Đắng
1. Cơn đau
DaeHyun đã yêu người khác rồi
Đó là câu từ vang vảng liên miên trong đầu YoungJae suốt từ khi hoàng hôn đã buông cho đến khi trăng đã khuất. Hóa ra cái cảm giác đớn đau tột cùng, nghẹn uất đến không biết than ai là như vậy.
YoungJae chưa lần nào cảm thấy thất bại ê chề đến thế. Bản thân cậu luôn tự mãn về mình, cậu có nhan sắc cậu có gia thế. Cậu có tất cả mọi thứ mà người người không có được, ấy vậy chỉ mình Jung DaeHyun là cậu không có. Cậu tiếp cận hắn ngày này qua ngày khác, tỏ tình không biết bao nhiêu lần nhưng liên tiếp chỉ nhận được là lời từ chối phũ phàng, dù cho thế YoungJae vẫn luôn tự tin. Rằng một ngày nào đó cậu nhất định sẽ có được trái tim hắn. Nhưng cậu đã lầm, tất cả đều chẳng còn là gì khi cậu thấy hắn trao nụ hôn ngọt ngào đó cho JongUp, đôi mắt dịu dàng và ôn nhu khi ấy của DaeHyun như nhát dao vô hình đâm xuyên qua trái tim cậu, khiến chúng tan nát và đứt thành từng mảnh. Cả đời YoungJae chưa từng thấy DaeHyun biểu lộ như thế đối với ai. Nay JongUp ngang nhiên lại đoạt được chúng một cách giản đơn như vậy..
YoungJae biết bản thân mình vô dụng, chỉ có thể ngây dại tự nhốt mình trong phòng rồi khóc đến tê tâm liệt phế, miệng lưỡi đắng chát cười khổ cho một tình yêu đơn phương dài dằng dặc và đáp lại chúng là một màu đen xám xịt không điểm hồng.
2. Nhức nhối
YoungJae ngồi lăng thinh trong quán coffee đầy u buồn. Kể từ khi DaeHyun nói với cậu anh đã yêu JongUp rồi, thì YoungJae chỉ biết choáng váng mà chấp nhận sự thật đầy đớn đau ấy
Cậu vốn chẳng hề thích uống coffee, thứ nước đắng ngắt này vốn không phù hợp với một cậu thanh niên chỉ biết nhìn về một tương lai đầy sắc xuân. Nhưng giờ câu hiểu rồi, tương lai của cậu chẳng biết sẽ đi về đâu khi người cậu trao chọn cả trái tim. Sẽ không bao giờ yêu cậu, dù cậu đã cố gắng.
Trái tim non nớt của cậu như thể bị con dao lam rạch từng nhát, cái đau cứ chà xát liên tục khiến thân thể cậu kêu khóc không thôi. Nghĩ đến những điều cậu đã làm, đã nguyện ý vì anh nhưng đổi lại chỉ là cái liếc mắt đầy thương hại cũng như chán chường mà anh ban đến, tất cả chúng đã biến con người cậu trở thành bộ dạng u uất không lấy nổi một tia sức sống..
Thần thờ nhìn cốc coffee đã nguội ngắt trên tay, YoungJae cười đểu giả cho cái tình yêu bị xem như chó má của mình.
3. Tan Nát
DaeHyun đã gắng sức không biết bao lần, gọi đi gọi lại số của YoungJae nhưng đều là máy bận. Hắn chợt thấy bất an lo lắng đến cuống quít mặt mày, kể từ lúc YongGuk công khai yêu JunHong cũng là lúc YoungJae không hề lộ diện ra ngoài nửa bước, đến việc làm ở công ty cậu còn cứ thể bỏ bẵng đi.
Bản thân DaeHyun nhận thấy mình không thể cứ ngồi yên như vậy. Trong cái đêm rét buốt cùng cực này, hắn bất cần đến nỗi chỉ mặc độc một bộ quần áo phong phanh rồi leo lên mô tô đi tới nhà YoungJae
Khi đến nơi, hắn khẽ rùng mình dựng xe. Cái lạnh khiến DaeHyun chỉ biết cắn răng chịu đựng, hai tay chợt muốn đông cứng lại. Cổ họng khô khốc vì rét buốt gần như không nói lên thành lời, thở một hơi thật dài để cố lấy lại một chút hơi ấm, hắn tiến đến ấn chuông liên tục với hi vọng rằng cậu sẽ xuất hiện. Nhưng trái ngược với sự kì vọng ấy, hắn đứng rất lâu cũng không thấy hình bóng cậu. Khuôn mặt điển trai vì lạnh khiến bờ môi hồng hào nhanh chóng trở nên thâm tím lại, cả người như muốn gục xuống vì mệt lả. Nhưng dù thế với bản tính cố chấp hắn vẫn ngang bướng đứng chờ cậu, vì hắn biết cậu chỉ đang trốn tránh hắn thôi..
4. Tê liệt
DaeHyun cười ngây ngốc nhìn tờ giấy xét nghiệm tình trạng bệnh tình của mình. Mà chỉ biết lắc đầu đầy chán chường, có lẽ bản thân hắn biết hắn sắp không qua khỏi nữa rồi. Sống bao nhiêu năm trên cuộc đời, chưa làm được nhiều điều nay đã phải chuẩn bị tinh thần đợi chờ thần chết đến gõ cửa.
Đến giờ phút này, không hiểu sao DaeHyun muốn buông bỏ đến thế. Khi biết bản thân đã có dấu hiệu ung thư phổi, hắn đã cay đắng đến nhường nào. Hắn đã muốn vùng lên chống lại bệnh tật, nhưng rồi tự hỏi liệu có đáng không, hắn nhìn bao nhiêu người xạ trị nhưng rồi kết quả cũng thất bại, sự kiên trì bấy lâu được vựng dậy nay lại trôi tuột đến không thể cứu vãn.
Có lẽ điều hối tiếc nhất của đời hắn đó chính là chưa thể đề đáp được tình cảm của YoungJae, hắn vì muốn cậu buông bỏ mà đã bày ra một vở kịch. Rằng, hắn với JunHong yêu nhau say đắm.
Nhớ lại bóng lưng đầy tủi hờn cùng với đôi mắt chan chứa sự nghẹn ngào đớn đau khi ấy của cậu, DaeHyun đã muốn ngưng vở kịch mà tiến đến ôm YoungJae vào lòng. Nhưng với một kẻ sắp chết như hắn, điều này thực không đáng
Mỗi ngày trôi qua chống chọi với những dấu hiệu của căn bệnh khiến DaeHyun nhưng dần quen đi và chai lì. Đôi lúc muốn khóc thương cho cái phần đời nghiệt ngã này, nhưng hắn khóc không nổi nữa.
Đầu óc hắn cứ quay cuồng chỉ vì nỗi nhớ cậu, mỗi khi có cơn sốt bất chợt dai dẳng kéo tới. Trong cơn mê man hắn đã mơ rằng có YoungJae ở đây, bên cạnh hắn. Cười với hắn và nói yêu hắn như đã từng.
Nhưng ai cũng biết, điều ấy chỉ còn là trong mơ
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro