Hanahaki (DaeJae)
DaeHyun mắc phải một căn bệnh, một căn bệnh có thể dễ dàng tước đoạt đi sinh mạng của hắn bất cứ lúc nào.
-----------------------------------------------------------------------------
Hắn cay đắng cố nhịn đi sự âm ỉ trong lồng ngực mà gắng gượng đứng dậy. Vuốt nhẹ cổ họng đang đau rát đến phát điên của mình. Điều duy nhất hắn muốn làm bây giờ, đó chính là thanh tỉnh đầu óc và ngừng nghĩ đến hình bóng của YoungJae.
Nhưng..
Hắn chợt nhận ra điều đó thực sự quá vô ích, hắn yêu YoungJae hơn cả bản thân mình. Hắn yêu cậu đến nỗi thà mắc phải căn bệnh quái gở này vẫn bình thản mà chấp nhận, dù cho nó đớn đau đến nhường nào.
DaeHyun yêu đơn phương YoungJae, và hắn biết thứ tình cảm này cả đời sẽ không được đáp lại.
Khóe mắt hắn hơi cay cay, cố kìm đi những giọt lệ yếu đuối. Hắn nhắm chặt mắt lại, nghiến răng để nhịn đi cơn nhức nhối quen thuộc dần ập tới, cánh hoa đang nảy nở trong buồng phổi vươn lên chạm tới cuống họng. Hắn đau đến ứa nước mắt, rồi ho một cách khô khốc. Cánh hoa đỏ rực cũng vì thế nhẹ nhàng tung bay, một viễn cảnh vừa dị hoặc vừa mỹ miều đến thương tâm.
Nhìn sàn nhà rải rác cánh hoa hồng, hắn có chút chán ghét. Vì cớ gì lại tự hành hạ bản thân mình đến vậy?
Bỗng..
Tiếng chuông cửa vang lên khiến hắn như bừng tỉnh, vội lết người đi dọn dẹp cánh hoa chết tiệt thu vào góc khuất. Hắn cố làm ra vẻ mặt tươi tỉnh nhất để mở cửa.
Nhưng nào ngờ lại là cậu, người hắn thầm thương trộm nhớ...
YoungJae thấy hắn, khuôn mặt xinh đẹp chốc chốc lại nhếch lên cười trông thật kiều diễm. Cậu tiến tới ôm DaeHyun thật chặt khiến hắn đang quá mức bất ngờ vì sự xuất hiện của cậu, nay lại phát điên vì cái ôm quá mức ấm áp. Cậu nỉ non trong ngực hắn.
-Tớ nhớ cậu quá!!
DaeHyun nhất thời bị kịch động, cơn đau bắt đầu dồn lên đại não khiến hắn tỉnh táo phần nào, tím tái mặt mày hắn khẽ đẩy YoungJae ra. Rồi chạy thục mạng vào nhà vệ sinh, nôn hết cánh hoa đang kêu gào muốn giải thoát.
Thở hổn hển một cách mệt nhọc, nếu hắn biết đó là cậu có lẽ hắn sẽ vờ nhưng mình không có nhà, hắn sẽ giả như mình không còn tồn tại trên đời này nữa. Hắn đã nghĩ đó là HimChan, hắn đã tưởng rằng giống như mọi ngày, HimChan sẽ đến và đưa hắn vài liều thuốc giảm đau.
Nhưng cớ sao lại là YoungJae? Hắn thực sự sợ. Sợ mình sẽ không kìm nổi cánh hoa đang muốn bay khỏi buồng phổi, hắn sợ cậu biết hắn bị bệnh. Và trên hết, bệnh hắn mắc phải là vì cậu.
Bất lực với suy nghĩ miên man của mình, hắn đứng dậy chầm chậm bước ra ngoài.
YoungJae thấy hắn thì lo lắng vô cùng, nhỏ giọng hỏi
-Cậu bị sao thế?
DaeHyun lắc đầu, mặt mày không tự nhiên cho lắm khẽ đáp
-Tớ không sao..
YoungJae nghe vậy không tin, vẫn muốn hỏi thêm lần nữa thì hắn cắt lời.
-Cậu về nước lúc nào thế?
YoungJae hơi đơ ra một lúc, rồi cũng chậm rãi trả lời
-Mới mấy ngày đây thôi, tớ có việc gấp muốn báo, nên qua nhà cậu luôn.
DaeHyun cười khẽ, rồi dần dần hai bên chả tiếp lời nhau câu gì nữa. Chỉ đơn giản là tĩnh lặng đến lạ thường. YoungJae có vẻ sắp chịu hết nổi vì sự im lặng ấy, cậu lôi ra từ túi tấm thiệp mời hồng son, thiết kế giản đơn nhưng lại chói mắt đến kì dị. Cậu đỏ mặt nói
-Thật ra lần này tớ về nước là vì muốn tổ chức hôn lễ ở đây, tớ rất mong cậu sẽ tham dự. Cậu hứa sẽ đến.. vì tớ phải không?
Hắn nghe xong hơi liếc mắt về phía tấm thiệp, cảm giác ghen tuông xâm chiếm gần như nửa linh hồn. Nhìn tên chú rể được đề trên đấy, không ai khác chính là Im JaeBum, hắn lại càng uất đến muốn khóc. Cười khô khốc một tiếng hắn nhìn cậu lãnh đạm rồi khẽ "Ừ" tiếng ừ đó đáng sợ đến mức YoungJae không nhịn được rùng mình.
Vì quá lúng túng, nên cậu cúi đầu xuống lẩm bẩm câu tạm biệt rồi nhanh chóng ra về. Nhưng có một điều cậu sẽ không bao giờ quên. Đó chính là ánh mắt tủi thân khi ấy của DaeHyun, ám ảnh đến vô cùng.
------------------------------------------------------------------------------
HimChan vội vàng chạy đến nhà DaeHyun, lẩm bẩm tự trách mình vì tới quá trễ.
Khi tới nơi, anh hơi giật mình vì cửa đoảng vẫn còn đang hé mở. Cảnh tượng bên trong thực sự dọa anh đến xanh mặt, DaeHyun nằm quặn quại trên sàn. Cánh hoa rơi lả tả khắp nơi cùng với máu trộn lẫn. Mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi khiến HimChan phát cuống mà tới bên cạnh kéo DaeHyun dậy, giọng run lên vì sợ
-DaeHyun, làm sao mà ra nông nỗi này? Đừng có dọa anh sợ!!
Cổ họng DaeHyun bỏng rát đến muốn chết, HimChan có hỏi hắn, hắn cũng không thể thều thào được ra chữ. Chỉ có thể gắt gao ôm chặt ngực mong vơi đi nỗi đau.
HimChan tái xanh mặt, tay run run cầm điện thoại muốn gọi cấp cứu. Nhưng hắn đã kịp nhận ra và hất thẳng điện thoại đi, anh bất ngờ nhìn hành động của hắn bực tức nói.
-Coi như anh xin mày, làm ơn hãy đồng ý phẫu thuật đi. Thuốc giảm đau chỉ giúp được một phần thôi.
Hắn cười thê lương lắc đầu liên tục rồi cố chỉ vào hộp đựng thuốc của HimChan. HimChan hiểu ý, đau lòng đến phát khóc lấy thuốc đưa cho DaeHyun uống.
Một lúc sau, khi hắn đã ngấm được thuốc. Cơn đau cũng giảm dần, khiến thân thể hắn dịu đi phần nào. Hắn nhìn HimChan cảm kích nói
-May anh đến kịp, không chắc em chết chắc
HimChan đau đầu nhìn hắn.
-Cảm ơn anh? Đáng lý ra mày nên cảm ơn cái người ban cho mày căn bệnh này ý, vì mày có biết sợ đâu!
Hắn như thể bị chạm trúng chỗ đau, đôi môi khô nứt nẻ run rẩy đáp
-Chỉ là.. em không muốn quên cảm giác yêu YoungJae.
DaeHyun nói xong làm anh tức đến nghẹn lòng.
-Chỉ vì nó mà mày lôi sinh mạng ra làm trò đùa? Nó sắp cưới JaeBum rồi. Mày còn hi vọng gì nữa chứ???
DaeHyun không đáp, chỉ nhìn vô hồn lên trần nhà. Ánh mắt đượm buồn khiến HimChan xót xa.
-Hãy phẫu thuật, nghe anh đi!
HimChan một lần nữa nói, giọng anh nghe như sắp vỡ
DaeHyun kiên định với suy nghĩ của mình, lắc đầu
-Em muốn được yêu YoungJae đến lúc chết. Dù sao hiện giờ, em vẫn có thể lạm dụng thuốc giảm đau của anh khi còn sống mà.
HimChan đến lúc này thực sự bật khóc, chưa bao giờ anh thấy bất lực đến vậy. Giá như YoungJae yêu DaeHyun thì tốt biết mấy.
------------------------------------------------------------------------------
YoungJae nhìn chằm chằm trước gương cùng với bộ vest trắng mình đang mặc, khẽ nở nụ cười hạnh phúc vì cậu sắp được kết hôn với người mà mình yêu thương nhất. Ngâm nga câu hát về tình yêu một cách vô nghĩa.
Bất chợt cậu nghe tiếng đẩy cửa, cười khúc khích thì thấy đó là HimChan.
-Em chào anh!
Nhận thấy cái gật đầu chào lại của HimChan, cậu vội liếc ra đằng sau như muốn tìm kiếm hình bóng ai đó. Hơi rụt rè cậu hỏi
-DaeHyun đâu anh?
HimChan nhất thời không biết trả lời sao cho cam, khuôn mặt tự dưng bi ai đến không tưởng. Gượng cười anh nhếch môi nói
-Hôm nay nó không đi được... vì bận
YoungJae hụt hẫng vô cùng, lẩm bẩm muốn trách DaeHyun vài câu, nhưng chợt nhớ ra chuyện gì đó.
-Có phải DaeHyun đang bị bệnh gì phải không ạ?
HimChan hơi khựng người lại, rồi lắc đầu.
-Không có đâu, em đừng nghĩ nhiều.
HimChan dường như muốn lảng tránh ánh mắt và sự dò hỏi của YoungJae, nhìn đồng hồ xong nói tiếp
-Sắp đến giờ cha xứ ban hôn rồi đấy, JaeBum cũng đã chuẩn bị xong. Chúng ta ra ngoài đi.
YoungJae dù ấm ức trong lòng và ngầm đoán anh đang giấu mình điều gì đó. Nhưng sắp đến giờ lành cậu cũng không muốn nói nhiều nữa, sợ mất vui.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Trước khi lên lễ đường, HimChan tặng cậu một bó hoa hồng đỏ rực. Cậu cảm kích nhận lấy, nhưng có vẻ rất kì lạ. Những đóa hoa hồng đều nồng mùi tanh của máu"
......END......
*Hanahaki- một căn bệnh giả tưởng- là căn bệnh sinh ra từ mối tình đơn phương. Lồng ngực của người bệnh sẽ sản sinh ra các cánh hoa, các cánh hoa này sẽ được giải phóng qua đường miệng như nôn, ho, vv..vv
Thực chất vẫn có cách để chữa bệnh này. Cách thứ nhất là phẫu thuật. Sự nở hoa (và úa tàn) sẽ biến mất, nhưng những cảm xúc đó cũng sẽ biến mất theo. Không nhiều người chọn cách này, bởi họ muốn giữ lại những cảm xúc của mối tình đơn phương, dù cho điều đó có đau đớn đến đâu.
Một cách khác có thể chữa khỏi bệnh đó là tình cảm đơn phương này được đáp lại.
Hanahaki KHÔNG thực sự vô hại. Bệnh nhân có thể sẽ chết, bởi sự phát triển của các cánh hoa sẽ lấp đầy hệ hô hấp và khí quản của bệnh nhân, dẫn đến việc thiếu dưỡng khí.
Cre: https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=1625115087804298&substory_index=0&id=1427998970849245
Cái kết không đề cập rõ tới việc DaeHyun còn sống hay đã chết. Nên mấy cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro