Mất trí nhớ
Daehyun tỉnh dậy trong một căn phòng trắng toát, đầu óc trống rỗng như tờ giấy trắng. Ánh sáng lạnh lẽo từ trần nhà chiếu xuống, làm hắn cảm thấy rờn rợn. Hắn cố gắng nhớ lại mọi thứ, nhưng từng ký ức như bị gió cuốn đi, biến mất trong làn sương mờ mịt. Đầu đau nhói, và trong khoảnh khắc đó, chỉ một hình ảnh duy nhất lướt qua tâm trí hắn: một gương mặt quen thuộc, đôi mắt cười nhẹ, đôi môi nở nụ cười ấm áp—Youngjae.
"Youngjae," hắn thì thầm, giọng khàn khàn như thể đã lâu rồi hắn không nói.
Cửa phòng mở ra. Youngjae bước vào, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. Nhìn thấy Daehyun tỉnh lại, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không giấu được sự căng thẳng trong giọng nói. "Cậu... cậu ổn chứ?"
Daehyun nhìn cậu một lúc lâu, cố gắng ghép nối những mảnh ký ức mơ hồ. Cậu là ai? Và tại sao hắn lại nhớ đến cậu đầu tiên? Trong đầu hắn không có bất cứ hình ảnh nào khác, không một khoảnh khắc. Tất cả đều trống rỗng, chỉ còn mỗi cậu trước mắt hắn.
"Youngjae..." Hắn lên tiếng, nhìn sâu vào mắt cậu. "Cậu... là người yêu của tôi, đúng không?"
Youngjae khựng lại. Lời nói của Daehyun khiến tim cậu thắt lại, không biết phải trả lời thế nào. Đúng, họ từng có một mối quan hệ rất đặc biệt, nhưng giờ không phải là như vậy. Youngjae bước gần hơn, cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy. "Daehyun, cậu nhớ gì không? Có ai khác... hay điều gì khác mà cậu nhớ không?"
Daehyun nhíu mày, cố gắng tìm kiếm trong đầu, nhưng càng cố gắng, hắn càng cảm thấy tuyệt vọng. Hắn lắc đầu. "Không, tôi không nhớ gì cả. Tôi chỉ nhớ mỗi cậu... và tôi chắc chắn rằng cậu là người duy nhất quan trọng với tôi."
Youngjae đứng im lặng, đôi mắt phản chiếu nỗi đau mà cậu không thể diễn tả thành lời. Cậu không biết phải giải thích với Daehyun thế nào. Còn các thành viên khác của B.A.P? Còn những kỷ niệm, những khoảng thời gian họ đã cùng trải qua? Daehyun đã quên hết. Và điều đau lòng nhất là hắn chỉ nhớ mỗi cậu, như thể trong thế giới của Daehyun lúc này chỉ có mỗi Youngjae tồn tại.
"Daehyun..." Youngjae nghẹn lời, đôi mắt hơi cay. "Chúng ta là bạn... đồng đội. Cậu còn có những người khác, những người luôn bên cậu. Yongguk,Jongup, Zelo... Cậu không nhớ họ sao?"
Daehyun lắc đầu, cảm thấy một nỗi bất lực sâu sắc dâng lên. "Không... Tôi chỉ nhớ cậu. Chỉ mình cậu thôi."
Cảm giác mất mát làm hắn choáng váng. Hắn không nhớ gì về bản thân mình, về cuộc sống của mình trước đây, ngoài cái tên Youngjae. Hắn cảm thấy như bị mắc kẹt trong một thế giới xa lạ, chỉ có một sợi dây duy nhất nối hắn với thực tại—Youngjae.
Youngjae cắn môi, cảm giác không công bằng dâng trào trong lòng. Cậu biết Daehyun không thể kiểm soát được việc này, nhưng làm sao cậu có thể đón nhận tình cảm mà không thuộc về thực tế này?
"Cậu không hiểu đâu, Daehyun. Cậu là một phần của nhóm, một phần của gia đình. Cậu không chỉ có mình tôi."
Daehyun cúi đầu, giọng hắn vỡ ra. "Nhưng... tôi chỉ có cậu. Và tôi không biết phải làm gì bây giờ."
Cả hai im lặng, bị bao phủ bởi bầu không khí căng thẳng và lúng túng. Youngjae đứng gần hắn, nhưng cảm giác như có một khoảng cách vô hình chia cách họ.
Youngjae cảm thấy trái tim mình nặng trĩu khi nhìn thấy sự bất lực trong ánh mắt của Daehyun. Cậu có thể thấy Daehyun đang vật lộn với chính mình, cảm giác mất đi phần lớn cuộc đời mà mình từng biết là điều không dễ dàng để chấp nhận. Nhưng cậu biết, điều khó khăn hơn với cậu là phải chứng kiến Daehyun đặt hết hy vọng vào mình, như thể cậu là cả thế giới của hắn, trong khi sự thật không phải như vậy.
"Daehyun..." Youngjae nói, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn. "Cậu cần phải nhớ lại. Không phải chỉ là tôi... mà là mọi thứ. Cậu có một cuộc sống trọn vẹn trước khi mất trí nhớ. Tôi sẽ giúp cậu tìm lại tất cả."
Daehyun ngước mắt lên, nhìn cậu với vẻ ngơ ngác. "Nhưng nếu tôi không nhớ lại được thì sao? Nếu... tôi chỉ có thể nhớ cậu thì sao?"
Youngjae mím môi, cảm thấy sự đau đớn trong từng lời nói của Daehyun. Cậu biết rằng đây không phải lỗi của hắn, nhưng cậu cũng không thể để Daehyun tiếp tục sống trong một thực tế méo mó như thế này.
"Cậu sẽ nhớ lại," Youngjae khẳng định. "Tôi tin rằng cậu sẽ. Nhưng nếu không... tôi vẫn sẽ ở đây, bên cậu. Chúng ta sẽ tìm cách để cậu có thể tiếp tục, không chỉ dựa vào tôi."
Cậu tiến đến gần hơn, ngồi xuống cạnh giường Daehyun. Cả hai im lặng trong chốc lát, chỉ có tiếng hít thở đều đặn của họ vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Youngjae vươn tay nắm lấy tay Daehyun, cảm giác ấm áp lan tỏa khi lòng bàn tay của họ chạm vào nhau.
"Daehyun, cậu không cô đơn. Tôi hứa," Youngjae nói khẽ, đôi mắt đầy chân thành. "Tôi sẽ ở đây, cùng cậu. Nhưng cậu phải cố gắng. Không chỉ vì cậu, mà còn vì mọi người nữa. Cậu không thể quên họ mãi mãi được."
Daehyun nhìn xuống bàn tay của mình, nơi Youngjae đang nắm chặt lấy. Hắn cảm thấy sự ấm áp từ cậu, và có lẽ đây là điều duy nhất khiến hắn cảm thấy an toàn trong khoảnh khắc này. Hắn không biết nhiều về những người mà Youngjae nhắc đến. Yongguk?Jongup? Zelo? Những cái tên đó chẳng mang lại cho hắn cảm giác gì. Nhưng Youngjae thì khác.
"Youngjae..." Daehyun thì thầm, ánh mắt mờ mịt nhưng có chút ánh sáng lóe lên. "Nếu tôi không thể nhớ lại... cậu có bỏ rơi tôi không?"
Youngjae giật mình trước câu hỏi của Daehyun. Cậu không thể tưởng tượng được mình có thể bỏ rơi Daehyun, nhưng cũng không thể để hắn mãi mắc kẹt trong trạng thái này.
"Cậu không thể suy nghĩ như vậy," Youngjae trả lời, giọng cậu chắc nịch nhưng có chút run rẩy. "Tôi sẽ không bỏ rơi cậu, nhưng tôi cũng không thể là người duy nhất cậu dựa vào. Điều đó sẽ không tốt cho cả hai chúng ta."
Daehyun im lặng, ánh mắt hắn trở nên xa xăm hơn. Hắn hiểu những gì Youngjae đang cố gắng nói, nhưng cảm giác hoang mang vẫn tràn ngập trong tâm trí hắn. Hắn không nhớ được ai khác, và đó là sự thật. Nhưng giờ đây, hắn cảm thấy nỗi sợ hãi lớn nhất của mình không phải là việc mất đi trí nhớ, mà là việc mất đi Youngjae—người duy nhất mà hắn còn có thể bám víu vào.
Youngjae nhẹ nhàng buông tay Daehyun ra và đứng dậy. "Nghỉ ngơi đi, Daehyun. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu từ đầu, tìm lại từng mảnh ký ức. Tôi sẽ luôn ở đây cùng cậu."
Daehyun nhìn theo bóng lưng của Youngjae khi cậu bước ra khỏi phòng. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác trống trải khó tả, nhưng đồng thời cũng có một tia hy vọng mong manh. Hắn không biết liệu mình có thể nhớ lại hay không, nhưng chỉ cần Youngjae ở bên cạnh, hắn tin rằng mọi chuyện sẽ ổn.
Dù chỉ nhớ mỗi cậu, Daehyun hiểu rằng cậu chính là chìa khóa để hắn tìm lại chính mình.
----------------
Daehyun ngồi lặng lẽ trong phòng, ánh mắt dõi theo những đốm sáng yếu ớt trên trần nhà. Hắn cố gắng lần mò trong mớ hỗn độn trong tâm trí mình, nhưng mọi thứ vẫn mơ hồ. Chỉ có hình ảnh Youngjae cứ ám ảnh hắn không ngừng. Cậu ấy là người duy nhất mà hắn nhớ rõ, nhưng lại có quá nhiều điều về mối quan hệ của họ mà hắn không thể xác định.
Trong những ngày vừa qua, Daehyun đã gặp gỡ vài người khác—những cái tên như Yongguk, Zelo, JongUp mà Youngjae đã nhắc đến. Họ đều đối xử với hắn rất tốt, nhưng lại luôn có một sự gượng gạo trong cách mọi người nói chuyện với hắn. Hắn cảm thấy như có một bí mật nào đó mà tất cả đang cố giấu đi, và điều đó khiến hắn càng thêm hoang mang.
Cuối cùng, Daehyun không thể chịu đựng được nữa. Hắn cần biết. Có quá nhiều câu hỏi không có lời giải đáp, đặc biệt là về Youngjae. Cậu có phải người yêu của hắn như những mảnh ký ức mờ nhạt gợi lên hay không? Nếu đúng vậy, tại sao tất cả đều tránh nhắc đến chuyện này?
Tối hôm đó, khi cả nhóm tụ tập lại trong phòng khách, Daehyun nhìn quanh những gương mặt quen mà lại lạ. Yongguk trầm ngâm như mọi khi, Zelo cố gắng giữ không khí vui vẻ. Chỉ có Jongup, người vẫn luôn im lặng, dường như là người duy nhất mà Daehyun cảm thấy mình có thể hỏi.
"Jongup," Daehyun gọi nhẹ, phá tan bầu không khí. Cả phòng im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn. "Anh cần hỏi em một điều."
Jongup ngước lên nhìn Daehyun, đôi mắt cậu ấy ánh lên vẻ do dự. "Anh cứ hỏi đi."
Daehyun nhìn lướt qua Youngjae, người đang ngồi ở góc phòng, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Cậu đã luôn ở bên cạnh hắn, chăm sóc và hỗ trợ, nhưng lại tránh né khi hắn hỏi về mối quan hệ của họ. Điều đó chỉ làm Daehyun thêm nghi ngờ.
"Anh và Youngjae..." Daehyun ngập ngừng, cảm thấy trái tim đập nhanh hơn. "...đã từng là người yêu, phải không?"
Câu hỏi của Daehyun vang lên trong không gian yên lặng, như một viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng. Mọi người dường như đông cứng lại. Không ai muốn trả lời câu hỏi đó. Ánh mắt của Daehyun lướt qua từng người, chờ đợi một phản hồi.
Cuối cùng, Jongup thở dài, phá vỡ sự im lặng nặng nề. Cậu ấy cúi đầu, như thể không muốn đối diện với ánh mắt của Daehyun. "Phải," Jongup nói khẽ. "Hai anh đã từng là người yêu."
Daehyun cảm thấy như có thứ gì đó nổ tung trong lồng ngực. Một phần trong hắn đã biết câu trả lời, nhưng việc nghe nó được xác nhận làm hắn choáng váng.
"Đã từng?" Daehyun hỏi, giọng lạc đi. "Nghĩa là sao?"
Jongup ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu ấy ánh lên vẻ buồn bã. "Đã từng... nhưng giờ thì không còn nữa."
Lời nói của Jongup như một nhát dao đâm thẳng vào tim Daehyun. Hắn không thể nói nên lời, chỉ có thể ngồi đó, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Tại sao lại như vậy? Hắn không nhớ gì về việc tình cảm của họ đã kết thúc. Trong tâm trí hắn, chỉ có Youngjae, và cảm giác yêu thương sâu đậm dành cho cậu ấy. Nhưng giờ đây, sự thật phũ phàng đang đè nặng lên hắn—mối quan hệ đó đã chấm dứt từ lâu, và hắn chỉ còn là một người bạn đối với Youngjae.
"Vậy... bây giờ bọn anh chỉ là bạn bè?" Daehyun cố gắng thốt ra, giọng hắn như vỡ tan.
Jongup gật đầu, trong khi những người khác vẫn im lặng, tránh ánh mắt của Daehyun.
Youngjae, người nãy giờ không nói gì, cuối cùng cũng cất tiếng, nhưng giọng cậu run rẩy. "Daehyun... Chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện. Tôi xin lỗi vì không nói rõ với cậu từ đầu. Tôi không muốn cậu bị tổn thương."
Daehyun cắn chặt môi, cảm giác đau đớn và trống rỗng dâng lên trong lòng. "Tôi chỉ... không thể hiểu được. Tại sao tôi chỉ nhớ cậu, và tại sao... mọi thứ lại trở nên như thế này?"
Youngjae bước đến, ngồi xuống bên cạnh Daehyun. "Tôi không biết. Nhưng cậu phải hiểu, chúng ta đã quyết định dừng lại vì nhiều lý do. Dù cho cậu có nhớ lại hay không, điều đó cũng đã qua rồi''
Daehyun quay đầu nhìn Youngjae, đôi mắt hắn đầy nước. "Nhưng... tôi vẫn yêu cậu. Tôi không nhớ gì khác ngoài cậu. Làm sao tôi có thể chấp nhận điều này?"
Youngjae cắn chặt môi, không biết phải trả lời như thế nào. Cậu biết rằng bất kể cậu nói gì cũng không thể làm vơi đi nỗi đau trong lòng Daehyun lúc này.
"Daehyun...tôi sẽ không rời xa cậu. Chúng ta có thể không còn là người yêu, nhưng tôi vẫn sẽ ở đây, như một người bạn, một đồng đội. Cậu không bao giờ cô đơn."
Daehyun im lặng, cúi đầu. Những lời của Youngjae như gió thoảng qua, không đủ để làm dịu đi nỗi đau đang dày vò hắn. Nhưng hắn biết, dù có thế nào, hắn cũng không thể thay đổi quá khứ.
Và rồi, trong khoảnh khắc đó, hắn nhận ra rằng việc mất trí nhớ có thể khiến hắn quên đi mọi thứ, nhưng cảm giác mất mát lại là thứ mà hắn sẽ không bao giờ quên được.
------------
Daehyun ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, không khí im lặng đến ngột ngạt. Những lời của Jongup cứ vang vọng trong đầu hắn—"Hai anh đã từng là người yêu, nhưng giờ chỉ là bạn bè." Mỗi lần nhớ lại câu nói đó, lòng hắn lại thắt lại. Hắn không hiểu. Nếu tình cảm giữa hắn và Youngjae đã từng sâu đậm như vậy, tại sao họ lại chia tay? Điều gì đã khiến mối quan hệ giữa họ rạn nứt?
Trong tâm trí của Daehyun, chỉ có Youngjae là người quan trọng nhất, là điểm tựa duy nhất khi hắn tỉnh lại mà không nhớ gì về quá khứ. Nhưng giờ đây, hắn nhận ra rằng có những mảng ký ức mà hắn chưa thể chạm tới—những điều về mối quan hệ đã đổ vỡ của họ mà hắn không biết. Và điều đó khiến hắn cảm thấy lạc lõng, như đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng không lối thoát.
Hắn cần câu trả lời. Và chỉ có Youngjae mới có thể giải đáp cho hắn.
Tối hôm đó, sau khi mọi người đã về phòng, Daehyun quyết định đối diện với Youngjae. Cậu đang ngồi một mình trong góc phòng khách, ánh mắt nhìn mông lung vào khoảng không, như thể cũng đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình.
Daehyun bước tới, ngồi xuống đối diện Youngjae. "Youngjae, tôi cần biết... tại sao chúng ta chia tay?"
Youngjae khẽ giật mình trước câu hỏi bất ngờ, nhưng cậu không nhìn Daehyun mà chỉ im lặng một lúc lâu. Rồi, sau một hơi thở dài, cậu đáp, giọng nói mệt mỏi. "Daehyun, chuyện đó đã là quá khứ rồi. Không cần phải nhắc lại."
"Không," Daehyun ngắt lời, ánh mắt cương quyết. "Tôi cần biết. Tôi không thể cứ mãi mơ hồ thế này. Tôi không nhớ rõ, nhưng tôi cảm thấy... chúng ta đã từng rất yêu nhau. Tôi chỉ muốn hiểu lý do gì đã khiến chúng ta chia tay. Xin cậu."
Youngjae im lặng thêm một lúc nữa, rồi cậu thở dài, ánh mắt nhìn xuống sàn nhà. "Được rồi... nếu cậu thực sự muốn biết."
Youngjae ngồi thẳng dậy, đôi mắt dường như trở nên xa xăm khi nhớ lại khoảng thời gian trước kia. "Chuyện chia tay... thật ra bắt nguồn từ một hiểu lầm. Một sự hiểu lầm mà đáng lẽ chúng ta đã có thể giải quyết nếu như tôi không quá cố chấp."
Daehyun nhíu mày, cố gắng hiểu những gì Youngjae đang nói. "Hiểu lầm? Chuyện gì đã xảy ra?"
Youngjae cắn môi, rõ ràng cậu không muốn nhắc lại, nhưng trước ánh mắt kiên định của Daehyun, cậu đành tiếp tục. "Lúc đó, có một thời gian cậu rất bận rộn với công việc riêng. Chúng ta không có nhiều thời gian cho nhau, và tôi bắt đầu cảm thấy không an toàn. Rồi một hôm, tôi thấy cậu đi cùng với người yêu cũ... Đó chỉ là một cuộc gặp gỡ công việc, nhưng tôi đã hiểu lầm. Tôi nghĩ rằng cậu đang giấu tôi và cậu vẫn còn yêu cô ấy''
Daehyun cảm thấy như có một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo cảm giác lạc lõng. "Vậy... tất cả chỉ là hiểu lầm sao?"
Youngjae gật đầu, đôi mắt buồn bã. "Phải. Nhưng thay vì ngồi lại nói chuyện với cậu, tôi đã tự để mình chìm đắm trong sự nghi ngờ và bất an. Tôi đẩy cậu ra xa, vì tôi không muốn cảm thấy bị tổn thương thêm nữa. Tôi cố chấp, không muốn nghe lời giải thích của cậu. Và rồi, mọi thứ cứ thế mà tan vỡ."
Daehyun không nói nên lời. Hắn không thể tin rằng mối quan hệ của họ đã chấm dứt chỉ vì một sự hiểu lầm như vậy. "Youngjae... tại sao cậu không nói gì? Tại sao chúng ta không thể giải quyết chuyện này?"
Youngjae cười nhạt, ánh mắt đầy sự tự trách. "Vì tôi quá bướng bỉnh. Tôi đã để lòng kiêu hãnh của mình che mờ lý trí. Tôi nghĩ rằng nếu cậu thực sự yêu tôi, cậu sẽ nhận ra vấn đề và tự giải quyết nó. Nhưng tôi đã sai."
Daehyun cảm thấy một cơn đau nhói trong lòng ngực. Hắn không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào. Có lẽ là sự thất vọng, hoặc có lẽ là sự tiếc nuối về những gì họ đã đánh mất chỉ vì một sai lầm.
"Chúng ta... đã đánh mất nhau chỉ vì một hiểu lầm như vậy sao?" Daehyun hỏi, giọng hắn nghẹn lại.
Youngjae gật đầu, đôi mắt cậu đỏ lên. "Phải. Tôi đã quá cố chấp để nhận ra điều đó."
Không khí giữa hai người trở nên nặng nề. Daehyun cảm thấy lòng mình tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn—giận dữ vì mối quan hệ của họ đã kết thúc không đáng, nhưng cũng đau lòng khi nhìn thấy Youngjae đang hối hận.
"Youngjae," Daehyun lên tiếng, giọng hắn trầm thấp. "Nếu chỉ là hiểu lầm, tại sao chúng ta không thể bắt đầu lại?"
Youngjae nhìn Daehyun, đôi mắt cậu ánh lên nỗi buồn sâu thẳm. "Tôi không biết, Daehyun. Mọi chuyện đã qua quá lâu. Tôi không chắc liệu chúng ta có thể quay lại như trước đây nữa không. Có những vết thương mà thời gian không thể chữa lành."
Daehyun siết chặt nắm tay, cảm giác bất lực dâng trào. Hắn muốn giữ lấy cậu, muốn sửa chữa những sai lầm của quá khứ, nhưng cũng không thể ép buộc Youngjae quay lại khi cậu vẫn còn bị tổn thương.
"Nhưng tôi không muốn từ bỏ," Daehyun nói, ánh mắt đầy quyết tâm. "Tôi vẫn yêu cậu, Youngjae. Và tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì để sửa chữa những sai lầm đó. Chúng ta đã mất nhau một lần, tôi không muốn mất cậu thêm lần nữa."
Youngjae lặng nhìn Daehyun, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Những lời của Daehyun mang theo một sự chân thành mà cậu không thể từ chối. Nhưng liệu cậu có đủ can đảm để thử lại một lần nữa?
"Cậu... thực sự muốn thử lại sao?" Youngjae hỏi khẽ, giọng cậu run rẩy.
Daehyun gật đầu, đôi mắt sáng lên với niềm hy vọng. "Phải, tôi muốn. Chỉ cần cậu cho tôi một cơ hội."
Youngjae mím môi, ngẫm nghĩ trong giây lát. Cuối cùng, cậu thở dài, đôi mắt lấp lánh nước. "Được rồi, Daehyun. Chúng ta sẽ thử lại. Nhưng hãy hứa với tôi rằng lần này, chúng ta sẽ không để bất cứ điều gì chia cắt chúng ta nữa."
Daehyun mỉm cười nhẹ nhõm, cảm thấy như một tảng đá lớn vừa được nhấc khỏi ngực. "Tôi hứa. Tôi sẽ không để bất kỳ hiểu lầm nào phá vỡ chúng ta nữa."
Và trong khoảnh khắc đó, giữa sự đau khổ và tiếc nuối, có một tia hy vọng nhỏ nhoi lóe lên—rằng tình yêu giữa họ có thể được hàn gắn, dù cho những vết thương của quá khứ vẫn còn đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro