngạc nhiên và lo lắng.

Youngjae nhìn Daehyun, trái tim cậu như thắt lại. "Daehyun, em xin lỗi vì đã đến đây mà không báo trước. Em... em không thể ngừng nghĩ về anh. Em biết em đã chọn Jaebum, nhưng em vẫn không thể quên anh. Em không biết mình đang tìm kiếm điều gì khi đến đây, nhưng em chỉ muốn gặp anh."

Daehyun im lặng một lúc, cố gắng nắm bắt cảm xúc của mình. Anh đã từng nghĩ rằng mình có thể quên đi Youngjae, rằng thời gian sẽ giúp anh chữa lành. Nhưng bây giờ, khi Youngjae đứng ngay trước mặt anh, những vết thương cũ lại nhói lên trong lòng.

"Youngjae, anh không biết phải nói gì..." Daehyun thở dài, mắt anh đầy mâu thuẫn. "Anh đã cố gắng chấp nhận rằng em không còn thuộc về anh nữa. Nhưng giờ em đến đây, nói với anh những điều này... Em có biết điều đó khiến anh đau lòng như thế nào không?"

Youngjae cắn môi, nước mắt lưng tròng. "Em biết, và em rất xin lỗi, Daehyun. Em không nên đến đây, nhưng em không thể kháng cự lại cảm xúc của mình. Em nhớ anh, nhớ tất cả mọi thứ về chúng ta."

Daehyun nhìn sâu vào mắt Youngjae, đôi mắt anh tràn đầy cảm xúc phức tạp. "Youngjae, nếu em còn yêu anh, thì tại sao em lại chọn Jaebum? Tại sao em không quay lại khi chúng ta vẫn còn cơ hội?"

Youngjae rơi nước mắt, lòng cậu đầy những sự dằn vặt. "Em cũng không biết, Daehyun. Em đã nghĩ rằng em có thể tìm được hạnh phúc với Jaebum, rằng em sẽ quên được anh. Nhưng em đã sai. Em không thể quên anh, không thể ngừng yêu anh."

Cả hai chìm trong sự im lặng nặng nề. Thời gian như ngừng lại, và trong khoảnh khắc ấy, cả Daehyun lẫn Youngjae đều cảm nhận được sự mất mát mà họ đã trải qua.

Cuối cùng, Daehyun thở dài, mắt anh dịu lại. "Youngjae, anh không biết liệu chúng ta có thể quay lại như trước không. Nhưng anh biết rằng em phải thành thật với chính mình và với Jaebum. Em không thể giữ chân mình ở hai nơi cùng lúc. Em cần phải đưa ra quyết định dứt khoát."

Youngjae gật đầu, nước mắt vẫn chảy dài trên má. "Em biết, Daehyun. Em sẽ phải đối mặt với những gì em đã gây ra, và em sẽ không trốn tránh nữa."

Daehyun tiến tới, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Youngjae. "Dù em chọn con đường nào, anh chỉ mong em sẽ hạnh phúc. Và nếu con đường đó không có anh, anh cũng sẽ tôn trọng điều đó. Nhưng Youngjae, đừng lạc lối trong chính trái tim mình."

Youngjae nhìn Daehyun, cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu vẫn còn trong ánh mắt anh. Cậu biết rằng cậu phải đối diện với sự thật – dù điều đó có nghĩa là phải tổn thương Jaebum và đối diện với những hậu quả của quyết định đã đưa ra.

---

Jaebum trở về nhà sau một ngày làm việc dài, mệt mỏi. Anh mong đợi sẽ thấy Youngjae ở đó, như mọi khi, nhưng lần này căn hộ lại im ắng một cách bất thường. Không có tiếng nhạc, không có ánh sáng ấm áp từ phòng khách, và quan trọng nhất là không có bóng dáng của Youngjae.

Jaebum gọi tên cậu, nhưng không có tiếng trả lời. Anh kiểm tra khắp nơi trong căn hộ, từ phòng khách đến phòng ngủ, nhưng tất cả đều trống rỗng. Sự im lặng lạnh lẽo bao trùm lên mọi thứ, như thể cậu đã biến mất khỏi cuộc đời anh.

Ngồi xuống ghế sofa, Jaebum cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng một cảm giác bất an dâng lên trong lòng anh. Dù không muốn thừa nhận, Jaebum đã có cảm giác về điều này từ lâu. Anh nhớ lại những lần Youngjae bất chợt im lặng khi họ nói chuyện, những ánh mắt xa xăm khi cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, và đặc biệt là những lần trong giấc ngủ, Youngjae đã vô thức gọi tên Daehyun.

Jaebum đã cố gắng phớt lờ tất cả, tự nhủ rằng đó chỉ là những cảm giác tạm thời, rằng tình yêu của họ sẽ vượt qua mọi khó khăn. Nhưng giờ đây, khi Youngjae không còn ở đây, Jaebum không thể dối mình thêm nữa. Sự thật đau lòng mà anh đã cố tránh né từ lâu giờ đây hiện rõ ràng hơn bao giờ hết.

---

Anh ngồi đó, trong bóng tối, và bắt đầu hình dung về nơi mà Youngjae có thể đã đến. Có lẽ cậu đã đi gặp Daehyun – người mà trái tim cậu chưa bao giờ thực sự buông bỏ. Ý nghĩ đó khiến trái tim Jaebum như bị bóp nghẹt. Dù yêu Youngjae đến đâu, anh cũng không thể phủ nhận sự thật rằng cậu chưa bao giờ hoàn toàn thuộc về mình.

Jaebum nhớ lại những ngày đầu tiên của họ – những khoảnh khắc ngọt ngào khi cậu nói rằng sẽ chọn anh. Nhưng giờ đây, những lời hứa đó dường như tan biến như sương mù. Tình yêu mà anh từng hy vọng sẽ mang lại hạnh phúc giờ đây chỉ còn lại nỗi đau và sự day dứt.

Anh đã cố gắng hết sức để trở thành người mà Youngjae có thể dựa vào, để làm cho cậu hạnh phúc. Nhưng cuối cùng, Jaebum nhận ra rằng tình yêu không thể chỉ đến từ một phía. Nếu Youngjae không thể buông bỏ quá khứ với Daehyun, thì anh cũng không thể giữ chặt cậu trong một mối quan hệ đầy dối trá và mâu thuẫn.

Jaebum biết rằng mình cần phải đưa ra quyết định. Anh không thể tiếp tục sống trong sự đau đớn và lừa dối này nữa. Dù yêu Youngjae đến đâu, anh cũng phải buông tay, để cậu tìm lại hạnh phúc thực sự của mình – dù hạnh phúc đó có thể không phải là anh.

---

Khi Youngjae quay về căn hộ vào đêm muộn, cậu thấy Jaebum ngồi một mình trong bóng tối. Ánh mắt của Jaebum trầm lắng, không còn sự ấm áp như mọi khi. Cậu cảm nhận được sự lạnh lẽo và xa cách trong không khí.

"Jaebum, em..." Youngjae lúng túng, không biết phải nói gì.

Jaebum nhìn cậu, đôi mắt anh đầy nỗi buồn nhưng cũng có sự kiên quyết. "Em đã đi gặp Daehyun, phải không?"

Youngjae im lặng, không thể trả lời. Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Jaebum thở dài, ánh mắt anh dịu lại nhưng vẫn chứa đựng nỗi đau sâu sắc. "Anh biết từ lâu rồi, Youngjae. Anh biết em vẫn luôn nhớ đến cậu ấy, ngay cả trong giấc mơ. Anh đã cố gắng, cố gắng để giữ em lại, để khiến em hạnh phúc... nhưng có lẽ anh đã sai."

Youngjae nhìn xuống, nước mắt bắt đầu chảy. "Jaebum, em xin lỗi. Em thật sự không muốn làm anh đau..."

Jaebum cắt ngang lời cậu, giọng anh nhẹ nhàng nhưng cứng rắn. "Youngjae, anh yêu em, nhưng anh không thể giữ em lại nếu trái tim em không thuộc về anh. Anh không thể sống trong sự giả dối này nữa, và anh nghĩ em cũng vậy."

Youngjae rơi nước mắt, không thể nói nên lời. Cậu biết rằng Jaebum đúng, và rằng họ đã đi đến điểm mà không còn đường quay lại nữa.

Jaebum đứng dậy, tiến tới và nhẹ nhàng ôm lấy Youngjae lần cuối. "Em hãy đi tìm hạnh phúc của mình, Youngjae. Nếu đó là Daehyun, thì anh hy vọng em sẽ tìm được bình yên bên cậu ấy. Anh sẽ buông tay, vì cả hai chúng ta đều xứng đáng với một tình yêu chân thật."

Youngjae ôm chặt lấy Jaebum, cảm nhận nỗi đau và sự giải thoát trong lời nói của anh. Cậu biết rằng đây là kết thúc của một chương trong cuộc đời mình, và cũng là khởi đầu của một chương mới – dù không biết nó sẽ dẫn cậu đến đâu.

Khi buông Jaebum ra, Youngjae nhìn anh qua làn nước mắt. "Cảm ơn anh, Jaebum... Em xin lỗi vì đã không thể yêu anh trọn vẹn như anh xứng đáng."

Jaebum mỉm cười buồn bã. "Không sao đâu, Youngjae. Em hãy đi đi. Chúng ta đều sẽ ổn thôi."

Và thế là, trong đêm tối, Youngjae rời khỏi căn hộ – mang theo nỗi đau và sự giải thoát của cả hai người. Cậu không biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước, nhưng cậu biết rằng ít nhất, cậu đã đối mặt với sự thật.

Youngjae rời khỏi căn hộ của Jaebum, trái tim cậu nặng trĩu với sự dằn vặt và đau đớn. Mỗi bước chân như mang theo hàng ngàn cảm xúc hỗn loạn, từ nỗi buồn cho đến sự hối tiếc sâu sắc. Cậu biết rằng cậu đã gây tổn thương cho Jaebum, và điều đó sẽ luôn là một vết sẹo trong lòng cậu. Nhưng cậu cũng biết rằng mình không thể tiếp tục sống trong sự giả dối nữa. Cậu cần phải đối mặt với cảm xúc thật của mình – và điều đó dẫn cậu quay trở lại với Daehyun.

Màn đêm bao trùm lên thành phố, và Youngjae cảm thấy như đang chìm trong bóng tối của chính mình. Đứng trước cửa căn hộ của Daehyun lần nữa, Youngjae do dự. Liệu Daehyun có chấp nhận cậu quay lại không? Liệu anh có tha thứ cho những sai lầm mà cậu đã gây ra? Cậu không biết câu trả lời, nhưng cậu biết rằng mình không thể bỏ lỡ cơ hội để sửa chữa sai lầm này.

Cậu đưa tay gõ cửa, từng tiếng gõ vang lên trong không gian yên tĩnh, như thể gõ vào trái tim đang rối bời của chính mình. Cánh cửa mở ra, và Daehyun xuất hiện, ánh mắt anh ngạc nhiên và lẫn chút bối rối khi thấy Youngjae quay lại căn hộ của anh sau vài giờ

"Youngjae..." Daehyun gọi tên cậu, giọng anh trầm lặng nhưng đầy cảm xúc.

Youngjae nhìn vào đôi mắt của Daehyun, nơi từng chứa đựng sự ấm áp và tình yêu mà cậu đã lạc mất. Nước mắt bắt đầu tràn xuống gương mặt cậu, không thể kiềm chế được. "Daehyun... em xin lỗi. Em đã sai, rất sai khi rời bỏ anh. Em biết rằng em không xứng đáng được anh tha thứ, nhưng em không thể sống mà không có anh. Em... em rất nhớ anh."

Daehyun đứng lặng, trái tim anh như bị đè nặng bởi những lời nói của Youngjae. Anh đã nghĩ rằng mình có thể vượt qua nỗi đau này, rằng anh có thể buông bỏ và tiếp tục cuộc sống của mình. Nhưng giờ đây, khi Youngjae đứng trước mặt anh, khóc nức nở và cầu xin sự tha thứ, mọi cảm xúc trong anh trỗi dậy một cách mãnh liệt.

"Youngjae..." Daehyun thở dài, giọng anh dịu đi. "Anh đã rất đau khi em rời bỏ anh. Anh đã nghĩ rằng em đã tìm thấy hạnh phúc của mình, và rằng anh chỉ là quá khứ mà em muốn quên đi."

Youngjae lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi. "Không, Daehyun, không bao giờ. Anh không phải là quá khứ, anh là hiện tại và tương lai của em. Em đã lạc lối, nhưng em nhận ra rằng em không thể sống thiếu anh. Làm ơn... hãy tha thứ cho em."

Daehyun nhìn Youngjae, lòng anh đầy mâu thuẫn. Anh yêu cậu, điều đó không thể phủ nhận, nhưng vết thương trong lòng anh vẫn còn đó. Anh đã từng nghĩ rằng tình yêu của họ đủ mạnh để vượt qua mọi thứ, nhưng sự phản bội của Youngjae đã làm anh hoài nghi điều đó.

Nhưng nhìn thấy Youngjae trong tình cảnh này – chân thành và đau đớn, anh không thể không cảm nhận được nỗi đau mà cậu đã trải qua. Anh biết rằng cả hai đều đã mắc sai lầm, và rằng tình yêu đôi khi cũng cần sự tha thứ.

Daehyun tiến tới, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt Youngjae. "Youngjae, anh không biết liệu chúng ta có thể trở lại như trước không. Nhưng nếu em thật lòng muốn sửa sai, anh sẵn sàng cho chúng ta một cơ hội. Anh vẫn yêu em, và có lẽ tình yêu đó sẽ giúp chúng ta vượt qua tất cả."

Youngjae nhìn Daehyun qua làn nước mắt, trái tim cậu như được giải thoát khỏi gánh nặng khủng khiếp. "Cảm ơn anh, Daehyun. Em sẽ không bao giờ làm anh tổn thương nữa. Em hứa."

Daehyun kéo Youngjae vào lòng, ôm chặt cậu như muốn bảo vệ cậu khỏi mọi sóng gió của cuộc đời. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều cảm nhận được rằng tình yêu của họ, dù đã trải qua nhiều thử thách, vẫn còn mạnh mẽ. Và dù tương lai có thế nào, họ biết rằng chỉ cần ở bên nhau, mọi thứ đều có thể vượt qua.

.
.

quá là toxic :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro