Thái Tử Phi (Phần Hai)
Sau khi trở về nước, Anh Nhi lập tức vào cung, quỳ trước mẫu hậu và phụ vương để thú nhận mọi việc. Cô kể lại câu chuyện từ việc cô bỏ trốn khỏi cuộc tuyển tú, đến việc ca ca của mình, Hữu Anh Tại, phải cải trang thành nữ nhân và trở thành Thái tử phi của Trịnh Đại Hiền. Nghe đến đây, hoàng hậu không giấu nổi sự lo lắng, còn hoàng thượng thì trầm ngâm, ánh mắt lấp lánh nỗi suy tư.
Hoàng hậu nhẹ nhàng hỏi: "Anh Nhi, con có biết việc làm này của con đã đẩy ca ca con vào tình thế khó xử như thế nào không? Hữu Anh Tại vốn là thái tử, người thừa kế ngai vàng của đất nước này. Nếu chuyện này lộ ra, nước Đại Vương sẽ không chỉ nghi ngờ mà còn có thể dùng điều đó để ép buộc chúng ta."
Anh Nhi cúi đầu, nghẹn ngào: "Mẫu hậu, con biết. Con thực sự xin lỗi. Nhưng thái tử bên đó... hắn không quan tâm đến việc ca ca con là nam hay nữ. Hắn yêu thương ca ca, thậm chí còn quyết bảo vệ anh ấy trước mọi thứ."
Hoàng thượng lúc này mới cất giọng, nhưng lời nói của ông mang nặng sự lo âu. "Hữu Anh Tại là thái tử của đất nước này. Ta đã dự định trao ngôi vị lại cho nó. Nhưng giờ đây, nếu con trai ta bị phát hiện cải trang thành nữ nhân và gả vào nước láng giềng, sự việc sẽ không đơn giản. Chúng ta sẽ mất đi sự tín nhiệm không chỉ trong hoàng tộc mà còn cả bá tánh."
Ông nhìn về phía hoàng hậu, rồi khẽ thở dài. "Có lẽ ta phải phái sứ giả đến nước Đại Vương, thương lượng với thái tử Trịnh Đại Hiền. Không thể để mọi chuyện đi quá xa được."
Khi tin tức về sứ giả đến nước Đại Vương được truyền đi, Trịnh Đại Hiền không hề ngạc nhiên. Hắn đã lường trước mọi chuyện, nhưng điều đó không làm thay đổi quyết tâm của hắn. Hắn gặp sứ giả trong một bầu không khí trang trọng nhưng căng thẳng. Vị sứ giả, sau khi trình bày mọi ý kiến từ phía hoàng tộc nước Triều Dương, thận trọng nói:
"Thái tử Trịnh Đại Hiền, xin ngài hiểu rõ tình thế khó khăn của hai nước. Nếu người dân nước Đại Vương biết rằng thái tử phi của ngài thật ra là một nam nhân, lại còn là thái tử của nước láng giềng, thì sẽ có những hậu quả không lường trước được. Hoàng thượng và hoàng hậu của chúng tôi mong ngài xem xét kỹ lưỡng."
Trịnh Đại Hiền không hề nao núng, giọng nói của hắn đầy cương nghị: "Ta hiểu những lo lắng của các ngươi. Nhưng các ngươi hãy về nói với hoàng thượng và hoàng hậu của mình rằng, chuyện của ta và Hữu Anh Tại không liên quan đến họ. Ta đã quyết định, và sẽ không thay đổi. Dù Hữu Anh Tại là thái tử hay là ai, ta sẽ bảo vệ người mà ta yêu thương."
Vị sứ giả hơi khựng lại, nhưng vẫn cố gắng thuyết phục: "Nhưng thưa ngài, nếu người dân của ngài biết chuyện này, nhất là hoàng thượng và hoàng hậu, liệu họ có đồng tình không? Điều này có thể gây ra rắc rối lớn trong hoàng tộc nước Đại Vương."
Đại Hiền bình tĩnh trả lời, ánh mắt kiên định: "Ta sẽ lên ngôi vua sớm thôi. Khi đó, mọi quyết định thuộc về ta. Không ai có thể can thiệp vào chuyện của ta và thái tử phi. Nếu Hữu Anh Tại muốn, ta sẽ trả lại cho em ấy danh phận thật sự. Nhưng ta biết rõ em ấy không hề mong muốn ngai vàng đó. Điều duy nhất em ấy muốn là sự yên bình, và ta sẽ mang điều đó đến cho Anh Tại"
Từ sau cuộc gặp gỡ với sứ giả, Đại Hiền càng thêm kiên quyết trong tình yêu và bảo vệ Hữu Anh Tại. Hắn hiểu rằng việc che giấu thân phận của cậu sẽ không thể kéo dài mãi mãi, nhưng hắn sẵn sàng đối mặt với mọi thách thức. Với Đại Hiền, không có gì quan trọng hơn việc bảo vệ người mà hắn yêu, dù cho đó có là nam nhân hay không.
Trong tẩm cung, khi trở về gặp Hữu Anh Tại, hắn không thể giấu nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt mình. Hắn tiến lại gần cậu, khẽ đặt tay lên vai cậu, giọng nói dịu dàng: "Anh Tại, ta sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em. Ta sẽ đối mặt với mọi khó khăn, chỉ cần em ở bên cạnh ta."
Hữu Anh Tại, mặc dù lòng vẫn còn nặng trĩu những suy nghĩ, nhưng khi nhìn vào ánh mắt kiên định của Đại Hiền, cậu biết rằng tình yêu của họ sẽ là động lực mạnh mẽ giúp họ vượt qua mọi khó khăn phía trước. "Đại Hiền," cậu khẽ thở dài, "ta không mong muốn ngai vàng, cũng không muốn đất nước ta gặp rắc rối vì ta. Nhưng nếu ta ở lại bên ngài, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn."
Đại Hiền mỉm cười, siết chặt tay Hữu Anh Tại hơn, ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm: "Ta đã nói rồi, dù phức tạp thế nào, ta sẽ giải quyết. Chỉ cần em ở bên ta, mọi chuyện khác đều không quan trọng."
.
.
Ngày Trịnh Đại Hiền chính thức lên ngôi hoàng đế, cả triều đình và bá tánh đều đổ dồn ánh mắt về cung điện. Sự kiện long trọng này không chỉ đánh dấu sự thay đổi quyền lực mà còn mở ra một chương mới cho cuộc đời của Hữu Anh Tại. Từ một thái tử phi, giờ đây cậu đã trở thành hoàng hậu. Tuy nhiên, việc cậu là nam nhân không còn có thể che giấu mãi.
Càng ngày, những lời đồn đại trong cung dần lan truyền. Một số nô tỳ và thái giám bắt đầu xì xào, đặc biệt là mỗi khi hoàng hậu tắm rửa hoặc thay y phục, cậu luôn tự mình làm mà không để ai chạm vào. Những lời đồn về thân phận thật sự của hoàng hậu bắt đầu nảy nở và lan xa khắp cung cấm.
Để ngăn chặn mọi việc đi quá xa và giữ vững uy tín của hoàng gia, ngay sau khi đăng quang, Hoàng đế Đại Hiền đã quyết định công khai sự thật. Trong buổi thiết triều quan trọng, trước sự chứng kiến của tất cả các quan viên và bá tánh, hoàng đế trịnh trọng tuyên bố:
"Hoàng hậu của trẫm – Hữu Anh Tại – vốn là một nam nhân. Tuy nhiên, điều đó không thay đổi bất cứ điều gì về tình yêu và lòng kính trọng mà trẫm dành cho người ấy. Trẫm sẽ bảo vệ hoàng hậu của mình, và mong toàn dân tôn trọng người như tôn trọng chính trẫm."
Lời tuyên bố này không chỉ làm chấn động toàn thể triều đình mà còn gây ra một làn sóng phẫn nộ trong hoàng gia. Hoàng thái hậu và Thái thượng hoàng khi nghe tin không khỏi rúng động. Ngay lập tức, họ triệu tập Đại Hiền và hoàng hậu để đối chất.
Trong chính điện uy nghi, trước mặt Thái thượng hoàng và Hoàng thái hậu, Đại Hiền và Hữu Anh Tại quỳ xuống. Sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt của Thái thượng hoàng, ông dằn mạnh tay lên long ỷ, giọng nói trầm đục, đầy uất ức: "Ngươi có biết ngươi đang làm gì không, Đại Hiền? Một nam nhân làm hoàng hậu? Đây là chuyện trái với thiên đạo, người đời sẽ cười chê hoàng tộc này đến muôn đời!"
Hoàng thái hậu cũng không giấu nổi sự thất vọng, bà nhìn Đại Hiền với ánh mắt đau buồn: "Con trai, sao con có thể khiến ta phải đối mặt với chuyện này? Con đã nghĩ đến tương lai của triều đại chưa?"
Đại Hiền vẫn giữ sự bình tĩnh, hắn cúi đầu và nói với giọng cương nghị: "Thưa phụ hoàng, mẫu hậu, trẫm hiểu sự lo lắng của hai người. Nhưng trẫm đã suy nghĩ rất kỹ. Hữu Anh Tại là người trẫm yêu, và dù người ấy là nam hay nữ, điều đó không thay đổi sự thật rằng người ấy xứng đáng là hoàng hậu. Trẫm sẽ dùng cả đời để bảo vệ quyết định này, và mong phụ hoàng, mẫu hậu có thể chấp nhận."
Hữu Anh Tại quỳ lặng lẽ bên cạnh, trong lòng dâng trào những cảm xúc phức tạp. Cậu biết quyết định của Đại Hiền sẽ đối mặt với vô vàn khó khăn, nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy lòng mình ấm áp bởi sự kiên định và tình yêu mà Đại Hiền dành cho cậu. Khi cậu mở lời, giọng nói của cậu nhỏ nhẹ nhưng chân thành: "Thưa Thái thượng hoàng, thưa Hoàng thái hậu, thần biết thân phận của mình là không phù hợp. Nhưng nếu để cứu đất nước của thần, và mang lại sự hòa bình cho hai triều đại, thần chấp nhận hi sinh tất cả. Thần không mong muốn ngai vàng hay danh phận, chỉ mong được bên cạnh người thần yêu."
Hoàng thái hậu vẫn chưa thể tin vào những gì đang diễn ra. Bà nhìn Đại Hiền rồi nhìn Hữu Anh Tại, trong lòng không khỏi chua xót. "Con biết không, làm hoàng hậu không chỉ là một danh phận. Đó là trách nhiệm, là tương lai của triều đại. Con có chắc rằng một người như Hữu Anh Tại có thể gánh vác trách nhiệm đó?"
Đại Hiền không chần chừ, trả lời ngay lập tức: "Mẫu hậu, trẫm tin tưởng Hữu Anh Tại. Người ấy có đủ phẩm chất và trí tuệ để đứng bên cạnh trẫm, và dù người đời có nói gì, trẫm vẫn sẽ kiên định với lựa chọn của mình."
Sự quyết tâm của Đại Hiền khiến Thái thượng hoàng và Hoàng thái hậu không còn gì để nói. Họ nhìn nhau, và trong thâm tâm, họ hiểu rằng họ không thể thay đổi được trái tim của con trai mình. Sau một hồi im lặng, Thái thượng hoàng thở dài, ánh mắt không còn sắc lạnh như trước: "Nếu đã vậy, thì hãy tự gánh lấy trách nhiệm. Nhưng nhớ rằng, Đại Hiền, ngươi là hoàng đế. Mọi quyết định của ngươi sẽ ảnh hưởng đến cả triều đại này."
Đại Hiền cúi đầu: "Trẫm hiểu, và trẫm sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả."
Sau khi Thái thượng hoàng và Hoàng thái hậu đồng ý chấp nhận Hữu Anh Tại làm hoàng hậu vì thương yêu Đại Hiền, những ngày bình yên trong triều đình vẫn chưa thực sự đến. Các quan thần không dễ dàng chấp nhận một hoàng hậu là nam nhân, và họ không ngừng tấu lên những lời làm khó, gây áp lực mong Đại Hiền suy nghĩ lại.
Trong buổi thiết triều hôm ấy, một vị đại thần đứng lên, giọng nghiêm nghị:
"Thưa bệ hạ, chúng thần không dám nghi ngờ lòng yêu thương mà bệ hạ dành cho hoàng hậu. Tuy nhiên, việc duy trì giống nòi, con cái là vô cùng quan trọng đối với tương lai của triều đại. Hoàng hậu không thể sinh nở, vậy ai sẽ kế thừa ngai vàng khi bệ hạ băng hà? Nếu bệ hạ không muốn bá tánh phẫn nộ, không muốn triều đại rơi vào hỗn loạn, thì nên xem xét việc nạp thêm thiếp để duy trì dòng dõi."
Lời nói ấy như một lưỡi dao sắc bén, đâm vào lòng Đại Hiền. Hắn siết chặt tay, giọng nói lạnh lùng, nhưng không thể phủ nhận những gì quan thần nói không phải không có lý. Là hoàng đế, hắn có thể hô mưa gọi gió, nhưng triều đình và đất nước cần có một người nối dõi ngai vàng, một điều mà Hữu Anh Tại không thể cho hắn được.
Sau buổi thiết triều, trong lòng Đại Hiền ngập tràn những suy nghĩ mâu thuẫn. Hắn yêu Hữu Anh Tại bằng cả trái tim mình, không muốn bất kỳ ai xen vào mối quan hệ của họ, nhưng áp lực từ triều đình và trách nhiệm với đất nước đè nặng trên vai hắn.
Không lâu sau đó, Hoàng thái hậu đã tìm đến để khuyên nhủ con trai mình. Bà nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu chứa đầy sự lo lắng:
"Hoàng đế, ta biết con yêu Hoàng hậu, ta đã chấp nhận điều đó vì hạnh phúc của con. Nhưng triều đại không thể chỉ dựa vào tình yêu. Con là hoàng đế, trách nhiệm của con là với cả một đất nước, với bá tánh. Con phải suy nghĩ về tương lai của triều đại. Ai sẽ lên ngôi khi con không còn? Con phải có một người nối dõi, nếu không đất nước sẽ lâm nguy. Nếu con không muốn chia sẻ tình cảm, thì ít nhất cũng cần nạp thiếp để đảm bảo dòng dõi."
Đại Hiền lặng lẽ nghe lời mẫu hậu, nhưng trái tim hắn cuộn trào trong sự tức giận. Hắn biết rằng Hoàng Thái Hậu nói không sai, nhưng ý nghĩ phải có thêm thê thiếp và chia sẻ tình cảm với người khác là điều hắn không thể chấp nhận. Hắn muốn tất cả chỉ dành cho Hữu Anh Tại.
Khi màn đêm buông xuống, Đại Hiền đến gặp Hữu Anh Tại trong tẩm cung. Ánh sáng nhạt nhòa của ngọn đèn dầu làm khuôn mặt anh tuấn của hắn hiện lên trầm tư, buồn bã. Cậu ngước lên nhìn hắn, cảm nhận rõ sự phiền muộn đang hiện diện trong lòng người mình yêu.
"Có chuyện gì làm người phiền lòng sao, hoàng thượng?" Anh Tại nhẹ giọng hỏi, nhưng trong thâm tâm cậu cũng đã đoán ra phần nào.
Đại Hiền không trả lời ngay, hắn chậm rãi tiến đến bên cậu, ngồi xuống cạnh cậu, vòng tay ôm cậu vào lòng, như để tìm sự an ủi. Một hồi lâu sau, hắn mới khẽ thở dài:
"Quan thần và mẫu hậu đều khuyên ta nên nạp thiếp, để duy trì dòng dõi. Họ nói đúng, triều đại cần có người nối ngôi, nhưng ta không muốn bất kỳ ai ngoài em. Anh Tại, ta yêu em, chỉ muốn có em bên cạnh."
Hữu Anh Tại lặng người, trái tim cậu trĩu nặng. Cậu biết rõ vị trí của mình không dễ dàng. Cậu là một nam nhân, không thể sinh con, và điều đó có nghĩa là cậu không thể cho Đại Hiền một hậu duệ để đảm bảo tương lai của vương triều. Nhưng hơn ai hết, cậu hiểu trách nhiệm của một hoàng đế.
Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai Đại Hiền, giọng nói kiên định nhưng ẩn chứa nỗi đau: "Hoàng thượng, thần hiểu rõ sự khó xử của người. Thần không thể ích kỷ giữ người chỉ cho riêng mình, trong khi đất nước cần một tương lai vững chắc. Nếu người cần nạp thiếp để có con nối dõi, thần sẽ không ngăn cản. Miễn là người luôn đối xử chân thành với thần, thần sẽ mãi mãi ở bên cạnh người."
Đại Hiền quay lại, nhìn sâu vào mắt Hữu Anh Tại. Trái tim hắn đau nhói khi nghe những lời đó. Hắn không muốn làm tổn thương cậu, nhưng biết rằng quyết định này là không thể tránh khỏi. Nhưng hắn cũng thề rằng, dù có bao nhiêu thê thiếp đi chăng nữa, trái tim hắn mãi mãi chỉ thuộc về Hữu Anh Tại.
"Em không cần phải lo lắng, dù có nạp thiếp, ta cũng chỉ yêu một mình em. Ta hứa sẽ không bao giờ để bất kỳ ai làm em tổn thương."
Dù lời hứa của Đại Hiền là chân thành, nhưng bóng đen của triều đình và nghĩa vụ đè nặng lên cuộc sống của họ, và Hữu Anh Tại hiểu rằng cuộc sống phía trước sẽ không dễ dàng. Nhưng vì tình yêu và trách nhiệm, cậu quyết tâm đối mặt với tất cả.
Ngày tuyển chọn nạp thiếp đã bắt đầu, và Hữu Anh Tại - hoàng hậu của triều đình, là người đứng ra chọn lựa những giai nhân xứng đáng để được ở bên Hoàng thượng Đại Hiền. Nhưng trong lòng cậu, không thể ngăn nổi cảm giác đau đớn tột cùng. Trái tim cậu tan nát khi phải chứng kiến những cô gái trẻ đẹp chuẩn bị trở thành thê thiếp của người cậu yêu nhất.
Ngồi trên ghế cao, đôi mắt Anh Tại đượm buồn, những giọt nước mắt âm thầm lăn dài trên má. Cậu đau đớn tự trách bản thân. Nếu ta là nữ nhân, cậu nghĩ, ta có thể sinh hạ cho hoàng thượng một đứa con. Vậy ta đã không phải chịu đựng điều này, không phải nhìn người mình yêu chia sẻ tình cảm với kẻ khác. Cảm giác bất lực và tủi thân cuộn trào trong lồng ngực, khiến cậu không thể kiềm chế được.
Trong lúc ngột ngạt ấy, một cơn buồn nôn bất ngờ ập đến. Anh Tại ho khan, tay đưa lên ngực như muốn xua đi sự khó chịu, nhưng cơ thể cậu càng thêm yếu đuối. Thấy hoàng hậu ho khan không ngừng, nô tỳ thân cận lo lắng liền chạy đến:
"Hoàng hậu, người không sao chứ?"
Nhìn thấy sự bất thường, nô tỳ lập tức gọi thái y tới để kiểm tra cho cậu. Anh Tại mệt mỏi, không còn đủ sức chống cự, chỉ đành để thái y bắt mạch.
Thái y cẩn trọng bắt mạch cho Anh Tại, nhưng sau một lúc, sắc mặt ông ta bỗng tái nhợt. Đôi tay run rẩy, ông vội cúi đầu:
"Thần... thần xin hoàng hậu thứ lỗi. Thần sợ mình đã bắt mạch sai..."
Anh Tại nhìn thái y với ánh mắt khó hiểu, nhưng cậu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu gọi thêm vài người thân cận của thái y đến để kiểm tra. Lần lượt hai, ba vị thái y khác tiến tới bắt mạch cho cậu. Mỗi người một vẻ, nhưng khuôn mặt ai nấy đều hiện rõ sự bối rối, thậm chí là kinh hãi.
Sau khi hội chẩn, một vị thái y già đứng đầu trong đoàn bước lên, cúi đầu thật sâu, giọng khẩn trương nhưng vẫn giữ nét nghiêm túc:
"Bẩm hoàng hậu... thần đã kiểm tra kỹ càng. Hoàng hậu đang mang thai. Thần mong người giữ gìn sức khỏe, không để tâm đến những việc quá căng thẳng, vì sức khỏe của long thai."
Cả căn phòng bỗng chốc chìm vào im lặng. Hữu Anh Tại không tin vào tai mình, cậu như hóa đá trước lời thông báo của thái y. Mang thai? Làm sao có thể? Cậu là một nam nhân, chuyện này liệu có thể xảy ra được sao?
Nô tỳ thân cận cũng vô cùng hoang mang, không dám nói gì. Cả căn phòng như ngừng thở trong khoảnh khắc đầy bàng hoàng ấy.
Tin tức về việc Hữu Anh Tại mang thai nhanh chóng lan đến tai Đại Hiền. Trong giờ phút ấy, hắn đang ở trong thư phòng, tập trung vào những công việc của triều đình. Nhưng khi một thái giám vội vã bước vào, sắc mặt đầy lo lắng, mọi sự chú ý của hắn lập tức bị thu hút.
"Bẩm hoàng thượng! Có tin khẩn từ phía cung hoàng hậu!"
Thái giám thở hổn hển, vừa nói vừa cúi người xuống, dáng vẻ hoảng loạn. Đại Hiền đứng phắt dậy, tim đập mạnh trong lồng ngực. Hắn lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra với Anh Tại.
"Có chuyện gì? Nói nhanh lên!" Hắn quát, khiến thái giám càng thêm hoảng hốt.
"Thưa bệ hạ, hoàng hậu... hoàng hậu đang mang thai!"
Câu nói như một cú sốc lớn đối với Đại Hiền. Hắn không thể tin vào tai mình, miệng khẽ mở, tâm trí trở nên trống rỗng. Mang thai? Làm sao có thể? Hắn chỉ có thể yêu Hữu Anh Tại, người mà hắn đã chọn là hoàng hậu, nhưng lại là một nam nhân.
Tất cả như một giấc mơ, nhưng trong sâu thẳm, một niềm vui bất ngờ dâng trào trong lòng hắn. Hắn cảm thấy như có một sức mạnh nào đó đang chạy dọc trong huyết quản.
"Đưa ta đến gặp hoàng hậu ngay lập tức!" Đại Hiền quát lớn, không thể chờ đợi thêm nữa.
Thái giám lập tức dẫn đường, lòng đầy lo lắng. Hắn rảo bước vào cung, cảm giác hồi hộp tràn ngập tâm trí. Một phần hắn cảm thấy vui mừng, nhưng phần khác lại sợ hãi, không biết điều này sẽ thay đổi cuộc sống của họ như thế nào.
Khi đến tẩm cung của hoàng hậu, Đại Hiền thấy Hữu Anh Tại ngồi trên ghế, khuôn mặt cậu vẫn mang nét buồn bã. Mặc dù có một chút sức sống rạng rỡ trên gương mặt, nhưng ánh mắt vẫn toát lên nỗi lo âu.
"Anh Tại!" Hắn bước đến, quỳ xuống bên cạnh cậu, nắm chặt tay cậu. "Em thật sự mang thai sao?"
Cậu khẽ gật đầu, đôi mắt rưng rưng. "Thần không thể tin vào điều này. Thần không biết phải làm gì bây giờ, hoàng thượng..."
"Đừng lo lắng," hắn khẽ vỗ về. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua điều này. Ta sẽ chăm sóc em và long thai, sẽ không để em phải chịu bất kỳ áp lực nào từ triều đình."
Hữu Anh Tại ngước lên nhìn hắn, đôi mắt cậu chứa đầy sự mâu thuẫn. Cậu không chỉ lo lắng về tương lai của đứa trẻ mà còn về thân phận của mình. "Nhưng... người khác sẽ không chấp nhận, hoàng thượng. Thần chỉ là một nam nhân. Mọi người sẽ nghĩ gì khi biết thần mang thai?"
"Không sao cả!" Đại Hiền cương quyết. "Ta sẽ thông báo với toàn triều đình. Em là hoàng hậu của ta, và đứa trẻ này sẽ là hoàng tử, là niềm tự hào của triều đại này. Họ sẽ phải tôn trọng em!"
Cảm giác hạnh phúc và lo lắng đan xen trong lòng Hữu Anh Tại. Cậu hiểu rằng cuộc sống của họ sẽ không còn đơn giản nữa, nhưng chính Đại Hiền đã cho cậu một niềm hy vọng, và cậu muốn tin rằng, với tình yêu và sự bảo vệ của hắn, họ có thể cùng nhau vượt qua mọi thử thách.
"Cảm ơn hoàng thượng," cậu thì thầm, nắm chặt tay hắn, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay hắn truyền vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro