Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Người sáng suốt cũng nhìn ra được gần đây Ngô Tuyên Nghi không có tinh thần, luôn trong bộ dạng có tâm sự. Lông mày nhíu chặt đem nụ cười ngọt ngào trên mặt biến mất.

Về phần nguyên nhân, đều có các suy đoán. Thích Nghiên Địch ở cùng ký túc xá là hiểu rõ nhất, tất cả nguyên nhân đều là bởi vì Phó Tinh.

Trước kia có lần nói đùa với hai người, hiện tại nếu không phải là bởi vì ở cùng ký túc xá, sợ là một ngày cũng sẽ không gặp mặt, càng đừng mơ đến việc nói chuyện với nhau.

Đối với chuyển biến như vậy, Thích Nghiên Địch rất kinh ngạc, nàng cũng mười phần hoang mang.

Người kia vừa thấy Tuyên Nghi liền không nhịn được nhếch lên khóe miệng, ánh mắt thời thời khắc khắc đều dính trên người Tuyên Nghi, làm sao lại biến thành lạnh lùng như vậy?

Trong mắt Thích Nghiên Địch, Phó Tinh giống như đang tận lực tránh Ngô Tuyên Nghi.

Trước đó hai người đều là cùng đi luyện tập, cùng nhau ăn cơm, cùng về ký túc xá. Hiện tại Phó Tinh mỗi ngày sớm liền rời đi, đêm khuya mới một mình trở về.

Lúc nghỉ trưa ăn cơm, trước kia lúc Tuyên Nghi tìm đến Phó Tinh, người kia luôn luôn mừng rỡ hấp tấp đi theo, đến bóng lưng cũng không kịp nhìn thấy. Hiện tại Phó Tinh lại luôn lấy cớ đã có hẹn cùng người khác. Trên thực tế nàng căn bản không có hẹn ai cả, cuối cùng Thích Nghiên Địch lại phải đi theo nàng.

Nữ nhân giác quan thứ sáu luôn luôn nhạy bén. Ngô Tuyên Nghi làm sao lại không cảm nhận được Phó Tinh đối với nàng có thái độ lạnh lùng?

Theo đạo lý mà nói Ngô Tuyên Nghi giống như là kiểu người lạc quan trong lòng thoải mái, liên quan tới cách nhìn của người khác đối với mình, thái độ từ trước đến nay đều là không xoắn xuýt. Nếu như đối phương không muốn phản ứng với mình, biện pháp giải quyết tốt nhất là không quan tâm.

Chỉ là lần này đối phương là Phó Tinh. Rõ ràng trước đó mọi chuyện đều rất tốt, làm sao đột nhiên quan hệ của hai người lại trở nên cứng ngắc như vậy?

Biện pháp duy nhất chỉ có đi tìm Phó Tinh, cùng với cậu ấy nói chuyện đến tột cùng là thế nào? Nhưng bây giờ cậu ấy cả người đều không thể nhìn thấy. "Ai ~"

Kẻ cầm đầu khiến Ngô Tuyên Nghi liên tục thở dài, lúc này đang liều mạng luyện tập vũ đạo. Quần áo bị mồ hôi thấm ra vô cùng khó nhìn, nàng hẳn là đã luyện tập rất lâu rồi.

Thích Nghiên Địch đang ngồi trên mặt đất nhìn Phó Tinh một lần lại một lần luyện tập. Bởi vì sợ quá muộn Phó Tinh một mình trở về không an toàn, cho nên mới đi theo nàng. Nói thật, gần đây Phó Tinh thật có thể được gọi là liều mạng Tam Lang. Chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì công diễn lần trước?

Thích Nghiên Địch không dám hỏi, hiện tại người trước mắt trong thân thể tựa như tràn đầy chất nổ, lúc nào cũng có thể nổ tung. Mình cũng không muốn làm đường dây dẫn nổ.

Cho đến khi luyện tập đến mỏi nhừ cả người hai người mới trở về.

Trên đường trở về, trong ánh đèn lờ mờ. Thích Nghiên Địch chợt nghe Phó Tinh nói. "Địch Địch...... Cám ơn cậu." Sau đó là cánh tay chợt bị nắm chặt. Mặc dù không nhìn thấy biểu lộ của người kia, nhưng giọng mũi trầm thấp lại có chút khàn khàn, nghe thấy quả thực làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

Trở lại ký túc xá, hoàn toàn yên tĩnh. La Trí Nghi đã lên giường đi ngủ. Ngô Tuyên Nghi ngồi xuống bàn viết nhật ký.

Gặp hai người trở về, đột nhiên hoảng loạn. Thời điểm nhìn sang, lại cùng Phó Tinh đối mặt, chỉ được nửa giây Phó Tinh liền né tránh, lại khiến nàng càng không biết phải làm sao. Muốn nói gì đó, lại không dám nói.

Vẫn là Thích Nghiên Địch mở lời trước. "Chúng mình về rồi, hôm nay mệt mỏi quá nha."

"Làm sao lại về muộn như vậy?" Thốt ra lời này khỏi miệng Ngô Tuyên Nghi liền ý thức được. Giọng điệu tại sao giống như trách cứ, mình lại như oán phụ một mình phòng không đơn gối. Mặc dù nội tâm hoàn toàn chính xác là bởi vì Phó Tinh cùng Thích Nghiên Địch quan hệ càng ngày càng thân mật nên cảm thấy không vui.

Thích Nghiên Địch thè lưỡi, nhún nhún vai. Ý là nói với Ngô Tuyên Nghi, đối với chuyện về muộn chính nàng cũng mười phần bất đắc dĩ.

Phó Tinh không hề nói gì, lấy đồ của mình vào đi tắm.

Thấy Phó Tinh đóng cửa lại, Thích Nghiên Địch tới gần Ngô Tuyên Nghi, hạ giọng nói. "Không biết tại sao, lão Phó gần đây đặc biệt liều mình luyện tập." Ngô Tuyên Nghi gật gật đầu biểu thị đồng ý. Gần đây lên lớp cũng vậy, cơ hồ không nhìn thấy Phó Tinh nghỉ ngơi.

"Có phải là gần đây bị giáo viên phê bình không?" Ngô Tuyên Nghi cẩn thận suy nghĩ, lắc đầu. Dù là vũ đạo, ca hát hay là biểu hiện, đều là khích lệ.

"Sẽ không phải là vì công diễn lần trước? Bị đả kích rồi đi."

Ngô Tuyên Nghi suy đoán, thái độ của Phó Tinh đối với mình cũng là từ đó thay đổi. Là tại sao đây?

"Mình chỉ sợ cậu ấy tiếp tục luyện tập như thế thân thể sẽ không chịu đựng nổi. Hôm nay cậu ấy giống như bị trật eo một chút."

Đã muộn, hai người cũng không có trò chuyện tiếp nữa, mỗi người dọn dẹp một chút liền đi ngủ.

Ngô Tuyên Nghi không nhớ rõ đây là lần thứ mấy bị mất ngủ, trước kia nằm xuống gối ba phút liền có thể ngủ năng lực đặc biệt như vậy hiện tại cũng đã mất tích. "Ai ~" Muốn lừa gạt bản thân không quan tâm thái độ của Phó Tinh đối với chính mình là không thể.

Ban ngày không nghĩ, đêm dài đằng đẵng sẽ từng chút một mà hiện lên.

Chợt nghe có tiếng ai đó đi vệ sinh. Là Phó Tinh? Chắc là vậy, Thích Nghiên Địch cùng mình ngủ ở giường trên, nàng không có động đậy. Cũng không có cảm giác La Trí Nghi ở gường dưới lắc lư. Vậy là phải rồi.

Ngô Tuyên Nghi nghe được tiếng người người kia đóng cửa, chống người lên lén nhìn phía dưới. Quả nhiên là,

Ngô Tuyên Nghi cảm thấy chuyện này thật không đúng. Người ta đi vệ sinh liên quan gì đến mình, thế mà còn cố ý đứng dậy xác nhận. Nghĩ vậy lại nằm trở về. Từ lúc quen biết Phó Tinh, mình càng trở nên không giống mình rồi.

Lại nghe thấy tiếng Phó Tinh về giường, vẫn là nhịn không được, trượt đầu về phía bên giường. Dùng con mắt vụng trộm nghiêng mắt nhìn bóng hình Phó Tinh. Tay của cậu ấy đỡ lưng, phảng phất giống như là kéo lấy thân người mà đi, cũng chỉ có mấy bước chân, mà cậu ấy đi cực chậm.

Ngô Tuyên Nghi lông mày nhíu lại, chẳng lẽ giống như tiểu Địch nói, cậu ấy hôm nay eo bị thương rồi sao? Không đành lòng lại nhìn một cái nữa, Ngô Tuyên Nghi quay mặt đi. Đôi mắt nhắm lại, nhưng trái tim vẫn còn treo ở đâu đó. Mấy giây sau, lại nghe thấy phía dưới truyền đến tiếng thở dài khe khẽ.

Sau đó lại là im lặng.

Lần này Ngô Tuyên Nghi càng không ngủ được. Vừa đau lòng vừa uất ức, ở trong lòng thầm mắng, [Phó Tinh cái đồ ngốc này.]

Lại qua thật lâu, trong lòng Ngô Tuyên Nghi cảm giác là đã qua rất lâu rồi. Nàng nghĩ Phó Tinh hiện tại chắc là ngủ say rồi, nàng nghĩ hay là lại nhìn xem thế nào. Cũng không rõ có suy nghĩ như vậy là vì tình cảm gì. Có lẽ là bởi vì Phó Tinh bị thương, mình hẳn là quan tâm một chút đi.

Nhẹ chân nhẹ tay bò xuống giường, nhón chân đi đến trước giường Phó Tinh, ngồi xuống. Cậu ấy nghiêng người mặt hướng phía cạnh ngoài, cong lưng nằm.

Mắt dần quen với bóng tối, khuôn mặt Phó Tinh dần hiện rõ trong mắt Ngô Tuyên Nghi. Trong đêm tối, làn da Phó Tinh càng thêm trắng, nhìn thật đẹp. Chỉ là đôi môi đỏ mỏng mím chặt, cau mày, cái trán toát ra chút mồ hôi. Biểu hiện mang theo một tia đau đớn.

Ngô Tuyên Nghi nhìn thấy cảnh này, không khỏi đau lòng, lông mày nhíu lại. Vươn tay ra sờ trán Phó Tinh, lại dùng ngón tay nhẹ vuốt lông mày người kia, tựa hồ như vậy có thể đem đau đớn trên người của người kia vứt bỏ đi.

Phó Tinh đã sớm cảm nhận được hơi thở Ngô Tuyên Nghi, mỗi lần người kia khẽ dựa gần, loại hương vị đặc biệt kia sẽ xuất hiện, sẽ lại làm mình rung động. Chỉ là không ngờ tới, người kia sẽ có động tác thân mật như vậy.

Phó Tinh mở mắt ra, nàng nhìn không thấy Ngô Tuyên Nghi, Ngô Tuyên Nghi lại im lặng nhìn nàng.

Một hồi lâu, khi nàng dường như có thể nhìn rõ được, khuôn mặt Tuyên Nghi đã tiến lên phía trước, khẽ nói với âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe thấy. "Đau thắt lưng sao? Mình xoa cho cậu." Chính là ngữ khí không cho phép cãi lại, chính là vì lo lắng Phó Tinh sẽ cự tuyệt. Gần đây cậu ấy đã cự tuyệt mình quá nhiều lần rồi.

Tay Ngô Tuyên Nghi có chút lạnh, giữa oi bức trong phòng, ngược lại rất thoải mái dễ chịu. Chỉ là "Nữ hài tử tay lạnh đều thiếu yêu thương?" Phó Tinh tự giễu cười. [Làm sao có thể chứ, Tuyên Nghi đáng yêu như thế, khẳng định có rất nhiều yêu thương cậu ấy.]

Mà nàng, vốn cho rằng ban ngày liều mạng hao phí thể lực của mình thì đến đêm sẽ không vì suy nghĩ lung tung mà mất ngủ, nhưng mà cuối cùng lại rơi vào kết quả "tiền mất tật mang". Hao hết tâm lực tránh né Tuyên Nghi, cuối cùng vẫn là tránh không được.

Nàng không muốn Ngô Tuyên Nghi đối với nàng tốt như vậy. Bởi vì Ngô Tuyên Nghi đối với mỗi người đều tốt như nhau, mà trong lòng nàng lại hy vọng Tuyên Nghi chỉ đối tốt với mình mà thôi.

Hơn nữa, cho dù giờ khắc này mình vì có thể hưởng thụ quan tâm của cậu ấy mà cảm thấy hạnh phúc, thì phải làm thế nào đây? Không cách nào tiếp tục kéo dài được, chính là đau khổ.

Công diễn lần trước Phó Tinh đã ý thức được, mình cùng Tuyên Nghi không cùng một thế giới. Cậu ấy đã debut trong nhóm, cậu ấy đã có kinh nghiệm thần tượng, cậu ấy có nhân khí rất cao, người có thể chăm sóc bên cạnh cậu ấy sẽ không là mình.

Nếu như lần này thi đấu không thể thành công debut, nếu như Tuyên Nghi cùng Mỹ Kỳ cuối cùng vẫn sẽ trở lại WJSN, thì tương đương với việc, sau ba tháng này về sau khó có thể gặp nhau. Tất cả đều chỉ là một giấc mộng Hoàng Lương. Nếu đã là mộng, cần gì phải lưu luyến chứ.

Rất khó nói Phó Tinh có tự tin thật sự, nàng bày ra dáng vẻ tự tin thường ngày là bởi vì nàng thiếu nhất là tự tin. Tất cả kiêu ngạo từ sau khi gặp Ngô Tuyên Nghi đều mất hết. Thích một người, liền tự mình thấy hổ thẹn.

Xoa nhẹ thật lâu, ai cũng không nói dừng lại trước. Mãi cho đến hai cánh tay Ngô Tuyên Nghi mỏi nhừ, Phó Tinh nửa người nằm nghiêng đến tê dại mới dừng lại.

Ngô Tuyên Nghi thuận thế leo lên giường, chui vào trong chăn của Phó Tinh, nằm xuống, mặt hướng lên trên. Phó Tinh có cảm giác không khí như đông lại, toàn bộ thế giới đều là hương vị của Ngô Tuyên Nghi.

Rất lâu sau đó, lúc cơn buồn ngủ của Phó Tinh cuối cùng cũng tới. Ngô Tuyên Nghi trở mình, hướng về phía người Phó Tinh dụi dụi. Đem khoảng cách giữa hai người rút ngắn, hơi thở của Ngô Tuyên Nghi đều phả lên cổ Phó Tinh. Người nằm sau dùng thanh âm cực nhỏ, không giống như là đang nói chuyện.

"Đừng quá áp lực, cậu đã rất tuyệt rồi, thân thể là quan trọng nhất." Trầm mặc một chút, lại nói tiếp một câu. "Cậu bị thương mình sẽ đau lòng."

Thấy Phó Tinh không có trả lời, Ngô Tuyên Nghi nghĩ người kia có lẽ đã ngủ đi. Thất vọng quay người, bĩu môi, ánh mắt mơ màng nhìn về trên giường, thật sự là không thể không ủy khuất mà.

"Mau ngủ đi, sáng mai cùng nhau tới phòng tập."

Tựa hồ như vài thế kỷ chưa nghe thấy giọng nói của Phó Tinh, Ngô Tuyên Nghi cười một tiếng, lại quay người trở lại. Cánh tay vòng lên trên eo của Phó Tinh, hai người so với lần trước còn dựa gần hơn nữa. Lại nhéo bụng nàng một cái. "Xem ra cậu vẫn còn có lương tâm, ngủ ngon."

Phó Tinh tay nắm chặt bàn tay đang vòng trên người mình. Cuối cùng vẫn là như vậy a, chỉ cần Tuyên Nghi cười một tiếng, mình không cứng đầu nổi.

[Nào còn có lương tâm nữa, từ một khắc thích cậu trở đi, mình đã đem chính mình ném đi rồi.]

Cho dù vạn kiếp bất phục, cho dù tương tư tận xương tủy, mình cũng chỉ có thể đối xử với cậu như lúc ban đầu, năm tháng như cũ.​​​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro